Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng họp đột nhiên im lặng, mọi người trong phòng đều đồng thời nhìn về phía Trần Thời Minh.

"Tôi là người chịu trách nhiệm." Ánh mắt tuy nhỏ nhưng lại sáng sủa của Trần Thời Minh dừng lại một chút, giọng nói vẫn vững vàng: "Chỉ vì một người phát ngôn không vừa lòng với điều kiện của hợp đồng mà chấm dứt khế ước, hai bên cũng chưa nảy sinh điều kiện gì trái với hợp đồng, xin hỏi các vị ở đây, trong ở khi xử lý các vấn đề của dự án lại gặp phải mấy chuyện ký hợp đồng rồi lại nuốt lời còn ít ư?"

Sắc mặt của người đàn ông trung niên dần trở nên âm u, Trần Thời Minh hoàn toàn không kiềm chế như bình thường mà ra bài, chỉ nói vài ba câu cũng đã đưa trọng tâm câu chuyện trở về.

Quả thật, hành vi của Phó Ngôn Vũ được tiến hành trong tình huống khi hai bên không bên nào vi phạm hợp đồng.

"Hơn nữa, dự án Vinh quang của Phi Hoành cũng là do tôi chịu trách nhiệm, dự án có hỗn loạn hay không sẽ do nhóm của tôi quyết định." Trần Thời Minh lập tức chuyển đề tài câu chuyện: "Xin hỏi ông đã từng hợp tác với dự án lớn nào của Phi Hoành chưa? Sao ông lại biết được dự án bên tôi đang hỗn loạn, còn nghe từ đâu mà lại kết luận dự án này nhất định sẽ lỗ vốn?"

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên cứng đờ: "Đương nhiên là tôi nghe từ bên Phi Hoành nói."

"Nếu ông đã quả quyết như vậy, nhưng với tình hình hiện tại lúc này, ông có dám cam đoan rằng dự án này sẽ không lỗ vốn không?"

"Đủ rồi." Trần Kiến Hồng cắt ngang cuộc tranh luận của hai người, ông nhìn về phía Trần Thời Minh: "Thời Minh, con nói sao?"

"Con sẽ không chấp nhận bất kỳ lời buộc tội nào mà không có bằng chứng, cũng như không chấp nhận những lời buộc tội không có căn cứ."

Trần Thời Minh nghiêm túc nói: "Tôi có thể sắp xếp tốt cấp dưới ở mỗi một dự án hay không, thì tôi tin rằng điều đó sẽ phụ thuộc vào kết quả của cuộc nói chuyện, còn chuyện của Phi Hoành thì tôi sẽ toàn quyền giải quyết, sẽ không làm lãng phí vốn đầu đầu tư của tập đoàn."

Mọi người trong phòng họp nhìn nhau và gật đầu đồng ý khi nghe được điều này.

Có một số người có suy nghĩ muốn phản lại, nhưng quả thật Trần Thời Minh nói không sai, mọi thứ đều phải xem kết quả.

Người đàn ông trung niên nhìn về phía của các thành viên hội đồng quản trị khác, phát hiện mọi người hoàn toàn đều không quan tâm đến, dường như là không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa.

Ông ta đành phải đen mặt mà ngồi xuống rồi nói một câu: "Tốt nhất là cậu làm được."

Ánh mắt của Trần Kiến Hồng dò xét những người khác trong phòng họp, rồi ghi nhớ tên Ứng Hòa của người đàn ông trung niên vừa rồi.

Ông lại hỏi thêm vài câu, thấy hội nghị không còn gì để bàn nữa: "Vậy tan họp, cuối tuần chúng ta sẽ bàn bạc lại."

Một cuộc tranh luận lời qua tiếng lại cứ như vậy mà kết thúc, một số người trong phòng họp hung hăng liếc Trần Thời Minh một cái, với tình hình trước mắt bọn họ quả thật không có biện pháp có thể nắm chắc được Trần Thời Minh, muốn thoát khỏi quyền của Trần Thời Minh cũng không dễ dàng như vậy.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Trần Thời Minh quay trở lại văn phòng với vẻ mặt lạnh lùng, anh ấy hỏi nữ trợ lý bên cạnh: "Cô đã ghi lại tất cả những người vừa đứng cùng phe với ông ta chưa?"

Nữ trợ lý nghiêm túc gật đầu: "Đều đã ghi lại, ngoài ra còn có người phía bên tổng giám đốc Từ."

"Sắp xếp những người khác chú ý đến những hành động gần đây của bọn họ, những cán bộ trung cấp có liên quan đến họ đều điều tra cho rõ, làm việc nhỏ tiếng một chút, đừng để bọn họ phát hiện được." Trần Thời Minh dặn dò xong thì lại hỏi: "Có tin tức gì bên Tiểu Từ không? Chuyện gì đã xảy ra với dự án Vinh Quang của Phi Hoành?"

Nữ trợ lý ngừng một chút, muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Phó Ngôn Vũ quả thật là đã ký hợp đồng với công ty khác, đối tượng hợp đồng là Dật Thành, là công ty đã có mâu thuẫn trước với chúng ta."

Bọn họ nhất định là vì Dật Thành đã tìm ra nhiều vấn đề trong nhóm, hơn nữa các cấp trên ở phía bên kia lại vừa ý với các điều kiện của Dật Thành, lần này Dật Thành đột nhiên lại xuất hiện để ký hợp đồng với Phó Ngôn Vũ, tất cả mọi thứ đều có tầng tầng lớp lớp điểm đáng ngờ. Nếu trước đó bọn họ không điều tra ra được tin tức, thì có lẽ phần lớn bọn họ cũng sẽ cho rằng Dật Thành chính là chủ động đến cửa để khiêu khích nhà họ Trần, tiếp theo sau đó thì sẽ dùng đến các biện pháp khác.

Dật Thành...

Trần Thời Minh nhíu mày: "Dật Thành, chuyện này không hợp lý, mau kiểm tra lại tất cả nhân viên có liên quan."

Nữ trợ lý: "Vâng!"

Trần Thời Minh lại hỏi: "Trần Kỳ Chiêu đang làm gì vậy, em ấy dự định sẽ xử lý chuyện này như thế nào?"

"Cậu hai muốn ký hợp đồng với một người phát ngôn khác, là diễn viên Nhiếp Thành Kiêu, tất cả các ghi chép về lịch trình đều giống như in với lịch trình công khai trong kế hoạch ban đầu của chúng ta." Nữ trợ lý đã chuẩn bị từ sớm, đưa tất cả tài liệu có liên quan cho Trần Thời Minh, cô ấy khéo léo nói: "Chỉ là... khí thế của người này không cao lắm."

Thời gian quay ngược trở lại vào khoảng hai tiếng trước, trong văn phòng to lớn của Phi Hoành.

Mọi người đều nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu.

Trên bàn là phần tài liệu của Tâm Nhãn, nhìn sơ qua sẽ thấy bên trong có không ít thông tin của diễn viên.

Tâm Nhãn?

Khi người phụ trách nghe thấy điều này thì lập tức sửng sốt, cuối năm dự định sẽ phát sóng phim gì cũng không phải là bí mật trong ngành, còn có một số bộ phim còn chưa bắt đầu thì đã chuẩn bị công khai, nhưng có thể xác định nổi tiếng hay không thì phụ thuộc phần lớn vào kế hoạch quảng bá của ê-kíp đằng sau bộ phim và vốn. Trước mắt về vốn và mức độ nổi tiếng hiện tại, mặc dù Tâm Nhãn hiện tại không nổi tiếng, nhưng cũng có thể dựa vào lưu lượng truy cập nhờ sự lăng xê để thống trị danh sách trong một thời gian dài, do đó thì các diễn viên có liên quan sẽ được chú ý đến lâu hơn trong hai đến ba tháng.

Nếu vừa khéo nổi tiếng hơn, nói không chừng lại có thể lên cao thêm được một bậc.

Nếu nói Tiêu Diêu là dự án sẽ nổi tiếng nhất trong lực lượng dự bị, thì Tâm Nhãn chỉ có thể xem là hạng hai, mặc dù là có phát sóng, nhưng lại chỉ là một bộ phim truyền hình ngắn mà thôi, mà đề tài còn là lí luận bí ẩn và đô thị hiện đại, đơn giản mà nói thì rất khó để lên được truyền hình, người theo dõi cũng không tốt, một khi ra sức thì thật sự sẽ như nước lặng. Mặt khác, thậm chí bọn họ có thể cân nhắc đến các bộ phim cổ trang đôi lứa hoặc là phim đô thị ngọt ngào diễn ra trên các nền tảng trực tuyến khác trong cùng khoảng thời gian, cả hai thể loại này đều có khả năng hay hơn thể loại lí luận bí ẩn.

"Bây giờ tất cả chúng ta đều không quá xem trọng Tâm Nhãn, kịch bản phát sóng hiện tại của bọn họ đều đang nghiêng về phía yếu, thế nhưng bọn họ vẫn dựa vào mối quan hệ của đạo diễn để xuất hiện trên một gameshow của truyền hình." Một người trong bộ phận phát sóng xuất hiện rồi nói: "Hơn nữa thể loại lí luận bí ẩn... người coi rất ít."

Trần Kỳ Chiêu nghe bọn họ nói chuyện, cũng không phản bác.

Thị trường của thể loại phim lý luận bí ẩn trong nước quả thật là đang trong giai đoạn ít người, nhưng tương lai trong vài năm sắp tới, phim trinh thám lí luận bí ẩn về cơ bản sẽ trở thành web drama chủ yếu, bất kể là trinh thám cổ trang hay là trinh thám hiện đại, đều có phần lớn người xem cố định.

Mà bộ phim nổi tiếng đầu tiên để mở ra thị trường này lại chính là Tâm Nhãn.

Tuy được các nhà đầu tư coi trọng nhưng Tiêu Diêu lại không nổi tiếng, mà Tâm Nhãn được ra mắt cùng thời điểm lại trở nên nổi tiếng, hơn nữa lại có khả năng duy trì đến hai năm liên tiếp, lúc đó hai diễn viên nổi tiếng của Tâm Nhãn trực tiếp vô cùng nổi tiếng, sau đó cũng trở thành diễn viên có tiếng trong ngành.

Nhiếp Thần Kiêu chính là người đầu tiên.

Trần Kỳ Chiêu cố gắng suy nghĩ, sau này Nhiếp Thần Kiêu đã đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất khi bốn mươi tuổi.

"Rất có lợi cho chúng ta." Trần Kỳ Chiêu ngồi nâng má: "Ban đầu tôi đã phải chi trả chi phí với cái giá trên trời để đặt trước người phát ngôn, còn hơn chữ ký của một ngôi sao nhỏ bé, sau đó thì thông báo cho bọn họ, như vậy thì chúng ta có thể tiết kiệm được không ít tiền, thay vì ký tên vào một doanh nghiệp tiêu thụ cà phê thì không bằng ký tên vào cổ phiếu tiềm năng, mọi người cảm thấy thế nào?"

Nhưng việc tiêu thụ cà phê đang rất nổi tiếng, còn các cổ phiếu tiềm năng còn chưa nổi lên là đã chết non một cách dễ dàng rồi!

Nét mặt của người phụ trách không thay đổi khi suy nghĩ, nhưng cũng không dám mở miệng phản bác.

"Quả thật tôi cũng có coi trọng Tâm Nhãn, kịch bản của bộ phim này là được chuyển thể từ tiểu thuyết lí luận bí ẩn nổi tiếng, tuy rằng biên kịch là người mới, nhưng vẫn còn có tác giả nguyên tác giúp đỡ. Trước đây đạo diễn Lý còn là người rất nổi tiếng."

Có một nhân viên nữ bước ra và nói: "Thành viên trong tổ chế tác cũng rất chăm chỉ, mọi người cứ xem phim thì biết... Còn có một số diễn viên gạo cội vì tình bạn với đạo diễn Lý nên khi được mời cũng đồng ý đóng một vai diễn... Nhưng duy chỉ có một vấn đề chính là màu sắc của bộ phim không có giá trị quá cao mà thôi."

Nói cho cùng thì một bộ phận nhỏ trong số họ là những diễn viên đã lớn tuổi, trung bình tuổi thì đều đã lớn, ngay cả diễn viên chính cũng đã ba mươi tuổi rồi.

Người phụ trách vẫn có chút do dự: "Cậu mau đưa tài liệu cho tôi xem, diễn viên chính là ai? Là diễn viên mới sao?"

Nói là nói như vậy, nhưng người trong bộ phận quảng bá vẫn thành thật tìm kiếm thông tin liên quan đến Tâm Nhãn.

So với đẳng cấp quảng bá một cách trắng trợn của Tiêu Diêu, thì có thể nói là Tâm Nhãn hoàn toàn không thể tỏa ra bọt nước gì... Nhưng thành viên trong tổ chế tác coi như cũng không tồi.

"Giám đốc Trần, có phải cậu muốn ký..." Người phụ trách hỏi thử.

"Ký với Nhiếp Thần Kiêu." Trần Kỳ Chiêu tùy ý mở tài liệu ra, mở đến trang của Nhiếp Thần Kiêu thì đẩy qua cho anh ta: "Đây."

Quả thật Nhiếp Thần Kiêu chính là nam chính, vai diễn này nhận được sự thu hút hơn là vai nam nữ phụ.

Hơn nữa chủ yếu nhất chính là hai bộ phim Tâm Nhãn và Tiêu Diêu gần như là được phát sóng cùng một quãng thời gian, kế hoạch quảng bá và con đường có chút thay đổi của bọn họ hoàn toàn có thể cho Nhiếp Thần Kiêu sử dụng, điều chủ yếu nhất chính là Nhiếp Thần Kiêu không được nổi tiếng lắm, nên có thể hoàn toàn phối hợp với quảng bá của bọn họ.

Nhiếp Thần Kiêu ngoại trừ sự nổi tiếng ra thì là một nghệ sĩ hoàn toàn phù hợp với việc quảng bá của họ.

Mà nếu bộ phim Tâm Nhãn có thể nổi tiếng thì hiệu quả sẽ hoàn toàn khác, giá trị của những cổ phiếu tiềm năng mà sếp của bọn họ đề cử đích thực sẽ tăng lên.

"Cho dù người đã ký hợp đồng với Phó Ngôn Vũ là Dật Thành, đã như vậy mà anh ta còn muốn thăm dò đến nhãn hiệu của chúng ta, cũng không xem lại sự Marketing của anh ta có bao nhiêu cái nổi lên." Trần Kỳ Chiêu nhìn người đàn ông kia, cười như không cười, nói: "Dật Thành quang minh chính đại cướp giật của chúng ta như vậy sao? Tôi cần anh làm sáng tỏ một chút, hiện tại Phi Hoành chúng ta không cần Marketing cà phê như Phó Ngôn Vũ, hơn nữa là ai nói có Phó Ngôn Vũ thì phim mới có thể nổi tiếng?"

"Tôi đây lại càng muốn ký hợp đồng với Nhiếp Thần Kiêu." Trần Kỳ Chiêu nhìn anh ta, trước sau như một mà tiếp tục với giọng điệu kiêu ngạo: "Tôi thật muốn xem, giữa Phó Ngôn Vũ và người với cái giá trên trời của tôi, rốt cuộc là ai lợi hại hơn ai."

Người đàn ông nghe thấy vậy thì ngẩn ra, dường như là không nghĩ tới Trần Kỳ Chiêu sẽ tự cao và kiêu ngạo đến trình độ này.

Ban đầu là anh ta muốn khiến cho sự chuẩn bị tiền vốn của Phi Hoành trở nên lãng phí rồi kích động Trần Kỳ Chiêu đối đầu với Dật Thành, cũng không nghĩ rằng vì sự kích động này mà Trần Kỳ Chiêu lại có thể ký hợp đồng với Nhiếp Thần Kiêu rồi cùng nhau đối đầu với Dật Thành, nếu lúc này không ký hợp đồng thì sau này có sao không?

Kết quả này so với ban đầu có chút khác biệt, nhưng vẫn có thể nhìn ra thái độ thù địch của Trần Kỳ Chiêu đối với Dật Thành là rất lớn, cậu lại có thể ngây thơ đến mức muốn so sánh một Phó Ngôn Vũ nhỏ bé với một nghệ sĩ tuyến ba, ý nghĩ này có phải là do não ba năm không hoạt động nên bị tắc động mạch hay không, chẳng lẽ người này bị bệnh tâm thần?

Mà không đúng, trợ lý Vu đã từng nói qua, Trần Kỳ Chiêu này quả thật là có chút tật xấu.

Anh ta không nói nữa, người trong văn phòng trực tiếp "!?".

Người phụ trách hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông vừa mở miệng, còn tưởng là đã khéo léo thay đổi cục diện, thế nhưng Trần Kỳ Chiêu lại vùng dậy theo ý mình.

Dự án Vinh Quang là một dự án lớn do cậu phụ trách, mấy năm nay cũng đã nhận không ít vốn đầu tư, nếu thật sự bị thất bại ở tại đây, không chừng có thể cậu sẽ phải thu dọn đồ đạc rời đi khi cấp trên có mệnh lệnh xuống dưới.

Vốn dĩ ban đầu còn có thể bàn bạc với sếp và những người được chọn, nhưng hiện tại bọn họ đã làm thành như vậy, nên lựa chọn của bọn họ cũng chỉ có thể là Nhiếp Thần Kiêu.

Trần Kỳ Chiêu di chuyển ngón tay, nghe tiếng nói nhỏ khe khẽ trong văn phòng, rồi lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi.

Đáy mắt bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng nào và có chút lạnh lùng hơn, Vu Kiệt thật là không biết chọn người, cho nên mới tuyển nhóm đồng đội heo đến đây? Cậu còn đang tự hỏi xem ở trước mặt những người này phải phát triển như thế nào thì mới đủ để bọn họ bị kích động sự lỗ mãng, thôi được còn phải xem bản lĩnh của cậu rồi.


Trợ lý Vu khi đi ra khỏi phòng họp, thì nhận được điện thoại của Phi Hoành bên kia.

Khi người đàn ông phụ trách công việc nói lại kết quả của buổi họp cho anh ta, anh ta lập tức nhíu chặt mày: "Nhiếp Thần Kiêu!? Sao lại chọn người này?"

Để đảm bảo Phi Hoành bị tổn thất nhiều, trong giai đoạn này người phát ngôn được chọn căn bản đều được bọn họ sắp xếp, sau này Phi Hoành cũng chỉ có thể thừa nhận rằng họ không may khi tuyển chọn mà thôi, vậy mà đột nhiên tình thế hiện tại lại biến thành như vậy, nếu chọn Nhiếp Thần Kiêu, thì số tiền vốn đầu từ của Phi Hoành vẫn có thể tiếp tục dùng, cũng sẽ không bởi vì lịch trình mà xảy ra tổn thất lớn."

"Nhưng không phải mục đích chính của chúng ta chính là khiến cho Trần Kỳ Chiêu và Dật Thành cãi nhau hay sao? Hiện tại đã bắt đầu cãi nhau rồi, tên ngu xuẩn Trần Kỳ Chiêu còn làm ầm ĩ muốn dùng Nhiếp Thần Kiêu và Phó Ngôn Vũ để dạy cho Dật Thành một bài học... Rốt cuộc còn không phải là quá cố chấp sao?" Đối phương tiếp tục nói: "Đoàn phim của Tâm Nhãn tôi cũng đã gặp qua, bên đó quả thật không thể nào so được với bên Tiêu Diêu, Trần Kỳ Chiêu cũng chỉ là tức giận với cấp dưới mà thôi."

Thôi quên đi, nếu hiệu quả của quảng bá kém, thì Vinh Quang của Phi Hoành cũng coi như là thất bại rồi.

Trợ lý Vu trầm tư: "Khi chương trình phát sóng thì nhớ đi tìm người để đánh giá Tâm Nhãn một cách tiêu cực."

Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông quay trở lại cửa của văn phòng, thì nhìn thấy ở trong văn phòng có hai người luật sư đang viết lại hợp đồng một lần nữa dưới sự để ý của Trần Kỳ Chiêu. Anh ta đứng một hồi, rồi bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân lộ rõ sự sốt ruột ở góc hành lang, một người đàn ông mặc âu phục cẩn thận tỉ mỉ với mái tóc có hơi rối, cầm tài liệu vừa đi vừa chạy, vẻ mặt cũng đồng thời xuất hiện.

Trợ lý Từ dừng bước vừa kịp lúc, nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu ở bên trong cánh cửa kính: "Xin chào, làm phiền rồi."

Nói xong thì đi ngang qua người đàn ông rồi tiến thẳng vào trong văn phòng.

Người đàn ông: "..."

"Ồ, anh đến đúng lúc lắm?" Trần Kỳ Chiêu thoáng nhìn trợ lý Từ, vẫy vẫy tay: "Anh mau liên hệ cho Nhiếp Thần Kiêu, trong hai ngày này nếu anh ta có thời gian thì đến Phi Hoành ký hợp đồng."

Trợ lý Từ: "....?" Tình huống gì đây?

Anh ta đã phải hừng hực và vội vã chạy từ trụ sở chính đến đây, còn thiếu chút nữa là đã ngất xỉu khi biết được hết tình hình, có phải Phó Ngôn Vũ là một tên não tàn không? Muốn làm điều này đến nỗi phải mạo hiểm mà xúc phạm Trần Thị sao, hay là sau lưng anh ta có Dật Thành đủ sức mạnh đến như vậy, cho nên mới thật sự đối đầu với Trần Thị?

Nhưng sau đó sao lại chọn Nhiếp Thần Kiêu?

Trần Kỳ Chiêu nghi ngờ nhìn anh ta: "Mà sao anh lại ở đây? Theo thường lệ thì hôm nay tập đoàn sẽ có họp mà? Không lẽ Trần Thời Minh rảnh rỗi vậy sao?"

Trợ lý Từ cười khổ nói: "Trong cuộc họp đã xảy ra chuyện."

Anh ta giải thích ngắn gọn lại những gì đã xảy ra trong cuộc họp, cũng cho thấy là bản thân đến đây có ý đồ.

Ban đầu trên gương mặt của Trần Kỳ Chiêu vẫn có nụ cười nhưng sau khi nghe trợ lý Từ nói xong thì lập tức trầm xuống.

Đáy mắt của cậu trở nên tối tăm, giọng nói bất giác lạnh lẽo hơn: "Có thật không?"

Trợ lý Từ không để ý đến sự thay đổi của Trần Kỳ Chiêu, thở dài nói: "Nếu Phi Hoành bên này gặp phải chuyện không may, vậy thì ông chủ phía bên kia đoán chừng cũng sẽ bị liên lụy, vì vậy người phát ngôn lần này phải được lựa chọn tốt..." Nếu dự án này thật sự bị thua lỗ, đoán chừng sẽ có người nhân cơ hội này để xảy ra sự phân chia quyền lực.

"Người phát ngôn lần này chỉ có thể là Nhiếp Thần Kiêu, để không thay đổi kế hoạch và tình hình ban đầu, Nhiếp Thần Kiêu là người có độ phù hợp cao nhất."Trần Kỳ Chiêu đưa một phần tài liệu cho trợ lý Từ, cậu phân tích cho trợ lý Từ với một giọng nói bình tĩnh: "Tất cả các kế hoạch thời gian và những người được chọn đều có sẵn trên đó, nếu có thời gian thì anh hãy đi điều tra từng người một xem trong số này có bao nhiêu người là kẻ lừa bịp, hoặc là có bao nhiêu người đã được sắp xếp từ trước? Xem rắc rối ở trong phòng họp thật sự chỉ là trùng hợp thật không?"

Trợ lý Từ dừng lại, đúng vậy, tất cả chuyện này rõ ràng đã được chuẩn bị mà xảy ra.

Trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ không thể sắp xếp thời gian để điều tra từng việc được.

"Đúng vậy, anh không thể, Trần Thời Minh cũng không thể." Trần Kỳ Chiêu đóng tập tài liệu lại, rồi lại mở một phần tài liệu khác: "Mặc dù Lưu thiên hậu là người được chọn tốt nhất, cô ấy cũng có thể do tham gia được lịch trình hiện tại, nhưng sự nổi tiếng của cô ấy lại hoàn toàn không đủ, chỉ có thể nói là phù hợp quy củ chứ không có gì đặc biệt, cuối cùng thì dự án này rất có thể sẽ bị các lưu lượng khác bóp chết rồi trở nên tầm thường. Có khi tầm thường đến nỗi sẽ bị thua lỗ, lúc đó sẽ chín người mười ý, nếu muốn lấp kín miệng của những người này, anh chỉ có thể bùng lên."

Giọng nói của Trần Kỳ Chiêu không lớn, trong khung cảnh ồn ào xung quanh, chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy cuộc trò chuyện.

Ánh mắt của trợ lý Từ dừng ở trên người Trần Kỳ Chiêu, anh ta hoàn toàn không tin là câu nói như vậy lại phát ra từ miệng của cậu hai nhà họ Trần, trong nháy mắt anh ta dường như cảm thấy người đang nói chuyện với anh ta chính là ông chủ, bình tĩnh kiềm chế, trật tự và có lý.

Anh ta vừa định nói chuyện, thì người con trai trước mắt đột nhiên nở nụ cười.

"Anh theo anh tôi lâu như vậy, chưa từng đánh cược lần nào sao?" Trần Kỳ Chiêu bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cậu tùy ý đóng tài liệu lại, sự bình tĩnh vừa rồi trở thành hư không, trong lời nói rất tự nhiên nhưng cũng rất tùy ý: "Lưu thiên hậu là một kết quả đã biết từ trước, nhưng Nhiếp Thần Kiêu thì không giống vậy."

Ngón tay của cậu dừng lại trên lên ảnh chụp chứng minh thư của Nhiếp Thần Kiêu ở bên cạnh hồ sơ cá nhân: "Làm sao anh có thể khẳng định là anh ta không thể nổi tiếng?"

Trong một văn phòng nào đó của trụ sở tập đoàn, tất cả mọi người đều không dám nói lời nào, chỉ thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế da với vẻ mặt ảm đạm.

Trong tình huống bị bầy sói bao vây, bọn họ chỉ có thể tiến hành sắp xếp điều tra lại các dự án sau khi kết thúc hội nghị, tránh cho công trình 456 lại xảy ra chuyện, ngoại trừ chuyện này còn có một việc nữa cần phải giải quyết ngay lập tức.

Tất cả mọi người trong nhóm trợ lý đều nhìn cấp trên đang nghe điện thoại và quan sát sắc mặt và sự thay đổi trong lời nói của người bên kia.

"Em ấy đã nói như vậy sao?" Trần Thời Minh hỏi.

Trợ lý Từ xác nhận nói: "Đúng vậy, đây là lời nguyên văn của cậu hai, cậu hai đã cố gắng tiến cử để chọn Nhiếp Thần Kiêu."

Mấy ngày nay anh đã thay Trần Kỳ Chiêu chạy vạy không ít lần, nên cũng đã có qua lại không ít với Nhiếp Thần Kiêu, đối với Tâm Nhãn nhiều ít gì cũng có chút hiểu biết. Thành thật mà nói, từ góc nhìn của một người ngoài cuộc thì thành viện của đội ngũ chế tác của Tâm Nhãn không tồi, hơn nữa kịch bản cũng đặc biệt mới mẻ và độc đáo, nhưng khán giả của dự án này thì thật sự rất khó nói, nhưng cũng không ai có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn về tương lai được, cho nên khi Trần Kỳ Chiêu hỏi anh ấy rằng có nên đánh cược hay không, thành thật mà nói thì lần này anh ấy lại không quyết đoán được, quả thật không dám đánh cược.

Sau khi anh ta nói xong thì cậu chủ im lặng một hồi lâu.

Lúc trợ lý Từ cho rằng phía bên kia sẽ cúp máy thì Trần Thời Minh lại nói: "Sắp xếp lại tất cả tài liệu của Tâm Nhãn và Nhiếp Thần Kiêu rồi sau đó đưa cho đoàn đội chuyên môn tiến hành đánh giá."

Trợ lý Từ sửng sốt: "Tất cả tư liệu tôi đều có ở đây."

Trần Kỳ Chiêu đã bảo anh ta sắp xếp lại một lần từ trước, thật ra trong những người được chọn, thì tài liệu về Nhiếp Thần Kiêu là phong phú nhất.

Thậm chí người này còn mới lấy một số tiền lớn để hủy hợp đồng, kế tiếp còn chấm dứt hợp đồng với công ty khởi đầu, sau đó thì hoàn toàn là một người tự do.

Trần Thời Minh có chút ngạc nhiên: "Tốt lắm, cho tôi một cái kết quả sau khi tiến hành đánh giá."

Anh ấy lại nói thêm: "Em ấy có biết gì về Dật Thành không? Hãy chú ý đến em ấy nhiều hơn một chút, không cần thiết phải đối địch với Dật Thành cho đến khi mọi chuyện rõ ràng."

Trợ lý Từ nghe thấy vậy thì cười khổ: "Cậu chủ à, chuyện này có lẽ có hơi khó khăn."

Trần Thời Minh hơi nhíu mày: "Làm sao?"

Trợ lý Từ nói với Trần Thời Minh những gì mà mình nghe được từ những người khác trong bộ phận tuyên truyền: "Cậu hai thật sự giống như là tức giận vậy, nên lần này đã cướp đoạt người phát ngôn của Dật Thành, cậu ấy nói muốn mượn Nhiếp Thần Kiêu để đánh vào mặt của bọn họ."

Trần Thời Minh nhớ lại những lời nói gốc của đứa em trai "không nên thân" mà vừa nãy trợ lý Từ vừa kể lại, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thật sao?"

Những người khác trong văn phòng đều cẩn thận nhìn về phía sếp, Trần Thời Minh rất ít cười, mà huống chi là trong tình huống này lại mỉm cười như vậy.

Sau một hồi nói chuyện điện thoại với trợ lý Từ rồi cúp máy, thì văn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Chẳng qua sự im lặng này chỉ duy trì trong một hai phút, Trần Thời Minh bỗng nhiên hướng về phía mọi người rồi nói: "Tất cả các bộ phận quan hệ xã hội khác ngoài những dự án không trọng điểm đều đang rảnh rỗi, nên từ giờ trở đi hãy để ý tới tất cả các thông tin tiêu cực của Tâm Nhãn và Nhiếp Thần Kiêu, đặc biệt là để ý tới hoạt động của những người khác, khi xuất hiện người có ý khuấy đục nước thì lập tức ngăn cản."

Người trong bộ phận tuyên truyền của Phi Hoành lập hợp mới, chẳng qua là bọn họ còn đang chờ báo cáo của trụ sở chính, lại không nghĩ rằng một hồi lâu sau trợ lý Từ ở trụ sở chính đã đồng ý với quyết định liều lĩnh của cậu hai nhà họ Trần, còn công bố ý kiến để Trần Kỳ Chiêu toàn quyền phụ trách, cũng đồng ý ở giai đoạn hiện tại Phi Hoành sẽ ký hợp đồng với Nhiếp Thần Kiêu để làm người phát ngôn cho Series Vinh Quang.

Đây là điều mà ngay cả thái tử Trần Thời Minh đã đồng ý qua, xem ra tập đoàn là thật sự muốn đưa dự án Vinh Quang giao cho cậu hai để huấn luyện, hoàn toàn mặc kệ chuyện này sẽ mang đến hậu quả gì.

Một trợ lý nhỏ lên tiếng hỏi: "Ông chủ, bên chúng ta nên nên thu xếp như thế nào đây? Có còn gọi Lưu thiên hậu không?"

"Gọi Lưu thiên hậu để làm gì." Người phụ trách thở dài một hơi: "Hợp đồng cũng đã nghĩ xong rồi, báo cho người đại diện của Nhiếp Thần Kiêu đi, hỏi bọn họ trước đã sắp xếp lịch trình của họ, xác định là không có vấn đề gì thì hãy báo cáo cho Giám đốc Trần, sau đó thì lập tức ký hợp đồng."

Nói là nói như vậy, nhưng khi thật sự liên lạc với Nhiếp Thần Kiêu thì đối phương đã đồng ý vô cùng dễ chịu, thậm chí còn vui lòng phối hợp với bộ phận tuyên truyền của bên Phi Hoành.

Người phụ trách nói rằng mình không cảm giác được, nếu vui vẻ thì gặp được người phát ngôn có trách nhiệm, còn không vui vẻ thì gặp phải người phát ngôn còn phải dựa vào số trời.

Phi Hoành làm việc rất nhanh chóng, sau khi sự việc cứ tiến tới không ngừng và luôn gọi Nhiếp Thần Kiêu đến Phi Hoành để ký hợp đồng, dường như là lo lắng rằng lịch trình quảng bá tiếp theo sẽ không theo kịp.

Trước đó không lâu Nhiếp Thần Kiêu cũng vừa mới ký hợp đồng với Trần Kỳ Chiêu, vốn dĩ ban đầu là còn đang ở nhà chờ sắp xếp việc làm, ai mà biết được rằng vừa kết thúc hợp đồng thì còn có một cái bánh mì từ trên trời rơi xuống. Trước khi đến trụ sở chính của Phi Hoành, anh ta và người đại diện còn đang trong trạng thái lờ mờ, anh ta tự hỏi là Trần Kỳ Chiêu thật sự không muốn bao nuôi anh ta sao, kiểu một bức tranh bánh mì lớn như vậy thật là khiến cho người ta động lòng.

Đang ngồi ở trong phòng họp, người đại diện đối diện với vẻ mặt lo lắng của người phụ trách bên Phi Hoành: "Chi tiết của hợp đồng đã có ở đây, mọi người hãy xem thử có vấn đề gì hay không?"

Nhiếp Thần Kiêu xem hợp đồng, hợp đồng chỉ là một hợp đồng bình thường và phí đại ngôn cũng rất phù hợp với thù lao trước đây của anh ta.

Chỉ là anh ta lại không ngờ rằng hợp đồng đại ngôn lại tốt như vậy, tại sao lại tìm tới anh ta?

Người đại diện liên tục lặp lại rằng xác nhận không có vấn đề gì, mới nói: "Lập tức ký hợp đồng đi, có lẽ đây là con đường quảng bá mà Giám đốc Trần đã nói với anh?"

Nhiếp Thần Kiêu đành phải ký hợp đồng, trong lòng lại nghĩ về sau nếu có cơ hội thì sẽ đền đáp lòng tốt này, Trần Kỳ Chiêu thật sự đã cho anh ta rất nhiều cơ hội.

Sau khi ký xong, anh ta hỏi: "Hôm nay Giám đốc Trần không đến công ty sao?"

Người phụ trách xấu hổ cười cười: "Hôm nay Giám đốc Trần đi huấn luyện quân sự rồi."

Nhiếp Thần Kiêu: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro