Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc này Việt Nam đang nổ ra nhiều cuộc chiến tranh liên miên , cũng dần đi tới thời kỳ cuối của thế kỷ XIV , có nhiều tiếp nhận các thay đổi về kinh tế - xã hội - khoa học - kĩ thuật , Việt Nam vẫn đang trên con đường không ngừng học hỏi và phát triển.... Tại một thị trấn nhỏ phía Bắc , các tỉnh ven biển....

................

  Cuối hè đầu thu tháng T9 năm 19XX

       *Cốc cốc cốc*

- Nghêu ơi , tớ tới rồi , giờ là 6 rưỡi rồi đấy , cậu dậy đi , chắc muộn mất thôi

    Nhật Đông đứng trước cửa phòng nói vọng vào trong phòng gọi Cảnh Nghi dậy đi học ,  phía trong phòng phát ra chút động nhỏ, tiếng người nói , tiếng tắt đồng hồ báo thức khe khẽ , tiếng kẽo kẹt của sàn nhà gỗ , chợt cánh cửa mở ra , người trong phòng đi ra bên ngoài, ngỏ ý mời Nhật Đông vào phòng ngồi chờ

- Vãi l** , 6 rưỡi rồi á ? , Mày vào phòng tao ngồi chờ tao tí

- Vào đi mày , ngồi đâu cũng được , chờ tao đánh răng đã rồi đi học

  Người vừa mở cửa là bạn thân của Nhật Đông tên Cảnh Nghi , quen từ lớp 10 Cảnh Nghi bước ra , Nhật Đông bước vào, ngồi trên chiếc ghế gỗ , Nhật Đông nhìn những ánh nắng của buổi sớm len lỏi qua từng khung cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ hiện trên sàn nhà , những quyển truyện tranh nổi tiếng  được xếp ngăn nắp mỗi bộ là một ngăn trên kệ tủ 

- Tao xong rồi , đi học đê , muộn mẹ rồi còn đâu 

    Cảnh Nghi từ dưới nhà gọi Nhật Đông xuống đi học, khi cả hai đi ngang qua phòng khách, mẹ Nghi đang ngồi xem thời sự với chiếc đài nhỏ nhiễu sóng đang đưa tin về cơn bão lớn có thể ập vào đất liền trong 1-2 ngày nữa 

- Con chào cô

  Mẹ Nghi quát lớn : Sau tự biết đường mà dậy đi nhá , lúc nào cũng để Đông sang tận phòng gọi , con là công chúa chờ hoàng tử đến đón hay gì ?

    Sau tiếng chào của Nhật Đông thì mẹ Cảnh Nghi tiếp lời ngay , bà cười nhếch mép nói những lời khích đểu con trai mình , mặt Đông vẫn y như vậy vì vốn dĩ Đông có con mắt và cơ mặt như đang cười 

- Con biết rồi

    Hai người cười ngượng rồi đi ra ngoài, dắt xe đạp ra trước cổng nhà cậu là 1 cái dốc tương đối cao và dài , trên con đường Đông và Nghi đi học khi qua thị trấn sẽ là 1 con đường mòn xung quanh bị bao phủ rừng cây dậm rạp , nhìn thì đáng sợ nhưng vào những ngày hè nóng nực trong năm như thời điểm bây giờ thì nó giống như chiếc ô khổng lồ_ món quà của tự nhiên màu xanh tạo bóng dâm cho người qua đường vậy , những ánh nắng nhỏ li ti nhẹ nhàng xen kẽ qua những chiếc lá nhỏ của đồi keo xuyên thẳng xuống đường, tiếng chim hót véo von vang vọng cả cánh rừng và trên suốt dọc đường đi , chúng bay vòng vòng và đậu gần những cái tổ trên cành cây là một cảnh tượng thơ mộng ....          Dưới con đường ngoằn ngoèo đầy bùn đất có hai chàng trai cũng đang ngước mắt ngắm nhìn thứ thơ mộng ấy , tiếng bánh xe đạp lăn đều trên con đường đầy nắng hoà lẫn tiếng chim hót líu lo, bên đường chốc chốc lại thấy mấy cái nhà nát bươm , đi học thì có rất nhiều ngã rẽ và tuyến đường khác nhau vì thường xuyên tắc đường....

              _____Khi tới cổng trường_____

 .........

    Hiện tại Nhật Đông và Cảnh Nghi đang nắm chặt tay cầm xe đạp , đứng ngay ngắn trước cổng trường... , cả hai nhìn nhau , thở dài mệt mỏi

  - Ê giờ sao bà... ??

  - Vãi l** , làm như hỏi tao là có câu trả lời ấy, ai bà mày , mẹ , thích thì gọi là ông đi , bà bà cái con cóc*

  - không , tớ thích thế

   Nhật Đông cười cợt làm Cảnh Nghi tức nổi gân máu, Nhật Đông vẫn đứng cười tít mắt thản nhiên trả lời Cảnh Nghi đang đứng gần đấy mà gương mặt cậu đúng kiểu mệt mỏi . Hai người đi muộn nên giờ đang bị mắc kẹt ngoài cổng vì đi học muộn vài phút , do sự lề mề của Nghi và chắc chắn không thể thiếu khoảng thời gian hai đứa chill quá đà trên con đường thơ mộng đến trường.

    Ở cổng là cận cảnh hai cái xác như hoá đá đứng chôn chân ở cổng trường rồi cãi nhau xem ai là nguyên nhân làm họ đi học muộn, tất nhiên là họ vẫn to tiếng cãi nhau dù mình đi muộn là vi phạm qui định của trường và chẳng ai chịu nhận lỗi về mình , nhưng vấn đề ở đâu thì cũng quá rõ , đi muộn thì sẽ bị ghi sổ và nhổ cỏ ở nhà để xe... , nó còn phụ thuộc vào tâm trạng giáo viên nữa

 - Tại mày sang muộn lên mới ra cái cớ sự thế này đấy con nhỏ Đông kia

 - Tớ sang sớm mà , còn đứng gõ cửa rất lâu đấy , giờ nói như lỗi của tớ thế , lỗi của tớ chỉ là quá đẹp trai thôi nhé 

 - Vãi l** , thế là do bạn không gọi tôi dậy đàng hoàng lên tôi mới ngủ quên còn gì , Đông ơi , tôi đứng đây mà 

    Nói miệng thì thế nhưng đến Nghi cũng phải công nhận rằng ngũ quan Đông thật sự rất biu ti phùn , anh có sống mũi cao , chân mày ngang và rậm nhìn như vẽ lên vậy , miệng dài cân đối với khuân mặt , mắt hai mí và dường như lòng đen trong mắt của anh ấy nhiều hơn lòng trắng trông bí ẩn hơn nhiều, tổng thể thì nhìn mặt Đông rất hiền nhưng lại khá khó gần. Hơn thế nữa từ phía đằng xa có bóng dáng của một người đang tiến lại chỗ bác bảo vệ khá cau có đứng cạnh cổng sắt hóng hai người kia cãi nhau dúi vào tay bác ấy và nói thì thầm gì đó , bác tỏ vẻ ngạc nhiên và ngại ngùng nhưng rồi cũng quay lưng vào phòng điều khiển

   " Còn định ở đấy đến bao giờ vậy hai chàng khờ, nghĩ mình đến sớm lắm hay gì vậy, chờ để bà ra bế từng đứa vào à ??" 

     Bỗng có tiếng quát long trời nở đất từ trong cổng vọng ra đã át hết tiếng cãi cọ của hai người đi muộn kia .Thì ra là Kiều Xuân , cô bạn tiểu thư với cá tính mạnh mẽ đang chống nạnh và rất tức giận nhìn về hướng họ để nói , dùng từ tiểu thư vì đơn giản ở cái thị trấn này không ai không biết đến gia đình của Xuân , bố mẹ Xuân có hẳn 1 chuỗi cửa hàng tạp hoá lớn rải rác trên khắp khu vực , đi học được bố đưa đón bằng xe máy , thậm chí để thưởng cho cô khi đỗ cấp ba bố mẹ còn mua hẳn một chiếc xe club để Xuân tự do đi lại , Kiều Xuân học cùng Nhật Đông từ khi mẫu giáo, đứng ngay sau cái cổng trường đang dần mở ra để hai người đi vào , đương nhiên với gia cảnh của mình thì vài đồng biếu bác bảo vệ ăn quà vặt chẳng là gì hết , nhìn Xuân mà đập vào mắt họ là con bạch hổ hung tợn lên hai đứa im re dắt xe đạp đi vào trường...

- Sao vừa nãy Xuân ở cổng làm gì vậy  , cô giáo không ở trong lớp à , hay bà trốn đi tô son chét phấn rồi gặp tụi này vậy ??

 Kiều Xuân bực tức : Mô Phật, tôi đi tìm mấy ông đấy , đi muộn còn ở cổng trường quang quác , thách cô ra ghi vào sổ à?? Bà không ra cứu thì có mà trực nhật mọt kiếp nhá 

- Thôi được rồi, cảm ơn bà nha, tại tui sang muộn lên Nghêu phải chờ mới đi học muộn đấy, cảm ơn nha, bà cứu 2 tui rồi đó

  Xuân ngại ngùng đáp: À...ừm

- Vãi , nghe giả tạo thế , nãy đổ lỗi phọt cức không nhận giờ bày đặt làm quân tử à , muốn làm cậu bé hiểu chuyện à , mẹ , kế sách tuyệt diệu đấy, đ** mẹ , ********.....

- Nghêu ơi , nghe cậu nói tục nhiều mệt tai tớ

- Kệ mẹ

 Xuân ngán ngẩm nhìn : ...... 

    Cảnh Nghi và Nhật Đông hỏi Kiều Xuân ngay khi vừa vào cửa lớp, lải nhải bên tai , hơn thế Xuân đi giải cứu bạn bè mà còn bị đồn sai lệch khiến cô nàng lại nổi máu cọc cằn ngoạm đầu từng đứa , chỉ cần giả vờ đi vệ sinh rồi chuồn ra là xong vì chẳng ai để ý đâu , cô véo tai còn Nghi thì kêu oai oái vang khắp cái hành lang còn Đông chỉ đứng cười khúc khích đi đằng sau hai người bạn.

   

    Tới cửa lớp, giáo viên đang giảng bài , 3 người lẻn vào chỗ ngồi, ở đó có 1 cô gái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro