Chương 16: Làm chút gì đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiền lương của cậu là bao nhiêu?" Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên hỏi.

Đinh Dĩ Nam báo một dãy số.

"Nếu như tôi nhớ không lầm, " Hoắc Chấp Tiêu dừng một chút, "Thì tiền lương của cậu tính trên đầu tôi đúng không."

"Ừm." Đinh Dĩ Nam không phủ nhận.

Hoắc Chấp Tiêu "chậc" một tiếng: "Hóa ra tháng nào cậu cũng hút máu tôi nhiều như vậy."

Đinh Dĩ Nam không cho là tiền lương mình nhận là đức bất phối vị (1), anh nhìn sang Hoắc Chấp Tiêu, cố chấp hỏi: "Chẳng lẽ tôi không xứng sao?"

Hoắc Chấp Tiêu không có trả lời ngay, hắn dời tầm mắt suy nghĩ một lúc, không biết đang bày mưu tính kế gì trong đầu nữa. Một lát sau, hắn nói với Đinh Dĩ Nam: "Tôi không biết là có xứng không, cậu báo cáo công việc cho tôi trước đi rồi tính."

Chẳng ai thích làm báo cáo, Đinh Dĩ Nam cũng không ngoại lệ.

Quy tắc của sở sự vụ Cửu Sơn là hàng năm cứ đến cuối năm là nhân viên phải nộp báo cáo công việc lên, sếp sẽ dùng đó làm căn cứ để quyết định xem mức độ tăng lương cho năm sau là bao nhiêu.

Sếp trực tiếp của Đinh Dĩ Nam là Hoắc Chấp Tiêu, nhưng Hoắc Chấp Tiêu chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện đó. Ba năm nay Đinh Dĩ Nam toàn nộp thẳng báo cáo lên cho Hoắc Huân, mà nội dung trong báo cáo, anh tin chắc là Hoắc Chấp Tiêu sẽ không thích.

"Anh thật sự muốn nghe?" Đinh Dĩ Nam hỏi.

"Sao lại không được nghe?" Hoắc Chấp Tiêu rõ ràng đang rất hứng thú.

Đinh Dĩ Nam im lặng chốc lát, anh thử cân nhắc trong lòng một hồi, tuy nói là người tuyển anh vào sở sự vụ là Hoắc Huân, nhưng quanh năm suốt tháng anh làm việc bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu, không muốn nói lắm, nhưng giữa hai cha con nhà đó, thì anh có phần thiên vị Hoắc Chấp Tiêu hơn.

Anh chậm rãi mở miệng, thẳng thắn nói chuyện với Hoắc Chấp Tiêu: "Giám đốc Hoắc đưa ra cho tôi ba yêu cầu, đầu tiên là hỗ trợ cho công việc của anh, thứ hai là bảo đảm cho thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh cân đối, thứ ba là chú ý xem bên cạnh anh có ai thích hợp không, giúp anh nhanh chóng ổn định."

Sắc mặt Hoắc Chấp Tiêu sầm xuống rất rõ ràng, dường như đến bây giờ hắn biết, hóa ra Đinh Dĩ Nam không chỉ làm việc cho một mình mình, đằng sau Đinh Dĩ Nam, còn một tòa tượng Phật lớn, đó là cha mình.

"Hai yêu cầu đầu tiên tôi hoàn thành không tệ." Đinh Dĩ Nam biết Hoắc Chấp Tiêu không thích bị Hoắc Huân khống chế, thay vì để Hoắc Chấp Tiêu tự mình phát hiện ra, thì không bằng anh chủ động thẳng thắn nói với hắn, khi đó Hoắc Chấp Tiêu sẽ không còn quá tức giận nữa, "Còn cái cuối cùng, giám đốc Hoắc không biết xu hướng tính dục của anh, tôi cũng không thể nhúng tay vào được."

"Cha tôi ấy à." Hoắc Chấp Tiêu hừm lạnh một tiếng, "Ổng cũng nhọc lòng quá đấy."

Đinh Dĩ Nam không đáp lời, anh nghĩ là Hoắc Chấp Tiêu chắc chỉ khó chịu một chút thôi, dù sao thì Hoắc Huân kiểm soát hắn cũng không phải một ngày hai ngày .

Nhưng có vẻ như lần này anh đã đánh giá thấp mức độ tức giận của Hoắc Chấp Tiêu, chỉ nghe thấy Hoắc Chấp Tiêu mặt không thay đổi nói với mình: "Tôi cho là tôi không cần trả lương cho cậu nữa."

Đinh Dĩ Nam nghe vậy thì chợt thấy hồi hộp trong lòng, anh làm việc cực nhọc chỉ để nhận từng đấy tiền lương đó thôi, hắn không trả lương chẳng khác nào muốn lấy mạng anh?

"Cậu tìm cha tôi lấy đi."

Bỏ câu đó lại, Hoắc Chấp Tiêu không quay đầu rời khỏi sân thượng. Đinh Dĩ Nam đột nhiên thấy hơi hối hận, vừa nãy anh nói chuyện về Ba Trăm Tuổi với Hoắc Chấp Tiêu, tán gẫu tùy ý quá, khiến anh mắc phải một sai lầm cấp thấp —— nói thật với sếp.

Rất nhiều người vừa mới bước vào xã hội mắc phải sai lầm đó, thấy sếp tốt tính, lập tức cho rằng không cần phải giữ mồm giữ miệng. Không chỉ nói đùa, mà còn nói chuyện không nên để cấp trên biết cho cấp trên nghe.

Cái mông quyết định cái đầu (2), lập trường bất đồng thì chắc chắn cách tự hỏi cũng không hoàn toàn giống nhau. Nhiều newbie cho là cởi mở khi đi làm một cách biểu lộ lòng trung, nhưng không biết là ông chủ không muốn nghe thấy thông tin thừa thãi nào từ nhân viên cả.

Đinh Dĩ Nam không còn là newbie trong công việc nữa, anh luôn nắm bắt cảm xúc của người khác vừa phải.

Nhưng giống như việc anh không kiềm được can thiệp vào chuyện nuôi chó của Hoắc Chấp Tiêu, anh cũng chẳng biết vì sao, trong lúc đang làm việc lại xen lẫn vào suy nghĩ riêng, không cần thiết.

Anh lặp lại với mình ba lần liên tục, Hoắc Chấp Tiêu là chủ, đừng quan tâm chuyện không không đâu nữa, rồi xuống lầu về phòng.

Lúc này Hoắc Chấp Tiêu đang ngồi xếp bằng trên giường, ôm laptop không biết xem gì. Đinh Dĩ Nam đi vào phòng, hắn còn chả buồn liếc nhìn một cái.

Đinh Dĩ Nam thở dài, chủ động bắt chuyện với Hoắc Chấp Tiêu: "Mấy cây trúc đó, anh đã nghĩ ra dùng để làm gì chưa?"

Hoắc Chấp Tiêu vẫn nhìn màn hình như cũ, một lúc sau mới nhả ra được một chữ: "Chưa."

Thôi vậy.

Đinh Dĩ Nam biết Hoắc Chấp Tiêu còn chưa nguôi giận, anh đi giường mình ngồi xuống, nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: "Tôi không phải là gián điệp mà cha anh phái tới."

"Vậy sao." Hoắc Chấp Tiêu lạnh nhạt nói.

"Cha anh muốn anh bớt đi quán bar, anh thấy tôi có nói anh bao giờ chưa?"

Cuối cùng thì Hoắc Chấp Tiêu cũng chịu giương mắt lên nhìn anh.

"Trước giờ tôi chưa từng nói với ông ấy," Đinh Dĩ Nam dừng một chút, "Cuộc sống riêng của anh phong phú thế nào."

Nếu như Đinh Dĩ Nam thật sự là gián điệp do Hoắc Huân cài, thì Hoắc Huân đã biết con trai mình là gay từ lâu rồi.

Hình như là Hoắc Chấp Tiêu cũng ý thức được điều đó, hắn lại quay sang nhìn màn hình, khi mở miệng thì giọng điệu đã không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa: "Sau này cha tôi nói gì với cậu, thì cậu cứ nói thẳng cho tôi biết."

"Ừm." Đinh Dĩ Nam nói.

"Tôi muốn làm một cái cầu trượt nối giữa hai mảnh đất." Hoắc Chấp Tiêu chuyển chủ đề, quay màn hình laptop về phía Đinh Dĩ Nam, "Cậu thấy cái này thế nào?"

Đinh Dĩ Nam nhìn xa không rõ lắm, anh bèn đi qua giường Hoắc Chấp Tiêu ngồi xếp bằng lên, quan sát bản vẽ Hoắc Chấp Tiêu mở cho anh xem ở khoảng cách gần.

"Được đó." Đinh Dĩ Nam cho một lời nhận xét không quá chuyên nghiệp, "Trông rất thú vị."

"Có thể dùng trúc làm vài món đồ trang trí, để hai tòa nhà hài hòa với sườn núi hơn, không thì nhìn sẽ không được ăn nhập."

Đinh Dĩ Nam gật đầu, im lặng lắng nghe ý tưởng của Hoắc Chấp Tiêu.

Nhưng mà lúc này, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Cái thứ ba đó cậu định giải quyết thế nào?"

"Gì cơ?" Đinh Dĩ Nam ngẩn ra.

"Cha tôi muốn cho tôi kết hôn." Hoắc Chấp Tiêu nói, "Cậu định giải quyết thế nào?"

Chuyện đó Đinh Dĩ Nam còn giải quyết thế nào được? Anh trả lời đúng theo sự thật: "Tôi đâu thể làm gì được."

Hoắc Chấp Tiêu cười khẽ một tiếng, đặt laptop lên trên tủ đầu giường, sau đó để hai tay chống sau lưng, ngửa người ra sau sâu xa đánh giá Đinh Dĩ Nam nói: "Cha tôi chắc mong cậu là nữ lắm nhỉ."

Đinh Dĩ Nam không tỏ ý kiến, Hoắc Chấp Tiêu lại nói: "Trước đó ổng tuyển cho tôi vài cô trợ lý, toàn bị tôi chọc tức bỏ đi."

Đinh Dĩ Nam hoàn toàn có thể thấu hiểu được tại sao người ta lại tức giận tới bỏ việc, bởi vì Hoắc Chấp Tiêu lúc cáu lên chửi rất dữ. Bị một anh trai đẹp trai như vậy mắng, e là chẳng có một cô gái nào nhịn được.

"Cậu khoan dung với tôi như thế sao?" Hoắc Chấp Tiêu nghiêng đầu hỏi.

Đinh Dĩ Nam suy nghĩ một chút, nói: "Mức lương của công việc này đối với tôi mà nói là khoản tiền lớn."

Ý là, chỉ cần đủ tiền, thì chừng đấy cũng chẳng sao cả.

Hoắc Chấp Tiêu bật cười thành tiếng. Hai người ngồi xếp bằng trên giường, đầu gối cách rất gần, Hoắc Chấp Tiêu vừa cười, đầu gối hai người không khỏi đụng vào nhau.

Quần ngủ của Đinh Dĩ Nam là quần ngắn đến gối, bắp chân của anh tùy ý giao chồng lên nhau, mắt cá chân hình dáng rõ ràng dưới ánh đèn huỳnh quang chất lượng trắng gần như phát sáng.

Nửa mắt Hoắc Chấp Tiêu rũ xuống, nhìn mắt cá chân của Đinh Dĩ Nam, kêu: "Trợ lý Đinh."

"Hửm?" Đinh Dĩ Nam đáp một tiếng.

"Ngày mai phải về rồi."

"Ừm."

"Tối nay không làm chút gì đó sao?"

Đến giờ Đinh Dĩ Nam mới phát hiện ra ánh mắt Hoắc Chấp Tiêu nhìn mình đang không đúng lắm, anh vô thức ngồi thẳng người lên, muốn trở mình xuống giường, nhưng lúc này Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên nghiêng người sang, đè anh lên giường.

"Anh Hoắc?" Đinh Dĩ Nam trừng lớn hai mắt, không thể tin được mà nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu.

"Làm chút gì đi."

Nói xong câu đó, Hoắc Chấp Tiêu lập tức cúi người xuống phủ lên môi Đinh Dĩ Nam.

Trí óc Đinh Dĩ Nam đùng một tiếng nổ tung, anh dùng sức đẩy vai Hoắc Chấp Tiêu, lại bị hắn bắt cổ tay ép qua bên tai. Đầu lưỡi chui vào vòm miệng của anh, như là trả thù hành động trước đó của anh, liên tục đảo qua khu vực cằm trên nhạy cảm.

"Hoắc Chấp Tiêu!" Đinh Dĩ Nam ngửa cằm lên, gắng gượng tránh khỏi nụ hôn Hoắc Chấp Tiêu. Nhưng mà anh còn chưa kịp lớn giọng quát, Hoắc Chấp Tiêu lại sáp gần đến cắn vào môi anh, tay phải còn không thành thật thò vào trong áo sơmi của anh, nhào nặn đầu ngực nổi lên trước người.

"Ưm..." Đinh Dĩ Nam mất khống chế rên lên một tiếng, anh dùng sức nắm lấy cánh tay của Hoắc Chấp Tiêu, năm ngón tay gần như sắp lún vào trong thịt, nhưng vẫn không thể ngăn cản mấy ngón tay đang làm loạn trước ngực mình.

"Cậu có phản ứng." Hoắc Chấp Tiêu ghé bên tai Đinh Dĩ Nam, trong giọng nói mang theo vui sướng khó có thể che giấu. Một tay khác của hắn xoa nắn dương vật dần dần nổi lên của Đinh Dĩ Nam, như là đang thưởng thức món đồ chơi yêu thích của mình, không nỡ rời tay.

"Anh xong chưa?!" Đinh Dĩ Nam không thể nhịn được nữa lớn giọng thét lên, "Con mẹ nó, tôi cũng có bị liệt dương đâu!"

Cả đời này Đinh Dĩ Nam chưa từng nổi giận đến vậy, hình như Hoắc Chấp Tiêu cũng có chút bất ngờ, hắn hơi hơi kiềm mình lại, không chạm vào Tiểu Đinh Đinh phía dưới nữa, mà nhìn Đinh Dĩ Nam nói: "Ở đây không có bao, tôi không đi vào."

Trong giọng nói mang theo một chút oan ức, cứ như hắn không vào là đã nhượng bộ lắm rồi vậy.

"Anh còn muốn vào đâu hả?!" Đinh Dĩ Nam nổi nóng gào lên.

Anh dùng cùi chỏ chống bên người, nhích cơ thể về sau một chút, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống cuối cùng cũng làm Hoắc Chấp Tiêu dừng lại.

"Anh điên rồi sao." Đinh Dĩ Nam nhanh chóng rời khỏi giường Hoắc Chấp Tiêu, cau mày trách móc, "Ở quê nên anh nghẹn lâu quá à?"

Hoắc Chấp Tiêu buông thõng mắt, phản ứng ở nơi nào đó còn chưa biến mất. Hắn im lặng một lúc lâu, rồi xoa tóc mái trên trán mình, giống như tự giận mình đáp: "Không biết."

—— không biết.

Đinh Dĩ Nam chỉ là oán trách hai câu đơn thuần, cũng không mong Hoắc Chấp Tiêu có thể nghiêm túc trả lời.

Nhưng nghe Hoắc Chấp Tiêu nói như vậy, trái lại anh không biết nên nói gì cho phải. Vẻ mặt của Hoắc Chấp Tiêu khi nãy như bị ma ám vậy, ngay cả chính hắn cũng không thể rõ tại sao nảy sinh kích động như thế.

Đinh Dĩ Nam nặng nề thở dài, sắc mặt vẫn khó chịu như trước. Anh cầm hộp thuốc và bật lửa, không nói một lời rời khỏi phòng.

Không chỉ Hoắc Chấp Tiêu cần phải tỉnh táo, mà anh cũng cần bình tĩnh một chút.

Sáng hôm sau, Đinh Dĩ Nam có thể cảm nhận được sự mất tự nhiên trong bầu không khí giữa anh và Hoắc Chấp Tiêu một cách rất rõ ràng. Nhưng cụ thể là lạ ở đâu, anh lại không nói ra được.

Đến khi anh cầm cà vạt của Hoắc Chấp Tiêu đi tới bên cạnh hắn, ba năm nay, lần đầu tiên Hoắc Chấp Tiêu đưa tay về phía anh, vẻ mặt hờ hững nói: "Để tôi tự thắt."

Lúc này Đinh Dĩ Nam mới nhận ra, Hoắc Chấp Tiêu đang giữ khoảng cách với anh.

__

(1) đức bất phối vị: gốc là 德不配位

Trích từ câu "đức bất phối vị, tất hữu tai ương" 德不配位,必有災殃

Ý nói một người có địa vị xã hội và đãi ngộ phải tương xứng với đức hạnh, phúc báo của bản thân. Nếu một người làm việc vi phạm quy luật này thì sẽ gặp báo ứng.

(2) cái mông quyết định cái đầu: gốc là 屁股决定脑袋.

Ngôn ngữ mạng, nghe văn vẻ hơn thì là "vị trí quyết định tư duy". Chỗ đứng của một người sẽ quyết định góc độ và phạm vi suy nghĩ của người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro