#1 : Khổng Tước Màu Trắng Kiêu Ngạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là bộ đầu tiên mà làm cho tôi u mê thể loại đại thúc thụ, phải nói là rất hay. Đối với tôi bộ này tôi rất mong chờ edit ra thêm chương mới nhưng mãi không ra, hic "(

Lúc đầu ngập drama nhưng về sau càng đọc càng hay nên yên tâm^^

Vài chương đầu hơi khó hiểu nên sẽ giống Edit Miallee. Nhưng từ chương 5 thì tôi sẽ hoàn toàn viết ra nên có lẽ sẽ khác bản của chị Miallee, mong các bạn thông cảm^^

Đây là bộ tôi beta lại cho các bạn dễ đọc hơn và phục vụ cho nhu cầu đọc offline, có thể bị gỡ xuống bất cứ lúc nào

Thời gian ra chap tùy hứng, nhưng sẽ không để các bạn sẽ không đợi lâu

Đại Thúc, Anh Là Của Chúng Tôi

Tác Giả : Ngự Thủy

Thể Loại : Niên hạ công, đại thúc thụ, NP --- Nhất thụ đa công, HE.

Đại thúc không đẹp

Lại làm cho mấy cái sắc niệm huân tâm tà lang bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo...

Đại thúc tàn tật

Lại Làm cho mấy đại thiếu gia quyền thế cao ngất trời vì hắn tranh chấp vỡ đầu chảy máu...

Đại thúc khô khan

Lại làm cho vài thiếu niên tuấn mỹ cao quý đem hắn chỉnh đến thất điên bát đảo...

Đại thúc ẩn nhẫn

Lại làm cho mấy con sói nham hiểm giả dối hại hắn đau đến thương tích khắp người...

(Sắc niệm huân tà : Chỉ những người trong đầu lúc nào cũng có dục vọng)

------

Tòa cao ốc của công ty giải trí Ngôi Sao Hoàng nằm trong tầng trung tâm thành phố, là một tòa nhà rộng rãi có rất nhiều phòng chức năng. Nơi này tập hợp phòng hóa trang, phòng thay quần áo, phòng nghỉ ngơi, phòng giải trí, ăn uống làm một thể. Chuyên cung cấp những đồ dùng cần thiết giúp các minh tinh tạm thời nghỉ ngơi và là khu vực nghỉ ngơi cao cấp.

Bất luận là ca sĩ hay là minh tinh nổi tiếng trên điện ảnh, một khi đã ký kết trở thành nghệ sĩ của Ngôi Sao Hoàng, đều phải tuân thủ tất cả quy định của nơi này sắp xếp

Cho dù những minh tinh ở trên quốc tế đã được không ít những lời tán dương cùng tôn trọng, chỉ cần đến nơi này, sẽ không có sự vênh váo tự đắc, chỉ có cúi đầu cấp trên tuyệt đối nghe lệnh.

Nói khó nghe một chút, ở Ngôi Sao Hoàng ngươi chẳng là cái thá gì, chỉ là so với bên ngoài thì chẳng qua là một người công dân cao cấp mà thôi...

Có điều, cũng có ngoại lệ

Những chiếc đèn treo tinh xảo, hoa mỹ tỏa ra màu sắc rực rỡ. Trong sân bãi rộng lớn, mỗi công nhân viên bận rộn ra ra vào vào - chính là đang tạo hình trang điểm cho một vị minh tinh hàng hiệu chuẩn bị ra trận.

Mỗi người bọn họ đầu đổ đầy mồ hôi, biểu hiện hoang mang, chau mày, tựa hồ gặp phải một chút vấn đề khó vướng tay chân, nhưng mỗi người đều câm như hến, không dám oán giận chút nào.

"Tiểu thư Khả Hân, đây là loại thức uống mà cô cần"

Người thanh niên trẻ mặc bộ đồng phục màu lam đậm đeo mắt kính, nơm nớp lo sợ đi vào, nói với cô gái đang ngồi trên ghế sofa một màu trắng tinh, dung nhan xinh đẹp thuần khiết nhưng lại tựa như ma như quỷ trong mắt cậu, cung kính nhẹ giọng nói.

Cô gái kia trên người mặc một chiếc quần dài trắng bó sát người do một nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, trên cổ đeo loại dây chuyền kim cương tinh tế bản Limited số lượng có hạn, trên cổ tay bóng loáng cẩn thận mang một chiếc vòng tay có giá trị không nhỏ.

Vóc người hoàn mỹ tinh xảo hòa hợp với gương mặt xinh đẹp đến mỹ lệ. Đây tuyệt đối là một đại mỹ nhân khiến người ta hoa mắt mê mẩn, chỉ muốn chìm đắm trong vẻ đẹp trang trọng đó

Mái tóc đen thẫm xinh đẹp thả rối tung trên vai, phía sau cô là một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp, đang cẩn thận từng ly từng tí một, nâng mái tóc tỉ mỉ chỉnh lại, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ cực kỳ chuyên nghiệp. Chỉ có điều trên trán đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, cũng đủ để chứng minh sự run sợ của anh ta nhiều đến nhường nào.

''Để xuống đi''

Lạnh lùng hừ một tiếng, Kiều Khả Hân nhìn chuyên gia trang điểm quay mặt về phía mình đang cẩn thận tô lông mày, rồi liếc mắt nhìn thức uống trên bàn kiếng mà người kia vừa mới đem vào.

Lập tức, khuôn mặt biến sắc, âm trầm quay đầu trừng mắt, giận dữ tới mức ánh mắt ấy tựa như muốn giết người, hoàn toàn không giống với hình tượng của một minh tinh nên có, bật thốt lên liền mắng

''Ngu xuẩn! Lẽ nào lỗ tai bị điếc? Tôi là muốn vị chanh, sao lại làm cho tôi vị chanh dây, có phải không muốn làm công việc này nữa đúng không? Lập tức đổi ngay cho tôi."

Tiếng mắng chửi vừa sắc bén vừa to lớn tràn ngập trong căn phòng vốn đang yên tĩnh, xung quanh tất cả mọi người dồn dập năng suất làm việc, không dám hướng tới nơi đó nhìn, lo sợ cho chính mình sẽ trở thành bia đỡ đạn tiếp theo.

Người thanh niên trẻ lập tức khom lưng xin lỗi, xoay người chạy đi đổi đồ uống

Nhưng ai biết nam tử kia vừa đi, bởi không kịp thích nghi với sự tình vừa mới trải qua, chuyên gia trang điểm tay run lên, Kiều Khả Hân vì chuyện đó còn chưa hạ hỏa liền nhăn nhúm khuôn mặt, lập tức khiến lông mày thay đổi hình dạng

'' A, Chết tiệt! đám người đáng chết này, mặt của tôi"

Đẩy chuyên gia trang điểm mặt trắng bệch từ lúc nào, Kiều Khả Hân bực không thể nghỉ ngơi, đứng dậy từ trên ghế salong, lấy trong chiếc ví da cao cấp một chiếc điện thoại di động, trực tiếp nhấn xuống số gọi đến bên kia. Thái độ phách lối vừa nãy trong nháy mắt liền biến thành một cỗ mềm mại, chất giọng ngọt ngào, nỉ non oan ức.

''Hiên, anh phải thay đổi một nhóm tùy tùng khác...Ân, những người kia đều bắt nạt em, làm gương mặt em trở nên xấu xí... Có thật không? Hiên, anh thật tốt, em rất yêu anh nha! Ha ha..."

Xong, lần này sấp mặt!

Đây là tiếng lòng của đám người vừa mới nghe Kiều Khả Hân nói chuyện qua điện thoại...

''Cao quản lý, ông tới đây cho tôi"

Nghe tiếng Cao Lệ Chí vội vã chạy đến, nâng vóc người béo mỡ khom lưng nở nụ cười a dua, híp cặp mắt hí lại cố nịnh nọt : ''Kiều tiểu thư, cô có gì sai bảo?"

''Thay đổi cho tôi nhóm người này"

Cho dù lông mày đã bị uốn cong biến dạng, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến dung nhan tuyệt mỹ trời sinh của Kiều Khả Hân, khoanh hai tay nằm ngang trước ngực, tư thái ngạo mạn tao nhã, hơi cau cặp mi xinh đẹp tinh tế, hào quang bắn ra bốn phía thể hiện tai to mặt lớn của vị minh tinh này.

''Chuyện này..." Cao Lệ Chí chần chừ nhìn quanh một vòng, mồ hôi đổ lạnh đổ đầy áo, miệng nhếch lên lấy lòng Kiều Khả Hân, áy náy cười nói : "Kiều tiểu thư, thực sự là xin lỗi a! Nhưng là...mấy ngày này tiểu thư đã thay đổi bốn tốp người, thật sự là hơi khó xử..."

''Làm sao? Hay muốn Tô tổng tự mình gọi điện thoại cho ông sao?"

''Không không không! Tiểu nhân như tôi đây làm sao dám làm phiền Tô tiên sinh"

Cao Lệ Chí gãi gãi đầu khiến kiểu tóc trông rất buồn cười, con mắt hơi chuyển động lo sợ, lại rất khúm núm lễ phép

"Chỉ có điều...Kiều tiểu thư có chương trình phải tham gia, buổi tối còn phải bồi Tô tiên sinh tham gia tiệc rượu, nếu tiểu thư thực sự muốn thay đổi người, e sợ thời gian không kịp! Lại nói, tiểu thư sẽ không hi vọng mình đến muộn khiến Tô tiên sinh phải chờ đúng không?"

Vừa nói như thế, Kiều Khả Hân lập tức thay đối sắc mặt, nhưng khí thế trước sau vẫn không thay đổi

"Hừ! Nếu như bọn họ có thể sửa chữa sai lầm, tôi có thể tha cho lần này. Thế nhưng, ông phái người đến nhanh lên một chút cho tôi, bằng không bổn tiểu tâm tình khó chịu, đừng nói là Tô tổng hẹn hò, cho dù anh ta tự mình lại đây năn nỉ thì tôi cũng sẽ không đi"

"Vâng vâng vâng! Tôi lập tức sẽ giải quyết"

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Cao Lệ Chí vận dụng sự giao tiếp nịnh hót làm Kiều Khả Hân có thể mở cờ trong bụng, động viên đại minh tinh tính khí thất thường, sau đó liền vội vàng hướng về phía thư ký của mình ngoắc ngoắc tay, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng bàn giao

Tiếp theo đó, Cao Lệ Chí đứng thẳng người lên, biểu hiện nghiêm túc quay về chỗ cả đám người đang đứng không chút khách khí khiển trách một trận, lúc này mới cứu vãn hiện trường vừa mới đọng lại bầu không khí nặng nề...

Cùng lúc đó, ở trong tầng nào đó khá là hơi kém đẳng cấp, bên trong phòng nghỉ ngơi, hai vị ca sĩ Lục Nguyên và Tạ Ninh đang nhàn nhã tay cầm máy tính lướt web, mà bên cạnh bọn họ cách không xa, nam nhân quỳ một chân, đầu hơi cúi xuống, vóc người nhỏ gầy, ăn mặc bộ đồng phục màu lam đậm làm việc, mang chiếc mắt kính màu đen.

Trên tay hắn cầm một cái khăn màu trắng sạch sẽ, đang tỉ mỉ lau chùi hai cây đàn điện tử guitar. Vẻ mặt hắn rất chăm chú, động tác cũng vô cùng cẩn thận, mỗi một lần lau đều rất nhẹ nhàng, nhiều lần lặp lại mãi đến khi không còn có một chút tro bụi nào mới thôi.

''Bao cát, mau mang cho bổn thiếu gia ly cà phê"

Chơi đến chán chê, Lục Nguyên đột nhiên lên tiếng, một đôi con ngươi nhìn chằm chằm máy vi tắm, cũng chẳng thèm nhìn vào nam nhân mà thản nhiên ra lệnh.

''Vâng, xin chờ một chút"

Tiếng nói bình thản mà nhẹ nhàng, tựa hồ bản thân hắn không lấy được một tia chú ý của người khác. Lập tức dừng lại động tác trong tay, nam nhân gật đầu, tay chống đất có hơi chút khó khăn đứng lên. Hướng về cách đó không xa có một quán bar, nhanh chóng chạy đi

''Tôi muốn một ly rượu đỏ"

Một người khác ngồi cạnh Lục Nguyên, Tạ Ninh tăng cao âm lượng, thoáng liếc chéo mắt nơi nam nhân đang bận rộn gọi đồ uống ở quầy bar. Biểu hiện khinh bỉ mà lạnh lùng nói một tiếng : "Thật không hổ danh là một con cẩu nghe gì làm nấy"

Tuy rằng tiếng nói rất nhỏ, tựa hồ là ở bên môi lẩm bẩm thốt ra, thế nhưng ngũ giác nhạy cảm của nam nhân vẫn nghe rõ. Ly rượu trên tay hơi dừng lại một chút, nam nhân cúi đầu thấp đi tới, sắc mặt thu lại mấy phần, khiến người ta không nhìn ra tâm tình hắn chẳng có bất kỳ biến hóa gì...

Đem một ly cà phê nồng đang bóc hơi nóng cùng một ly rượu đỏ đưa tới hai người trước mặt, nam nhân trước sau trầm mặc không nói, mặt mày không có thất thường hay nhăn nhó, chỉ có cúi người xuống chứng minh thái độ cung kính, phục vụ chuyên nghiệp

Thuận lợi hoàn thành yêu cầu của hai vị đại thiếu gia, nam nhân xoay người khập khễnh đi tới thảm đỏ, một chân quỳ xuống, tiếp tục lau chùi cây đàn điện tử guitar dù đã rất sạch sẽ, chỉ vì hai chiếc đàn này là do Lục Nguyên và Tạ Ninh yêu cầu, nam nhân không thể không làm cho tốt.

Chính vào lúc này, cửa lớn bật mở ra, nam nhân liền hướng theo thanh âm nhìn lại, người thư ký vội vội vàng vàng chạy thẳng tới nam nhân

''Bao cát, nhanh lên tầng 88, Cao tổng muốn anh phục vụ Kiều tiểu thư"

Thư ký một bên vừa thở hồng hộc vừa nói, liền lôi kéo nam nhân đứng dậy, bởi vì hành động hắn bình thường như thanh niên trẻ, hơn nữa vì chuyện quá khẩn cấp, vì thế quên mất chân trái nam nhân bị tàn tật, khiến cho nam nhân không kịp phản ứng mà đụng tới mắt cá chân, đau tới mức kêu thành tiếng.

''A..."

Nam nhân đau đớn không chịu được, bị va mắt cá chân ngồi sập xuống đất, tóc mái dài xỗm phủ lên phần trán bóng loáng, che kín một tầng mồ hôi lạnh. Đôi con ngươi hắc lên một tầng sương bên khung cặp kính, trong nháy mắt bất chợt ướt át.

''Này! Anh làm gì chậm chạp thế? Nhanh lên không chút nữa tất cả chúng tôi đều chịu không nổi"

Thư ký sắc mặt âm trầm, mở miệng tức giận mắng, lần nữa phải tiến lên đỡ nam nhân, nhưng không ngờ bị một tiếng cười chê cắt đứt mọi hoạt động của thư ký.

''Kiều tiểu thư? Gọi như thế cứ như đã thân thiết từ lâu, tôi còn tưởng rằng là ông chủ nào đến đây"

Tạ Ninh là một minh tinh với dáng dấp tuấn mỹ, bề ngoài so với tiếng tăm hắn càng xuất sắc, chỉ là giờ phút này hệt như một người đàn bà chanh chua, vừa nhắc tới cái tên Kiều Ngọc Hân liền đầy một cỗ khí căm ghét cùng phẫn nộ

''Ôi! Đại minh tinh Tạ Ninh, cậu không nên tức giận, ông chủ Vạn sẽ trách chúng tôi mất"

Theo Cao Lệ Chí lăn lộn trong giới giải với thời gian dài như vậy, thư ký đương nhiên cũng biết đại đa số bí mật, hắn sẽ vận dụng những điều đó mà an ủi các vị minh tinh tính khí thất thường này, khuôn mặt nở một nụ cười làm lành mà nịnh nọt

''Đại thiếu gia à, cậu đừng trách lời tôi nói nhé! Trên giường ai cũng giống nhau mà thôi! Có điều Tô tiên sinh chú trọng nhất là nhân phẩm, Kiều Ngọc Hân quả thực là một con khổng tước kiêu ngạo vĩnh viễn không thể biến thành phượng hoàng. Vẫn là người như cậu rất tốt a...! Chỉ cần rộng lượng, khoan dung, nhường nhịn, một ngày nào đó Tô tiên sinh nhất định sẽ thu nhận cậu!"

Tạ Ninh vừa nghe, lập tức mặt mày hớn hở, vui vẻ trở lại. Hắn phất phất tay không chút do dự trực tiếp để thư ký đem nam nhân đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro