Chương 7: Tiêu chuẩn kép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Khâm về đến nhà càng nghĩ càng giận, do cậu tính chó nên không kết bạn nhiều, chỉ nhắn tin được với vài người hiếm hoi.

Diêm Mạn là một trong số đó, cô cứ như cắm cọc ở WeChat suốt hai mươi tư giờ, cậu vừa mới gửi tin nhắn mấy giây, cô đã trả lời bằng meme.

[Bé kỵ sĩ chó của công chúa điện hạ gửi tin.jpg]

Hạ Khâm: [?]

Diêm Mạn: [Đối phương thu hồi tin nhắn]

Diêm Mạn: [Ngại quá, gần đây tôi lưu nhiều meme nên gửi lộn! (cúi mình)]

Tôi thấy bà cố tình thì có, Hạ Khâm thầm phỉ nhổ với vẻ mặt vô cảm.

Nhưng đây không phải vấn đề, mấu chốt là hôm nay Tạ Tinh Lan thái độ như chó, tuy cậu sai trước nhưng cậu đâu ngờ lời nói xấu sẽ truyền đến tai chính chủ.

Hơn nữa cậu nói đúng mà, cậu chưa giận thì thôi, vì sao tên ngu ngốc kỳ lạ đó trưng mặt đen sì với cậu, bộ cậu ta giỏi lắm hả?

Lời đã ra đến miệng mà ngón cái Hạ Khâm vẫn khựng trên bàn phím, không biết nên sắp xếp từ ngữ thế nào.

Suy cho cùng chuyện này hơi mất mặt, cậu thiếu gia không chủ động bao nhiêu lần trong đời, đây là lần đầu tiên và duy nhất bị ngó lơ. Đối với một nam sinh cấp ba xem thể diện như miếng cơm, trước khi đến trường phải dậy trước nửa tiếng gội đầu tạo kiểu tóc, ngay cả bộ đồng phục có vẻ tùy ý nhưng thực chất là cố ý phối đồ tinh tế cẩn thận mà nói, kể lại chuyện này hình như có vẻ là khá bẽ mặt.

Hạ Khâm đột nhiên hết ham muốn kể chuyện, nhưng khó lắm cậu mới nhắn tin cho Diêm Mạn trước, đối phương được chiều mà hãi.

Phải biết Hạ Khâm mắc bệnh ung thư thiếu gia ăn sâu vào xương máu, cả người đầy tật xấu. Chu Kiệt Luân có bài hát tên "Bệnh công chúa", họ trộm nghĩ bài này đúng là đo ni đóng giày Hạ Khâm, chẳng qua không dám nói trước mặt cậu.

Cậu gửi tin nhắn, Diêm Mạn hồi âm bằng ba dấu chấm hỏi.

Hạ Khâm dừng lại: [Không có gì.]

Cậu lướt xem lịch sử trò chuyện, vừa khéo thấy sáng nay Diêm Mạn gửi cậu hai tấm màu son môi khác nhau, hỏi cậu màu nào đẹp hơn.

Thiếu gia nhân nhượng chọn màu bột bánh đậu, khéo léo nói:

[Tôi sực nhớ quên trả lời bà.]

[Cái này được đấy.]

Diêm Mạn: [.........]

Diêm Mạn: [Ngài để tay lên ngực tự hỏi mình có phải kiểu người chủ động trả lời tin nhắn không?]

Diêm Mạn: [Trong lòng ông, tôi chỉ là hòm thư lưu trữ thôi sao?]

Diêm Mạn: [Được rồi, tôi biết bạn nhỏ mới lớn sẽ có bí mật.]

Diêm Mạn: [Con nói đi mẹ nghe, con có con chó khác ở ngoài phải không.]

Sau đó nữ hoàng phim truyền hình gửi ba tấm meme tan nát cõi lòng.

Hạ Khâm: [...]

Bà khùng thật rồi.

Hạ Khâm dứt khoát tắt điện thoại, lấy bài kiểm tra Vật lý trong cặp ra bắt đầu làm.

Đúng là có con chó khác ở ngoài.

Cậu thiếu gia ôm tâm trạng gắt gỏng bấm đầu bút bi viết nguệch ngoạc lên tờ đề, hoàn hảo làm sai liên tiếp mười câu.

Lòng cậu thầm nghĩ đó là một con chó thối tha, một con chó khờ khạo không biết phải trái.

———

Sáng hôm sau là một ngày thứ sáu đẹp trời, lý do nó đẹp là vì sau đó sẽ có hai ngày nghỉ liền. Có một câu nói rất hay, khoảnh khắc hạnh phúc nhất không phải là khi bạn đang nghỉ mà là bạn sắp đi nghỉ.

Thứ sáu đẹp ở điểm này, dù có tiết của cô Triệu chủ nhiệm lúc sáng sớm cũng không sao.

Bầu không khí lớp học tràn ngập niềm vui, hạnh phúc làm nổi bật nỗi bất hạnh của hai anh chàng đẹp trai.

"Hạ Khâm."

Triệu Diễm Phân bình tĩnh đứng trên bục.

Diêm vương gọi tên.

"Tạ Tinh Lan."

Triệu Diễm Phân đẩy kính: "Hôm qua cô bảo hai em đổi chỗ, hai em đổi chỗ thế này đây à?"

Lớp học rộng lớn lặng ngắt, giữa những cái đầu cúi gằm, chỉ có hai người hạc giữa bầy gà đứng thẳng tắp.

Người đứng ở bàn đầu cạnh lối vào lớp, thái độ thản nhiên vô tư đương nhiên là Tạ Tinh Lan.

Người đứng ở bàn cuối cạnh cửa sổ, đen mặt rũ mi đương nhiên là Hạ Khâm.

Chỗ hai người ngồi tạo thành đường chéo trong lớp.

Triệu Diễm Phân có cơ sở để tin là nếu nhà trường không quy định học sinh phải ngồi trong lớp, hai con lừa bướng bỉnh này rất có thể sẽ một đứa ngồi cổng trước trường, một đứa ngồi cổng sau trường.

...Cái tình huống gì đây?

"Cô Triệu, em đã đổi chỗ rồi mà."

Tạ Tinh Lan mở miệng trước, giọng điệu vẫn biếng nhác như ngày thường, kể cả lúc nói chuyện với giáo viên, hắn cũng bày cái vẻ cà chớn.

"..."

Đổi rồi, đương nhiên đổi rồi.

Nhưng tôi bảo hai thằng nhóc các em ngồi chung, bây giờ hai nhóc đang cosplay Ngưu Lang Chức Nữ hả? Tôi là Tây Vương Mẫu chứ gì? Tôi vẽ thêm dải ngân hà giữa hai nhóc để mỗi năm hai nhóc chỉ gặp nhau một lần trong kỳ thi cuối kỳ nhé?

Triệu Diễm Phân nhéo mi tâm bối rối.

"Hạ Khâm, em nói trước đi."

"Thưa cô Triệu." Hạ Khâm lạnh nhạt: "Em thấy cảnh bên cửa sổ đẹp, hít thở không khí trong lành."

"..."

"Còn em?" Triệu Diễm Phần nhìn Tạ Tinh Lan: "Em cũng thấy cảnh đẹp?"

"Nào có ạ." Tạ Tinh Lan đưa ra lý do còn kỳ quặc hơn, hắn thản nhiên nói: "Em nghĩ ngồi gần bảng sẽ giúp em học hành nghiêm túc. Trước đây em ngồi xa cô quá, ảnh hưởng chiến tích, à không, thành tích của em."

Suy nghĩ một hồi, Tạ Tinh Lan chậm rãi bổ sung: "Ảnh hưởng việc em thi vào Thanh Hoa Bắc Đại."

Hạ Khâm: "...?"

Với thành tích đó của ngài, ảnh hưởng ngài giành điểm thi thấp nhất hả?

Tạ Tinh Lan vừa dứt lời, áp bức trong lớp có vẻ đã giảm bớt.

Triệu Diễm Phân nói: "Cho các em năm giây để đổi lại chỗ ngồi hôm qua cô đã xếp."

"Năm, bốn, ba, hai –"

Cô chưa đếm đến "một", Hạ Khâm đã kéo ghế gần sát vào tường hơn, vô cùng cứng đầu.

"Được, không muốn đổi phải không?" Cô Triệu không tốt tính nổi nữa, nghiêm mặt nói: "Lăn ra ngoài hành lang đứng hết đi!"

"Dạ được, tuân lệnh cô Triệu."

Tạ Tinh Lan cứ như chỉ đợi mỗi câu này, hắn nhanh chóng đi ra đứng ở cửa sau, Hạ Khâm thì do dự một lúc vì vấn đề mặt mũi, cậu cầm cuốn sách Vật lý rời khỏi bàn.

Cậu nhìn lướt qua hành lang, quả quyết đứng ở cửa trước lớp cách xa Tạ Tinh Lan nhất.

Một trước một sau cách nhau ít nhất mười mét, ngay cả bóng lưng cũng tỏa ra bầu không khí mãnh liệt không thể dung hòa.

Triệu Diễm Phân: "..."

"Đệt, chuyện gì đây?"

Trong lớp, Mao Phi hạ giọng tám với Lâm Tư Tắc.

"Không biết, khó lòng bình luận." Lâm Tư Tắc cũng lúng túng.

"Cậu học sinh mới chuyển trường giỏi dữ, dám đối đầu với anh Tạ."

"Đù, cậu ta can đảm thật, chán sống đắc tội với đại ca."

"Tao chẳng dám, Tạ Tinh Lan miệng thì cười hì hì nhưng có chuyện đó đó..."

"Chuyện nào, đánh giáo viên ấy hả?"

"Suỵt suỵt, mày muốn chết à, nhỏ giọng lại!"

"Im lặng!"

Triệu Diễm Phân đập mạnh bảng, cả lớp lập tức im thin thít.

Hạ Khâm đứng trước cửa nghe được một hai câu, ba chữ "đánh giáo viên" lọt vào tai khiến cậu choáng váng.

Cậu ta ấy hả?

Hạ Khâm ngẩng đầu nhìn Tạ Tinh Lan, tên đần này không đứng ở cửa sau lớp nữa mà bằng cách nào đó đã qua lớp 11/6, nhân duyên cậu ta thật sự rất tốt, hình như lớp nào cũng có người quen.

Chẳng lâu sau, tên đần uể oải tựa vào cửa sổ lớp, không biết có chuyện gì mà nói luôn miệng, còn bật cười cực kỳ đáng ghét.

Thích cười lắm hả, sao tối qua không cười đi? Đồ chó.

———

Hai người cứ thế ngồi trời nam đất bắc suốt hai tuần, không ai chịu nhượng bộ đổi chỗ, chủ yếu là vì tuần này giải bóng rổ của Đại học Tây Thành sắp bắt đầu, Tạ Tinh Lan nằm trong đội của trường nên tập luyện cả ngày, không lên lớp nhiều.

Cô Triệu muốn hòa giải mối quan hệ giữa họ cũng không có cơ hội.

Theo thời gian trôi, ngày càng nhiều người nhận ra cậu học sinh mới chuyển trường và đại ca bất hòa, chỉ cần hai người cùng có mặt trong lớp, áp suất sẽ lập tức giảm hai độ.

Họ nghĩ cảnh này sẽ kéo dài ít nhất đến lúc thi xong, khi nào cậu học sinh chuyển trường cầm điểm số nghịch thiên chuyển sang lớp thực nghiệm thì họ mới được thở phào nhẹ nhõm.

Nào ngờ bước ngoặt đến rất mau.

Buổi trưa trước giải đấu cấp trường, Tạ Tinh Lan luyện tập xong đi lên lớp, khoảng thời gian hắn chuẩn bị cho cuộc thi, Lâm Tư Tắc hiếm khi ở cạnh mà đổi thành một nhóm người khác vây quanh hắn, Hạ Khâm nghe thấy tiếng ở ngoài cửa nên liếc sang.

Toàn là những chàng trai cao to lực lưỡng chơi bóng rổ.

Do có thành kiến ​​với Tạ Tinh Lan nên những người đi chung với hắn đều bị thiếu gia Hạ xếp vào loại "nhóm người không biết điều", cậu chỉ nhướng mi rồi ngoảnh đi, vờ như không thấy.

Đúng lúc lớp phó bộ môn Vật lý Tiền Phi Phàm có câu làm sai, không giải được nhờ cậu giúp đỡ.

Từ lúc mối quan hệ giữa Hạ Khâm và Tạ Tinh Lan xấu đi rõ rệt, hầu hết những người sáng suốt trong lớp đều cố tình hoặc vô ý cô lập Hạ Khâm vì Tạ Tinh Lan.

Nhưng không có nghĩa là không ai để ý đến cậu, Tiền Phi Phàm là một trong số ít bạn tiếp cận Hạ Khâm, cậu ta chính là người có mái đầu húi cua ngồi ở hàng đầu.

Tạ Tinh Lan đi vào lớp trông thấy cảnh tượng này.

"Bàn sau" của hắn, người đã nói hắn ảnh hưởng việc cậu thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, đối xử với hắn như cơn gió lạnh cắt thịt, thế mà đối xử với người khác như gió xuân ấm áp.

Chỉ hỏi bài thôi mà hai cái đầu sắp dính cả vào nhau.

Sao hả, đầu húi cua không ảnh hưởng việc cậu vào Thanh Hoa Bắc Đại à.

Tạ Tinh Lan ngồi xuống, Đặng Việt đi cùng hắn hỏi: "Kia là học sinh mới chuyển vào lớp anh Tạ sao?"

"Ừ." Hắn ngồi bừa một chỗ của ai đó, dùng ngón trỏ xoay quả bóng rổ.

"Cậu ấy đẹp nhỉ." Đặng Việt nói thêm, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.

Tạ Tinh Lan nhìn sang, đúng là Hạ Khâm rất đẹp nhưng cặp kính gọng đen cậu đeo xấu hết sức, gu thẩm mỹ đáng quan ngại. Hơn nữa cậu thà chỉ bài tên đầu húi cua chứ không chịu ngồi cùng bàn với hắn, chứng tỏ thị lực khá kém.

Nghĩ đến tính tình của cậu, Tạ Tinh Lan mở miệng bình luận: "Người anh em đó trừ khuôn mặt, còn lại chẳng ra gì."

Không rõ đầu húi cua nói gì với Hạ Khâm mà sau đó cậu bạn xinh đẹp lộ nét mặt chần chừ rồi đứng dậy dọn cặp, theo đầu húi cua rời khỏi lớp.

Đặng Việt nhìn họ đi ra ngoài, chợt nói: "Quan hệ giữa anh Tạ với cậu bạn chuyển trường thế nào?"

Tạ Tinh Lan tập trung chơi bóng không thèm để ý: "Quan hệ bọn tao là quan hệ đó đó, cụ thể là quan hệ gì thì tao chỉ có thể nói là quan hệ gần gần như thế."

"..."

Đặng Việt đã quá quen với nết Tạ Tinh Lan nói chuyện linh tinh, chỉ nhắc nhẹ: "Đầu húi cua lớp anh gần đây đang qua lại với đám côn đồ trên đường."

...

"Bộp" một tiếng, quả bóng rổ đang quay đều trên ngón tay Tạ Tinh Lan bất ngờ rơi xuống đất.

Giây tiếp theo Tạ Tinh Lan đứng dậy duỗi lưng, rời lớp.

Đặng Việt nghi ngờ hỏi: "Anh Tạ muốn xen vào chuyện này sao? Quan hệ giữa anh với cậu bạn chuyển trường không tốt lắm mà? Để cậu ấy ăn đánh học một bài học đi."

"Cũng đúng."

Tạ Tinh Lan nhướng mày, ngẫm nghĩ cẩn thận mới nói: "Nhưng để khuôn mặt xinh đẹp đó bị đánh, tao thấy khó chịu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro