Chương 29: Không phải trọng sinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Không phải trọng sinh.

Editor & Beta: Hạ Tử Lâm.

"Khúc tiểu tướng quân, ngươi xem tiểu thuyết tinh tế nhiều quá rồi hay sao?" Giọng điệu châm chọc đập vào mặt.

== Khổng Tuyên đại nhân, ngươi rốt cuộc lấy Đầu Cuối của ta xem cái gì ở trên mạng vậy. Vì sao gần đây cách nói chuyện càng ngày càng kỳ lạ! Lúc này còn thích tiểu thuyết, khó trách tiền trong tài khoản đọc sách của hắn giảm bớt một bộ phận, hắn còn tưởng do trang web tự động trừ tiền! Hóa ra đầu sỏ gây nên ở đây, hắn coi như bắt được, đáng tiếc... Vị đại gia này luôn luôn tùy tâm sở dục, chẳng qua chút tiền ấy hắn vẫn trả được.

"Chẳng lẽ cái suy đoán này không hợp lý hay sao?"

Hợp lý sao? Hoàn toàn không hợp lý!

"Ngươi có biết sự tồn tại của Thiên Đạo có ý nghĩa như thế nào không?"

Ý nghĩa tồn tại của Thiên Đạo sao? Khúc Quân lắc đầu, hắn quả thực không biết.

Trong đầu vang lên thanh âm trả lời, Khúc Quân không nghĩ tới Khổng Tước luôn kiêu ngạo như Khổng Tuyên, quen thuộc rồi lại dễ nói chuyện như vậy. Tuy thường thường sẽ nói những lời châm biếm, nhưng chỉ cần lơ đi thì vẫn rất dễ ở chung:

"Thiên Đạo vừa là trật tự, vừa là người bảo vệ." Ngoài ngươi ra, y chưa bao giờ nghe qua có người nào có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thiên Đạo.

Bao gồm cả Thánh Nhân - những người đã từng ngồi tít trên cao có thể hủy Thiên diệt Địa.

Linh thể mơ mơ hồ hồ, Khổng Tuyên nhắm mắt lại, giật mình nhớ lại cảnh tượng chính mình từng nghe Đạo Tổ giảng bài ở Tử Tiêu Cung. Lúc đó bản thân y tự phụ chỉ phục một người - Đạo Tổ Hồng Quân, lại... Nhìn cái thế giới kỳ lạ ngày nay, vận mệnh quả nhiên thay đổi thất thường.

"Nhưng nay Thiên Đình đã tan, Thiên Đạo biến mất, linh lực giảm xuống, cũng chưa từng thấy..." Khúc Quân cũng có suy nghĩ của chính mình.

"Ngươi biết ý nghĩa của trọng sinh không?" Giọng nói xa xăm,

"Người trọng sinh, thời gian cũng quay ngược lại. Dưới Thiên Đạo, đảo ngược chính là thời gian, nếu một người trọng sinh, người bên ngoài mặc dù không có trí nhớ nhưng vẫn như cũ có dấu vết để lại." Mặc dù nay y đã làm mất bản thể, với năng lực của y, chẳng lẽ còn không nhìn thấu chuyện này hay sao? Thực sự buồn cười!

Khúc Quân ngẩn người, hắn đúng là không biết có chuyện như vậy, tư lịch Hồng Hoang của hắn quá ít ỏi, những thứ có liên quan đến Thiên Đạo Luân Hồi... Đa số hắn chỉ biết thứ nhất mà không biết thứ hai, sát hạch thiên binh trên Thiên Đình cũng không thi đỗ ==, với tính tình của Na Tra, sẽ nói toàn bộ cho hắn biết là lạ! Mà Dương Tiễn... Có lẽ hắn giả bộ giả quá hay, người ta khẳng định nghĩ hắn đã hiểu hết toàn bộ, ha ha!

"Vậy rốt cuộc tình huống của cậu ta là như thế nào?" Không phải Tá Thi Hoàn Hồn cũng không phải Trọng Sinh, chẳng lẽ là xuyên qua hay sao? Có phải giống với tình huống của hắn hay không? Nhưng mà không đúng a, nếu như là xuyên qua, người này làm sao sẽ biết Chu Mật, chẳng lẽ Chu Mật cũng xuyên qua..........

"Cũng có thể."

Nói xong ba chữ kia, Khúc Quân hỏi lại, cũng không phát ra tiếng nào, == mỗi lần ở lúc mấu chốt lại bắt đầu giả bộ ngủ. Đại Minh Vương quả nhiên lúc nào cũng có thể chọc cho người ta muốn đánh y một trận!

Chẳng qua nếu đã đoán được, như vậy có lẽ có thể thử một lần! Khúc Quân xoa cằm, nhìn xung quanh phòng, quả nhiên thấy được khôi lỗi Chu Mật, mà hắn chế tạo nằm giữa hai lớp chăn trên giường. Hắn cứ nghĩ ở Thời Đại Tinh Tế không ai có thể hóa giải bùa chú của hắn, vì vậy chỉ sử dụng lực lượng nhỏ nhất, nên mới có thể bị người dễ dàng hóa giải như vậy.

Giơ tay bấm pháp quyết, khôi lỗi trong chăn theo đó động đậy, tiếng động tất nhiên không nhỏ. Thanh niên đang ngồi trên ghế nhớ lại chuyện xưa lập tức giật mình tỉnh lại. Xoay người nhìn thấy khôi lỗi vốn đã bị phong ấn, vậy mà tự mình động đậy, hắn vận khí kiểm tra xung quanh, nhưng không thu hoạch được gì. Vẻ mặt hắn nghiêm túc hơn, chẳng qua có thể bởi vì tướng mạo hắn cực kỳ đẹp, càng nghiêm túc ngược lại càng khiến người ta có một loại cảm giác không nghiêm chỉnh. Dù sao Khúc Quân nhìn thấy động tác đầu tiên của cậu ta càng cảm thấy như là một loại vũ đạo, về phần là dạng vũ đạo gì, hắn tất nhiên không biết.

Ngay cả người điều khiển khôi lỗi cũng không tìm thấy, trong lòng thanh niên sóng to gió lớn, nhưng vẫn cực kỳ bình tĩnh, lập tức lựa chọn phương thức lấy tấn công làm phòng thủ, nhanh chóng khống chế lực lượng của mình vọt đến khôi lỗi, đối phương nếu đến lấy lại khôi lỗi, như vậy chỉ cần giữ khôi lỗi lại, lo gì không gặp được đối phương, như vậy... Tất nhiên có thể tìm thấy nơi ở của A Mật.

Nhưng mà tính khả thi của chuyện này, được thành lập dựa trên sức mạnh của cậu ta phải cao hơn Khúc Quân, nhưng sự thật thì... Hắn trơ mắt nhìn khôi lỗi Tiểu Chu Mật bồng bềnh bay đi.

Chuyện Chu Mật biến mất một cách lạ lùng, cha Chu tất nhiên lựa chọn giấu diếm, không gióng trống khua chiêng. Cho nên, người trong trang viên Eva nhìn thấy đại thiếu gia bay trên không, vọt thẳng một mạch ra ngoài, đều mặt mày ngơ ngác ----- Tinh thần lực của đại thiếu gia chẳng phải là cấp B hay sao? Còn tuổi nhỏ như vậy đã có thể phi hành trên không? Hay do không chịu nổi nỗi khổ bị giam giữ, tinh thần lực sụp đổ?

Ơ? Vị khách nhân chạy như điên theo sau kia, chẳng phải chính là người mà lão gia vừa mới linh đình tiếp đãi hay sao? Sao lại chật vật, vẻ mặt khẩn trương như vậy, chẳng lẽ... Nhóm người hầu bà tám bắt đầu phát tán tư duy mặc sức tưởng tượng!

Khúc Quân ung dung bay giữa không trung, theo sau cả đường, cho đến giữa một ngọn núi không người tới, mới sử dụng pháp thuật tiêu hủy khôi lỗi. Chính mình lập tức biến thành Chu Mật, nhớ lại một chút lời nói và việc làm của đứa nhỏ trong ngày thường, thuận tay biến thêm một căn nhà nhỏ ra giữa núi, yên lặng ngồi trong sân đợi thanh niên đến.

Thanh niên rất nhanh đã đuổi theo đến. Tuy bề ngoài hơi chật vật, nhưng cũng không làm giảm đi khí chất độc đáo của cậu ta, Khúc Quân nghĩ người này vì đứa nhỏ kia đúng thật là liều mạng. Hắn đúng là không đoán được lai lịch của người này, nhưng đã khẳng định được Chu Mật có địa vị rất quan trọng trong lòng cậu ta, ít nhất... So với giáo dưỡng của cậu ta quan trọng hơn rất nhiều.

Mới vừa rồi ở phòng khách, thanh niên rõ ràng rất gai mắt cha Chu. Trong lòng không vui, trên mặt cũng không muốn xã giao nhiều, có thể thấy được tính tình khá kiêu ngạo, đối với xuất thân của mình rất tự mãn. Nhưng nay vì một Chu Mật mà vứt những thứ kia đi, Khúc Quân thật sự càng ngày càng hiếu kì quan hệ giữa thanh niên và Chu Mật.

Có khi, còn có thể biết được vấn đề mấu chốt của vận mệnh chẳng lành của đứa nhỏ.

Khúc Quân biến ra căn nhà nhỏ, có phong cách rất đơn giản ở tinh tế, không có hàng rào cũng không có hoàn cảnh thanh tĩnh đẹp đẽ. Nó càng giống một căn nhà gỗ nhỏ, phong cách cổ xưa trên núi, do thợ săn dựng lên. Thời đại tinh tế chặt cây cối là phạm pháp, nhà gỗ chỉ là từ để hình dung vẻ ngoài nó mà thôi.

Thanh niên nhìn khuôn mặt ngây ngô của "Chu Mật", nhìn đến mức Khúc Quân có chút sởn gai ốc. Giống như là nhìn một người khác xuyên qua hắn vậy, xuyên thấu lòng người, mà điều này cũng chứng minh thanh niên biết " Một Chu Mật khác", hơn nữa quan hệ còn không tầm thường.

Khúc Quân cũng không phải dạng cổ hủ. Huống chi Thời đại tinh tế này, đã dễ dàng tiếp nhận quan hệ yêu đương của cả trai lẫn gái hơn nhiều. Mỗi ngày trên mạng đều có cả trai lẫn gái show tình cảm, cho dù ở thời đại trước kia của hắn cũng đã khởi xướng hôn nhân bình đẳng cho người đồng giới, đối với điểm ấy, hắn vẫn thích ứng tốt.

Thanh niên dường như hơi khẩn trương, sửa sang lại bề ngoài của mình, mở miệng nói với "Chu Mật":

"Xin chào, đừng sợ! Anh tên Mai Viên, cũng không có ý xấu với em."

Khúc Quân bắt chước vẻ mặt của đứa nhỏ, không mở miệng nói chuyện.

Thanh niên hình như càng kích động hơn, vừa đi lên phía trước ba bước, không ngờ lại lui trở về, trên mặt đã không còn vẻ mặt kích động như vừa rồi, ngược lại thay bởi sự nóng nảy và tức giận:

"Nói! Ngươi đến tột cùng là ai! Tại sao phải giả mạo Chu Mật?"

Khúc Quân cũng không khôi phục lại dáng vẻ, chỉ nhíu mày, một đứa nhỏ tám tuổi ung dung nhíu mày, nhìn kiểu gì cũng thấy kì lạ, hắn biểu hiện ra rõ như vậy sao:

"Làm sao cậu phát hiện ra?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro