Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, mây vẫn đông đầy trời, càng không ngừng hướng mọi người lên án. Quả nhiên, đến sau giờ trưa, một hồi mưa tầm tã đã rơi xuống đất.

Năm hai sớm định ra ngoài tập thể dục vì thế mà hủy bỏ, Doãn Lạc cho bọn họ ở bên trong sân vận động hoạt động tự do, học sinh nói chuyện phiến, hoặc là đùa giỡn, mà bên người Doãn Lạc cũng bị một đám học sinh nữ vây quanh.

Nam giáo sư tuổi trẻ đẹp trai luôn được nữ sinh hoan nghênh, tuy rằng những nữ sinh này có loại đáng yêu giống Doãn Hi Nhi, nhưng y đối với những người này thái độ vô cùng thiếu hứng thú, phảng phất mỹ mạo kia, chỉ khiến cho mọi người có cảm giác chỉ dám nhìn từ xa.

Nói chi, Doãn Lạc là người thành thục ổn trọng, cả người cao lớn anh tuấn phát ra đầy năng lượng.

"Thầy, thầy có bạn gái không?" Trong đó một nữ sinh diện mạo tương đối xinh đẹp đột nhiên hỏi.

"Ừ?..." Vấn đề này tự nhiên làm cho y nhớ tới Vũ Tư, nhưng kỳ quái, trong đầu lại hiện ra bộ dáng của Doãn Hi Nhi, y lắc đầu đem ý tưởng này để ra bên ngoài.

"Không có."

"A.. Thật vậy chăng? Thầy cũng đẹp trai như vậy a!" Các cô tựa hồ cảm thấy rất kỳ quái.

"Em làm bạn gái của thầy cũng được." Nữ sinh kia cười khẽ nói.

"Thực sao, thầy đây từ chối thì thật bất kính a!" Cùng học sinh đùa giỡn, cũng là nguyên nhân khiến y được hoan nghênh.

Bỗng nhiên y cảm giác được có một đạo ánh mắt lợi hại từ sau lưng truyền đến, làm cho y cả người không được tự nhiên, cái loại cảm giác áp bách mạnh mẽ này, làm cho y rùng cả mình.

Y xoay người tìm kiếm nơi phát ra tầm mắt, cũng không phát giác có người đem ánh mắt đặt trên người mình.

++++

Doãn Lạc ở phòng thiết bị lấy ra đồ dùng mới. Bỗng nhiên, phòng thiết bị bị người mở ra, y xoay người liếc mắt nhìn cửa một cái, đang nghĩ đến là người nào nào, lại đem tâm trở lại tiếp tục công việc.

"Có việc sao?"

"Thầy, thầy thực được hoan nghênh a!" Ngữ khí của câu5 mang theo trêu chọc.

"Ân?...."

"Tôi xem vẻ mặt của các nữ sinh đều thể hiện muốn đem ông lên giường!"

"Uy.. Con đang nói cái gì." Doãn Lạc không biết khi nào Doãn Hi Nhi đã đi đến phía sau y.

"Tôi thấy ông cũng rất thích ý đi!" Cậu ác ý cười, nhưng mắt lại không cười.

"Con rốt cuộc muốn nói cái gì..." Hàm xúc khinh miệt bao hàm trong lời nói làm cho Doãn Lạc chau mày, y phát giác khuôn mặt tuyệt mỹ của Doãn Hi Nhi ẩn giấu một tia tức giận, y hồi tưởng tiết thể dục vừa rồi, sau đó dường như hiểu rõ, cười khẽ ra tiếng...

"Con thích nữ sinh kia!"

"Di..." Doãn Hi Nhi lắp bắp kinh hãi trừng lớn, đôi mày liễu cau lại.

Là như thế này sao, cậu chưa bao giờ nghĩ tới, chính là thấy y cùng nữ sinh nói chuyện, cậu sẽ tồn tại cảm giác gọi là khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro