Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm cái gì a!?" Doãn Hi Nhi hồ nghi nhăn mặt nhìn phong thư màu trắng trong tay.

"A, cậu đúng là rất được hoan nghênh." Lâm Tiểu Vũ cao hứng một bên nói.

Trừng mắt liếc nhìn Lâm Tiểu Vũ đang cố gắng nhịn cười mà bả vai khẽ run, Doãn Hi Nhi đưa tay đem thư ném vào thùng rác.

"Đây là thất lễ đi, cậu như thế nào không thèm nhìn liền ném đi, học trưởng kia thật đáng thương a!"

"Cậu có phiền hay không, ai cũng nói đáng thương, nếu là không vừa mắt, thì đừng đi theo tôi."

"Thực lãnh đạm, gương mặt đáng yêu như vậy, cũng là chủ tướng của hội bóng đá, còn có, chủ tướng của hội bơi lội, cũng là một thiếu niên xinh đẹp, ai............" Cô khoa trương thở dài một hơi: "Nam sinh đều bị cậu đoạt đi rồi!"

"Cậu thích như vậy, cho cậu cũng tốt, tôi cũng không phải đồng tính luyến ái, ghê tởm chết được." Cậu dù xinh đẹp đáng yêu thế nào cũng là một nam sinh a, thật không biết những người đó suy nghĩ cái gì.

"Cậu phải cẩn thận học trưởng vừa rồi, gã bình thường không tốt lắm, dường như cũng là người có điểm rắc rối." Lâm Tiểu Vũ sửa biểu tình trêu tức vừa rồi còn thật sự nhắc nhở.

Khi bọn họ đi xa hành lang, một đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn theo, gã đem những lời đối thoại vừa rồi đều đặt vào tai, "Doãn Hi Nhi, tôi sẽ cho cậu thấy!", Gã thấp giọng nói một câu.

++++

Buổi chiều cuối tuần, Doãn Lạc ngồi trên ghế sopha đen của Italy ở trong sảnh, hồi tưởng chuyện một năm trước, khi đó y hai mươi lăm tuổi vừa đến trường trung học Thánh Lâm để dạy, cũng là dạy năm nhất, ở một lần tại hội trường, y đối với mẹ của học sinh mình dạy nhất kiến chung tình, cô chính là Vũ Tư.

Vũ Tư là một người mẹ đơn thân, hơn y năm tuổi, nhưng y cảm thấy tuổi tác không thành vấn đề, vì thế bắt đầu triển khai liên tiếp theo đuổi, bọn họ kết giao một tháng liền nhanh chóng kết hôn, tuy rằng Hi Nhi dường như có thể xem một người hơn y chín tuổi xem là cha nhưng vẫn là không chịu gọi y là ba ba, nhưng y vẫn cảm thấy mình đã cảm nhận được hạnh phúc của nam nhân trên toàn thế giới.

Ngay tại thời điểm y nghĩ đã nắm chắc hạnh phúc của chính mình thì một sự cố tai nạn xe đã cướp đi người y yêu nhất, Vũ Tư là vì bảo vệ Hi Nhi mà chết, cô đem Hi Nhi ôm vào trong ngực, tránh cho hắn bị thương, mà chính cô liền....

Giữa linh đường thê lãnh, chỉ có một Doãn Lạc quỳ gối nơi đó, nhìn ảnh chụp dung nhan của Vũ Tư cười đến xinh đẹp ngọt ngào, y thật không dám tin cô đã chết, rõ ràng còn cùng nhau hứa hẹn cả đời không rời bỏ đối phương, vì cái gì bây giờ chính mình lại đi, Vũ Tư chết quá đột nhiên, một chút chân thật cũng không có, mấy ngày qua y cũng không nghĩ mình sẽ khóc, y đã quên phải khóc như thế nào, thẳng đến lúc Vũ Tư buông tay, rốt cuộc nhịn không được, nước mắt liền rơi xuống, rơi lên mu bàn tay, tiếng khóc thút thít, quanh quẩn trong linh đường yên tĩnh.

"Đừng khóc ....... Ba ba........." Doãn Hi Nhi đặt tay trên vai Doãn Lạc, lòng bàn tay truyền đến cảm giác run run.

"Đừng đụng tôi, là cậu hại chết Vũ Tư, vì cái gì người chết không phải là cậu....." Y đem tay cậu đặt trên vai hất ra, những lời phát tiết từ trong miệng không tự giác nói ra.

Lời này làm cho vẻ mặt Doãn Hi Nhi tái nhợt, máu toàn thân trong nháy mắt bị tràn lên, mà tay bị đẩy ra ẩn ẩn đau, giống như bị ngàn vạn con kiến cắn, đau đến muốn khóc.

"Ân.... Ta...." Tựa hồ ý thức được lời của mình không nên nói ra, cho nên không biết phải làm sao.

"Đúng vậy, vì cái gì người chết không phải là tôi ...." Một tia tươi cười chua sót tự giễu nổi lên khóe miệng, khiến cho dung nhan diễm mị của cậu càng trở nên sắc sảo, càng lay động lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro