4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu ân ái không rành, hung hăng va chạm, phóng thích toàn bộ dục vọng

Bùi Ngọc khóc thút thít trong ngực Hàn Phong hồi lâu, Hàn Phong đau lòng nói: "Đừng khóc, đừng khóc nữa."

Hắn đưa tay lau nước mắt trên mặt Bùi Ngọc, vì bàn tay thô ráp, lực tay lại không nhẹ nên chỉ xoa hai lần đã làm da thịt non mềm của Bùi Ngọc ửng đỏ, thấy vậy Hàn Phong không khỏi đau lòng.

"Ngươi không đuổi ta đi thì ta sẽ không khóc nữa."

"Sao ta lại đuổi ngươi đi chứ?" Hàn Phong vội nói, "Dù ta có đi cũng sẽ không đuổi ngươi đâu."

Bùi Ngọc sụt sịt một cái: "Vậy từ nay về sau ngươi chính là phu quân của ta."

Nghe hai chữ phu quân làm cổ họng Hàn Phong thít chặt, từ ngữ lạ lẫm này hình như chưa bao giờ xuất hiện trên người mình, giờ nghe người trong lòng nũng nịu gọi phu quân, Hàn Phong sao có thể nhịn được, bế người trong ngực đặt xuống giường.

"Bùi Ngọc."

Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Bùi Ngọc, làn da trắng mịn như tơ lụa thượng hạng, đôi mắt cũng đẹp đến vô thực.

Hàn Phong cứ tưởng mình đang mơ, thế là đưa tay sờ mặt Bùi Ngọc, làn da láng mịn như ngọc thượng đẳng, xúc cảm mềm mại nói cho hắn biết đây không phải mơ mà là hiện thực.

"Bùi Ngọc, ngươi theo ta sẽ thiệt thòi lắm."

Bùi Ngọc lắc đầu: "Nếu không có ngươi chắc ta đã chết trong tay tú bà từ lâu rồi."

"Ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ cho ngươi một cuộc sống tốt."

Bùi Ngọc khẽ gật đầu, y tin tưởng Hàn Phong.

Hàn Phong không nhịn được nữa, cúi xuống áp môi vào môi Bùi Ngọc.

Môi người dưới thân mềm như lông vũ phất nhẹ qua môi hắn.

Hàn Phong chưa từng trải qua chuyện phòng the, quanh năm bôn ba khổ cực khiến hắn chỉ nghĩ cách sinh tồn chứ chẳng có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện khác, vì vậy chỉ biết tuân theo bản năng cơ thể.

Đầu tiên hắn áp môi vào môi Bùi Ngọc, cảm thấy làm vậy mới có thể bộc lộ tình cảm của mình với Bùi Ngọc, sau đó lại thè lưỡi liếm quanh môi Bùi Ngọc rồi cắn môi y.

Hắn cắn không nhẹ làm Bùi Ngọc bị đau rên lên một tiếng, Hàn Phong lập tức thè lưỡi tiến quân thần tốc, càn quét khắp khoang miệng Bùi Ngọc.

Lần đầu nếm hương vị trong miệng y, hắn chỉ thấy ngọt lịm, còn ngọt hơn cả quỳnh tương ngọc dịch, hắn quấn lấy lưỡi Bùi Ngọc dây dưa, hai tay chống hai bên người y, ngây ngô không biết làm sao tiến hành bước tiếp theo.

Đúng lúc này Bùi Ngọc ôm eo hắn kéo mạnh một cái, thân thể hai người lập tức kề sát nhau, vật cứng như sắt dưới thân Hàn Phong chọc vào người y.

Cú chọc này khiến thân thể Hàn Phong càng nóng hơn, rốt cuộc chẳng để ý gì nữa, đè người dưới thân hôn đắm đuối, bàn tay luồn vào áo y sờ soạng.

Khi chạm vào làn da mịn màng của Bùi Ngọc, hắn thở dốc một tiếng, bàn tay thô ráp bắt đầu vuốt ve cơ thể Bùi Ngọc, mân mê viên thịt trước ngực y.

Hắn cúi đầu nhìn thân thể mỹ lệ của Bùi Ngọc, da trắng như tuyết, vòng eo thon thả, núm vú bị mình bóp đỏ bừng, Hàn Phong cảm thấy bụng dưới căng cứng, hệt như bị ai đó ném vào một mồi lửa.

Lại nhìn Bùi Ngọc dưới thân, mặt y ửng đỏ, môi cũng bị hắn hôn đỏ rực, hơi thở dồn dập, dáng vẻ hết sức quyến rũ.

Hàn Phong không nhịn nổi nữa, lột sạch quần áo mình để lộ cơ bắp săn chắc và vật khổng lồ đỏ tía dưới người.

Nhìn thấy vật thô to kia, Bùi Ngọc vô thức nuốt nước miếng một cái.

Y biết vật kia của Hàn Phong rất lớn, bất giác tự hỏi nếu vật này thọc vào sẽ đau đến mức nào, thế là sợ hãi lùi lại.

Giờ Hàn Phong đã hoàn toàn hưng phấn, còn lâu mới để người dưới thân lùi ra sau, túm lấy cổ chân Bùi Ngọc kéo y về lại dưới thân mình rồi chĩa gậy thịt vào lỗ nhỏ, chuẩn bị đút vào.

Nhưng vật kia quá to nên thọc mấy lần vẫn không vào được, mặt Bùi Ngọc đỏ bừng vì đau.

"Hàn Phong, đừng, đau quá."

Bùi Ngọc đau đớn kêu lên, lúc này Hàn Phong mới tỉnh táo lại, xoa má y rồi bứt rứt nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chỗ phía dưới của ta cũng khó chịu quá." Vẻ mặt Hàn Phong ấm ức, thật sự không biết phải làm gì.

Bùi Ngọc bất lực thở dài, không ngờ mình còn phải dạy Hàn Phong chuyện này, thế là cắn răng nói: "Vật kia của ngươi to quá, nhét không lọt đâu."

"Vậy phải làm sao?" Hàn Phong gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hoàn toàn quên mất đây cũng là lần đầu của Bùi Ngọc.

Mặc dù Bùi Ngọc không muốn nói cho lắm nhưng nếu không dạy thì người này cũng chẳng biết gì, thế là đành phải nói: "Ngươi nhét ngón tay vào trước đi, chờ bên trong ẩm ướt rồi hãy đút vật kia vào."

Hàn Phong lập tức làm theo, cũng quên hỏi Bùi Ngọc sao lại biết chuyện này.

Hắn cúi đầu xuống, trông thấy hoa huyệt màu hồng đang khép mở giữa hai chân trắng mịn của Bùi Ngọc, lỗ nhỏ rỉ nước lấp lánh tựa như một đóa hoa xinh đẹp.

Hắn duỗi một ngón tay sờ hoa huyệt kia, hoa huyệt lập tức run rẩy rồi trào ra nhiều nước dâm hơn.

Hắn mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Bùi Ngọc như vừa phát hiện ra thứ gì mới lạ, sau đó lại nhìn chằm chằm hoa huyệt Bùi Ngọc, ngón tay ấn ấn bên ngoài, hết nắn lại xoa, cuối cùng mới luồn ngón tay vào.

Ngón tay lập tức tiến vào một nơi ấm áp chặt khít, thịt mềm bên trong siết chặt ngón tay, sướng đến nỗi thân thể Hàn Phong căng cứng, dương vật bên dưới càng nở to hơn.

Bên trong vừa mềm vừa nóng, tựa như ngâm ngón tay vào một vũng nước suối ấm áp cực kỳ dễ chịu, chỉ mới nhét ngón tay vào mà da đầu hắn đã tê dại.

Ngón tay vạch ra âm đạo chặt khít rồi trượt đến chỗ sâu, Bùi Ngọc rên khẽ một tiếng, lỗ dâm kẹp chặt ngón tay, thịt mềm bên trong co lại, nước dâm chảy ra tí tách.

Hàn Phong nhìn sững ngón tay ướt sũng của mình và khe thịt đầm đìa nước dâm, sau đó bị quỷ thần xui khiến liếm một cái.

"Bùi Ngọc, chảy nước rồi kìa," hắn vừa nói vừa cho Bùi Ngọc thấy ngón tay ướt nhẹp của mình, "Ngon lắm."

Nghe Hàn Phong nói thô bỉ như thế, mặt Bùi Ngọc càng đỏ hơn, muốn khép hai chân lại.

Thấy cảnh đẹp trước mắt sắp biến mất, Hàn Phong vội vàng giữ chặt đầu gối Bùi Ngọc: "Đừng mà......"

Hắn lại banh rộng hai chân Bùi Ngọc rồi nhìn chằm chằm lỗ dâm.

Lần này luồn vào hai ngón tay, lỗ nhỏ lại bị vạch ra, càng nóng bỏng ướt át hơn lúc nãy.

Hắn nghĩ ngợi rồi đút vào ba ngón tay, lỗ nhỏ kia thế mà vẫn chứa nổi, hắn cúi đầu nhìn vật to lớn dưới người mình, thầm nghĩ lỗ dâm kia nhất định sẽ nuốt được vật khổng lồ này, thế là lập tức cầm gậy thịt chĩa vào lỗ nhỏ.

Lần này không còn khó khăn như lần trước, quy đầu đút vào hoa huyệt, lỗ nhỏ lập tức nuốt vào dễ dàng, chỉ mỗi quy đầu đã làm lỗ nhỏ căng ra.

Bùi Ngọc rên khẽ một tiếng, Hàn Phong hỏi y: "Đau không?"

Bùi Ngọc lắc đầu nói: "Ngươi làm chậm thôi, chậm một chút sẽ hết đau ngay."

"Ừ." Hàn Phong nghe lời làm theo, vịn đầu gối Bùi Ngọc rồi từ từ đẩy dương vật tới trước.

Âm đạo chặt khít bị dương vật từ từ nới lỏng phát ra tiếng niêm mạc ma sát, sau đó dễ dàng đâm lút cán, quy đầu chọc thẳng tới cổ tử cung.

"Ưm......" Bùi Ngọc ưỡn lưng rên một tiếng.

Cảm giác căng trướng và kích thích khi dương vật cắm vào lỗ nhỏ khiến y vừa đau vừa sướng.

"Đau à?" Hàn Phong nhìn Bùi Ngọc rồi đưa tay vuốt má y, "Xin lỗi Bùi Ngọc, đây là lần đầu ta làm chuyện này nên không rành lắm."

Bùi Ngọc lắc đầu: "Ngươi làm từ từ thôi, ta chịu được mà."

Được Bùi Ngọc cho phép, Hàn Phong không nhịn nổi nữa, thân thể bắt đầu chuyển động theo bản năng, vịn đầu gối Bùi Ngọc ra sức thúc mạnh tới trước, tinh hoàn đập vào mông Bùi Ngọc làm tiếng bạch bạch vang vọng khắp phòng.

Mới đầu Hàn Phong còn nhẫn nại đâm rút từ từ, nhưng về sau dục vọng dâng trào khiến hắn chẳng còn nhớ gì nữa, chỉ thấy dưới người căng trướng cực kỳ.

Lỗ dâm hết sức dễ chịu, kẹp chặt hắn làm toàn thân như nhũn ra, khiến hắn muốn hung hăng va chạm vào thân thể bên dưới, giải phóng toàn bộ dục vọng của mình.

"Ưm...... Hàn Phong, chậm một chút, chậm một chút."

Bùi Ngọc ôm eo Hàn Phong, muốn gọi lý trí của hắn về nhưng Hàn Phong đang mải mê làm nên không nghe thấy tiếng kêu của người dưới thân, chỉ biết thúc mạnh vào lỗ dâm làm nó đỏ bừng.

Bùi Ngọc cảm thấy bên dưới càng lúc càng đau, đầu cũng càng lúc càng choáng váng, gần như thở không nổi, hai tay ôm eo Hàn Phong, luôn miệng gọi tên hắn.

"Hàn Phong...... Ưm...... Đau quá, ngươi chậm lại đi."

"Hàn Phong...... Hàn Phong......"

Hàn Phong dập tới tấp một lúc lâu mới thấy sức nóng trên người dịu bớt, hắn nhìn Bùi Ngọc dưới thân mình, sắc mặt y tái nhợt, mắt nhắm hờ, há to miệng thở hổn hển.

Hắn giật nảy mình, vội vàng dừng lại rồi nhìn chằm chằm mặt Bùi Ngọc hỏi: "Bùi Ngọc, ngươi...... ngươi sao vậy? Sao sắc mặt ngươi kém thế"?

"Tại ngươi đâm mạnh quá đó." Bùi Ngọc thều thào nói rồi ho khan mấy tiếng.

Thân thể Bùi Ngọc vốn gầy yếu, làm sao chịu nổi hắn thúc mạnh như vậy.

Hàn Phong lập tức hối hận, xoa mặt Bùi Ngọc nói: "Xin lỗi Bùi Ngọc, lúc nãy ta nhịn không được, ngươi có khó chịu không? Ta đi lấy nước cho ngươi uống nhé."

Nói xong Hàn Phong định đứng dậy đi rót nước, gậy thịt rút ra ngoài làm lỗ nhỏ lập tức trống rỗng, nước dâm chảy ra, Bùi Ngọc khó chịu rên rỉ một tiếng.

Giờ Hàn Phong chẳng có lòng dạ nào ngắm cảnh đẹp giữa hai chân Bùi Ngọc nữa, khoác áo định đi rót nước cho y.

Bùi Ngọc nắm tay hắn rồi lắc đầu nói: "Ta không sao, chẳng qua lúc nãy ngươi đâm mạnh quá làm ta thở không nổi thôi, ngươi chậm một chút là được rồi, ta không sao hết."

Y lắc đầu, nắm chặt cánh tay Hàn Phong, Hàn Phong lại hỏi: "Không sao thật chứ? Ngươi đừng giấu ta."

"Không sao thật mà," Bùi Ngọc lắc đầu cười, "Hàn Phong, chúng ta tiếp tục đi."

Nói xong y banh hai chân ra cho Hàn Phong thấy lỗ dâm của mình.

Hai người làm cũng làm rồi, giờ Bùi Ngọc chẳng còn xấu hổ gì nữa.

Nhìn lỗ dâm bị mình chơi đỏ bừng đang rỉ nước, ngọn lửa trong người Hàn Phong lại bốc lên, thế là tiếp tục quỳ trước người Bùi Ngọc cắm gậy thịt vào lỗ dâm.

Lỗ dâm vừa mềm vừa trơn, toàn thân hắn sướng đến nỗi mọi lỗ chân lông đều nở ra.

Nhưng lần này Hàn Phong không dám làm mạnh nữa, hắn cúi người ôm Bùi Ngọc vào lòng, vừa nhìn người trong ngực vừa chậm rãi đâm rút.

Hễ Bùi Ngọc nhíu mày thì hắn lập tức dừng lại rồi ân cần hỏi: "Làm ngươi đau à?"

Bùi Ngọc lắc đầu, vỗ vai ra hiệu cho hắn tiếp tục, Hàn Phong mới dám làm tiếp.

Nhưng đâm rút từ từ không cách nào thỏa mãn thân thể trẻ trung cường tráng này, gậy thịt càng lúc càng to, cũng càng lúc càng nóng, tốc độ đâm rút nhanh hơn nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.

Bùi Ngọc trong ngực không có gì khác thường, Hàn Phong mới dám tăng tốc.

Thấy mặt Hàn Phong đỏ bừng vì kìm nén dục vọng, Bùi Ngọc đưa tay lau mồ hôi trán cho hắn: "Ta không sao thật mà, ngươi đừng để ý tới ta, lúc nãy ta chưa kịp thích ứng nên mới vậy thôi."

"Ta biết," Hàn Phong nói, "Không sao, thế này cũng sướng lắm rồi."

Hắn mỉm cười cúi đầu hôn đôi môi đỏ tươi của Bùi Ngọc, lần thứ hai hiển nhiên thuần thục hơn lần đầu nhiều, lưỡi hắn dễ dàng luồn vào miệng Bùi Ngọc quấn lấy lưỡi y dây dưa, mút lưỡi y, nuốt hết nước bọt trong miệng y.

Nhìn người đẹp trong ngực, tim Hàn Phong như tan chảy.

"Bùi Ngọc, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, sẽ không phụ bạc ngươi đâu."

"Ừ." Bùi Ngọc gật đầu rồi ôm eo Hàn Phong, giao hết thân thể mình cho hắn.

Hàn Phong cảm thấy người dưới thân mềm như một vũng nước, lỗ dâm kẹp hắn cực kỳ sảng khoái.

Hắn cúi đầu ngậm núm vú Bùi Ngọc cắn nhẹ, mỗi lần cắn lại làm Bùi Ngọc rùng mình một cái, lỗ dâm cũng thít chặt khiến hắn sướng vô cùng.

Thế là học được cách vừa cắn núm vú Bùi Ngọc vừa chơi y.

Ôm Bùi Ngọc làm một hồi, hắn lại nắm hai chân y đâm rút như lúc nãy, sau đó nhìn chằm chằm lỗ nhỏ của Bùi Ngọc, nhìn lỗ dâm bị dương vật thô to của mình lấp kín, nước dâm thi nhau chảy ra.

Có khi hắn rút hết dương vật ra ngoài rồi lại cắm vào, nước bên trong tràn ra khiến hắn cảm thấy hết sức thần kỳ, còn cảm thấy người dưới thân chính là yêu tinh hút hết hồn phách mình.

Thảo nào tiên sinh kể chuyện hay nói những yêu tinh quyến rũ kia sẽ hút cạn tinh khí nam nhân, Hàn Phong cảm thấy Bùi Ngọc chính là yêu tinh, chẳng bao lâu nữa sẽ hút cạn tinh khí mình.

Ôm chân Bùi Ngọc làm hồi lâu, Hàn Phong mới sung sướng bắn hết tinh dịch vào lỗ nhỏ.

Bắn xong hắn vẫn nhìn chằm chằm dưới thân Bùi Ngọc, nhìn hoa huyệt ngậm tinh dịch của mình, lỗ dâm nhẹ nhàng khép mở, tinh dịch màu trắng chảy ra, cảnh tượng dâm mỹ không sao tả xiết.

"A Ngọc." Hắn gọi khẽ.

Bùi Ngọc mê man nằm trên giường ậm ừ một tiếng.

"A Ngọc, chỗ phía dưới của ngươi ngậm thứ của ta kìa."

Cảm giác này giống như khắc dấu ấn của mình lên món đồ mình quý nhất, từ nay về sau Bùi Ngọc sẽ là của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn, chỉ được ngậm tinh dịch của hắn mà thôi.

"Ừ, ta biết mà."

Hàn Phong ôm Bùi Ngọc, khóe mắt chợt đỏ lên: "Cảm ơn ngươi, A Ngọc."

"Cảm ơn gì chứ." Toàn thân Bùi Ngọc kiệt quệ, giọng nói cũng yếu ớt.

"Cảm ơn ngươi bằng lòng cho ta, bằng lòng đi theo tiểu tử nghèo như ta, chẳng biết ta gặp vận may gì mà có được ngươi nữa." Hàn Phong nghĩ nửa ngày vẫn nhớ không ra thành ngữ mình từng nghe, chỉ có thể hình dung như vậy.

Bùi Ngọc ôm cổ hắn cười: "Ta phải cảm ơn ngươi chịu thu nhận ta ấy chứ, nếu không có ngươi thì ta đã chết từ lâu rồi."

Hàn Phong đứng dậy lục tung căn phòng, Bùi Ngọc ôm chăn yên lặng nhìn hắn.

Y thấy Hàn Phong lấy trong tủ ra một bao quần áo, sau đó lại lấy một cái túi vải ra khỏi bao rồi trở lại bên cạnh y.

Hắn mở túi vải ra, để lộ một chiếc vòng tay màu bạc.

Hàn Phong cầm chiếc vòng rồi nắm cổ tay Bùi Ngọc, trịnh trọng đeo vào tay y: "Cái này tặng ngươi."

Bùi Ngọc ngắm chiếc vòng trên tay, nhìn hoa văn có lẽ là vật trang sức của nữ.

"Sao ngươi lại có vật này?"

"Đây là di vật của mẹ ta, ta chẳng có thứ gì tốt để tặng ngươi cả, ngươi nhận chiếc vòng này đi, ngươi đeo cũng hợp lắm."

Bùi Ngọc nắm chặt tay Hàn Phong rồi hôn lên mu bàn tay hắn một cái: "Ta sẽ thay ngươi giữ kỹ nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro