Chương 76 (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi đang nói lời quỷ gì!" Ta bình tĩnh trách mắng. Trái tim như bị một bàn tay to vô hình nhéo mạnh một phen, một trận đau xót không nói nên lời tuôn ra đâm lấy toàn thân. Không phải đã muốn không để tâm nữa rồi sao? Vì sao giờ phút này ta lại có cảm giác xấu hổ, phiền khi bị người nhìn thấu?

"Ngươi muốn nói thế nào hiển nhiên tùy ngươi." Hạo Thiên nhún vai, "Dù sao hiện tại sự giao động cảm xúc của ngươi đối với ta chỉ là cảm giác mơ hồ. Ta rốt cuộc không phải đau cùng ngươi, lo lắng cùng ngươi, nhớ nhung cùng ngươi, sau đó lại làm điều thừa, đọc lại tin tức của hắn cho ngươi nghe, chỉ vì một khắc yên lòng của ngươi...."

"Hạo Thiên!" Ta quát lớn, rốt cuộc không duy trì nổi biểu tình lãnh đạm. Nguyên lai điều ta tự cho rằng không cần quan tâm thế nhưng có quá nhiều sơ hở.

"Linh." Hạo Thiên nhẹ thở dài, "Kỳ thật, ta tiếp tục đồng hành cùng ngươi cũng không có vấn đề gì. Nhưng Huyền Vũ vương Lưu Dạ giống như là cái gai mắc ở trong lòng ngươi, vờ như nó vô hình cũng vô ích, hơn nữa ta không hy vọng nhìn thấy ngươi vì hắn mà đau khổ!"

"Ngươi, là.... Đang trách?" Ta có chút xuất thần nhìn chằm chằm đôi kim đồng của Hạo Thiên, "Ngươi muốn ta rút nó ra sao?"

Hạo Thiên khinh thường liếc ta một cái, nói: "Ngươi làm được sao?"

Trầm mặc một lúc lâu, ta không khỏi cười khổ. "Làm không được!"

Bây giờ nghĩ lại, ta vẫn giữ ấn tín của Huyền Vũ nhiếp chính vương, thậm chí níu giữ mối hận giữa hai người, xét đến cùng cũng bất quá vì không muốn cắt đứt ràng buộc cuối cùng của ta và hắn thôi. Ta có thể cả đời không gặp hắn, nhưng diệt trừ thân ảnh từng là duy nhất khắc ghi trong lòng, ta làm không được!

Hạo Thiên thản nhiên cười, nói: "Chỉ cần chịu đối mặt, ngươi tự nhiên sẽ biết phải xử trí thế nào. Phương diện này không còn cần ta lắm miệng."

Nhận lấy ánh mắt trêu chọc của Hạo Thiên, ta bỗng nhiên cảm thấy được lòng mình thả lỏng, giống như mất đi thứ gì cũng giống như là tăng thêm gì đó.

"Chuyện về Dạ cứ để thuận theo tự nhiên đi." Ta cười khẽ, nâng tay lấy từ trong ngực ra tờ kế hoạch đã sớm viết hoàn chỉnh, đưa qua, "Chu bút (viết mực đỏ) giao cho Xích gia, tờ còn lại ngươi giao cho Lăng Lưu, hắn tự biết xử lý thế nào."

"Lăng Lưu?" Hạo Thiên ngẩn người, lập tức mở ra một tấm tinh tế xem.

".... Linh! Ngươi thật sự là...." Thấy càng nhiều, sắc mặt của Hạo Thiên càng trắng, nhịn không được khẽ gọi ra tiếng.

"Làm sao? Phương pháp của ta không tốt sao? Hiện giờ ta là một thương nhân, cũng sẽ gấp rút mưu lợi gì đó." Ta thưởng thức con dao trong lòng bàn tay, cười đến vô cùng âm hiểm.

"Gấp rút mưu lợi? Linh, ngươi có chắc việc này gọi là gấp rút mưu lợi?" Hạo thiên kỳ quái kêu lên, "Ta thấy ngươi phải là mưu tính huỷ đi cơ nghiệp của Xích gia!"

"Ngươi cũng quá xem thường Xích gia." Ta lắc đầu nói, "Tài phú Xích gia tích lũy qua nhiều đời ta và ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chút tổn thất đó bọn họ sẽ không để trong mắt. Chỉ cần trận này ngoạn tốt, bọn họ chắc chắn có lợi."

"Nhưng trận này sẽ mang đến tai bay vạ gió cho thường dân. Hơn nữ Chu Tước quốc cũng có thể vì vậy mà suy bại, trong một khoảng thời gian dài cũng không thể khôi phục." Trong mắt của Hạo Thiên cũng không phải thương xót, chỉ là thành thật nói ra kết quả.

"Ta không phải đã từng nói rồi sao?" Ta cười nhẹ, "Ta là yêu! Yêu ăn thịt người! Những ai xem ta như người cứu thế đều là những kẻ ngu xuẩn không thể chữa, đáng đi tìm chết!" Một hồi chấn động sao có thể không hy sinh thứ gì. Huống chi nếu so với chiến tranh, chỉ hy sinh như vậy có lẽ vẫn còn ít, hơn nữa cứu vãn cũng nhanh hơn rất nhiều.

Hạo Thiên cũng cười, chắc là nhớ lại ký ức khi cùng ta gặp gỡ. "Ngươi muốn ta làm đến mức độ nào?"

"Làm hết khả năng ngươi có." Ta cũng không che giấu âm ngoan trong mắt, "Ta muốn Huyền Cơ lâu tung ra lượng lớn vũ khí rèn cao cấp của Bạch Hổ quốc đồng thời truyền ra tin tức giao dịch cùng Thanh Long và Huyền Vũ, sau đó để cho Lăng Lưu lấy danh nghĩa thương nhân Thanh Long ra giá cao bán cho Chu Tước quốc, buộc Chu Tước quốc bồi ta ngoạn trò cạnh tranh quân bị, tăng áp lực cho quốc khố. Ta muốn hệ thống thương nghiệp sụp đổ, khiến cho việc vận chuyển tài nguyên trọng yếu của dân sinh trở nên khó khăn, giá cả đắt đỏ hơn nữa không thể buôn bán. Ta muốn mượn dùng mạng lưới quan hệ của Xích gia trên quan trường lệnh cho quan phỉ các nơi cấu kết, cường đạo hoành hành, dân chúng lầm than. Sau đó các ngươi âm thần dẫn phát bất mãn của dân chúng đối với quan phủ. Bất luận trận chiến tranh này có bắt đầu hay không, trong thời gian ngắn nhất ta cũng muốn làm cho hơn nửa dân chúng của Chu Tước quốc khóc lóc chờ ăn. Ta thật muốn nhìn Khúc Uyển Anh dưới tình huống như vậy làm sao cùng ta ngoạn chiến tranh."

Tình trạng thương nghiệp ở thời không này tương đối nguyên thuỷ, hoạt động tài chính và vay mượn nhiều nhất thực hiện thông qua tiền trang (ngân hàng tư nhân) và hiệu cầm đồ, mậu dịch quốc tế cũng không phát triển. Phần lớn tiền trang và hiệu cầm đồ của Chu Tước quốc cơ hồ đều thuộc về Xích gia, mà lưu thông tài chính của ba nước còn lại ta cũng có thể thông qua Thanh Y lâu và thế lực phía chính phủ để tiến hành khống chế thích hợp. Có nền tảng tốt như vậy, ta muốn tạo ra một cơn bão tài chính ở Chu Tước quốc có gì khó? Đợi đến thời điểm quan phủ thấy tình thế không tốt muốn nhúng tay đã sớm không thể cứu vãn. Thiếu thốn vật chất rất nhanh sẽ dẫn đến khủng hoảng tinh thần và tình thế xã hội rung chuyển. Một quốc gia có nỗi lo nội bộ rất lớn còn chuyên tâm xâm lược khuếch trương bên ngoài chẳng phải nực cười.

"Đợi đến khi Chu Tước quốc loạn đến mức độ nhất định, ngươi tìm người biên một ca dao dễ nghe dễ nhớ về tai hoạ lần này truyền xướng ở dân gian. Nói tất cả chuyện này là vì Chu Tước vương giao quốc sự cho thái hậu xử trí đã ngỗ nghịch Chu Tước thần, cho nên mới gián xuống tai hoạ. Sau đó lại truyền ra ngoài ca dao Ly Phi mới là vương giả Chu Tước thần hướng tới cho ta. Mặc kệ chuyện xưa biên không hợp lý thế nào, chỉ cần nói với nhiều người, sẽ trở thành thật. Trên đời này có rất ít người có thể nhìn trong thất bại thấy được sai lầm của chính mình mà không đẩy trách nhiệm cho người khác. Cho nên thường dân sẽ không cho rằng ánh mắt bản thân thiển cận, quan viên sẽ không cho rằng bản thân ăn hối lộ là trái phép, quân đội sẽ không cho rằng năng lực bản thân không đủ. Khi xuất hiện khốn cảnh bản thân không thể vượt qua, đa số mọi người muốn tìm một đối tượng có thể lưng mang theo tội để phát tiết lửa giận, đồng thời bọn họ cũng cần một hy vọng có thể mơ ước. Bọn họ muốn, ta liền cho bọn họ! Ta muốn tất cả dân chúng đều trong tiềm thức cho rằng Ly Phi là cứu tinh của Chu Tước. Khi niềm hy vọng này dần lan đến trong triều đình, đến trong quân đội, từ lượng biến đến chất biến* liền hoàn thành. Ly Phi không phải kẻ ngốc, nếu đã tạo lợi thế như vậy cho hắn mà vẫn chưa có biện pháp ngồi lên vị trí Chu Tước vương, cho dù ta đưa vương vị của Chu Tước vào tay hắn, hắn cũng căn bản không ngồi nổi! Tốt nhất nên chết tâm ngoan ngoãn theo người ta, tốt xấu gì cũng có thể bảo trụ tính mạng."

*Quy luật lượng - chất: quy luật chuyển hóa từ những sự thay đổi về lượng thành những sự thay đổi về chất và ngược lại (triết học Mác - Lênin). (Wikipedia)

Hạo Thiên lẳng lặng nhìn ta một lúc lâu, đột nhiên giận dữ nói: "Bây giờ ta mới biết Linh, ngươi là người đáng sợ đến mức nào."

"Làm sao, sợ?" Ta nhướng mày. Đã sớm như châu chấu trên một sợi dây (ý chỉ hai người luôn cùng nhau khó có thể chia cắt), bây giờ nói sợ cũng đã muộn.

"Cũng không phải." Hạo Thiên nhún vai, cười nói, "Ta chỉ là không hiểu ngươi vì sao lại không tự mình làm quân vương? Ta nhớ rõ ngươi cũng là từng là thái tử của Huyền Vũ. Cho dù ba nước còn lại có chướng ngại truyền thừa, với năng lực của ngươi, nghĩ thế nào cũng không phải Lưu Dạ đăng vị đi? Nếu Huyền Vũ vương là ngươi, nói không chừng thiên hạ này đều họ Lưu."

"Chẳng lẽ ngươi không điều tra ta vì sao mất đi thái tử vị sao?"

"Loại hành vi này với một thái tử cũng coi như là tội danh sao?" Hạo Thiên trừng mắt nhìn ta một cái nói, "Đừng nói chỉ là muốn một hài tử thường dân, cho dù là dưỡng tam cung lục viện cũng hợp tình hợp lý. Người nào trong hoàng gia mà không có vô số thị thiếp luyến đồng. Nếu nói đều là cam tâm tình nguyện, có quỷ mới tin! Bí mật xấu xa này, chỉ riêng ở Huyền Cơ lâu cũng viết đầy nửa gian phòng. Chỉ là không ai làm được đến minh mục trương đảm (không kiêng nể gì) như ngươi thôi. Ngươi đừng nói với ta ngươi không biết che giấu thế nào."

Che giấu? Ta ta đột nhiên cười. Lúc đó, Ly Yến từ khi bắt đầu làm bại hoại thanh danh của ta có thể nói lad dùng tận lực, chỉ mong khắp thiên hạ đều biết ác danh của nhị hoàng tử Huyền Vũ quốc. Chưa từng nghĩ đến che giấu. Hiện tại, ta ngẫm lại những ác hành này, thật đúng là rất thú vị. Dù sao ta vốn cũng không muốn làm cái gì Huyền Vũ vương.

"Ngươi cảm thấy vương vị đối với ta mà nói có ý nghĩa sao?" Lười biếng ôm lấy eo Hạo Thiên, ánh mắt không cam tâm tìm kiếm anh đào hồng sắc giờ phút này hẳn đã nổi lên.

"Thật sự mà nói, nếu không phải cho người ta để tâm, sao lại kiên nhẫn cùng những thượng bối không thể nhìn xa ngoạn thủ đoạn nhàm chán, nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng các ngươi đều giống như Nguyên Tây, đều là thường dân bình thường. Ta cũng không làm cái gì vương gia, lâu chủ đồ bỏ, liền làm chút tiểu sinh ý cũng không đói chết ta và ngươi. Có thời gian đi xem thiên hạ tươi đẹp này, đi đến địa phương hảo ngoạn, ăn chút đồ ăn vặt bản địa kỳ lạ. Đơn gian trôi qua cả đời. Những ngày như vậy thật quá tốt đẹp! Dáng vẻ không giống hiện tại, ta nhưng lại chạy trốn cả tứ quốc, dường như chạy đến nơi nào đều mang theo một cỗ sát khí huyết tinh. Ta thấy sự hung tàn lãnh không trong xương tủy này đều khắc vào linh hồn, muốn bỏ đi cũng không bỏ được." Mặc dù nếu đúng như lời ta nói, cả đời này có lẽ cũng không gặp được bọn họ. Nhưng không gặp được tai tinh là ta, với bọn họ cũng không phải chuyện gì tốt.

"Bên trong linh hồn này của ngươi có sự hung tàn lãnh huyết hay không, ta không biết, ta chỉ biết linh hồn này của ngươi cho dù có tái sinh cũng không phải là người bình thường." Hạo Thiên liếc mắt nhìn ta một cái, cười nói: "Ngươi nói thẳng là muốn Nguyên Tây là được rồi, xét về thân mật chỉ sợ ai trong bọn ta cũng không so được với hắn."

Ta nghe vậy không khỏi ngẩn người, cười nói: "So với? Vì sao phải so sánh? Có gì để so sánh? Người trong thiên hạ này, trong lòng ta chỉ có hai phương thức phân loại: người chết và người sống; người ta để tâm và không để tâm. Các ngươi đều là người sống mà ta để tâm, ta không phải thần tiên, không quản được chuyện sau khi chết. Nhưng chỉ cần các ngươi nguyện ý, ta sống một ngày liền có một ngày làm người sống mà ta để tâm. Muốn động đến các ngươi, trước phải nghĩ cách treo được ta rồi nói!"

"Ta có nên nói lời này thật êm tai không?" Hạo Thiên để ta nói một trận ngu ngốc, rồi cười to thành tiếng.

Ta nhịn không được xoay người xem thường nói: "Ta khi nào thì nói lời êm tai?"

"Bây giờ...." Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng ấn lên môi ta.

"Nếu lời nói như vậy có thể làm cho ngươi nhiệt tình thế này, về sau ta nhất định phải nói nhiều một chút." ta vẫn chưa nói hết, chăm chú nhìn đôi môi nhiễm lên ánh màu diễm lệ của Hạo Thiên, nói tiếp.

"Không, ta không cần!" Khoé miệng Hạo Thiên cơ hồ có chút run rẩy, nhìn không ra là muốn cười hay khóc, "Ta chỉ hỏi ngươi, tiếp theo có phải quay về Bạch Hổ không?"

"Đương nhiên," Ta khẽ cười, "Không về chẳng lẽ ta và ngươi hai kẻ đầu sỏ gây chuyện còn ở lại để đám người Chu Tước bắt được sao? Kêu các huynh đệ trong lâu cầm ngân phiếu trong tay đổi lấy vàng bạc châu bảo hoặc lương thực, muối ăn, nghĩ biện pháp quấy động Chu Tước. Không bao lâu nữa những thứ này sẽ trở thành giấy thải."

Hạo Thiên gật đầu cười, lập tức ra ngoài an bài. Ta thấy mọi thứ vô sự, liền định điều tức một phen, áp xuống dao động vừa rồi. Nào biết ta lại không thể tập trung tinh thần, một phen trò chuyện cùng Hạo Thiên lúc nãy, làm cho khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng hoặc đau xót luân phiên xuất hiện trong đầu ta, quấy rầy làm lòng ta không yên Trạng thái như vậy miễn cưỡng tiếp tục luyện chỉ sẽ sinh ra tai hoạ. Ta không còn cách nào khác ngoài việc đứng dậy, không kiên trì nữa.

Nhiếp chính vương phủ ở hạp cốc Khách Đặc sao? Tần Diệc và Bàng Tiềm đều biết thân phận của ta còn chịu tiết chế của ta, sẽ không dám tuỳ ý hành động. Kha Tử Liễu vừa mới chấp chính, điều chỉnh thế lực trong nước đã làm hắn bận rộn, nói vậy cũng sẽ không tự tiện động bịnh. Bên phía Tranh Vân phải toàn lực chuẩn bị chiến tranh với Chu Tước, hơn nữa dưới hoà giải của ta đạt được giao ước tạm thời với Huyền Vũ. Chỉ là một toà phủ đệ, hẳn là không ngại đi? Lại suy nghĩ, cuối cùng là bất an. Cũng được, nếu có thời gian vẫn đến liếc mắt một cái. Cuối cùng cũng là phủ đệ của ta, thật sự để người đoạt sao, vậy vinh dự của ta đặt ở đâu.

Quyết định xong, lòng này không hiểu sao yên tĩnh lại. Đề bút viết cho Ly Phi một phong thư, bí mật gọi người đưa vào trong cung. Để tránh ngoài ý muốn, trước khi rời đi ta sẽ không mạo hiểm tiến cung. Hạo Thiên cũng cố ý lưu lại vài người cao thủ chuyên theo bảo hộ an toàn của hắn. Hơn nữa nhân thủ của Xích gia cũng không muốn để cho Khúc Uyển Anh có cơ hội ám sát. Nhân thủ của Thanh Y lâu ở Chu Tước giao cho Không Ngũ dẫn đầu. Hạo Thiên đã giao phó lại, dưới điều kiện tiên quyết là không tổn hại lợi ích của Thanh Y lâu, cho phép Ly Phi sử dụng hệ thống tình báo của Huyền Cơ lâu. Tốc thân vương và kì tử (con trai) nếu phản lại, sẽ rơi vfo tay nhân thủ của Hi bộ và Huyền bộ. Một khi có chuyện, sẽ lập tức thông tri Ly Phi. Khả năng của ta cũng chỉ có thể giúp hắn đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro