1. Buồn ngủ vậy sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chín giờ tối thứ Sáu, ánh đèn mờ ảo, tiếng người huyên náo.

Lâm Miểu mặc đồng phục như các bồi bàn khác, len lỏi giữa đám đông bưng rượu đến từng phòng.

Cậu mặc sơ mi trắng quần tây đen, thân hình cao gầy, nửa khuôn mặt ẩn sau khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.

Nhiều bồi bàn cũng đeo khẩu trang như cậu.

Đây là quyền tự do mà ông chủ "Mạc Sắc" cấp cho nhân viên.

Tuy đây là chốn ăn chơi lớn nhất thành phố nhưng xưa nay luôn tuân thủ quy tắc anh tình tôi nguyện, khách VIP cỡ nào cũng không được ép buộc nhân viên. Để tránh những rắc rối không đáng có, nhân viên có thể che mặt mình lại.

Quy định này chỉ mới ra gần đây. Nghe nói có khách uống say thấy bồi bàn đẹp quá nên không kiềm chế được mình, ôm người ta đòi lột quần.

Hôm đó đúng lúc ông chủ có mặt, lập tức nổi nóng xông tới túm cổ áo tên ma men kia chửi xối xả: "Người ta đang làm việc đàng hoàng mà anh cứ đòi ngủ với người ta, tôn trọng người làm công chút xíu được không?!"

"Đẹp? Đẹp thì phải ngủ với anh à?! Biết liêm sỉ chút đi!"

Thế là hôm sau chẳng biết hắn đem từ đâu tới mấy thùng khẩu trang màu đen, nhân viên nào không muốn lộ mặt có thể đeo lên, khách cũng không có quyền bắt họ tháo xuống.

Mười hai giờ đêm, Lâm Miểu thay đồng phục, thu dọn đồ đạc của mình rồi đeo ba lô đi ra ngoài.

"Lâm Lâm," Hứa Nguyệt cũng vừa tan ca chạy tới hỏi, "Mọi người rủ nhau ăn khuya, đi chung không?"

Lâm Miểu lắc đầu, "Các cậu đi đi, tớ bận rồi."

Đã trễ thế này còn bận gì chứ? Hứa Nguyệt nhíu mày, kinh ngạc nói: "Chắc không phải cậu vẫn làm thêm suốt đêm đấy chứ?"

Cô nhớ lần trước Lâm Miểu có nói sau khi tan ca ở đây còn phải đến chỗ khác làm tiếp.

Sinh viên đại học ban ngày lên lớp, ban đêm phải làm hai ca, không cần ngủ sao?

Cô sợ Lâm Miểu không ngủ sẽ đột tử nên khuyên cậu rất nhiều lần.

"Sức khỏe cậu làm sao chịu nổi chứ!"

"Không," Lâm Miểu nói, "Không cần chịu đâu."

Hứa Nguyệt không tin: "Đi làm mà sao không cần chịu?" Chẳng lẽ việc này chỉ cần ngủ thôi à?

Lâm Miểu cũng không biết giải thích thế nào nên đành nói: "Tuần sau là xong rồi, mai mốt khỏi cần làm nữa."

Lúc này Hứa Nguyệt mới yên tâm, bảo cậu có khó khăn gì thì nói chứ đừng liều mạng như vậy.

Lâm Miểu mỉm cười vẫy tay chào cô.

Cậu đi ra cửa sau rồi băng qua đường, chỉ chốc lát sau đã thấy một chiếc xe đậu ven đường.

Lâm Miểu đi tới nhìn vào cửa xe, chỉ thấy mỗi mình tài xế.

Cậu mở cửa ngồi vào ghế sau, nghe tài xế Tiểu Trịnh nói một cách vô cảm như người máy: "Đêm nay Hoắc tổng bận việc, bảo cậu đừng chờ mình."

Lâm Miểu gật đầu rồi nhìn ánh đèn neon lướt qua bên ngoài, sặc sỡ chói mắt.

Chiếc xe màu đen lái vào khu biệt thự rồi dừng lại trước một tòa nhà nguy nga. Lâm Miểu mở cửa xuống xe, tạm biệt Tiểu Trịnh.

Tiểu Trịnh im lặng gật đầu rồi lại lái xe đi.

Lâm Miểu đến trước cổng chính, nhận dạng khuôn mặt trên màn hình điện tử, sau đó đẩy cửa bước vào.

Phòng khách trống trải yên tĩnh, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ tỏa ánh sáng dìu dịu trên tường.

Dì giúp việc dọn dẹp xong đã về nhà, sáng mai mới đến nấu cơm.

Đây là nhà Hoắc Dữ Xuyên. Hai năm trước, vì một bản hợp đồng mà Lâm Miểu tới đây ở, mỗi đêm làm gối ôm "trợ ngủ" cho Hoắc Dữ Xuyên bị mất ngủ.

Hình như người giàu đều mắc những bệnh kỳ quái như sợ không gian kín, sợ bóng tối hoặc rối loạn cảm xúc gì đó, còn bệnh của Hoắc Dữ Xuyên là không ôm người sẽ không ngủ được.

Lâm Miểu nghĩ chắc vì thường xuyên tăng ca, lo nghĩ nhiều quá nên mới mất ngủ, dù sao gã cuồng việc Hoắc Dữ Xuyên này cũng toàn về nhà sau nửa đêm.

Cậu thay giày lên lầu hai, sau khi tắm xong thì nhào lên giường lớn mềm mại, nhớ lại Tiểu Trịnh nói đêm nay Hoắc tổng bận việc nên không cần chờ.

Lâm Miểu ôm chăn trở mình, buồn ngủ nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm: "Ai thèm chờ cậu ấy chứ......"

Chẳng biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng hình như có vật nặng gì đó đè lên người.

Lâm Miểu hé mắt ra rồi quay đầu sang, mùi nước hoa quen thuộc xen lẫn mùi rượu thoang thoảng xộc vào mũi. Đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, lẩm bẩm gọi: "Hoắc Dữ Xuyên?"

Người trên thân khẽ "ừ" một tiếng.

Lâm Miểu thò tay ra khỏi chăn xoa dọc cánh tay hắn đến ngực áo sơmi, dưới lòng bàn tay là cơ bắp săn chắc ấm áp.

Cậu nhíu mày lẩm bẩm: "Cậu chưa tắm à......"

Người trên thân ôm cậu không nói gì.

Mí mắt Lâm Miểu giật giật, định nói gì đó nhưng thấy Hoắc Dữ Xuyên có vẻ rất mệt, nhìn như không muốn động đậy, sợ nói thêm nữa hắn sẽ nổi cáu.

Lỡ hắn tức giận trừ tiền mình thì sao?

Vừa nghĩ tới tiền, Lâm Miểu lập tức im bặt --- Thôi kệ, không tắm thì thôi.

Cậu thu tay lại rồi yên lặng chui ra khỏi ngực Hoắc Dữ Xuyên.

Chốc lát sau, trên người bỗng nhẹ đi, Hoắc Dữ Xuyên buông cậu ra rồi xuống giường.

Lâm Miểu còn đang băn khoăn thì nghe trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy ào ào --- Hoắc Dữ Xuyên đang tắm.

Chẳng biết ngày mai hắn còn bận không nhỉ? Lâm Miểu mơ màng nghĩ hợp đồng sắp hết hạn rồi, phải nói với hắn mới được......

Trong lúc mông lung, cậu nhớ lại hôm trùng phùng với Hoắc Dữ Xuyên hai năm trước, ánh nắng rọi qua kẽ lá ngoài bệnh viện, người qua kẻ lại tấp nập.

Lâm Miểu ngồi một mình trên ghế đá với đôi mắt vô hồn.

Cha cậu bị đám chủ nợ rượt đuổi làm té gãy chân, nằm trên giường bệnh gào khóc om sòm.

"Bọn họ nói lần này nhất định sẽ kiếm được tiền, chỉ lời chứ không lỗ!"

"Tại số cha xui quá nên không gặp thời huhuhu......"

"Cha chỉ muốn để con sống tốt hơn thôi, không cần khổ cực như vậy nữa......"

"Trên đời này biết bao người giàu, có thêm cha không được sao?!"

Lâm Miểu đã nghe đến chán ngấy, lúc bán nhà mấy năm trước ông cũng nói vậy, người khác nói gì tin nấy, hăm hở theo người ta đầu tư gì đó, cuối cùng quần đùi cũng chẳng còn.

Giờ thì hay rồi, không có nhà để bán nên chạy đi vay nặng lãi!

Một triệu bạc, dù có bán cả hai người họ cũng chẳng có nổi một triệu.

Lâm Miểu chỉ muốn đánh gãy nốt cái chân còn lại của cha mình.

Ánh nắng chiếu vào chân nóng hổi. Lâm Miểu nhích sang bên cạnh, vừa ngước mắt lên thì chợt thấy một bóng dáng khá quen thuộc.

Người kia cao hơn nhiều so với trong trí nhớ, mặc đồ vest tinh xảo, nhìn là biết rất đắt tiền. Một tay hắn đút vào túi, tay kia cầm điện thoại nói gì đó.

Sáu năm không gặp, hắn đã sớm mất đi dáng vẻ học sinh, nhìn vừa giống hắn lại vừa không giống hắn.

Lâm Miểu chớp mắt.

Hình như người kia cảm nhận được ánh mắt cậu nên đột ngột quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Miểu bừng tỉnh, mỉm cười ngại ngùng rồi lắp bắp chào hỏi: "Lâu, lâu rồi không gặp......"

Cậu há to miệng, thốt ra cái tên đã lãng quên nhiều năm, "Hoắc Dữ Xuyên......"

Hoắc Dữ Xuyên cúp điện thoại rồi nhìn cậu, hình như đang nghĩ xem mình có quen người này không?

"Tớ là Lâm Miểu, hồi cấp hai học chung lớp với cậu đó," Lâm Miểu đành phải mặt dạn mày dày nói, "Chắc cậu không nhớ đâu nhỉ, tớ cũng suýt quên luôn, ha ha ha......"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng một lát, hình như cuối cùng cũng lôi được cậu ra khỏi ngóc ngách nào đó trong đầu nên gật đầu chào cậu.

Gặp lại bạn học cũ, Lâm Miểu hết sức vui vẻ, "Cậu cũng ở thành phố A à?"

Cậu ở quê lên đây học đại học, còn Hoắc Dữ Xuyên chuyển trường vào học kỳ hai năm lớp tám, nghe nói là được cha ruột đón về.

Lâm Miểu không rõ hoàn cảnh gia đình hắn, chỉ loáng thoáng nghe người ta nói Hoắc Dữ Xuyên là con riêng của một nhà giàu có, cha hắn đột nhiên nhớ tới hắn nên đón hắn về.

Xem ra thật sự rất giàu, Lâm Miểu nhìn bộ vest của hắn rồi nhìn lại chiếc áo thun 20 tệ trên người mình......

Hoắc Dữ Xuyên đi tới ngồi xuống cạnh cậu.

Nhìn hắn có vẻ rất kiệt quệ, đưa tay nhéo sống mũi, ánh mắt đầy mỏi mệt.

Bị bệnh à? Lâm Miểu sực nhớ ra đây là bệnh viện, Hoắc Dữ Xuyên đến khám bệnh sao? Hay là người nhà hắn cũng nhập viện?

Cậu đang nghĩ vẩn vơ thì Hoắc Dữ Xuyên đột nhiên ngoẹo đầu dựa vào vai cậu ngủ thiếp đi.

Lâm Miểu: "......" Mệt thế cơ à? Sao mới chớp mắt đã ngủ mất rồi? Anh Hai à, đêm qua anh làm gì vậy?

Lâm Miểu thấy hắn có vẻ rất buồn ngủ nên đành phải để mặc hắn dựa vào mình ngủ.

Chốc lát sau, một người đeo kính gọng vàng nhã nhặn đi tới. Hắn nhìn Lâm Miểu rồi lại nhìn Hoắc Dữ Xuyên đang dựa vào vai cậu, đột nhiên nói mà chẳng có biểu cảm gì: "Ồ, lâu lắm rồi chưa thấy Hoắc tổng ngủ ngon vậy đấy."

Lâm Miểu: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro