Chương 10: Số 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Tinh Lan hiểu biết toàn diện về bản thân, chẳng hạn hắn cho rằng mình là một đóa hoa tổ quốc trưởng thành chững chạc, lương thiện nhân hậu, vui tính cởi mở, tư tưởng đoan chính, chớm nở chờ tàn.

Thỉnh thoảng hắn cưỡng ép giúp cụ bà qua đường, hay làm người tốt việc tốt, thậm chí hắn nhặt được mười đồng ở ven đường cũng đưa cho Trung tâm Xổ số Thể thao Trung Quốc.

Chưa kể sở thích với thú vui cá nhân, giúp người là đức tính tốt nhất hắn có.

Đôi khi bản thân xuất sắc quá khiến hắn sợ hãi, thứ chớp lóe thoáng qua vẫn tính là tỏa sáng, nói một cách logic là chàng trai hoàn hảo nhường này chắc chắn phải hoa gặp hoa nở, người gặp người thích.

Thế mà không hiểu sao cả trong game lẫn cuộc sống thật, hắn cứ bị công kích ác ý. Ví dụ khi hắn chơi game, một trăm phần trăm sẽ bị chế giễu không rõ lý do. Hay ví dụ như bây giờ tên đầu đinh côn đồ đó tự dưng nảy sinh thù địch với hắn.

Lẽ nào hắn ưu tú đến mức khiến người ta phải ghen tị? Tạ Tinh Lan thầm thở dài bùi ngùi.

Tất nhiên cuộc ẩu đả vẫn chưa kết thúc.

Hạ Khâm thấy mình vẫn còn não, cậu sẽ không liên thủ với kẻ địch chỉ vì Tạ Tinh Lan quá bỉ ổi. Trong đầu cậu thiếu gia không có khái niệm kẻ thù của kẻ thù là bạn, cậu đối xử bình đẳng với mọi kẻ thù, ghét đều.

Sở dĩ không kết thúc được là do cảnh sát đến, có đồn cảnh sát gần ga Tây Thành vì tình hình ở đây tốt xấu lẫn lộn, tốc độ điều động cảnh sát rất nhanh.

Người gọi cảnh sát là Tiền Phi Phàm chạy trốn ngay từ lúc đầu, Hạ Khâm tưởng cậu ta đã cút, nào ngờ cậu ta không cút đi mà là cút về.

Tiền Phi Phàm vừa ra khỏi ngõ liền chạy đi báo cảnh sát, lúc dẫn cảnh sát tới, cậu ta vẫn còn toát mồ hôi giải thích: "Chú cảnh sát, con không lừa các chú, bạn cùng lớp con bị tống tiền! Bởi chính mấy tên côn đồ khu này, cực kỳ kinh khủng! Tới rồi tới rồi, các chú phải nhanh chóng cứu bạn con –"

Tiền Phi Phàm vừa đi vào ngõ vừa nói, khoảng ba viên cảnh sát mang sắc mặt nghiêm túc đi theo sau cậu ta, cậu ta nhìn cảnh tượng trước mặt rồi im bặt.

Trong ngõ rõ ràng mới trải qua trận chiến hỗn loạn, đầu đinh bị Tạ Tinh Lan và Hạ Khâm hợp lực đánh gục, hấp hối bị giẫm dưới chân Hạ Khâm.

Mặt mũi gã bầm dập, quần áo bừa bộn như thể chỉ còn hơi thở cuối cùng, mấy tên côn đồ còn lại bị Hạ Khâm giày xéo thê thảm hơn đã chẳng còn nguyên hình người. Cuộc ẩu đả xảy ra trùng giờ tan học, vài tên côn đồ đeo cặp theo nên lúc này sách vở vương vãi khắp nơi.

Mấy tên đó run rẩy rúc vào nhau, kinh hãi nhìn Hạ Khâm như nhìn diêm vương, cách đó không xa là trùm trường nào đó dù bận vẫn ung dung xem trò vui.

Trong thoáng chốc Tiền Phi Phàm hơi mơ màng không biết rõ ai mới là người bị hại.

Cậu ta là không biết rõ, còn cảnh sát là hiểu lầm hoàn toàn.

Lúc Tiền Phi Phàm do dự, cảnh sát dẫn đầu nhìn thoáng qua hiện trường, nghiêm túc gật đầu: "Chú hiểu rồi."

Từ kinh nghiệm nhiều năm bắt bọn côn đồ bằng tay không, anh đã hiểu toàn bộ.

Tiền Phi Phàm: ...Hình như chú cảnh sát hiểu sai rồi.

Giây tiếp theo Hạ Khâm thấy cảnh sát đi về phía mình.

Vừa khéo.

Tuy Hạ Khâm ngông cuồng nhưng cậu cực kỳ tôn trọng giáo viên và cảnh sát.

"Chú cảnh sát đến vừa kịp lúc, mấy người này –"

"Cạch."

Hạ Khâm còn chưa dứt lời bỗng được đeo một chiếc "vòng bạc" cỡ lớn... Nếu cậu đoán đúng thì đây là còng tay trong truyền thuyết, mà xin hỏi vì sao nó lại còng vào tay học sinh trung học bình thường tay trói gà không chặt tuân thủ pháp luật như cậu?

Xin cho hỏi???

"Là nhóc con chứ gì." Cảnh sát nghiêm khắc: "Nhóc trẻ tuổi không học hành đàng hoàng, dám ác độc gây ra ẩu đả không thể tưởng tượng nổi!"

"Nói đi, nhóc tống tiền người khác kiểu gì?"

Hạ Khâm: "...?"

Ai tống tiền ai?

———

"Tức là cậu là học sinh bị tống tiền?"

Mười phút sau tại sở cảnh sát Tây Thành, cảnh sát Dương vừa bắt Hạ Khâm tại chỗ rồi đưa tất cả đương sự tại hiện trường về đồn cảnh sát để giáo dục, khó tin hỏi lại.

Hạ Khâm lạnh nhạt gật đầu: "Vâng."

"Còn cậu bạn này..." Cảnh sát Dương nhìn Tạ Tinh Lan.

Tạ Tinh Lan tự giới thiệu: "Chào chú, con là anh đại của cậu ấy."

Cảnh sát Dương: "...Vậy cậu mới là côn đồ tống tiền học sinh?" Cảnh sát Dương quan sát đầu đinh mặt sưng tấy bầm tím, không đành lòng nhìn thẳng.

Đầu đinh chỉ là tay côn đồ tầm thường không có bản lĩnh, gã thấy cảnh sát đã nhũn chân, bây giờ còn ở đồn cảnh sát nên hỏi gì gã đáp nấy, vô cùng hiền lành.

"Đúng đúng đúng chú cảnh sát, là con tống tiền cậu ấy, con chính là côn đồ."

Cảnh sát Dương: "..."

Cậu tự hào cái gì? Cậu là phế liệu của xã hội, đến mẹ cậu còn chẳng muốn tự hào vì cậu.

"Cậu nói cậu là côn đồ." Cảnh sát Dương hỏi: "Sao cậu không xăm hình hoa trên cánh tay?"

Đầu đinh: ...Rốt cuộc mấy người có ấn tượng rập khuôn gì về côn đồ vậy?

"Do con còn muốn thi công chức, chú cảnh sát nghĩ xem ai muốn làm côn đồ cả đời, quá thất bại..."

Cảnh sát Dương: "..."

Bảo sao học sinh nhận cậu ta làm đại ca, côn đồ thời đại hiện giờ đang dốc lòng chuẩn bị thi công chức, là thế giới điên rồi hay mình điên rồi? Cảnh sát Dương tự hỏi trong lòng.

Ai đó cho tôi biết ai là thủ phạm đi!

"Chú cảnh sát, cậu ấy mới là nạn nhân." Tiền Phi Phàm ở bên cạnh giải thích: "Cậu ấy là bạn cùng lớp con, kỳ thi tháng trước cậu ấy đứng đầu lớp, nếu chú không tin thì chú vào web trường bọn con tìm tên cậu ấy là thấy ở tường thông báo..."

"Được rồi được rồi." Cảnh sát Dương với vẻ mặt phức tạp đáp: "Tôi tin các cậu."

Tiền Phi Phàm dứt lời liền trộm nhìn Hạ Khâm như muốn thấy nét biết ơn trên mặt cậu, dù cậu ta hồ đồ mắc sai lầm nhưng cậu ta đang cố gắng bù đắp. Tiếc là mặt Hạ Khâm vẫn không có cảm xúc, thậm chí còn không màng nhìn cậu ta lấy một cái.

Tiền Phi Phàm không khỏi căng thẳng.

"Bọn côn đồ cắc ké tống tiền các cậu là sai, nhưng chung quy bạo lực không phải cách giải quyết duy nhất." Cảnh sát Dương giáo dục: "Gặp phải chuyện này, việc đầu tiên không phải gọi cảnh sát sao? Các cậu đã làm gì, hả?"

"Nhóc đang chống lại bạo lực bằng bạo lực đấy nhóc ạ."

Hạ Khâm: "?"

Cậu là học sinh lớp mười một mười bảy tuổi, không đến mức gọi là nhóc chứ.

"Con đã mười bảy rồi chú." Hạ Khâm nhấn mạnh.

"Nhóc cũng biết mình mười bảy rồi, sang năm là mười tám." Cảnh sát Dương nói: "Đánh người thành thế này là hành vi tự vệ quá mức, nhóc phải chịu trách nhiệm hình sự đó biết không!"

Hạ Khâm lại lặng lẽ gục đầu xuống, mái tóc đen mềm mại ôm lấy khuôn mặt trông ngoan ngoãn hết sức.

Tạ Tinh Lan nhìn sang trông thấy cái gáy trắng nõn của cậu, vì cậu cúi đầu nên cái cổ vốn đã thon dài lại càng thêm đẹp, hệt như cổ của thiếu nữ trong tranh cổ.

Trắng kinh người.

"Còn cậu nữa!" Cảnh sát Dương dạy bảo Hạ Khâm xong quay đầu nhìn Tạ Tinh Lan: "Cậu là anh của nhóc này, nếu nhóc xảy ra chuyện gì thì cậu cũng mặc kệ hả?!"

Hạ Khâm: "?" Sao chú cũng bỏ qua chữ "đại" vậy.

"Chú cảnh sát, cậu ấy không phải –"

"Ầy được rồi, con hiểu rồi chú, lời chú đề nghị rất đúng trọng tâm, chính xác hợp tình hợp lý." Tạ Tinh Lan ngắt lời cậu: "Về trường rồi con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, đảm bảo không để em ấy gây rối xã hội, mai sau làm phi hành gia vũ trụ."

Cái mớ hỗn độn mẹ gì đây? Hệ thống ngôn ngữ xa lạ làm Hạ Khâm nghi ngờ trình độ tiếng Trung của mình.

Cậu nhìn Tạ Tinh Lan, bộ tên điên nghiện giả làm anh trai cậu rồi à?

Cảnh sát Dương nói tiếp: "Hôm nay họ mang gậy mang dao, cậu có nghĩ lỡ mình bị thương sẽ ăn nói thế nào với bố mẹ không? Cậu có xứng đáng với họ không? Có xứng đáng với chính mình không?"

"Tóm lại chuyện này nói nhỏ cũng nhỏ, nói lớn cũng lớn, hai cậu vi phạm lần đầu còn chưa thành niên nên đồn cảnh sát chỉ giáo dục các cậu, nhưng tôi phải nói cho các cậu biết, để các cậu ghi nhớ tôi sẽ thông báo chuyện này cho trường và giáo viên chủ nhiệm các cậu biết."

"Đây là trừng phạt, có nghe không?"

Hạ Khâm thờ ơ nghe hình phạt, chỉ cần không báo phụ huynh để Hạ Nghiên biết, trong trường có phiền toái gì cũng không to tát.

Trái lại với Tạ Tinh Lan đang cúi đầu chơi điện thoại thì chợt khựng tay, màn hình điện thoại vẫn ở trang trò chuyện WeChat.

Không phải Hạ Khâm muốn nhìn trộm hắn nhắn tin mà là hắn không hề đề phòng, để điện thoại khơi khơi công khai, muốn không thấy cũng khó.

Đó là tin nhắn từ người bạn WeChat biệt danh là "Bé bự", nhìn điệu bộ biết ngay là Lâm Tư Tắc.

[Đệt anh Tạ có chuyện gì vậy??]

[Cảnh sát nói báo cho cô Triệu?? Đù má??]

[Cô Triệu thì thôi đi, để phòng giáo vụ biết là anh sẽ bị ghi tội đó???]

[Bà nó làm sao đây? Anh không thể bị phạt nữa!]

[Sau chuyện lần trước, thầy Hà nói hình phạt tiếp theo là anh bị thôi học đó!!]

Kế tiếp là sáu dấu chấm than.

Cách lớp màn hình mà Hạ Khâm cũng cảm giác hai mắt mình bị ầm ĩ lây, nhưng khi thấy hai chữ "thôi học", Hạ Khâm thoáng sửng sốt.

Có vẻ Tạ Tinh Lan không để ý mình đang bị dòm ngó tin nhắn, hắn thờ ơ gõ phím, tư thế muốn bao nhiêu lười biếng có bấy nhiêu lười biếng. Chuyện đã nghiêm trọng đến mức thôi học mà thoạt nhìn hắn không bị ảnh hưởng, thậm chí có thể nói là ổn định.

Cậu thấy vị thần ung dung trả lời:

[Không sao.]

[Năm sau hẹn gặp ở Thiên thượng nhân gian.]

[Bố cậu quyết định treo biển hành nghề ra khơi, mua bán phát tài thông bốn biển.]

[Kỹ thuật viên số 88, hãy nhớ bố nhé (ngầu)]

Meme: Hoa nở phú quý, thường xuyên về thăm nhà.gif

Meme: [Ôm]

Hạ Khâm: "..."

Xin chào số 88.

Tạm biệt số 88.

——————

Chú thích:

(*) Thiên thượng nhân gian: từng là hộp đêm hàng đầu ở Bắc Kinh, nhiều đồ trang trí sang trọng và xa hoa, mức tiêu dùng đắt đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro