CHƯƠNG 98: THẦN CỜ BẠC CÁ KOI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là do lúc trước chọc hệ thống tức chết nên gặp báo ứng, hoặc là bản thân Tần Cứu chẳng có tí vận may nào.

Ván thứ nhất, dealer lật cốc xúc xắc ra:

Chẵn.

Sắc mặt cá Koi nháy mắt trở nên sáng sủa vô cùng.

Không biết nên kiêu ngạo vận may của bản thân còn có thể cứu vãn, hay là nên đánh Tần Cứu một trận.

Những nhân viên đang vây xem tức khắc đấm ngực dậm chân, như thể tấm thẻ tuyển thẳng được lôi khỏi túi bọn họ vậy.

"Điên rồi điên rồi, điên thật rồi."

"Đù má, tôi còn tưởng rằng hai vị thần tài này tới, cầm tấm thẻ tuyển thẳng làm mồi nhử thôi rồi sau đó bách chiến bách thắng, ai dè......"

"Đưa qua rồi đưa qua rồi kìa, tay tôi run hết rồi đây này."

"Đó là thẻ tuyển thẳng đấy!!!"

Du Hoặc dưới ánh nhìn chăm chú của vô số cặp mắt kia, ném tấm thẻ tuyển thẳng sang phía đối diện.

Con chuột NPC kia quơ tay múa chân, nhảy nhót ba vòng tại chỗ, phấn khích đến mức y như thật vậy.

Dealer nhắc nhở nói: "Một lần cược ba ván, quy tắc trong khu tổng hợp là trong ba ván các thẻ chip không được rời bàn."

Ván thứ nhất thứ được đặt lên bàn, không thể lấy về. Chỉ có thể thêm, không thể giảm.

Điều này có nghĩa là, ba ván càng đánh càng lớn.

Đây cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều người trầm mê ở lại đây, một mặt là vì thật sự quá kích thích, còn về mặt khác là nó luôn khiến người ta có cảm giác rằng có thể giành lại được.

Trước mặt con chuột đã biến thành ba lá bài ——

Một tấm học sinh ba tốt, một tấm học sinh ưu tú, một tấm thẻ tuyển thẳng.

Còn bên Du Hoặc và Tần Cứu thì trống trơn.

Dealer làm ra vẻ "Mời": "Hai ngài còn thẻ nào khác hay không? Có thể lấy chúng ra."

Du Hoặc: "Không có."

Chia bài: "Tiền mặt, nhà ở, xe cộ, cửa hàng, cao ốc?"

Du Hoặc: "Không có."

Chia bài: "...... Vậy điểm thì sao?"

Cái này thì có.

"Vậy cược của tôi trước đi." Tần Cứu đặt tấm thẻ của mình lên.

Trên đó hiển thị đã thi ba môn, phía sau Lịch Sử có chữ (Kiểm tra lại), điểm được tính lại dựa trên điểm Lịch Sử sau khi đã kiểm tra lại, tổng điểm 27.125.

Điểm được chiếu rõ ràng ở góc bàn cược, đám đống xì xà xì xào một lúc, không mấy ngạc nhiên.

Nếu bọn họ biết Tần Cứu khởi đầu môn thứ ba với con điểm âm, thì tuyệt đối sẽ không có cái phản ứng này đâu.

"Để tránh trường hợp không hiểu rõ quy tắc, tôi sẽ nhắc lại một chút." Dealer nói: "Ở khu điểm số mà cược điểm, thì có thể tự chọn số điểm để đặt cược, bắt đầu từ 3 điểm, không có giới hạn tối đa. Nhưng ở khu tổng hợp thì lại khác, ở đây lại thú vị hơn, muốn cược là phải cược tất cả."

Khu tổng hợp là một nơi hỗn tạp, những con chip không được ưa chuộng ở các khu vực khác sẽ bị ép vào đây, chậm rãi hình thành những quy tắc độc đáo này và thay vào đó, sẽ biến thành khu chuyên cho các thí sinh đánh một trận huyết chiến.

Tần Cứu gật gật đầu nói: "Được thôi."

Con chuột đối diện chà chà tay.

Tay dealer lại lần nữa lắc chiếc cốc xúc xắc, sau đó đặt cái "cạch" lên mặt bàn.

Tần Cứu hỏi cá Koi: "Tổng giám thị, lẻ hay chẵn?."

Cá Koi đã chết lặng: "Chẵn."

Tần Cứu nói với dealer: "Chẵn."

Cá Koi: "?"

Hiếm khi thấy được Du Hoặc lộ ra vẻ mặt hoang mang như thế, Tần Cứu trực tiếp bị chọc cười: "Có vấn đề gì sao?"

"Để tôi chọn thật à? Nếu thua là điểm của anh về 0 luôn đấy." Du Hoặc nói.

"Âm điểm cũng bị luôn rồi, còn sợ 0 điểm nữa sao." Tần Cứu gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, vẻ mặt như đùa nói: "Sòng bạc mà, phú quý hiểm trung cầu*, một khi đã vào rồi thì chuẩn bị tinh thần táng gia bại sản đi là vừa."

*Nghĩa là truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo. Trong trường hợp này hơi giống với câu 'cờ bạc là bác thằng bần' ấy.

Đây mới là điên thật sự.

Hệt như năm đó khi anh kinh qua 12 môn thi liên tiếp vậy.

Không phải đấu tranh để tồn tại, là mà chiến đấu đến cùng.

Lúc ban đầu Tần Cứu không phải người duy nhất mang nhiệm vụ tiến vào hệ thống, mà thật ra là một nhóm. Không nhiều người lắm, thứ nhất là không nắm chắc, thứ hai là sợ khiến cho hệ thống loại trừ và cảnh giác.

Tên nhóm là D, nhiệm vụ là tìm hiểu toàn bộ khía cạnh của hệ thống càng nhiều càng tốt, thử mọi khả năng và giới hạn khác nhau, tìm ra cốt lõi trung tâm được ẩn giấu ở đâu đó, sau đó phá hủy nó.

Có người nói đùa rằng đây không phải D, mà phải là D-to-D*, biệt đội cảm tử.

*D-to-D: Dare to Die.

Tuy nhiên, hệ thống có một chương trình tự bảo vệ, những người vừa tiến vào sẽ vô thức quên đi các chuyện xưa tích cũ, quên mất lý do tại sao mình lại đến, và quên luôn cả những việc mình muốn làm. Tần Cứu cũng rất ít khi nhớ tới, thậm chí là chưa từng nhắc tới.

Nhưng anh đã làm được điều đó một cách triệt để.

......

"Vãi chưởng!!!!" Một trận đấm ngực dậm chân lại bùng nổ trong đám người.

Nhân viên vây xem cũng gấp đến độ dậm chân.

Bởi vì khi dealer mở cái cốc xúc xắc ra:

Lẻ.

Lần này vận may của Du Hoặc đã khôi phục lại bình thường.

Bọn họ lại thua một phen.

Tay dealer cầm thẻ của Tần Cứu, lấy cái mày bên cạnh bàn quét một cái, điểm trên mặt thẻ liền lao thẳng xuống con số 0.

Con chuột đối diện đã phấn khích đến không chịu được.

Với hai tay úp xuống, những con chip trên bàn của nó đã đảo lộn nghiêng trời lệch đất.

Ai có thể ngờ được, hai tấm thẻ người tốt lại có thể đổi lấy một tấm thẻ tuyển thẳng và được cộng thêm 27 điểm đâu!

"Ván thứ ba." Tay dealer lại ra vẻ "Mời" với Du Hoặc và Tần Cứu.

Anh ta tuy rằng đã nhìn quen đám con bạc hết rồi, nhưng đánh cược như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy, tay anh ta đã run bần bật hết lên rồi.

Du Hoặc thật sự rất dứt khoát, một tay đập tấm thẻ lên bàn.

Thông tin trên mặt thẻ tương tự như của Tần Cứu, đã kiểm tra ba môn, kiểm tra lại môn Lịch Sử.

Nhưng điểm số lại làm người ta hú hết cả hồn.

42.125

Con số này lăn một vòng quanh mép bàn, những người vây xem im lặng trong hai giây, sau đó lập tức bùng nổ.

Vì phải đặt cược toàn bộ điểm, các thí sinh khá giỏi nhất định sẽ không tới khu tổng hợp.

Không, chính xác mà nói, các thí sinh khá giỏi sẽ không bao giờ tới sòng bạc!

Cậu ta mẹ nó thi ba môn được hơn bốn mươi điểm, đạt cả cấp bậc A, còn có một tấm thẻ tuyển thẳng, việc quái gì phải một hai tới sòng bạc tìm sự kích thích nữa cơ chứ?

Tròng mắt mọi người đã trợn trừng mặt tái xanh hết cả lên rồi, người trong sòng bạc chửi thề liên tục, la lên: "Điểm này, cả thẻ này, nếu cậu không muốn thì cho tôi đi được không?!"

Bầu không khí của cả tầng được nâng lên đến đỉnh điểm.

Con chuột ở phía đối diện bị bầu không khí này kích thích, lập tức rút thẻ của mình ra ngay tại chỗ.

Dealer đỡ lấy cái bàn, hỏi nó: "Chờ chút, làm gì vậy?"

"Thêm tiền!" Con chuột thảy tấm thẻ bay lên bàn, nói: "Đây là trò chơi thú vị nhất mà tôi từng chơi cho đến nay, thêm tiền! Làm điểm của tôi cũng bằng với bên kia."

Du Hoặc: "......"

Y hỏi Tần Cứu: "Này là NPC thật đấy à?"

"Diễn rất thật đúng không?"

"......"

NPC trong sòng bạc luôn được mô phỏng rất cao, thẻ của nó y hệt như thẻ của các thí sinh bình thường. Mặt trước là thông tin thẻ phòng, mặt sau là lý lịch.

Trên đó viết nó đã thi 4 môn, tổng điểm 40, một con số vô cùng trung bình.

Tay dealer lấy thẻ của nó, quét mặt thẻ, thêm 27 điểm của Tần Cứu, rồi đặt vào khu vực cá cược.

Nhân viên vây xem càng hét to hơn.

Bàn cược này, ngoại trừ hai tấm thẻ người tốt kia, tùy tiện đẩy đống chip ra thôi là đã đủ làm cho bất kỳ thí sinh nào cũng có thể phát điên ngay tại chỗ.

Tay dealer lại lắc cốc xúc xắc.

Lần này lắc rất lâu, cứ thế khơi dậy lên cảm giác thèm ăn của mọi người, giữa sự tĩnh lặng đặt lên bàn lần thứ ba.

Tần Cứu cầm lấy thẻ nhìn Du Hoặc.

Lần này thậm chí còn chẳng cần mở miệng hỏi, Du Hoặc đã nói: "Tôi cảm giác vẫn là chẵn."

Nói xong, y trực tiếp nắm lấy cổ tay Tần Cứu, ấn lên ô "Lẻ".

Có một số con cá Koi tương đối thần kì, nuôi lâu rồi đã đến lúc đoạt lại.

Lần này, tay dealer cũng khẩn trương đến không nhịn nổi.

Anh ta hít sâu hai lần, nắm lấy cái cốc nhìn xung quanh một vòng, sau đó đột nhiên mở cốc.

Lẻ.

Cả tầng lầu im lặng một lúc, sau đó hết thảy đều phát điên.

Tay dealer choáng váng vài giây, rồi đẩy một bàn đồ về phía Du Hoặc.

Một lần đánh cược ba ván.

Hai thua một thắng.

Hai anh chàng đẹp trai tuổi còn trẻ mà điên đã thắng lại được thẻ tuyển thẳng, nhận được hai tấm thẻ người tốt, lấy thẻ điểm của mình về, còn thắng được thêm 40 điểm.

"Này con bà mẹ nó hai năm không khai trương, vừa khai trương cái là ăn đến sập quán luôn!"

"Từ từ! Sau khi cộng thêm, điểm này, có phải là...... đầy rồi không?"

Âm thanh bàn tán ập vào trước mặt.

Dealer cầm thẻ, ánh mắt liếc qua con chuột đang ở tận cùng của sự đau đớn kia một cái.

Anh ta hỏi Du Hoặc: "40 điểm, hai ngài cộng thêm sao đây?"

Du Hoặc nói: "Chia đều ra cho hai thẻ đi."

Y đưa thẻ của bản thân với Tần Cứu sang, tay dealer vẻ mặt mờ mịt, gào thét trong lòng: thế tôi còn phải tính toán chia ra nữa à???

Không đợi tay dealer tính, cạnh bàn đã gấp đến không chờ đợi nhảy ra một câu:

Chúc mừng thí sinh Du Hoặc, thí sinh Tần Cứu thắng lợi trở về!

Có thể thấy được, hệ thống đang muốn nhảy nhót hơn bất kỳ ai.

Với điểm số hiện tại của Tần Cứu và Du Hoặc, cho dù bọn họ có đánh chết cũng không cần thẻ tuyển thẳng, thì hai môn cuối cùng chỉ cần làm đại làm bừa một chút, là cũng có thể vượt qua rồi! Đến lúc đó, nó cả một giây đồng hồ cũng sẽ không chần chừ do dự, thẳng tay tống cả hai người đi.

***

Từ sòng bạc đi ra, bọn họ liền đi tới khách sạn nhóm thí sinh đang ở.

Bọn Dương Thư đã sớm chờ ở nơi đó.

Triệu Gia Đồng hỏi: "Tôi nghe nói chỗ giám thị không phạt hai người, vậy sao hai người đến bây giờ mới tới, đi làm gì vậy?"

"Đánh bạc." Du Hoặc.

Triệu Gia Đồng: "???"

Chị với Cao Tề lập tức trừng mắt về phía Tần Cứu.

Bọn họ không biết Tần Cứu là dạng người thế nào, dù sao trong ấn tượng của bọn họ thì A chắc chắn không cờ bạc, lúc này mới có bao lâu mà đã thành như vậy rồi!

Huống hồ...... Vận may của bản thân trong lòng còn chưa rõ hay sao? Ai cho dũng khí mà bước vào sòng bạc thế hả?!

Ánh mắt Tần Cứu nhìn Cao Tề đầy ẩn ý, giơ tay tỏ vẻ vô tội.

"Đánh cược ba ván, lấy được cái này." Du Hoặc đặt thẻ bài lên bàn.

Lại xòe ra ba lá mình đã có, đặt lên bàn.

Năm tấm thẻ người tốt, vừa vặn gom đủ một bộ, còn dư ra tới hai tấm.

"Làm được thật luôn đấy à?!" Cao Tề kinh hô.

Nháy mắt nhìn thấy tấm thẻ, gã cũng không rảnh lo khó xử* nữa rồi.

*Gốc ở đây là biệt nữu, mà tui không biết để sao cho hợp, nên để khó xử nha.

Du Hoặc hỏi: "Gom đủ một bộ rồi thì dùng như thế nào?"

"À —— đi đến quầy lễ tân, tìm chủ khách sạn, các chỗ nghỉ ngơi hay khách sạn đều có sổ đăng ký tình huống đặc biệt, chỉ cần viết tên những người muốn thành lập đội là được."

Cao Tề nói: "Thật ra không chỉ có tên, mà mật danh, hay cái gì đó đại loại cho thân phận cũng được nốt. Truyền thuyết là như thế, thiệt hay giả thì không biết, dù sao thì tụi tui cũng chưa dùng qua bao giờ."

Du Hoặc gật gật đầu, lại hỏi Dương Thư: "Muốn ra ngoài không?" Dương Thư lập tức cảnh giác: "Làm gì? Tính cho tôi thẻ tuyển thẳng à? Tôi không cần đâu."

"Là một bác sĩ, không cần ở đây lãng phí đâu." Tần Cứu nói.

Dương Thư lập tức nói: "Tôi cũng không tính là bác sĩ, hơn nữa bây giờ tôi không thể ra ngoài, tôi còn muốn tìm người."

"Tìm người?"

Dương Thư nói: "Tôi với đàn chị đi vào cùng nhau, khi chia phòng thi thì bị tách ra. Tôi còn có thể đánh nhau, nhưng chị ấy thì không. Nếu như tôi một mình đi ra ngoài trước, chị ấy bị nhốt ở đây thì phải làm sao bây giờ?"

Nàng không quen tỏ ra lo lắng, lại lúng túng nói thêm: "Vậy sau khi ra tôi cũng không biết nói với giáo sư như thế nào đâu. Tôi vừa mới nghĩ, nếu hai người có thể lập tổ, thành viên lại không giới hạn, có thể giúp tôi cho cả chị ấy vào được không."

"Này thì không khó, đàn chị của cô tên gì?"

"Khẩu thiên Ngô, lợi trong lanh lợi*." Dương Thư nói: "Chị ấy tên Ngô Lợi —— như thế nào? Hai ngươi cái gì b·iểu t·ình?"

*Tên của Ngô Lợi thì chữ Ngô /吴/ trên là chữ Khẩu /口/ còn dưới là Thiên /天/, Dương Thư nói thể để không bị đồng âm lại khác chữ, còn Lợi /俐/ trong /伶俐/ nghĩa là thông minh, lanh lợi.

Tần Cứu hơi kinh ngạc: "...... Đàn chị của cô là bác sĩ khoa thần kinh à?"

"Đúng vậy, hai người gặp qua rồi sao?!"

"Gặp qua rồi. Bài kiểm tra Lịch Sử này là bọn tôi thi lại, bài trước đó là bọn tôi thi cùng cô ấy."

Dương Thư vẻ mặt vui mừng: "Thật sao?"

Lúc nàng cười rộ lên, thay đổi cả vẻ kiêu căng bức người thường ngày, thay vào đó là dáng vẻ vui tươi hoạt bát sáng ngời.

Có điều nàng đã nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó: "Vậy chị ấy có ổn không? Có bị thương không?"

"Ít nhất thì lúc thi xong vẫn ổn, tính toán thời gian, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là đang ở chỗ nghỉ ngơi nào đó chờ bài kiểm tra tiếp theo."

"Vậy là tốt lắm rồi." Dương Thư nói.

Du Hoặc đến quầy lễ tân của khách sạn để đăng ký vào sổ, cả cha con lão Vu, Ngô Lợi, Thư Tuyết, v.v... từng người từng người một viết hết vào sổ.

Ông chủ nhìn đến sửng sốt sửng sốt, nhịn không được nói: "Tổ đội nhiều người như vậy, không chắc chắn có thể lấy được điểm cao đâu nha."

Du Hoặc không hé răng, hiển nhiên không suy xét đến vấn đề này.

Ông chủ tấm tắc hai tiếng, lại nói với y: "Lấy thẻ ra, đăng ký vào đây, lấy cả thẻ của người vừa mới đi cùng cậu luôn."

"Thẻ của anh ấy ở chỗ tôi này." Du Hoặc nói, đưa hai tấm thẻ qua.

Ông chủ lật tấm thẻ qua thì thấy: Đã kiểm tra ba môn, tổng điểm 54.625.

Ông chủ: "...... Coi như tôi chưa nói gì đi."

Lúc Du Hoặc trở lại quán trà, mọi người đã trò chuyện với nhau hết rồi.

Tần Cứu bất ngờ hỏi Dương Thư: "Cô cũng học khoa thần kinh à?"

"Vẻ mặt này của anh là có ý gì đây?" Dương Thư nói.

Có lẽ là do bị kích thích, Dương tiểu thư hiếm khi nói nhiều bây giờ lại nói ra nghề nghiệp với chuyên ngành của mình, cũng như nói việc nàng và Ngộ Lợi tại sao lại tiến vào đây.

Nàng kể rằng giáo sư vừa từ nước ngoài trở về, nên nàng với Ngô Lợi mang theo dự án với vấn đề đến gặp ông ấy, nhân tiện thì ăn một bữa cơm luôn.

"Thư phòng ở trên gác mái, lúc tôi đi xuống cầu thang không biết thế nào lại bước hụt một bậc, đụng phải đàn chị." Dương Thư nói: "Sau đó nhoáng lên một cái, chúng tôi liền tới đây."

Tình huống này chẳng khác với Du Hoặc là bao.

Những người khác cũng cảm thấy bản thân mình y chang, mồm năm miệng mười nói tiếp.

Du Hoặc không biết sao lại hơi thất thần, một lát sau y hỏi Dương Thư: "Cô vừa mới nói, giáo sư cũng họ Ngô à?"

"Đúng vậy, ông ấy là bác của đàn chị." Dương Thư nói: "Có điều lại khá hà khắc với chị ấy."

Du Hoặc móc điện thoại ra, click mở một tấm hình.

"Là vị bác sĩ Ngô này sao?"

Dương Thư sửng sốt: "...... Sao anh lại có ảnh của giáo sư thế? Ông ấy thường làm dự án, nói chung là không phải công việc lâm sàng bình thường."

Du Hoặc: "Dự án gì?"

"Cái đó tôi cũng không biết, lĩnh vực của tôi khác với ông ấy, dự án đều là riêng biệt." Dương Thư nói: "Thật ra Ngô Lợi cũng có tham gia vào một ít đấy, chờ chị ấy đến rồi anh hỏi thử xem? Có điều cũng không nhiều lắm, chỉ có thể nói cho anh nghe những phần không được bảo mật thôi."

Đương lúc mọi người nói chuyện, sắc trời phút chốc đã trở nên tối sầm.

Bọn Cao Tề với Triệu Gia Đồng phải về khu giám thị, Du Hoặc với Tần Cứu cùng đi theo để tiễn họ về.

Ban đêm, chỗ nghỉ ngơi được thắp sáng huy hoàng, khu vực gần sòng bạc vẫn ồn ào náo nhiệt, nhưng đường phố hẻm ngõ lại vắng hơn một chút, không còn một bóng người.

"Hai người chỉ kiểm tra một môn thôi sao?"

"Đúng vậy, vi phạm quy định đều bị phạt một môn hết mà." Cao Tề liếc nhìn Tần Cứu một cái nói: "Cậu bị như vậy là hiếm thấy đấy, đắc tội với ai vậy."

"Còn có thể là ai nữa." Tần Cứu cười.

"Có điều quy định nói phải xử phạt năm môn, cũng không có gì không phù hợp."

Cao Tề thầm nói, hệ thống có lẽ là muốn cho Tần Cứu phát triển trí nhớ dài dài ra chút, nhưng trăm triệu lại không nghĩ tới...... ghép đôi hai ma vương lại với nhau.

Gã lẩm bẩm nói: "Đúng là vác đá đập chân mình, hệ thống phỏng chừng đang hối hận muốn chết rồi."

Tần Cứu hừ cười một tiếng rất thấp, xem như trả lời. Lại quay đầu nhìn Du Hoặc một cái.

"Hối hận cái gì?" Triệu Gia Đồng nghe thấy, hỏi một câu.

"......"

Cao Tề há miệng thở mạnh, nói: "Không có gì, thuận miệng cảm thán thôi."

Triệu Gia Đồng vẻ mặt khó hiểu.

Chị cảm giác ở bên ba người đàn ông mà người nào người nấy đều có tâm tư riêng, không khí quỷ dị vô cùng.

Nhưng màn sương trắng đã ngay trước mặt.

Chị cũng không nghĩ nhiều nữa, chào hỏi Du Hoặc với Tần Cứu, quay đầu liền cùng Cao Tề đi mất.

"Phía trước có siêu thị, đi mua chút đồ dự phòng cho bài kiểm tra sau không?" Tần Cứu nói.

Du Hoặc gật gật đầu.

Hai người điểm cao nên càng không hề ngần ngại, cùng nhau đẩy một xe đầy thuốc với thức ăn.

Lúc tính tiền, mắt của ông chủ muốn lòi ra hết luôn rồi.

Con điểm từ từ giảm dần, chỉ trong 20 phút, cả hai đã từ 54 điểm tụt thẳng xuống còn 30. Cả hệ thống siêu thị tức giận đến mức bị kẹt, ông chủ sửa cả nửa ngày mới xong.

"Lấy mấy thứ này đúng không?" Ông chủ muốn cho hai người xác nhận một chút, có muốn giảm xuống một tí hay không.

Kết quả Du Hoặc theo thói quen chỉ tay về phía tủ: "Lấy thêm bao thuốc lá nữa."

Tần Cứu dừng bước chân.

Đến bản thân Du Hoặc cũng khựng lại một chút.

Hương vị sương khói lượn lờ trong phòng thi trước dường như lại tràn về......

Ông chủ thật sự không nghĩ tới y còn muốn lấy thêm, hỏi: "Chắc chưa

Ánh mắt Du Hoặc đảo lên khuôn mặt Tần Cứu, lại thu về.

Y im lặng hai giây, nói với ông chủ: "Ừ."

Y cầm đồ đi về phía cửa, nghe thấy Tần Cứu đi sau y một bước, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nói với ông chủ: "Lấy thêm cái bật lửa, có người dụ dỗ tôi hút thuốc, tôi chờ cậu ấy tới xin tý lửa."

Editor: Mấy chương gần đây hơi dài, tiến độ có hơi chậm chút 😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro