Chương Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thức

(Nhận thức)

Đại Lương trên dưới, không ai là không biết đến Chiến Tề Mộ đại danh.

Mười lăm tuổi tòng quân, một thân một mình tới doanh trại của địch, chém hết ba người địch nhân, lên mười tám nắm giữ ấn soái, thống lĩnh ba mươi vạn đại quân, đánh lui quân xâm lượt La Sát, hai mươi ba tuổi, hắn chỉ dẫn theo tám nghìn khinh binh, giải cứu Tiêu Châu thoát khỏi tình trạng bị chiếm lấy.

Hắn là anh hùng của Đại Lương, cũng tấm gương mà vô số nam nhi nhiệt huyết lập chí noi theo.

Lâm Vân Trạch có chút không dám tin, gắt gao trừng mắt về phía nam nhân cười đến mức có chút vô lại trước mặt. Xem tuổi tác, người này mang hình dạng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn có chút giống.

"Ngươi là...." Hắn vẫn không có cách nào đem người trước mắt cùng anh hùng Đại Lương liên hệ với nhau, "Chiến đại tướng quân?"

Trên đời này, dám giả danh làm Chiến Tề Mộ, sợ rằng không có ai.

Nam nhân thản nhiên cười, khoát tay nói:"Đừng gọi ta đại tướng quân, nghe thật xa lạ, Dịch Thương gọi tên của ta là được."

Lâm Vân Trạch miệng khẽ nhấp, yên lặng nhìn đối phương một lát, chợt nhận ra mình nhìn thẳng như vậy có chút thất lễ, liền thu hồi ánh nhìn. Khẽ hạ mi, hắn nhẹ nhàng nói,"...À"

Nhưng thật ra tay chân có chút luống cuống.

Chiến Tề Mộ nhìn chằm chằm Lâm Vân Trạch hồi lâu, bỗng nhiên hiểu ý cười, "Dịch Thương, nhìn ngươi bộ dáng này, chắc là muốn đi tham gia khoa thi?"

Nam tử xinh đẹp này, vốn không phải thoạt nhìn lãnh đạm như vậy... cái dáng vẻ lúng túng nhìn cũng thật đáng yêu.

"Ừ." Lâm Vân Trạch lại chỉ thấp giọng trả lời

Nhưng mà Chiến Tề Mộ vẫn như cũ vô cùng hăng hái, lại hỏi: " Chưa tới hai ngày là phải nhập trường thi thì phải, ngươi như thế nào lại ở một mình trong núi sâu?"

"Đường xá xa xôi, chờ đến lúc ta tới nơi, các quán trọ trong kinh đã không còn chỗ trống lẫn giường ngủ," Lâm Vân Trạch vẫn có hỏi có đáp, giọng nói mềm nhẹ, "Liền không còn cách nào khác là tá túc trong ngôi chùa trên núi."

"Thì ra ngươi mấy ngày nay cũng ở tại chùa Tự Lý...."

Nam nhân âm thanh chợt kéo dài.

Tiếng nói nồng đậm, nghe vài tai có chút mê hoặc. Lâm Vân Trạch giương mắt lặng lẽ nhìn Chiến Tề Mộ một cái, sau đó gật đầu, không nói nữa.

Nam nhân thấy hắn như vậy thật kiệm lời, cúi đầu nở ra một nụ cười.

Ban đêm, gió lạnh từ bên ngoài luồng qua những bức tường thổi tới. Lâm Vân Trạch bị lạnh, không thể làm gì khác hơn là cuộn tròn người, nhích lại gần phía đống lửa.

"Chú ý một chút lửa rất nóng," Chiến Tề Mộ bỗng nhiên ngồi xuống bên người hắn, một tay lôi người vào lòng ngực mình, "Ngủ như thế rất nguy hiểm."

Lâm Vân Trạch giật mình tỉnh giấc, thoáng giãy giụa.

"Đừng nhúc nhích," nam nhân khẽ nói bằng chất giọng trầm ấm, "Gió đêm xuân hàn khí nặng, ngươi nếu bây giờ bị cảm lạnh, ngày mốt lên thi chắc chắn sẽ rất phiền toái." Lại bổ sung một câu, "Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không ra tay đối với ngươi giở trò."

Lời thề son sắt, làm sao cũng nhìn không ra chân thành tha thiết ý. Cái người ngủ mơ mơ màng màng kia cảm thấy có chút gì đó sai sai nổi lên (trong QT ghi là ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng thấy sai), nhưng cũng an tâm triệt để.

Nằm ở trong ngực nam nhân mê man thiếp đi. Lâm Vân Trạch thoải mái đánh một giấc mộng đẹp.

Thật là khả ái....

Chiến Tề Mộ bộ dạng chiều chuộng nhìn gương mặt yên tĩnh lúc ngủ của Lâm Vân Trạch, nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, tay ôm lấy, lại thêm chút lực đạo, đem người trong lòng ôm thật chặt trong ngực.

Sau đó cũng nhắm mắt, hắn khẽ vận một ít nội công, lén lút sưởi ấm thân thể người trong lòng.

Trời sáng, mưa tạnh.

Lâm Vân Trạch từ trong mộng đẹp từ trong mộng đẹp tỉnh lại, lặng yên vài giây, bỗng nhiên nhận thấy được chính mình toàn bộ nằm trong lòng một nam nhân khác, còn là nam nhân mới quen có một ngày.

Hắn có chút luống cuống tay chân đứng lên, "Thật là, thật là tội lỗi."

Trong lúc nói, gò má hắn lộ ra một mạt đỏ ửng.

Chiến Tề Mộ không có trêu nữa, người này có chút cũ kỹ cứng nhắc có chút không được tự nhiên, chỉ là phân phó nói: "Nhanh đi ra dòng suối rửa mặt một chút, ở đây cách kinh thành có hơi xa, chúng ta phải sớm xuất phát."

Ban ngày sáng sủa, đường xá không hề khó đi chút nào. Nhất là sau khi đi khỏi quan đạo, đều là đá phiến được xếp thành đường, Lâm Vân Trạch càng chưa phát giác cố hết sức.

Cổng kinh thành mơ hồ hiện ra trước mắt.

Hắn bỗng dừng bước, hướng Chiến Tề Mộ khom người làm một vái, "Đa tạ tướng quân có ý tốt đi cùng." Hắn hô nay quan sát rất kỹ, người này bước chân hữu lực, dọc theo đường đi không có chút nào mệt mỏi, ngày hôm qua nếu chỉ là một mình hắn, chắc chắn sẽ bình tĩnh không lo chuyện không trở về được bên trong thành.

Chiến Tề Mộ bất đắc dĩ vỗ trán, "Dịch Thương, ngươi thật là cứng nhắc. Còn có, đã bảo đừng gọi ta tướng quân, ta nghe không được tự nhiên."

Lâm Vân Trạch khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân đang mang gương mặt cương quyết, bỗng cười khẽ ra.

Ven đường, nhánh cây đầu tiên bắt đầu khai hoa.

Một trận gió thổi, vô số cánh hoa, giống như một cơn mưa hoa đào, bay lả tả xung quanh hai người.

Chiến Tề Mộ lần đầu tiên thấy người này cười sáng lạn đến như vậy, đôi con ngươi màu hổ phách lưu động tỏa ra thứ ôn nhu ánh sáng, vẻ xinh đẹp ôn nhu này làm cho người ta trầm mê không cách nào thoát.

"Tướng quân?" Lâm Vân Trạch kỳ quái khẽ gọi.

Hoàn hồn, Chiến Tề Mộ có chút không vui trừng mắt liếc hắn, "Còn gọi ta tướng quân, ngươi nha!" Trong giọng nói, dường như mang theo một phần vô cùng thân thiết và cưng chìu.

Lâm Vân Trạch tâm trạng lay động, đối với cặp mắt đen kịt kia, chỉ là mỉm cười không nói.

"Còn một ngày mới tới ngày tiến thi," Chiến Tề Mộ lập tức hỏi ra vấn đề quan trọng nhất, "Dịch Thương tìm được nơi đặt chân rồi sao?"

Nghe vậy, Lâm Vân Trạch thu hồi tiếu ý, thở dài lắc đầu.

Hắn tạm thời không có nơi nào để tá túc, nhưng từ nay đến ngày lên thi, dù sau cũng phải sớm hơn một ngày chuẩn bị sẵn sàng.

Chiến Tề Mộ nhãn tình bỗng sáng lên, đề nghị: "Dịch Thương, hay là tới nhà của ta đi?" Dứt lời, hắn bỗng nhiên cao hững lên, liền khoác vai Lâm Vân Trạch, kéo hắn hướng nhà mình đi đến.

Lâm Vân Trạch không được tự nhiên vùng ra kiềm chế của đối phương, "Đa tạ ý tốt của tướng quân, bất quá không cần, tại hạ...."

"Được rồi được rồi," Chiến Tề Mộ có chút không kiên nhẫn khoát tay một cái, "Các ngươi người đọc sách a, cứ thích nhìn trước ngó sau. Đi thôi, đến nhà của ta, kỳ thi sắp diễn ra, ngươi cũng không thể trú chỗ đầu đường xó chợ chứ!"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết," Chiến Tề Mộ cúi đầu mỉm cười, "Ta với ngươi quen biết một ngày trời, cũng coi như là bằng hữu, cũng đừng đối ta như người ngoài." Hắn cố ý dùng bộ mặt hung dữ mà nói, "Phải biết rằng, ta khả năng kiên trì không tốt, ngươi cứ kéo dài thời gian như vậy, ta cần phải trực tiếp đem ngươi bắt đi nha!"

Lâm Vân Trạch miệng nhếch lên, không thể chối từ.

Thoáng rớt lại phía sau chừng nửa bước, hắn nhìn Chiến Tề Mộ đi bên cạnh, nhìn nam nhân thân hình cao lớn có chút xuất thần.

Bằng hữu sao....

Hắn lén lút nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro