Chương 44: Quả trứng thứ năm và thứ sáu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là lần đầu tiên Lâm Kiều nhìn thấy mèo có chiếc đuôi kỳ lạ như thế, cô hỏi Hạ Cát: "Cho em hỏi chút, sao đuôi chú mèo này lại thành ra thế này ạ?"

Hạ Cát ngừng việc trong tay, lại gần giới thiệu: "Sinh ra đã vậy rồi. Cũng bởi lý do này mà nó bị chủ vứt bỏ khi mới sinh không lâu."

"Bị vứt sao? Thật đáng thương." Lâm Kiều nhìn mèo trắng lại gần mình, cô chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Hạ Cát nhìn ra Lâm Kiều rất có hảo cảm với chú mèo này, bèn nói rõ: "Nếu như bạn dự định nhận nuôi nó, có một số điều tôi phải nói trước với bạn. Chú mèo này không phải là giống mèo bản địa, mà là 'mèo tuyệt hậu'."

"Mèo tuyệt hậu?" Lâm Kiều nghi hoặc ngẩng đầu, hiển nhiên chưa từng nghe đến khái niệm này.

Hạ Cát giải thích: "Mèo tuyệt hậu chính là giống mèo được sinh ra bằng sự lai tạo giữa hai chú mèo trưởng thành không thích hợp để giao phối. Sở dĩ xuất hiện giống mèo này là do chủ nhân không đưa mèo cưng đi triệt sản, hoặc nguyên nhân do lòng tham của thương nhân vô lương tâm phối giống cận huyết. Hậu quả của việc lai tạo này khiến các đoạn gen bị hỏng hoặc khiếm khuyết phóng đại lên rất nhiều lần, dẫn đến khả năng sinh ra con non bị dị tật rất cao. Bé mèo trắng này chính là một trong số những trường hợp đó, không chỉ bẩm sinh có chiếc đuôi dị dạng, sức khỏe cũng kém vô cùng, chăm sóc sẽ rất hao tốn tâm trí và tiền của."

"Này, chăm sóc nó rắc rối như vậy, hay là thôi nhé." Lúc Cố Tiểu Tiểu đi tới cũng vừa lúc nghe thấy lời giải thích của Hạ Cát, vội vàng lên tiếng ngăn cản Lâm Kiều đồng ý nhận nuôi chú mèo này.

Hạ Cát hy vọng bé mèo này sẽ tìm được chủ nhân nguyện ý quan tâm, chăm sóc nó, cậu cũng gật đầu đồng ý: "Bạn của bạn nói đúng đấy. Tôi nghĩ bạn nên suy nghĩ kỹ càng hơn, trong cửa hàng của chúng tôi cũng có rất nhiều thú cưng khỏe mạnh khác."

Lâm Kiều nhanh chóng trả lời: "Không, em chỉ muốn bé mèo này thôi."

"A Kiều, quen đi." Cố Tiểu Tiểu kéo Lâm Kiều từ dưới đất lên, khuyên nhủ: "Tớ cảm thấy tâm trạng của cậu gần đây không tốt lắm, hẳn cũng không đủ sức để chăm sóc thú cưng đâu."

Lâm Kiều nắm chặt tay cô, nói: "Nhưng bé mèo này có vẻ ngoài rất giống Nguyên Nguyên, tớ phải tìm một bé mèo để thay thế Nguyên Nguyên trước khi Trần Nguyên trở về, để anh ấy cảm thấy không có gì thay đổi cả, có lẽ...."

"A Kiều, vô dụng thôi, tớ cảm thấy cậu đang để tâm vào quá nhiều chuyện vụn vặt...." Cố Tiểu Tiểu đang chuẩn bị tiếp tục khuyên nhủ Lâm Kiều đã bị Hạ Cát cắt ngang.

Khi Lâm Kiều nói câu kia, Hạ Cát nghe rất rõ ràng, cậu cực kỳ nghiêm túc: " Xin lỗi vì đã chen ngang, bé mèo nhà tôi cần chủ nhân thực sự yêu thích nó, không phải là vật thay thế cho bất kỳ chú mèo nào khác."

Các phương diện khác có lẽ Hạ Cát sẽ rất dễ nói chuyện, nhưng khi đã nói tới thú cưng, cậu cực kỳ bao che, không xuất phát từ tấm lòng, cậu nhất quyết không đồng ý làm thủ tục nhận nuôi.

Hai người Lâm Kiều và Cố Tiểu Tiểu đỏ mặt, có chút xấu hổ, Cố Tiểu Tiểu kéo người rời đi: "Cậu xem đi, ông chủ đã nói như vậy rồi, chúng ta vẫn nên đi thôi."

"Không được." Lâm Kiều ngoài mặt hiền dịu, nhưng lại bướng cực kỳ, cô năn nỉ Hạ Cát: "Ông chủ, em xin nói thật với anh là em muốn nhận nuôi chú mèo này cũng vì vẻ ngoài của nó rất giống Nguyên Nguyên của em. Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới tình yêu của em dành cho nó cả. Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó. Ông chủ, làm ơn, xin anh cho em nhận nuôi chú mèo này." Lời vừa dứt, cô thậm chí còn cúi gập người với Hạ Cát.

Trường hợp này khiến Hạ Cát không biết phải làm thế nào.

Hạ Cát nhìn gương mặt tái nhợt của Lâm Kiều cùng với dáng người mảnh khảnh, luôn cảm thấy đến bản thân cô ấy còn không tự chăm sóc được chứ nói gì thêm một chú mèo bị khuyết tật, cậu vẫn uyển chuyển cự tuyệt: "Xin lỗi, bạn vẫn nên..."

"Em van xin anh!" Lâm Kiều cắt ngang Hạ Cát, tiến lên một bước nắm thật chặt tay Hạ Cát, đến cái oi nóng của mùa hạ cũng không thể khiến tay cô ấy ấm lên.

Lâm Kiều đỏ hốc mắt, lệ trực tuôn trào: "Cầu xin anh, em rất cần bé mèo này, em cam đoan sẽ tốt xử tốt với nó, em cam đoan."

"Cái này..." Hạ Cát phát hiện trạng thái của cô gái trước mặt mình không ổn, cậu thấy Cố Tiểu Tiểu đứng sau dùng mắt ra hiệu cho mình, dường như muốn cậu tạm thời đồng ý yêu cầu của Lâm Kiều.

Hạ Cát bất đắc dĩ, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Tôi có thể để bạn nhận nuôi, nhưng bạn phải điền đầy đủ thông tin vào giấy nhận nuôi, thời gian thử nhận nuôi là bảy ngày. Trong thời gian ấy, bạn phải gửi ảnh thú cưng cho tôi để tôi có thể đánh giá bạn có đủ điều kiện để nhận nuôi hay không. Nếu bạn đồng ý, tôi sẽ đi lấy giấy nhận nuôi."

Hạ Cát nghĩ, đến lúc đó có thể thông qua hệ thống xem giá trị ước mơ để phán đoán Lâm Kiều có thích hợp làm chủ bé mèo này không. Nếu như sau bảy ngày giá trị ước mơ không tăng, thú cưng cũng không cảm thấy hạnh phúc, lúc đó cậu sẽ đến nhà Lâm Kiều đưa bé mèo về lại tiệm.

"Không vấn đề gì, em sẽ điền đầy đủ thông tin, cảm ơn anh." Lâm Kiều lau mắt, gật đầu thật mạnh.

Lâm Kiều điền xong bảng biểu, Hạ Cát đối chiếu với thẻ căn cước của cô, sau đó cầm một bộ dụng cụ dành riêng cho thú cưng để cô cầm.

Lâm Kiều không nhận: "Không cần đâu ạ. Trong nhà em rất đầy đủ, sau khi Nguyên Nguyên mất, em vẫn không nỡ vứt bỏ."

"...." Hạ Cát không nói thêm gì, chỉ hy vọng rằng quyết định này của mình là chính xác.

Lâm Kiều hài lòng ôm mèo có chiếc đuôi kỳ lạ định rời đi.

Cố Tiểu Tiểu vội vàng nói: "A Kiều, cậu ra đường lớn bắt taxi trước đi nhé, tớ mua hai phần bánh mang về nữa."

Lâm Kiều nghe vậy ôm mèo đi trước.

Cố Tiểu Tiểu chặp tay trước ngực cảm tạ Hạ Cát: "Anh chủ, cảm ơn anh rất nhiều."

Hạ Cát nhíu mày đáp trả: "Bạn không cần cảm ơn tôi, nếu như tôi thấy bạn của bạn đối xử với mèo nhà tôi không tốt, tôi sẽ đến tận nhà đón nó về đấy."

"Vấn đề này anh cứ yên tâm, em cam đoan với anh A Kiều không phải là người thích ngược đãi động vật. Cô ấy chỉ là quá căng thẳng mà thôi." Cố Tiểu Tiểu giải thích.

Hạ Cát do dự: "Cô ấy không sao chứ....Nói thật, nhìn trạng thái bây giờ của cô ấy khiến người khác cảm thấy thật lo lắng."

"Haizz." Cố Tiểu Tiểu thở dài: "Vợ chồng A Kiều đã xa nhau hơn một năm nay. Chồng cô ấy sắp tới sẽ về nước, cô ấy ngày ngóng đêm trông...." Cố Tiểu Tiểu ý thức được bản thân suýt nữa thì lỡ miệng, lập tức sửa lời: "Khả năng mong đợi nhiều quá dẫn đến bồn chồn, lo lắng."

"Dù sao thì cũng cảm ơn anh rất nhiều." Cố Tiểu Tiểu cúi đầu, sau đó rời khỏi cửa hàng thú cưng.

Trên xe taxi, Lâm Kiều vui vẻ ôm mèo, Cố Tiểu Tiểu lo rằng cô ấy hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Cố Tiểu Tiểu, Lâm Kiều và Lâm Kiều là bạn rất nhiều năm. Khi còn học đại học, hai người là là cặp đôi kiểu mẫu ai cũng thấy cũng phải ghen tị. Sau khi tốt nghiệp, hai người cũng nhanh chóng tiến tới hôn nhân. Đáng tiếc cuộc sống hôn nhân không màu hồng giống như mong đợi, đôi bên thường xảy ra mâu thuẫn, xích mích, cãi vã suốt ngày, cuối cùng dẫn đến ly hôn.

Dù sao cũng đã có tình cảm nhiều năm, chính thức trở thành vợ chồng mới vỏn vẹn nửa năm, đôi bên đều không muốn phải đi đến con đường chia đôi ngả này. Hai người thỏa thuận cho nhau một năm thời gian, sau đó mới đưa ra quyết định. Tình cờ Trần Nguyên trong khoảng thời gian ấy lại có cơ hội được xuất ngoại, vậy là anh ấy chọn đi nước ngoài, Lâm Kiều ở lại trong nước, vẫn sống trong căn nhà của hai người trước đó.

Sau khi tách nhau, một mình sinh hoạt một khoảng thời gian, nỗi nhớ làm phai mờ đi khuyết điểm của đối phương, ưu điểm lại càng hiện rõ. Đến lúc này Lâm Kiều mới nhận ra mình không thể sống xa Trần Nguyên. Cô ấy đã liên hệ cho Trần Nguyên qua điện thoại hỏi khi nào Trần Nguyên có thể trở về, anh ấy trả lời rằng đã đồng ý với công ty sẽ xuất ngoại trong một năm, không thể giữa chừng đã bỏ về được. Vì vậy, Lâm Kiều vẫn luôn chờ đợi.

Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Lâm Kiều cho rằng chỉ cần Trần Nguyên trở về, hết thảy đều lại về vị trí cũ, quan hệ của hai người vẫn mặn nồng như thuở nào. Nhưng Cố Tiểu Tiểu lại nhìn thấy rõ ràng, có lẽ Lâm Kiều vẫn là Lâm Kiều của năm đó, nhưng Trần Nguyên có lẽ đã không phải là Trần Nguyên của Lâm Kiều nữa rồi.

Lâm Kiều về đến nhà, tra tin tức về chuyến bay của Trần Nguyên, sau đó mới gọi điện cho anh ấy.

"A lô." Giọng nói của Trần Nguyên khàn khản, nhuốm mỏi mệt, bên kia hẳn là buổi tối.

Lâm Kiều vừa vuốt mèo vừa hỏi: "A Nguyên, năm giờ chiều ngày mai anh đáp máy bay đúng không? Em đến sân bay đón anh nhé?"

"Không cần đâu, công ty sẽ phân người tới đón anh, trên đường anh còn có chút chuyện cần làm. Họ sẽ đưa anh về nhà, em cứ ở nhà đợi đi."

"Dạ.... vậy cũng được. Anh có muốn ăn gì không? Em nấu cho anh." Lâm Kiều dịu dàng hỏi.

Trần Nguyên biết cô không biết nấu nướng, trả lời: "Em gọi đồ ăn nhà hàng đi, đừng vất vả quá."

Lâm Kiều mừng rỡ vì Trần Nguyên còn nhớ cô không biết nấu ăn, cười nói: "Anh đừng coi thường em, một năm nay tay nghề của em tiến bộ rất nhiều đấy. Ngày mai anh thử ăn sẽ biết."

"Vậy ư? Anh rửa mắt mong chờ." Trần Nguyên cũng cười theo.

Tiếng cười trầm thấp của Trần Nguyên như dùi trống gõ vào trái tim cô, không khí nhẹ nhàng ngọt ngào này khiến Lâm Kiều cảm thấy như mình và anh ấy vẫn còn trong khoảng thời gian tình yêu cuồng nhiệt. Cô không thể ngăn mình nhớ tới khi đó, cũng càng mong chờ đến ngày mai có thể gặp mặt Trần Nguyên.

Cúp điện thoại, Lâm Kiều dọn dẹp lại nhà cửa, bảo đảm mỗi một chi tiết trong căn nhà vẫn giống với khi Trần Nguyên rời đi, sạch sẽ, gọn gàng, ấm áp.

Mèo nhỏ lặng lẽ cuộn mình trên sô pha, Lâm Kiều bế nó lên, đặt nó vào ổ mèo mềm mại trong phòng ngủ.

"Nguyên Nguyên, lần sau ngủ ở đây nhé. Đừng ngủ trên mặt đất, lạnh đấy." Lâm Kiều sờ đầu nó nhẹ nhàng dặn dò.

"Meo." Mèo nhỏ mở to hai mắt, tò mò nhìn cô.

"Hẳn là con đói lắm đúng không? Mẹ đi lấy đồ ăn con thích nhất cho con nhé?"

Lâm Kiều đi vào bếp lấy một hộp ức gà, mở hộp đặt trước mặt mèo nhỏ. Mèo nhỏ lại gần ngửi ngửi một chút, nhưng cũng không có ý định ăn.

"....Sao con lại không ăn? Không phải con thích cái này nhất sao?" Lúc này Lâm Kiều mới nhớ tới bé mèo này chỉ có ngoại hình giống Nguyên Nguyên, khẩu vị chưa chắc đã giống.

Vậy là cô ấy lấy 1 ít thức ăn từ nhiều loại đồ hộp đến, mèo nhỏ ngửi toàn bộ, cuối cùng ăn cá đóng hộp.

"Trời ơi, vậy mà con lại thích vị này nhất. Không hay rồi, Nguyên Nguyên trước kia ghét vị này nhất, vì vậy mà trong nhà cũng chỉ có mỗi hộp này thôi." Lâm Kiều rầu rĩ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro