Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai nhà của Trọng Bình cách bài trí cũng không khác nhau là mấy. Kỳ An có hỏi thì anh chỉ đáp anh không quen cái gì quá xa lạ. Kỳ An gật gù mang hành lý cất lên phòng.

Kiwi ra ngoài một lúc, khi quay về cô mang hai túi thức ăn cất vào tủ lạnh. Kỳ An tắm rửa qua rồi xuống nhà nấu ăn.

Kiwi mon men lại gần dùng google dịch đánh chữ "Cậu cần tôi giúp gì không?"

Kỳ An xua tay nói vài từ đơn giản "Không cần đâu. Chị ra ngoài kia đi."

Kiwi làm dấu ok rồi ra ngoài nói chuyện với Trọng Bình.

Cơm nước xong cả ba người vào ngồi ăn. Kiwi gắp miếng nào cũng khen ngon làm cho Kỳ An ngại đỏ hết tai. Cô ngồi ăn hết bát cơm, nhận được cuộc điện thoại lại nhanh trở về.

Lấy bát cơm thứ hai từ tay Kỳ An, Trọng Bình hỏi "Cậu thấy có gì khó chịu không?"

"Không có gì, chỉ có là nhiều câu tôi không hiêủ cho lắm."

"Ừm, từ từ rồi quen. Ăn xong tôi đưa cậu đi cắt kính."

Kỳ An gật đầu "Cảm ơn."

Do dự một lúc Trọng Bình vẫn lên tiếng "Chế Kiwi nhờ tôi hỏi cậu có muốn làm diễn viên không?"

Kỳ An ngạc nhiên chỉ vào chính mình "Tôi á?"

Trọng Bình gật đầu "Lúc nãy ở sân bay có người chụp lại ảnh cậu đăng lên Twitter có rất nhiều người thích thế nên bài viết đó lên top tìm kiếm rồi."

"Hả?" Kỳ An không thể tiêu hoá nổi tin này.

Mở một bài đăng viết lượt like và comment tằng vù vụt lên. Đưa cho Kỳ An xem. Tấm hình đầu tiên là của Trọng Bình, Kỳ An đi đằng sau đẩy vali. Mấy tấm sau đều là ảnh của cậu. Có tấm cuối là ảnh cậu không đeo kính, mắt cong lại một đường cười tươi, nốt ruồi dưới mắt là một điểm cộng cực lớn cho giương mặt cậu thêm phần cuốn hút.

Nhìn mấy chữ như những nốt nhạc Kỳ An không hiểu mọi người viết gì. Cậu xem ảnh không nhịn được thốt lên "Người chụp ảnh tay nghề cao quá, nước ảnh trong veo, thật đẹp."

"Cũng một phần thôi, căn bản cậu cũng đã đẹp như vậy."

Nhìn đôi mắt ngạc nhiên nhìn mình, Trọng Viễn khẽ ho một tiếng đưa tay qua lấy điện thoại. Vỗ ghế bên cạnh ý bảo Kỳ An sang ngồi gần rồi chỉ từng bình luận dịch cậu nghe. Nghe toàn những lời khen có cánh, tai Kỳ An đỏ lên.

Đến một bình luận, Trọng Viễn dừng lại, Kỳ An thắc mắc nhìn anh, do dự một hồi Trọng Viễn mới đọc "Ụ má, đâu ra cực phẩm vậy thật muốn đem về nhà trói tay trói chân ... ba ngày ba đêm..."

Không cần nói tiếp Kỳ An cũng hiểu vế sau, mặt cậu đỏ bừng đứng dậy "Thôi tôi đi rửa bát."

Nhìn điệu bộ chạy trốn chết của Kỳ An, Trọng Viễn bật cười. Đúng là bây giờ mới để ý kĩ, Kỳ Viễn đúng đẹp thật. Đẹp theo một kiểu nhẹ nhàng, dịu dàng nét đẹp khiến người ta càng nhìn càng mê. Tuy dùng từ dịu dàng cho con trai hơi kì, nhưng Trọng Viễn không thể tìm được từ nào hợp hơn với cậu.

Dọn dẹp xong Trọng Bình đưa Kỳ An đi đo cận cắt kính. Cậu chọn một chiếc kính tròn nhưng Trọng Bình khen cậu đeo kính vuông nửa gọng mảnh đẹp thế là cậu quyết định theo ý anh  vì trước khi đi, Trọng Bình bảo tặng cậu.

"Lần trước đo cậu cận mấy độ."

"1,75."

"Lần này lên 2,75 rồi."

Quay lại nhìn anh, Kỳ An nhướn mày "Hửm? Lên nhanh vậy?"

"Tại cậu không đeo thường xuyên đấy."

Kỳ An đuối lý, nhìn bác sĩ đưa kính đã cắt xong cận cho Trọng Bình, nhìn anh thanh toán tiền rồi đưa lại kính cho mình.

"Này, đeo thường xuyên vào."

Kỳ An gật đầu đi theo sau Trọng Viễn lên xe. Xe lăn bánh nửa đường, Trọng Viễn quay qua hỏi "Cậu có muốn thưởng thức ẩm thực Thái không?"

Mắt Kỳ An sáng rực gật đầu, rồi sau đấy lại do dự lắc đâu "Ở đó đông lắm, người ta nhận ra anh đấy."

"Tôi bịt kín lắm, không sao."

Kỳ An vẫn hơi do dự, những fan cuồng thật sự có khả năng rất đặc biệt cậu sợ Trọng Viễn có bịt bảy bảy bốn chín lớp cũng không thoát khỏi đám fan kia.

Đứng giữa chợ đêm, Kỳ An nhìn cái gì cũng muốn ăn. Trọng Viễn đeo khẩu trang, thêm một chiếc kính to đứng bên cạnh thấy cậu đứng yên đó nhìn liền kéo tay cậu đi.

Kỳ An mở to mắt, cái này có được tính là nắm tay không? Trời ơi cậu hạnh phúc chết mất. Chìm đắm trong sự hạnh phúc của bản thân, Kỳ An cứ thế đi theo Trọng Bình, đến khi đứng trước một bể đầy mực cậu khó khăn nuốt nước bọt.

"Cậu ăn thử món này không?"

Nhìn con mực quẫy trong cốc nước sốt, nhìn người ta cắn đầu con mực còn sống đang nhảy tanh tách Kỳ An nhắm chặt mắt, tay chấp lại miệng nhẩm "Mô phật."

Trọng Bình nhìn cậu như thế bật cười "Không ăn à?"

Kỳ An nhìn anh lắc đầu liên tục "Ác quá."

"Thế thôi đưa cậu đi ăn đồ chín."

Tối nay không thể đếm được bản thân đã ăn những gì nếu không phải có người nhận ra Trọng Bình chắc cậu ở đó ăn cho vỡ bụng mất.

Nhớ lại hương vị hương vị của Pad Thái, mực nướng, kem dừa, rồi mấy cái xiên bẩn thêm nước sốt gì đó Kỳ An liếm môi nuốt nước bọt. Tiếc là còn nhiều đồ quá mà cậu còn chưa được ăn qua.

Nhìn gương mặt ỉu xìu của Kỳ An, Trọng Bình an ủi "Hôm nào tôi lại đưa cậu đi tiếp, nay ăn nhiều quá tối phải tập thể dục một lúc không lại đau bụng."

Kỳ An vui vẻ đồng ý, vẫn còn lần sau hê hê.


Pad Thái

kem dừa


Mực nướng

       8-6-2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro