Chương 69 (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Trong hỗn độn không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy có người đưa nước đến bên môi ta. Da môi nứt nẻ không khỏi tham lam níu kéo đòi hỏi. Nước suối ngọt vào miệng  là lãnh hoạt tinh nhuyễn (lạnh trơn ngọt mềm), như là một món kem được đầu bếp đồ ngọt làm ra. Chỉ tiếc mỗi lần được nếm đều bị gián đoạn một hồi, không có một hơi hoàn toàn thoả thích. Sau vài ngụm liên tiếp, khô khốc trong cuống họng đã giảm bớt, thiêu đốt trong lòng ngực lại càng thêm mãnh liệt. Như là có ai đó xé mở lòng ngực ta, ngang tàng nhét một khối than lửa vào. Nhưng kỳ quái là nội tạng nóng cháy đau đớn không giảm, độ ấm trên bề mặt cơ thể ngược lại mất đi nhanh chóng. Làm cho ta không nhịn được run nhè nhẹ.

       “.... Lạnh….” Trong đại não hỗn độn chỉ có thể rõ ràng phân biệt được hững nhu cầu sinh lý nông cạn và chân thực nhất. Mà vận khí của ta hiển nhiên không tồi. Không bao lâu, tứ chi lạnh như băng đã được tập hợp lại tại một nơi ấm áp. Giống như ti đoạn thượng hạng bao bọc trong bông tơ cọ xát giữa ngực bụng ta. Bản năng sinh tồn và hơi thở không gây ác cảm của đối phương, làm cho thần kinh căng thẳng khi tuỳ tiện bị người lạ tiếp cận của ta hé ra một chút thả lỏng, thần chí lập tức bị cuốn đi càng sâu vào trong bóng tối.

      Lại một lần nữa, cảm giác được chính mình bị đánh thức bởi đau đớn từ vết thương toàn thân. Vẫn tiếp tục tình trạng không tốt như trước, nhưng lực đạo xé rách trên tứ chi đã biến mất không thấy. Chắc là có người đem quỷ tác kia tháo ra. Là Ly Phi làm sao? Nghi vấn vừa mới xẹt qua trong đầu, xúc cảm ấm áp mềm nhẵn trên da liền nhắc nhở ta giờ phút này bên cạnh đang có một người cơ thể gần như trần trụi kề sát ôm lấy ta. Ta sở dĩ vẫn có thể bảo trì nhiệt độ sau khi mất một lượng máu lớn, chính là vì nguyên nhân này đi. Cắn răng cố mở hai mắt, gương mặt tinh xảo tựa vào bên gáy ta thiếp đi so với lúc ta lần đầu gặp có thêm vài phần tinh thuần, nhưng cũng thêm vài phần tiều tuỵ.

      Đã trốn được rồi sao? Nhìn xung quanh rõ ràng không giống như hoàn cảnh trong lao ngục, ta không khỏi nhẹ nhàn thở ra. Nhè nhẹ nâng tay, tiếng kêu rên không kịp che giấu liền bị đau đớn chợt dâng lên bức ra yết hầu. Ly Phi vốn ngủ không quá an ổn lập tức bị bừng tỉnh.

     “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh.” Mắt phượng tràn đầy tơ máu vui mừng cong lên.

     “Nơi này là chỗ nào? Ta đã ngủ bao lâu?” Bất chấp yết hầu khô khốc, ta khàn khàn giọng hỏi.

     “Ngươi ngủ hơn một ngày. Nơi này là một hang động trên núi Diệu Phong, cách chỗ ngươi phá vây không đến trăm trượng.” Ly Phi ngồi dậy thong dong mà nói.

      Biết rõ phía sau có lượng lớn nhân mã đuổi giết, tiểu tử này thế nhưng còn dám bí mật quay lại chỗ trước đó trốn. Trình độ khôn khéo và can đảm này thật làm cho người khâm phục. Nói vậy, lúc này binh mã của Tần Tá đang hướng tới Bạch Hổ quốc hoặc là một đường truy kich Chu Tước quốc, trong một chốc sẽ không biết bọn ta đang ở đâu trong cái vòng lớn này, lại nhớ tới địa điểm hiện tại. Ta sở dĩ có thể bình an mà mê man đến bây giờ, cũng là nhờ phúc của hắn.

      Nhân tài như vậy làm sao có người bỏ qua mà đem hắn vây trên giường? Quả thực phí của trời cho! Nhướng mày, ta tán thưởng nhìn hắn qua loa đem kiện y bào duy nhất mặc trên người.

     Sở dĩ là một kiện duy nhất, là bởi vì hắn đã xé nội sam dùng để băng bó vết thương cho ta. Chẳng qua…. Ánh mắt chuyển tới trên người mình, ta nhất thời có chút dở khóc dở cười. Ta hiện tại tựa như một khối xác ướp bị quấn thất linh bát lạc (bảy rơi tám rung: rất nát). Không thể không nói, tay nghề băng bó của Ly Phi cùng phong cách nghệ thuật hoang dã rất có chỗ tương đồng.

      Thấy ta không ngừng xem xét vải sợi vải rách treo trên người, mặt Ly Phi không khỏi đỏ lên. “Miệng vết thương của ngươi vừa nhiều lại vừa sâu, rất nhiều đều có tình trạng nứt ra. Nếu không phải ngươi vừa lúc có cao dược làm từ chi nhục thảo, ta lại đúng lúc nhận ra dược này. Chỉ sợ ngươi sẽ sớm vì mất quá nhiều máu mà…. Hừ! Ta chưa từng giúp người khác băng bó thương tích, nếu ngươi thấy nó khó coi, tự mình băng lại là được.” Vươn tay, đưa qua một cái bình sứ.

       Đây không phải là thứ thần côn tặng sao? Ta sửng sốt, đang định hỏi lại liền bị bàn tay phủ kín các loại vết thương của Ly Phi thu hút tầm mắt. Ngón tay thon dài duyên dáng ban đầu trở thành bộ dạng như vậy, có thể thấy được vì mang ta tới nơi này hắn chịu không ít khổ cực. Nhưng đến cùng giữa bọn ta chỉ là quan hệ giao dịch, tại sao hắn lại làm đến thế này?

      Hơi mờ mịt nhìn hắn cẩn thận đẩy ra dây leo trước cửa động, chỉ nghe hắn thấp giọng nói: “Cách nơi này không xa có dòng suối, ta đi lấy chút nước về.”

      Nhìn hắn rời đi, ta không khỏi nhẹ nhàng cười. Một người đem sinh tồn trở thành trách nhiệm, trong trò chơi sinh tồn này ở hắn luôn có sự kiêu ngạo đặc biệt. Ngược lại, nếu bản thân không thể nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu sẽ trở thành gánh nặng của hắn.

      Dược được thần côn tặng quả nhiên không tồi, nhưng ta vẫn lấy những dược vật khác ra. Cũng không quản là dùng để loại bỏ ứ đọng hay là để giảm nhiệt đều nhét hết vào trong miệng, gian nan nuốt xuống. Nếu để vài vị thái y của thái y viện nhìn thấy phương pháp như vương bát ăn lúa mạch này, sợ là sẽ nói ta lãng phí lương thực. Cánh tay không bị thương chặt chẽ cầm chủy thủ, ta bắt đầu nhắm mắt điều tức.

     Thương thế nhìn như làm người khác kinh hãi thật ra cũng không coi là nghiêm trọng. Sau khi đả thông kinh mạch tứ chi, độ linh hoạt đã hồi phục hơn phân nửa. Đáng tiếc nơi này không có thuốc giảm đau, mặc dù động tác không bị ảnh hưởng nhưng đau đớn từ vết thương thỉnh thoảng chuyền đến vẫn làm cho ta phải cắn răng không ngừng. Thời gian điều tức tuy rằng không lâu, nhưng cũng lâu hơn thời gian Ly Phi đi lấy nước. Mở mắt ra, nhìn thấy tay hắn ướt sũng đang cầm một xấp lá cây, ngơ ngác ngồi quỳ trước người ta. Dược hiệu của dịch dung đan đã sớm mất đi, trong đôi mắt đỏ thẫm của Ly Phi chớp động chưa hào quang phức tạp khó có thể diễn tả.

      “.... Ngươi…. Muốn uống nước không!” Khi nói ra, trong tay lá cây chỉ có thể xem như ẩm ướt là cho vẻ mặt Ly Phi trở nên ảo não. “Khi túi đựng nước bị cắt, ta không có thứ gì đựng nước. Ta…. Ta lại đi thêm một lần.” Xoay người liền đi.

      Không biết có phải là ta ảo giác, cảm thấy trong nháy mắt kia hắn dường như đang nghĩ đến cái gì, trên mặt đột nhiên xuất hiện rặng mây đỏ.

      “Chờ đã!” Ta bắt lấy tay hắn, thấp giọng ngăn lại. Ly Phi biết trên người ta có thương tích, không dám giãy dụa. Chỉ phải ngoan ngoãn ngồi dựa vào bên người ta. Ta cố sức xé nội sam thành thành từng mảnh vải dài, thượng dược cho đôi tay lao lực bị thương, tỉ mỉ băng bó xong xuôi. Sau đó cười nhẹ nói: “Có muốn học cách người bình thường băng bó không?”

      “Không cần! Ngươi không phù hợp phương pháp người bình thường băng bó.” Mắt phượng mị nhân huyết sắc của Ly Phi dùng sức trừng ta, trong miệng kiên quyết cự tuyệt. Nhưng đôi tay lại vẫn duỗi về phía miếng vải rách vắt trên người ta.

      Về băng bó, Ly Phi không thể gọi là một để tử tốt. Nhưng cuối cùng hắn từ quấn ta như một cái xác ướp thất linh bát lạc (rất nát) thành một cái xát ướp bất tu biên phúc (luộm thuộm).

     Dược vật cao cấp cùng băng bó “tương đối” thoả đáng làm cho ta trần đầy tin tưởng với việc sống sót. Dùng chủy thủ cắt vài lỗ ở gần chỗ rách của túi nước bị cắt, lại dùng mảnh vải luồng qua buộc chặt. Tuy rằng đơn sơ nhưng khả năng giữ nước so với vài cái lá cây tốt hơn. Vì phòng ngừa bại lộ tung tích, Ly Phi dỡ xuống lương khô treo bên yên ngựa liền đuổi nó đi xa xa. Nhưng nghe âm điệu bất đắc dĩ của Ly Phi, nói vậy Hắc tiểu tử vẫn còn ở phụ cận.

      Lương thảo treo trên người Mặc Diễm miễn cưỡng có thể chống đỡ vài ba ngày. Nhưng tính thời gian ta hôn mê, bọn ta nhiều nhất có thể ở lại đây thêm một buổi tối. Ly Phi đối với quyết định rời đi không dị nghị, hắn chỉ là thẳng thắn nghi ngờ năng lực hoạt động của ta.

      “Đi không được cũng phải đi.” Ta thản nhiên nói. Tình trạng của ta quả thật rất kém, nhưng có một số việc không phải do ta quyết định. “Đên nay hảo hảo nghỉ ngơi đi. Bắt đầu từ ngày mai, chuyện phiền toái sẽ thành đoàn đến tìm ngươi.”

     “ n.” Ly Phi nhẹ nhàng lên tiếng, nâng tay cởi y bào. Thân thể thon dài chợt xuất hiện làm cho ta sửng sốt. Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã tự nhiên cứ vậy cởi bỏ y bào của ta, nghiêng người nằm tựa vào thân thể ta, dùng ngoại bào bọc lấy hai người. Ta thừa nhận hắn rất cẩn thận tránh được miệng vết thương của ta, phần lớn thời gian sau khi mất quá nhiều máu nhiệt độ cơ thể của hắn quả thật mê người. Vấn đề là điểm mê người của người này không chỉ có nhiệt độ cơ thể.

       Thân thể cứng ngắc trong nháy mắt không thể gạt được Ly Phi đang cùng ta cận kề da thịt. Hắn trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ta biết ta không sạch sẽ, chỉ là trong núi lạnh, trước khi thương thế của ngươi tốt hơn, cho dù chán ghét ta đụng chạm ngươi cũng nên chịu đựng.” Gương mặt chôn ở vai ta làm cho ta không thể nhìn thấy biểu cảm, nhưng dù là người trì độn như ta, cũng có thể nghe ra tổn thương trong thanh âm bình thản của hắn.

     “Vì sao?” Ta trừng mắt nhìn vách đá trước mặt hỏi.

     “Là vì trên núi lạnh a.” Ly phi cười nhạo nói.

     Chịu đựng đau nhức kéo hắn ôm ở trước ngực, ta nhìn đầu hắn vì kinh ngạc mà ngẩn lên. “Ta là nói, vì sao trở lại cứu ta?”

      Tia sáng chợt lóe trong huyết đồng (mắt đỏ) chợt tắt. Lưu lại cho ta là một nụ cười cười mờ mịt, thuần khiết, nhưng thấu đến tận xương.

      “Ai biết được? Ta từ nhỏ đã bị giáo dục vô luận mất đi cái gì cũng phải sống sót. Cho nên ta có thể mất đi tự do, tôn nghiêm, có thể hầu hạ dưới thân nam nhân, có thể tươi cười làm một việc mà sau đó sẽ làm ta không ngừng buồn nôn. Nhưng…. Ta thế nhưng trở lại! Thực sự đến bây giờ ta cũng không dám tin là ta thế mà lại quay về. Hơn phân nửa là …. Hơn phân nửa là qua nhiều năm như vậy…. Ta rốt cục đã phát điên như mong muốn rồi. Bất quá may mắn…. May là ta đã điên!” Thanh âm nhỏ dần, Ly Phi lại lui về dựa vào bên cạnh ta.

      Lời lẽ vốn là tức giận lại từ trong miệng Ly Phi nói ra, không ngờ lại làm cho trong biển cảm xúc luôn luôn bình lặng nổi lên một vài cuộn sóng. Sau đó, hai người đều không mở miệng nữa.

      Ban đêm trong núi cũng không yên lặng. Tiếng gió liên tục cùng tiếng côn trùng không ngừng vang vọng ở bên tai ta khi không thể ngủ yên. Dần dần, tiếng lá cây xào xạc càng lớn. Tiếng chim vỗ cánh cùng với tiếng người mơ hồ bắt đầu xuất hiện.

     “Kẻ điên, mau tỉnh!” Ta lập tức vội lay tỉnh Ly Phi.

     “Có người đến đây sao?” Ly Phi nhanh chóng mở mắt không có chút mơ hồ. Tỉnh táo chứng tỏ căn bản là chưa từng đi vào giấc ngủ.

     “Dường như người còn không ít.” Ta cười khổ nói. Thì ra vận xui của ta vẫn chưa qua, Thanh Long tăng thêm binh mã nhanh như vậy đã trở lại.

     “Chúng ta lập tức đi!”

     “Không được!” Ta một phen giữ chặt Ly Phi. “Hiện tại đi ra vừa lúc đối mặt bọn chúng.”

     “Vậy làm sao bây giờ?” Trong lúc này, hoảng loạn của Ly Phi không thể che giấu nữa.

     Ta do dự một lát, đứng dậy đem dấu vết có người ở lại huỷ đi. Dây leo ở cửa động trước đó kéo lên cũng được ta cẩn thận vén lại.

      “Thử đánh cuộc đi!” Xoa xoa mồ hôi lạnh toát ra trên thái dương, ta nhét một thanh chủy thủ vào trong tay Ly Phi nói.

      “Bên ngoài trời còn chưa sáng, tầm nhìn sẽ không quá rõ ràng. Hang động này tương đối bí ẩn, chỉ cần bọn họ kiểm tra qua một lần, phòng vệ tự nhiên sẽ lơi lỏng. Đến lúc đó, chúng ta lập tức đi.”

      Ly Phi dứt khoát tiếp nhận chuỷ thủ, cùng ta cùng nhau cuộn mình ở cửa động phòng thủ. Rất nhanh, một đội nhân mã tay cầm đuốc đi qua địa điểm cách chỗ hai ta ẩn thân không xa, may mắn không một người phát hiện ra hang động này. Nhưng hiển nhiên ta vui mừng quá sớm, tình cờ một tiểu binh rời khỏi đội đi ra. Tiểu tử này đến cách cửa động không xa, một bên than thở than khổ không biết đang nói cái gì, một bên kéo quần xuống định đi tiểu.

      Một khi đến gần, cửa hang động gấp rút che đậy sẽ tự nhiên lộ ra dấu vết. Người nọ một tiếng kinh ngạc, quần chưa kịp kéo liền cao giọng hô lên: “Mau đến xem! Nơi này hình như có một cái động.” Một tay nắm lưng quần, một tay hướng dây leo ở cửa động vén ra.

      Đáng chết! Ta nghiêng người, hàn quang từ chủy thủ nhanh chóng phóng vào hầu cốt (cuống họng) của hắn. Cách đó không xa ánh sáng của đuốc chiếu lên gương mặt dữ tợn của ta, ở tại đôi mắt tràn đầy khí tức tử vong của người này chiếu ra vệt sáng sặc sỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro