Chương 29: Thế giới hai [14]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Lạc Minh tìm cách hợp lại, lời đồn nổi lên bốn phía)

Động tác trong tay Tư Niên dừng lại, trong lòng nói thầm, đây là đang ồn ào cái gì?

"Em biết việc em làm lúc đầu đã khiến anh tổn thương, nhưng em đã biết sai rồi, A Niên anh đừng tức giận nữa có được hay không."

Mỹ nhân rơi lệ, người nhìn thấy tim gan như nhũn ra, Tư Niên nhìn cảnh đẹp không có mảy may động dung, sắc mặt không chút biểu cảm.

Tư Niên trong đầu suy nghĩ mấy lần lời nói của Lạc Minh, rất nhanh liền hiểu được hàm nghĩa của Lạc Minh, bỗng cảm giác có chút hoang đường.

Thấy Lạc Minh còn đang khóc chít chít trước mặt mình, Tư Niên giật giật khóe miệng, nhếch miệng cười như không cười nói.

"Lạc thiếu nói đùa."

"Chán ghét, anh gọi em A Minh là được."

Lạc Minh ném mị nhãn cho Tư Niên, điệu đà hướng về phía Tư Niên, tay nhỏ mập mờ dao động trên cổ áo của mình, ý đồ trêu chọc nam nhân trước mặt.

Mắt thấy hành vi của Lạc Ninh càng lúc càng khác người, Tư Niên cũng mất kiên nhẫn, khuôn mặt tuấn tú lạnh xuống.

"Tha thứ cho cậu chuyện gì, đưa tôi lên giường của Lạc Ninh, nếu như là chuyện này, vậy tôi phải cảm ơn cậu mới đúng."

Lạc Minh sững sờ, ngơ ngác nhìn Tư Niên, tựa hồ không hiểu ý của hắn, Tư Niên tựa trên ghế sa lon, tư thái trở nên lười biếng, trong miệng lại vô cùng lạnh lẽo cứng rắn.

"Tôi đã sớm phát hiện sự tình của cậu và Tề La Vũ, mục tiêu của tôi từ lúc bắt đầu đã không phải là cậu."

Lúc này Lạc Minh có chút khẩn trương, hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề, Tư Niên rất ngay thẳng, nhưng Lạc Minh lại không muốn tin.

"Anh vì một người câm mà vứt bỏ em, tại sao chứ! Em không đủ xinh đẹp sao!"

Giọng nói bén nhọn khiến cho người ta có chút khó chịu, Tư Niên chau mày, không chỉ bởi vì điều này, mà còn vì những Lạc Minh vừa nói.

"Miệng sạch sẽ một chút, đầu óc ngu xuẩn, cậu sao có thể so sánh được với Lạc Ninh."

Lời nói vô cùng lạnh lùng của Tư Niên đánh mạnh vào người Lạc Minh, khiến Lạc Minh trong lúc nhất thời có chút đầu váng mắt hoa, trí nhớ của kiếp trước và kiếp này đột nhiên nối liền nhau, cho nên, kiếp trước không chào đón mình, cũng là vì Lạc Ninh đáng chết kia sao.

Liên tiếp hai đời thua trên tay cùng một người, đời này còn tự tay đưa người qua, sắc mặt Lạc Minh trắng bệch, thân thể bắt đầu run rẩy, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận sự thật này.

"Trở về đi, về sau không nên xuất hiện trước mặt chúng tôi, sau lưng làm việc gì không thể lộ ra ngoài chính cậu hẳn là rõ ràng."

Xem xét phân thượng của Lạc gia, Tư Niên cũng không có quá nhiều khó xử, bình tĩnh nói ra lời uy hiếm, lập tức hạ lệnh đuổi khách.

Lạc Minh cứng ngắc đứng lên, quay người rời khỏi văn phòng, nhưng sau bóng lưng Tư Niên không nhìn thấy, oán hận trong mắt tràn ra hốc mắt.

Tư Niên không quan tâm Lạc Minh sẽ đi đâu, hắn không kịp chờ đợi đứng lên trở lại phòng nghỉ, nhìn Lạc Ninh hai chân mở rộng, vẫn còn trong dư ôn, Tư Niên giật xuống cà vạt trên cổ, bò lên giường......

Liên tiếp nửa tháng Tư Niên đều mang Lạc Ninh đến công ty báo cáo, nhân viên Tư thị từ lúc bắt đầu còn kích động hiếu kì càng về sau tập mãi thành thói quen, ngoại trừ thỉnh thoảng bị chua đến ê răng, những thứ khác đều bình thường.

Lễ đính hôn vừa trôi qua, Tư Niên đã nóng lòng muốn lên kế hoạch, nhưng ba tháng sau hôn lễ được cử hành vào giữa tháng, địa điểm trang phục và thiệp mời cũng lần lượt được chuẩn bị, khiến Lạc Ninh có cảm giác bản thân đang ở trong một giấc mơ.

Sắp được gả cho Tư Niên, Lạc Ninh đột nhiên cảm thụ rõ ràng được câu nói này, dời ánh mắt khỏi máy vi tính, lặng lẽ liếc về phía Tư Niên đang chăm chỉ làm việc, nhìn khuôn mặt điển trai của Tư Niên, Lạc Ninh đỏ bừng mặt.

Cảm nhận được bên cạnh truyền đến ánh mắt, Tư Niên trên mặt không hiện, ý cười trong lòng lại sắp tràn ra, âm thầm điều chỉnh tư thế ngồi, để cho mình nhìn càng thêm ngay thẳng tuấn tú, không có gì bất ngờ xảy ra tiếp tục nhận được ánh mắt nóng bỏng hơn.

Tư Niên giả bộ như lơ đãng quay đầu lại, quả nhiên phát hiện con thỏ nhát gan nào đó bối rối rủ xuống đầu, cầm lấy điện thoại trên gõ lung tung.

"Ký chủ không xong rồi, trên mạng xuất hiện lời đồn không tốt."

"Cái gì?"

Tư Niên vừa mới bật thốt lên câu hỏi, liền nhìn thấy sắc mặt Lạc Ninh bỗng nhiên trắng bệch, sắc mặt đỏ bừng vừa rồi dường như chưa từng xuất hiện.

Tư Niên nhanh chóng đứng dậy đi về phía Lạc Ninh, đồng thời tiếp thu phản hồi của Tiểu Tứ.

"Ảnh chụp của ký chủ và chủ nhân bị người đăng đến lên mạng, thân phận bị đào ra, hiện tại khắp nơi đều đang nói chủ nhân hoành đao đoạt ái, câu dẫn ca phu của mình."

Tư Niên lạnh mặt, đoạt lấy điện thoại của Lạc Ninh, ôm Lạc Ninh vào trong lồng ngực của mình, nhìn lướt qua màn hình, quả nhiên là chuyện kia.

[ Em không có, không phải em làm ra những chuyện này......]

Lạc Ninh bối rối khoa tay, Tư Niên trực tiếp nắm chặt đôi tay đang hoảng loạn của Lạc Ninh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, trong mắt mang theo tín nhiệm thâm tình, không có một tia hoài nghi.

"Anh biết, anh tin em, giao chuyện này cho anh, tin tưởng anh được không bảo bối."

Lạc Ninh không tự chủ được gật đầu, Tư Niên lần nữa ôm cậu trở về trong ngực, đồng thời bấm số gọi điện thoại, dăm ba câu miêu tả toàn bộ câu chuyện, nhanh chóng ra chỉ thị.

"Một giờ, tôi muốn biết người phía sau."

Cúp điện thoại, Tư Niên lần nữa cúi đầu dỗ dành Lạc Ninh đang hoảng sợ, trong lòng đã có suy đoán.

Sau đó, sự việc có chút vượt xa dự đoàn của Tư Niên, nhân viên đứng đầu sở sự vụ của Tư thị rất nhanh đã gửi tư liệu đến, Tư Niên ấn mở xem, phát hiện người làm ra mọi việc, lại là mẹ kế của Lạc Minh, mẹ ruột của Lạc Ninh.

Tư liệu không có tránh Lạc Ninh, cậu tự nhiên cũng nhìn thấy tin tức này, ánh sáng trong mắt chợt ảm đạm xuống, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, hoảng sợ và đau lòng.

"Đừng khóc, bảo bối có anh, còn có cha mẹ, hiện tại cũng là cha mẹ của bảo bối, chúng ta mới là người thân quan trọng nhất."

Tâm tư muốn xé Lạc mẫu thành tám mảnh của Tư Niên cũng có, sắp xếp người trước tiên đè tin tức xuống, tiếp theo đóng gói tin tức gửi cho Lạc phụ, mang theo Lạc Ninh trở về Tư gia.

Trên đường rời khỏi công ty, một số nhân viên nhịn không được ném ánh mắt khác thường nhìn Lạc Ninh, nhưng đều bị ánh mắt lạnh lẽo của Tư Niên đánh trúng, bị dọa sợ không dám ngẩng đầu lên.

Tư Niên nắm chặt tay Lạc Ninh, tiếp thêm sức mạnh cho Lạc Ninh đang vô cùng lo lắng.

Lạc phụ xử lý rất kịp thời, chân trước Tư Niên vừa đến nhà, chân sau Lạc phụ liền mang theo cả nhà vô cùng lo lắng chạy đến.

Làm như không thấy trước Lạc phụ đầu đổ đầy mồ hôi, Tư Niên tập trung tinh thần cầm ly nước ép trái cây, dỗ dành Lạc Ninh đang mệt mỏi uống hết.

Lạc Minh và mẹ kế đứng sau lưng Lạc phụ nhìn thấy cảnh tượng này, đều sinh ra một tia bất mãn vi diệu, một người câm mà thôi, cao ngạo cái gì.

Không sai, cho dù là con trai ruột của mình, Lạc mẫu cũng xem thường Lạc Ninh như bao người khác, từ khi La Ninh sinh ra, Lạc mẫu bị vô số người cười nhạo mình có con trai là người câm.

Cộng thêm lúc sinh Lạc Ninh xuất huyết nhiều đả thương thân thể, Lạc mẫu cho đến bây giờ cũng chưa từng nói lời trìu mến với Lạc Minh, có có tràn đầy phiền chán, nếu không phải cha ruột của Lạc Ninh trước khi chết ép buộc Lạc mẫu ký vào thỏa thuận, Lạc Ninh sao còn có thể an ổn ở bên cạnh mình.

Cho dù là như vậy, Lạc mẫu trước mặt Lạc Ninh trước nay đều là nói một không hai, hiển nhiên lần này Lạc mẫu cũng nghĩ như vậy.

"Lạc Ninh, con còn muốn hồ nháo đến khi nào, câu dẫn Tư tổng thì thôi đi, còn định làm tiểu tam trực tiếp gả vào Tư gia sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro