Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhiên Niên

Editor by Yu

Thể loại: Thâm tình trung khuyển công & Mặt trời nhỏ thụ.

1v1, sc, HE

Hỗ sủng, chữa lành

Văn án:

Tống Nguyên là bé yêu kiều nổi tiếng khắp cả thành phố A, ngoài ra cậu cũng là một mỹ nhân có tiếng. Một loạt biến cố xảy ra khiến cho thiếu niên đang sống trong muôn ngàn sủng ái bỗng biến thành chim hoàng yến bị người ta nắm trong tay. Có người than thở rằng, không biết vị tiểu thiếu gia tôn quý này sẽ bị tên chó điên kia hành hạ thành bộ dáng thế nào. Chắc chắn là bị nhốt trong lồng, đêm đêm than khóc.

Màn đêm kéo đến.

Vị quý tộc hào môn thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng, không màng đạo lý nào đó lại mang vẻ mặt dịu dàng thuần khiết, giọng nói ôn hòa đến sắp chảy nước.

"Cậu Tống, đừng lo lắng, tôi chỉ là rất thích giọng nói của cậu mà thôi."

Mọi người đều nghĩ Tống Nguyên là chim hoàng yến bị kẻ điên Cố Niệm An giam cầm. Chỉ có mình cậu biết, người này mỗi đêm đều an giấc trong tiếng hát của cậu, khuôn mặt anh chưa từng có một chút hung dữ hay nham hiểm nào. Bọn họ là tri âm, là bạn thân.

Ba năm sau Cố Niệm An mất vì bệnh tật, Tống Nguyên vừa mở mắt đã quay trở về mười năm trước.

Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, cậu phải bảo vệ thật tốt cho người nhà của mình, và phải tìm lại Cố tiên sinh - người dịu dàng nhất trên đời này.

Cố tiên sinh mười năm trước vẫn chưa phải là Cố Niệm An, anh tên là Thẩm Kỳ Hựu.

Thanh niên mặc quần áo cũ kỹ, yên lặng ít nói. Cả người anh u ám giống như một dòng suối khô cạn.

Trong con ngõ nhỏ dơ bẩn rách nát anh nhìn xuống thiếu niên xinh đẹp hoàn toàn không ăn khớp với nơi này, trong lòng lần đầu tiên gợn sóng.

Không chỉ như vậy, hai người họ vốn dĩ đã khác nhau một trời một vực.

Nhưng lúc Tống Nguyên sợ hãi nén nước mắt nắm chặt lấy góc áo anh, chữ "Cút" lăn lộn trong cổ họng anh một lúc lâu vẫn không nói ra được.

Từ lúc đó anh có thêm một chiếc đuôi nhỏ mềm như viên gạo nếp.

Chiếc đuôi nhỏ mỗi ngày đều giám sát một ngày ba bữa, chất lượng giấc ngủ, thành tích học tập của anh, cậu còn hận không thể ngày nào cũng bắt anh đi kiểm tra sức khỏe.

Nếu anh hờ hững, nước mắt của Tống Nguyên sẽ ngay tức khắc tràn ra khỏi hốc mắt, khiến anh nhìn đến nổi trái tim vừa đau vừa mềm.

Chỉ có thể nghe theo lời cậu.

Sau đó anh hỏi cậu lý do.

Vẻ mặt Tống Nguyên nghiêm túc nói: "Bởi vì em muốn anh sống lâu trăm tuổi."

Thẩm Kỳ Hựu giấu đi sự độc chiếm và cố chấp điên cuồng trong ánh mắt, giọng nói khàn khàn.

"Vậy em phải ở bên anh."

Thiên trường địa cửu đến lúc bạc đầu.

Anh cô độc đi trong bóng tối nhiều năm như vậy, rốt cuộc có một ngày anh có thể bắt lấy ánh mặt trời của riêng anh.

Ở thế gian nhàm chán này có em bầu bạn mới không uổng phí kiếp này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro