Chương 9: Trận này lấy ngài làm tiền đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không được, không được, ngày mai tôi sẽ bị trễ giờ mất." Chu Trọng Hành gian nan đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra.

- "Anh làm việc ở Chu thị đúng không?" Lục Huyên nằm sấp trên người anh ngẩng đầu, ra chiều không vui, "Ông chủ của anh cũng thật khắc nghiệt, mỗi ngày đều phải tăng ca, mệt chết người ta"

Chu Trọng Hành: "...."

Lục Hối đảo mắt, nói: "Ông chủ chỗ anh, gọi là Chu Trọng Hành đúng không? "

Chu Trọng Hành nhíu mày. "Thế nào? "

Lục Huyên vừa vuốt ve điểm mẫn cảm của anh, vừa nói xằng nói bậy: "Tôi vốn dự định đi phỏng vấn ở bên công ty anh, lại nghe nói anh ta rất khó làm việc cùng, vừa quái gở, lại khắc nghiệt, là một nhị thế tổ. "

Hừ, dù sao hắn hoàn toàn không có ấn tượng tốt với đám hồ bằng cẩu hữu của Lục Vĩnh Phong, tất cả đều là cá mè một lứa mà thôi.

Chu Trọng Hành: "...."

Chu Trọng Hành bất lực: "Hắn hẳn là... rất dễ làm. "

Trong tất cả các loại ý nghĩa của dễ làm.

Lục Hối xoa nắn núm vú của Chu Trọng Hành, nghe thấy người dưới thân rên rỉ một tiếng, phi thường sung sướng, dâm đãng liếm liếm môi, trêu chọc anh hỏi: "Anh hẳn là "làm" rất tốt nhỉ? "

Chu Trọng Hành lại rên rỉ một tiếng, tính khí dưới thân khó lòng kiềm chế ngẩng đầu.

Lục Hối huýt sáo một tiếng cực kỳ lưu manh, đầu lưỡi ướt át liếm một đường xuống tận rốn, đầu lưỡi khuấy đảo miệng rốn

"A——" Chu Trọng Hành cảm thấy một trận ngứa ngáy, tiếng rên rỉ nhỏ vụn từ kẽ răng tiết ra.

Lục Hối Dùng ngón tay cạy hàm răng đang cắn chặt của anh, luồn ngón tay vào khuấy đảo khoang miệng ướt át, nói: "Đừng nhẫn nhịn, cứ rên thoả thích đi, lần này không cười anh. Trận này là để bồi thường cho anh mà, tôi nhất định phải để tiên sinh sướng đến phát khóc."

Chu Trọng Hành nghe hắn nói có chút ý cười, mút mát ngón tay hắn. Độ phù hợp của bọn họ trên giường đã rất tốt, cặn bã công ôn nhu lại đặc biệt làm cho người ta không cách nào kháng cự, một lúc sau phía sau của Chu Trọng Hành lại không biết liêm sỉ mà bắt đầu rỉ nước, Lục Hối cũng không nhiều lời, cực kỳ chuyên nghiệp đưa tay cắm vào.

Tiểu huyệt vừa được sử dụng một lần vẫn còn mềm nhũn, ướt át, từng thớ thịt non mềm đều cắn chặt ngón tay hắn. Lục Hối ấn vào điểm mẫn cảm, liền nghe thấy người dưới thân động tình thở dốc.

Trên khuôn mặt tái nhợt vừa rồi của Chu Trọng Hành một lần nữa dâng lên tình sắc đỏ ửng, lồng ngực hơi phập phồng, còn chưa bị làm đã mềm nhũn thành một vũng nước, tiểu huyệt mở rộng chờ đợi nam nhân tiến vào.

Lục Huyên cười, tuốt dương vật của mình vài cái, đeo bao cao su, liền đỡ phân thân đặt ở hậu huyệt , dụ dỗ mài tới mài lui, nhưng lại cực kỳ trêu ngươi không cắm vào. Chu Trọng Hành khó nhịn uốn éo thân thể, ý loạn tình mê nâng mông lên nghênh đón cây thịt mài người kia.

"Nhanh lên...Cho ta..."

"Đừng nóng vội, có chờ mong mới có sảng khoái." Lục Hối cúi người liếm láp núm vú, làm cho núm vú hồng nộn trở nên sưng tấy lên, nước đầm đìa. Thân thể Chu Trọng Hành càng cảm thấy ngứa ngáy, phía sau càng cảm thấy trống rỗng, híp mắt nhỏ giọng hừ hừ, điên cuồng khao khát được xuyên thủng.

"Nhưng mà rất ngứa..." Hắn bất giác sử dụng ngữ khí làm nũng, phối hợp với thanh âm khàn khàn mềm nhũn, đúng là đòi mạng mà.

Lục Huyên cảm giác gân xanh trên đỉnh đầu tăng vọt, chậm rãi đẩy phân thân của mình trượt vào huyệt đạo, vừa ăn được dương vật nóng bỏng, Chu Trọng Hành trên dưới hai cái miệng đều phát ra tín hiệu thỏa mãn, miệng phía dưới càng cắn chặt con cặc to bự này, miệng phía trên phát ra tiếng thở dài tán thưởng.

"Thật sướng... Thật no..." Chu Trọng Hành hoàn toàn bị tình dục khống chế không khỏi phát ra âm thanh dâm đãng, Lục Hối nghe xong không khỏi cao hứng, phân thân dưới thân lại lớn hơn vài phần.

Dương vật cắm sâu đến tận cùng bắt đầu chuyển động, mỗi một lần đều nhắm vào điểm mẫn cảm của Chu Trọng Hành mà thúc, Chu Trọng Hành không nhịn được mà rên lên một tiếng, cả người đều sướng đến tê dại, thoải mái nâng chân kẹp lấy eo Lục Hối, "A Huy, A Huy..." kêu to.

"Huy, sâu hơn một chút, Huy... A..."

"Thật nhanh, thật thoải mái A Huy..."

Lục Hối là người cặn bã. Trong lòng hắn lặp đi lặp lại câu "Giống như làm với trai tân" vừa rồi Chu Trọng Hành cười nhạo hắn, cực kỳ mang thù mà đổi đủ loại thủ đoạn, dùng hết kỹ năng làm tình làm Chu Trọng Hành sướng phát điên

"Sảng khoái như vậy? Còn ở đây thì sao? "Lục Hối vừa ra sức làm, vừa hỏi.

Hắn cường tráng mạnh mẽ, lại cực kỳ thuần thục bền bỉ, châm lửa khắp người Chu Trọng Hành, đáng thương cho Chu Trọng Hành lúc thì bị khiêu khích đến dục cầu bất mãn uốn éo thắt lưng, lúc lại bị nện đến trợn trắng mắt, thay đổi liên tục, Chu Trọng Hành sướng đến không ngừng kêu rên, nước miếng cũng không kịp nuốt xuống, theo miệng chảy xuống sô pha.

"Chuông...điện thoại..."

Bên này đang làm đến mức dục tiên dục tử xuân tình nhộn nhạo, tiếng chuông điện thoại Chu Trọng Hành phải vang lên vài lần, bọn họ mới nghe thấy.

"Đưa điện thoại cho tôi, nhanh..." Chu Trọng Hành khàn khàn kêu to, hai chân kẹp chặt eo Lục Huyên.

Lục Huyên bỗng nhiên rút cả cây ra, đi tới bên bàn trà cầm lấy điện thoại di động đưa cho anh, cười tủm tỉm nói. "Nghe điện thoại quan trọng hơn, nói không chừng có chuyện khẩn cấp. "

Lục Hối liền nhắm thẳng cửa tiểu huyệt một phát đâm vào, Chu Trọng Hành hổn hển trừng mắt nhìn hắn một cái, nhận điện thoại khô khốc nói: "Làm cái gì vậy?"

Vừa lên tiếng, anh đã biết giọng mình cực kỳ không tự nhiên, may mắn cái tên Lục Vĩnh Phong trong điện thoại có vẻ như cũng không nghe ra giọng anh có gì không ổn, chỉ ấm ức nói. "Tiên sinh ơi, tôi chờ cậu hơn ba tiếng đồng hồ rồi đó, cậu đây là đang trả thù vụ hôm trước tôi cho cậu leo cây đúng không?"

Hắn vừa mới trêu chọc Chu Trọng Hành một lần, không biết anh có ghi thù hắn không đây?

"Tôi tăng ca muộn, chờ một chút đi." Chu Trọng Hành dùng đôi mắt ướt át nhìn Lục Hối trước mắt đang chuẩn bị phát động, đôi môi sưng đỏ chậm rãi nói. "Tôi muốn bắn..."

"Ồ, cậu sẽ đến phải không, vậy tôi sẽ chờ một chút." Lục Vĩnh Phong thành thành thật thật nói.

Chu Trọng Hành vừa cúp máy, Lục Hối liền nhào tới, gắt gao ôm lấy Chu Trọng Hành, phân thân cắm sâu vào tiểu huyệt, kích động thúc eo.

"A —— a ——" Chu Trọng Hành ôm chặt hắn, động tình kêu to. "Tôi muốn bắn, tôi muốn bắn —— Huy, A Huy ——"

Tinh dịch màu trắng sữa phun lên người hai người đang dán sát vào nhau, hậu huyệt kịch liệt co rút, khoái cảm cực lớn bao trọn lấy Chu Trọng Hành, làm cho hắn động tình không thôi liên tục gọi tên người nọ, phảng phất như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.

"Huy... A Huy... Ta thật thoải mái..."

"A Huy..."

Trong nháy mắt đó, Lục Hối bỗng nhiên có chút hối hận, hối hận bản thân sao lại không nói cho anh biết tên thật của mình.

Nếu như giờ phút này, người trong ngực lưu luyến vô hạn gọi to không phải là "A Huy", mà là "Lục Hối" thì tốt biết mấy

Cao trào qua đi, hai người lăn thành một cục thở hổn hển, Chu Trọng Hành mơ mơ màng màng muốn ngủ, mơ hồ nghe thấy thanh âm rầu rĩ của người đàn ông kia. "Này. "

Đầu hắn tựa trên vai Chu Trọng Hành, Chu Trọng Hành chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai đỏ hồng của hắn.

Chu Trọng Hành không tiếp lời, hắn lại tiếp tục nỉ non: "Tuy rằng không quá quen thuộc, nhưng nếu như có người nào dám bắt nạt anh, anh có thể gọi cho tôi. Hồi nãy thấy anh sợ hãi như vậy..."

Thanh âm của hắn rất thấp, cũng không rõ ràng, giống như hắn đang mơ mộng, lại giống như Chu Trọng Hành mới là người đang nằm mơ.

Cảm thấy Chu Trọng Hành đã ngủ thiếp đi, hắn ôm Chu Trọng Hành càng chặt hơn: "Quên đi, quên đi, ngủ thôi. "

Trận làm tình ôn nhu này làm quá mập mờ, ôm ấp nhau quá đỗi mạnh mẽ, Chu Trọng Hành mơ hồ cảm thấy mình có chút khác thường, đối với người đàn ông này.

Chu Trọng Hành im lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: "Lần sau... Tối mai. Hãy để tôi chủ động. "

Chủ động mở hai chân ra, chủ động cắn nuốt dương vật hắn, để cho hắn làm đến khi thoải mái mới thôi.

Tư thế xấu hổ nào cũng được, hắn thích tư thế cưỡi ngựa Chu Trọng Hành cũng có thể chiều hắn

Không biết từ khi nào anh lại có suy nghĩ muốn làm cho người đàn ông này thoải mái, sung sướng

Kết quả cái tên cặn bã này lại phì cười một tiếng, không thèm để ý đến mặt mũi anh: "Quên đi, để cho anh nhăn nhó chủ động, làm tôi nghẹn muốn chết, còn không bằng anh kêu thêm máy tiếng lão công, ông xã còn hời hơn."

Nói xong Lục Hối liền che cổ lại, thành công ngăn cản cú công kích bằng răng của ai đó.

Mỗi lần đều cắn vào cổ, cũng không có gì mới mẻ.

"Ông xã cái gì, buồn nôn muốn chết. Huống chi..." Chu Trọng Hành không cắn được cổ hắn, liền hung hăng cắn lên mu bàn tay hắn một cái.

"Huống chi cái gì?"

"Không có gì."

Huống chi chúng ta cũng không phải loại quan hệ đó.

Chu Trọng Hành thầm nhủ trong lòng.

Lại cách một hồi, Lục Hối mới nói: "Ngày mai anh chủ động đến quyến rũ tôi, tôi sẽ cho anh biết họ của tôi, được không?"

Đợi hồi lâu cũng không nghe thấy đáp lại, lúc này người trong lồng ngực đã thật sự ngủ thiếp đi, mang theo mệt mỏi cùng thỏa mãn.

Lục Hối hôn lên trán anh, ôm anh lên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro