#3 : Tập Hợp Mỹ Thiếu Niên Xinh Đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời chói chang gay gắt, mặt đường bốc lên sự nóng bức, chiếc xe Bentley màu đen mới tinh sang trọng, vun vút lao đi trong không khí, chỗ cần đến là sân bay tư nhân cách nội thành mười mấy cây số.

Mấy chiếc xe lập tức theo đuôi phía sau chiếc Bentley, trên nóc xe bày ra một đài công nghệ có chức năng phóng to hình ảnh. Vài phóng viên mang mũ lưỡi trai tay cầm camera hướng thẳng chiếc xe màu đen Bentley mà điên cuồng chụp hình.

Cho dù nhiệt độ không khí tăng nóng tới nghẹt thở, nhưng cũng không làm cho đoàn phóng viên bỏ cuộc, ngược lại khi biết những tin tức ngầm liên tục lọt vào tai bọn họ, đủ để hưng phấn cả một ngày

''Theo nguồn tin gần nhất ở khu vực Âu Mỹ, nhóm nhạc mỹ nam Crazyburn được người Châu Á hâm mộ hiện tại đã lên máy bay về nước. Được biết công ty Ngôi Sao Hoàng sẽ nhanh chóng ký kết hợp đồng với Crazyburn, cũng như trong vòng mấy tháng này công ty đã tỉ mỉ tạo ra một loạt đĩa nhạc cho họ để tuyên truyền hoạt động..."

''Bây giờ là cảnh quay trực tiếp, chỉ còn một phút nữa nhóm nhạc Crazyburn xuất hiện trên màn ảnh chúng tôi. Năm người bọn họ đều được giới truyền thông ca tụng, không tiếc lời khen ngợi, liệu khi ở trong nước họ cũng sẽ lặp lại thành tích này hay không? Chúng ta hay cùng đón chờ..."

Phòng đợi rộng lớn đều được công nhân viên dọn dẹp hết sạch sành sanh, mỗi người đều mặc một bộ đồng phục thơm tho sạch sẽ, gương mặt tươi tắn mỉm cười, duy trì tư thế đứng thẳng tiêu chuẩn chờ đợi khách quý đến.

Một đám phóng viên tranh nhau giơ máy quay phim, tay cầm microphone, các nhà báo mặt mày ai nấy cũng đều hồng hào, ánh mắt hồi hộp nhìn chằm chằm cửa vào, lo sợ sẽ bỏ qua từng giây từng phút quý báu trước màn ảnh

Một loạt vệ sĩ mặc đồ tây màu đen trang trọng, trên mặt đeo kính râm lớn, bên hông vắt súng thật đạn thật, vẻ mặt lạnh lùng toát ra khí chất dũng mãnh. Mắt nhìn thẳng đứng hai bên cửa canh gác.

Hình thành bức tường vô hình rắn chắc, một cỗ áp bức đè nén lá gan các đoàn phóng viên cùng mấy ký giả, không một ai dám vượt qua ranh giới nửa bước. Chỉ có thể đứng đúng vị trí mà chuẩn bị tư thế để bắt kịp cơ hội chụp ảnh

Nhưng mà...

Năm phút đồng hồ...

Mười phút đi qua...

Hai mươi phút từ từ đi qua...

Nửa tiếng cũng lẽo đẽo trôi đi...

Một canh giờ đành ngậm ngùi trôi theo dòng sông...

Tất cả mọi người ở đây đều đợi mòn đít nhưng vẫn không thấy nhóm nhạc Crazyburn xuất hiện...

Mãi đến tận 5 tiếng sau, một người công nhân viên trên sân bay, mồ hôi đầm đìa ướt cả một mảng, chạy đến chỗ đám phóng viên nhanh chóng nói ra một câu, hiện trường lập tức sôi nổi.

''Quý khán giả thân mến, nhóm mỹ nam đã lên phi cơ riêng bay đến nội thành từ sáu tiếng trước. Có vẻ chúng ta đã phí công chờ đợi, tuy nhiên mọi người không nên nản chí, mong lần sau mọi người sẽ tiếp tục xem, chúng tôi nhất định sẽ ghi lại toàn bộ tin tức hoạt động về nhóm Crazyburn..."

Màn hình phẳng rộng lớn lập tức tối đen đi, hộp điều khiển trên mặt bàn thủy tinh trong suốt cũng lập tức biến mất theo hình ảnh trên tivi LCD.

''Chậc chậc, nếu báo săn không có dự kiến trước, không chừng chúng ta sẽ bị bọn họ phun nước nước miếng đến chết đuối mất"

Tiếng nói anh ngữ lưu loát thốt lên, mang theo mười phần từ tính, xen lẫn trong đấy là ý cười nhàn nhạt cùng vui mừng thản nhiên

Người nói chuyện sở hữu mái tóc màu vàng kim, kiểu tóc cắt theo xu thế thịnh hành hiện nay, trước vầng trán bóng loáng phũ xuống một nhúm tóc vàng chói mắt, khuyên tai khảm nạm hình hạt gạo.

Da thịt trắng nõn như tuyết lộ ra gốc người phương Tây, chiếc cổ thon gọn hoàn mỹ tô điểm cho gương mặt tuấn tú mười phần, cho thấy đây là người con lai, vô cùng lãng tử.

Hắn trên người mặc một bộ đồ phong cách, dáng người cao lớn mạnh mẽ, ngón tay thon dài mang theo một ly rượu đỏ với màu sắc óng ánh, tươi đẹp

Đôi đồng tử của hắn thuần một màu xanh ngọc lục, sống mũi cao, lông mày rậm anh khí, lông mi nồng đậm, đôi môi ửng hồng, nụ cười mỉm mê người.

Đây tuyệt đối là khuôn mặt tuấn mỹ, nháy mắt một cái có thể bắt lấy hàng vạn trái tim thiếu nữ. Nhưng nếu cẩn thận phát hiện, liền có thể thấy trong cặp ngươi kia ngậm lấy một tia bất cần đời, khóe mắt không kiềm được mà lộ ra một vẻ phong tình mị hoặc.

''Tôi nói rồi, đừng có gọi tôi là báo săn"

Giọng điệu vẫn nhàn nhạt lạnh lùng như vậy, xen lẫn là khí thế lạnh lẽo cả sống lưng, ý tứ cảnh báo dày đặc.

Hắn mặc trên người bộ áo sơ mi màu đen đơn giản, cổ áo nửa hở lộ ra cơ bắp tinh tráng, đôi chân thon dài tùy ý bắt chéo lên nhau, ánh mắt liếc về thiếu niên đang đứng trước quầy bar, như con báo đen trong tư thế động thủ, lập tức có thể xông lên cắn xé đối phương bất cứ lúc nào.

Mái tóc tước gọn gàng nhuộm thành một màu băng lam hoàn mỹ, ngũ quan tinh tế như được điêu khắc, phác họa khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng hoàn hảo.

Cặp mắt theo chủ đạo tông nâu lộ ra sự mê hoặc làm người ta muốn ngưng nhìn mà không được. khóe môi vểnh một bên hệt tựa muốn giết người không đền mạng, nụ cười dần trở nên lạnh lẽo cả một vùng.

Cảm tưởng như bản thân hắn gắn liền với biệt hiệu con báo, cả người đều tỏa ra khí chất ưu nhã, mê hoặc trí mạng

''Uầy! Phong Diệu Nhiễm, cậu không thể hài hước một chút sao?

Thiếu niên tóc vàng bĩu môi, cảm thấy vô vị, ngón tay vân vê ly rượu, sau đó ngửa đầu uống hết một hơi, giống như coi nó không phải thứ thức uống thượng hạng, mà đơn giản là một ly nước giải khát

''Hạo Vũ, chúng ta phải ở đây tới khi nào?"

Thiếu niên nằm nhoài trên ghế salong hồng, lười biếng mở miệng, hắn nhuộm một cái đầu đỏ rực như lửa.

Tai trái đeo khuyên tai khảm nạm hình trái lựu hồng, vóc người thon gọn cao lớn, không hề thua kém thiếu niên tóc vàng hay thiếu niên tóc xanh mang biệt hiệu ''báo săn'' tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ đủ khiến cho bất kỳ cô gái nào cũng phải gào hét điên cuồng

Thanh âm dễ nghe nhưng lại thiếu kiên nhẫn trong lời nói, thiếu niên tóc đỏ sở hữu gương mặt tinh xảo, mỹ lệ như con búp bê xinh đẹp. Nhưng ẩn chứa một luồng táo bạo, có điều những chi tiết này không quan trọng, đáng lo chính là tính tình trẻ con tùy hứng, lại nói trong lúc lơ đãng có thể để lộ ra bản chất bướng bỉnh, bá đạo, ương ngạnh, lộ liễu mà cá tính.

Một tay chống cằm, hai chân giao nhau giữa không trung lắc lư qua lại, đôi con ngươi màu nâu nhạt liếc nhìn người thiếu niên đối diện, không nhịn được mà khởi xướng nỗi bực tức.

''Đợi thêm hai giờ, công ty bên kia sẽ trực tiếp phái người tới đón chúng ta"

Người bị kêu là "Hạo Vũ" mặc một bộ đồ tím cùng màu mái tóc của hắn, da thịt trắng nõn căng mịn lộ ra bên ngoài, cần cổ thon dài nâng gương mặt tuấn mỹ hoàn hảo. Một lọn tóc tím buông xuống vai. Vành tai mang một đôi khuyên tai tím sắc, chất liệu từ ngọc lưu ly.

Con ngươi đen kịt biểu lộ ý cười nhạt, nhìn như ôn hòa, bất kỳ ai cũng không nhìn thấu cặp mắt thâm thúy bên trong ẩn giấu tâm tình gì, nụ cười thần bí dùng để đầu độc trái tim vô số cô gái. Nhưng đôi lúc thoáng qua, nụ cười ấy lại biến thành con dao lưỡi sắc

Tiếng nói hắn một theo một tia trầm thấp, khàn khàn mà đặc biệt từ tính, giống như thiếu niên mang biệt hiệu ''báo săn'', có một loại mị lực thành thục, chỉ khác hai người họ ở chỗ.

Một người tính tình khép kín trầm ổn, một người kiêu ngạo phóng túng, một người là chờ đợi con mồi dâng tới miệng sư tử, một người là con báo hung tàn sẵn sàng ăn tươi nuốt sống

''Ây! Vậy vừa lúc tôi có thể lên level"

Một tiếng nói khác xuất phát từ thiếu niên mặc áo trắng cực kỳ khiêu gợi, thiếu niên áo hồng bên cạnh dựa người trên ghế salong, còn thiếu niên áo trắng hai chân ngồi xếp bằng, trên đầu gối đặt chiếc máy tính loại nhỏ mới nhất trên thị thường hiện nay.

Tập trung tinh thần mà đem hết thảy tâm tư đặt trên màn hình, đôi tay trắng loáng như ngọc gõ bàn phím phát ra từng tiếng kêu lạch cạch. Dù đeo thêm tai nghe cũng có thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của người khác.

Thiếu niên mặc áo trắng sở hữu mái tóc dài đen bóng tuyệt đẹp, dung nhan có thể so với người phụ nữ đều xinh đẹp hơn mười phần, nhưng không chứa một tia nữ khí, thuộc loại hình tượng mỹ nam ôn nhu.

Đôi lông mày như được điêu khắc, cặp mắt phượng xếch lên, đôi mắt hẹp dài sâu tối không chút gợn sóng, vô cùng điềm tĩnh.

Kỳ thực lộ ra một luồng khí kiêu căng cùng thâm trầm bất diệt, trừ phi có chuyện gì hấp dẫn hắn mới lười biếng liếc mắt nhìn, bằng không thì đều trưng ra tư thái ngạo mạn, biếng nhác, một mực chung thủy cắm mắt vào máy tính

Thiếu niên mặc áo trắng vừa dứt lời, bên trong căn phòng xa hoa to lớn đột nhiên phát ra tiếng chuông điện thoại, năm người mỹ nam với khí chất cao quý, phong cách soái ca không hẹn mà cùng liếc mắt về hướng âm thanh đang vang lên.

''Ai đi bây giờ?"

Thiếu niên áo hồng duỗi duỗi cổ, nhìn quanh một vòng, cũng không có ai chịu lết cái thân mà đi.

''Bang Kiệt Tư, vào đây nghe điện thoại"

Thiếu niên tóc vàng đơn độc đứng trước quầy bar, giơ tay phải lên mà nhấn xuống vài con số trên chiếc đồng hồ thông minh, mở miệng kêu cấp dưới đang đứng đợi ngoài cửa

Sau đó, tất cả ánh mắt lập tức thu lại, ai đang làm gì thì tiếp tục làm cái nấy...

Cánh cửa to lớn từ ngoài mở ra, một người nam nhân với vóc dáng khôi ngôi, mái tóc màu vàng chói cắt ngắn gọn gàng, trông người này rất lớn tuổi. Sâu trong hai con mắt màu xanh lục lấp lánh có thần, đôi môi hơi dày khẽ mím, tràn ngập khí tức cuồng dã của người phương Tây

''Thiếu chủ"

Hơi khom lưng, đôi đồng tử màu lục hướng về thiếu niên tóc vàng mà cung kính gọi, sau đó liền đến chỗ chiếc điện thoại không ngừng vang lên âm thanh, động tác tao nhã vươn tay cầm máy

''...''

Tiếng nói chuyện điện thoại phía bên kia liên tục phát ra, Bang Kiệt Tư vẫn trầm mặc không nói, lông mày hơi nhíu lên biểu hiện tâm tình không vui của hắn.

''Được rồi, tôi sẽ chuyển lời cho năm vị thiếu gia, gặp lại"

Sau khi cúp điện thoại, Bang Kiệt Tư hướng về năm vị thiếu gia, hơi khom người nói : "Lê lão thái thái mở tiệc tại nhà, mời các vị thiếu gia tham dự, nhằm đón gió tẩy trần"

Vừa dứt lời, năm người thiếu niên một lần nữa dừng mọi hoạt động, cùng nhìn phía Bang Kiệt Tư

''Lê lão thái thái? Là ai thế?"

Thiếu niên tóc vàng bước đôi chân dài tới một chỗ trống trên ghế sofa, nhàn rỗi ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, nghi hoặc mà liếc mắt bốn người còn lại

''Tuấn, cậu vừa tới Trung Quốc, còn rất nhiều chuyện cậu không biết"

Thiếu niên mặc áo tím khẽ mỉm cười, con người đen óng không giấu khỏi một tia ám quang. Ngón tay thon dài cầm một điếu xì gà, tư thái thong dong tao nhã, hài lòng rít một hơi, làn khói uốn éo mờ ảo phả ra từ miệng hắn, sau đó tiếp tục nói : "Đêm nay tôi mời khách, đem các cậu đi tới một nơi cho dù đập phá khắp nước Mỹ cũng không tìm thấy, ý kiến thế nào?"

Bốn người thiếu niên thờ ơ nhún vai, đối với đề nghị tốt của hắn đương nhiên sẽ không tỏ ra ý kiến

Bang Kiệt Tư cảm giác thái dương có chút đau, khuôn mặt cười đến méo xẹo, nhận mệnh lệnh mà xoay người đi ra khỏi căn phòng, giúp các đại thiếu gia tùy hứng làm bậy xử lý công việc.

Trong đầu suy nghĩ một lát nữa phải phái loại xe gì đưa đón bọn họ, còn phải vắt óc suy nghĩ nên cử vệ sĩ nào tận tâm tận lực đi theo...

''Chết tiệt! Mình đúng là điên mới theo bọn họ đến trung quốc!"

Một tiếng mắng thầm, không ngừng ảo não, Bang Kiệt Tư rút ra chiếc di động bản Limited số lượng có hạn, một bên bận rộn liên lạc với cấp dưới, một bên sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Vì thế mà ngay thời điểm đó hắn không phát hiện rằng cánh cửa lớn tinh xảo hoa mỹ bị người từ bên trong mở ra, dần hiện ra năm bóng dáng cao lớn của các vị thiếu gia, không coi ai ra gì liền nhanh chân chạy tới thang máy chuyên dụng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro