Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạ Sương, cậu là có tâm sự?"

Hai hàng lông mày của Dạ Sương nhăn lại, sau đó nói: "Không có, di... Cậu không phải hẹn thầy Doãn tới phòng nghe nhìn sao?" Hắn như là không muốn Doãn Hi Nhi tiếp tục hỏi mà tiếp cố ý ngăn đề tài.

"Tôi không có a, làm sao vậy?" Tuy rằng biết Dạ Sương cố ý trốn tránh vấn đề của mình, nhưng vừa nghe đến là có quan hệ với Doãn Lạc, cậu liền bỏ qua vấn đề.

"Vừa rồi tôi đụng thầy Doãn, y nói cậu gọi y tới phòng nghe nhìn."

"Quái, tôi cũng không có tìm y a!"

Dạ Sương nhìn vẻ mặt buồn rầu của Doãn Hi Nhi, nói: "Quên đi, dù sao cậu cũng phải nghĩ rõ ràng... đi tìm y đi!"

"Ừ..." Doãn Hi Nhi đứng lên, vỗ vỗ bụi dính trên quần.

"Tôi đi trước..." Cậu đi vài bước về phía trước, sau đó như là nhớ tới cái gì, xoay người đối với Dạ Sương vẫn còn ngồi trên cỏ nói: "Cậu nếu là thật sự có tâm sự, có thể nói với tôi, chúng ta là bằng hữu!" Nói xong lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, sau đó lại cất bước về phía trước.

Nhìn bóng dáng Doãn Hi Nhi, Dạ Sương nhớ tới anh trai cùng mẹ khác cha của mình, huyết thống kia ràng buộc hắn chém không đứt.. Có thể chữa trị chăng...

++++

Doãn Lạc đi tới phòng nghe nhìn, không thấy Doãn Hi Nhi, chỉ thấy hai người xa lạ nhìn y đi vào, trong mũi hừ ra một tiếng cười khinh miệt.

Doãn Lạc còn nghi hoặc vì sao Doãn Hi Nhi vài cái gì không ở đây, phía sau cửa 'Tạp' một tiếng bị đóng, y xoay người thấy ở cửa là học sinh năm ba vừa mới truyền lời.

"Y chính là người cậu nói, so với tôi còn tráng kiện hơn!" Trong đó có một người nam tử bộ dáng giảo hoạt cười hì hì đi đến bên người y, ánh mắt chạy loạn trên người y.

"Các cậu là ai, nơi này không cho phép người ngoài vào." Doãn Lạc lấy tay che miệng mũi, hạn chế hô hấp.

"Tuy rằng không phải loại hình mỹ nam tôi thích, bất quá quên đi, nếu là cậu gọi vào, tôi liền miễn cưỡng đến một lần."

Trong lời nam tử hiển nhiên không phải nói với y, y có loại cảm giác bị trêu đùa không tôn trọng.

"Uy... Các người rốt cuộc..." Còn chưa có nói xong, y đã bị người ấn té trên mặt đất, quần áo cũng bị cởi ra, y còn chưa hoàn toàn hiểu hết tình trạng trước mắt, trước ngực một trận cảm giác ẩm ướt.

"Cậu đang làm cái gì!" Tay y tưởng đẩy được người trên thân ra, lại phát hiện một chút sức lực cũng không có.

"Đừng lãng phí khí lực, thầy vừa rồi uống nước khoáng tôi hạ dược." Đệ tử năm ba kia ngồi xổm xuống đối Doãn Lạc nói.

"Hạ dược... Em vì cái gì làm như vậy" Y không nhớ rõ chính mình làm gì mắc tội với đệ tử này, vì sao gã chỉnh chính mình như vậy.

Hiện tại học sinh thật đúng là lớn mật.

"A... Vì cái gì sao!" Gã khẽ cười một tiếng, "Vậy phải hỏi con ông... Doãn Hi Nhi ."

"Hi Nhi!?... A..." Nam tử kia hàm trụ một bên nổi lên của y khẽ cắn, làm cho cả người y chấn động, bị hạ dược thân thể so với bình thường mẫn cảm hơn nhiều, chỉ có thể giống cá để trên thớt chờ người tới ăn thịt. Y cố gắng khởi tay hướng trên mặt nam tử vung lên, nam tử bị hành động bất ngờ của y đánh làm cho ngã.

"Không hổ là giáo viên thể dục, bị hạ dược, còn có khí lực phản kháng, có ý tứ, tôi thích sự khiêu chiến cao độ như vậy." Nam tử bị đánh che hai má, cười đến hạ lưu.

"Uy, hai người các ngươi tới bắt y."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro