Chương 18: Giúp tôi bóp bóp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà của Đinh Dĩ Nam không lớn, chỉ có hơn 50 m2. Nhưng khi anh dọn dẹp căn nhà đầy rác, lại dùng máy hút bụi quét qua một lượt, thì vẫn phải mất gần hai mươi phút.

Anh nhìn đồng hồ, sợ Hoắc Chấp Tiêu đang đợi ngoài đường mất kiên nhẫn, thế là sau khi xuống lầu vứt rác xong, anh nhanh chóng đi ra ngoài khu dân cư nhà mình.

Kết quả anh vừa bước ra, lập tức phát hiện một con người vô cùng thu hút ánh mắt của người khác đang đứng cạnh dải cây xanh gần khu nhà.

Dải cây xanh của thành phố này dài tầm hai ba cây số, các hộ gia đình sống trong các khu dân cư gần đó thường thích ra đây đi dạo. Đinh Dĩ Nam không ngờ là Hoắc Chấp Tiêu đi tản bộ thôi mà cũng đi tới ngay cửa nhà mình, cũng may là hướng mặt của Hoắc Chấp Tiêu nghiêng về phía bên đường, không nhìn thấy anh bước ra từ cổng khu đô thị.

Anh đi đến chỗ Hoắc Chấp Tiêu, đưa túi ni lông cho hắn nói: "Cầm."

Hoắc Chấp Tiêu cầm túi, nhìn lướt qua khu nhà sau lưng, tùy ý hỏi: "Cậu đi từ đâu qua thế?"

"Gần đây." Đinh Dĩ Nam không nói kỹ, "Xử lý nhanh thôi."

Hoắc Chấp Tiêu nhìn túi ni lông trong tay, lại nhìn xuống bíp bíp của Ba Trăm Tuổi dưới đất. Sau hai giây trầm ngâm, hắn lại trả túi ni lông về cho Đinh Dĩ Nam, nói như đương nhiên: "Cậu làm đi."

Đinh Dĩ Nam rất muốn nhắc cho Hoắc Chấp Tiêu biết, bây giờ anh đang trong kỳ nghỉ. Chỉ cần là một ông sếp có chút xíu xiu lương tâm nào đó là sẽ biết, không nên kêu người trợ lý đang trong ngày nghỉ, đi ra nhặt shit chó cho mình.

"Tôi đã nói với anh rồi, nuôi thú cưng là phải có trách nhiệm." Đinh Dĩ Nam nhẫn nại nói, "Anh chỉ mới bắt đầu nuôi, mà đã không muốn chịu trách nhiệm rồi sao?"

Hình như Hoắc Chấp Tiêu cảm thấy lời của Đinh Dĩ Nam có lý, hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn ngồi khụy xuống gói hai cục bíp bíp đi vào trong túi ni lông, biểu cảm trên mặt muốn có bao nhiêu kỳ thị là có bấy nhiêu.

Đến khi xong rồi, hắn cột túi ni lông trên lưng Ba Trăm Tuổi, như đeo một cái cặp sách nhỏ lên cho nó vậy, sau đó chọc chọc lên cái đầu chó của Ba Trăm Tuổi nói: "Shit của mình thì tự mình mang đi."

Đinh Dĩ Nam nhìn cảnh trước mặt tự nhiên thấy hơi buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên, ý cười nhàn nhạt.

Không biết số Ba Trăm Tuổi xui thế nào, mới dính phải chủ như Hoắc Chấp Tiêu.

Lúc này, Đinh Dĩ Nam chợt nhìn thấy dưới cổ tay Hoắc Chấp Tiêu có vết thương, anh ngừng cười, bắt lấy cánh tay Hoắc Chấp Tiêu hỏi: "Sao thế này?"

"Khi nãy bị té." Hoắc Chấp Tiêu thoáng nhìn qua vết thương trên cổ tay mình, hỏi Đinh Dĩ Nam, "Nhà cậu có hộp thuốc không?"

Lượng thông tin trong hai câu này hơi lớn.

Đinh Dĩ Nam nghĩ không ra, sao dắt chó thôi mà cũng ngã cho được. Nhưng anh càng không hiểu hơn là, chuyện này thì có liên quan gì với hộp thuốc nhà mình.

Một giây sau, anh lập tức hiểu ý của Hoắc Chấp Tiêu, vội nói: "Nhà tôi xa đây lắm."

Hoắc Chấp Tiêu hất hất cằm lên, chỉ vào cổng khu nhà ngay bên cạnh, nói: "Không phải ở ngay đây à."

Giọng điệu của hắn quá chắc chắn, làm cho Đinh Dĩ Nam bắt đầu nghi là không biết có phải mình đã vô tình tiết lộ địa chỉ nhà trong lúc làm việc không.

Khi mới đi làm, đúng là anh có ghi thông tin cá nhân của mình lên đơn đăng ký của nhân viên. Nhưng khi đó anh còn đang ở nhà thuê, không có chuyện ghi lại địa chỉ nhà bên này. Còn những lúc khác, trong ấn tượng của mình, anh cũng chưa từng nói chuyện mình ở đâu với bất cứ một đồng nghiệp nào.

Đinh Dĩ Nam tạm thời không nghĩ ra, đành phải chọn giải quyết vấn đề trước mắt trước đã. Anh nói: "Bạn trai tôi đang ở nhà, không tiện."

Hoắc Chấp Tiêu hoàn toàn không coi đó là chuyện gì lớn, đi thẳng về phía cổng: "Không sao cả, tôi xử lý xong vết thương là đi ngay."

"Khoan đã, sếp Hoắc." Đinh Dĩ Nam vội vàng đuổi theo bước chân Hoắc Chấp Tiêu, "Bạn trai tôi anh ấy..."

Trùng hợp có một gia đình đi ra từ chỗ bảo vệ, Đinh Dĩ Nam không tiện nói chuyện bạn trai mình. Anh trơ mắt nhìn Hoắc Chấp Tiêu nhân lúc bảo vệ mở cổng ra ngông nghênh đi thẳng vào như đi về nhà mình.

"Hướng nào?" Hoắc Chấp Tiêu đứng ngay ngã ba hỏi.

Đinh Dĩ Nam đau đầu thật sự, anh lại không ép đuổi Hoắc Chấp Tiêu ra ngoài, đành phải cam chịu thở dài một hơi, đi lên phía trước dẫn đường.

Đinh Dĩ Nam vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề khi nãy vẫn còn chưa nghĩ rõ, tại sao Hoắc Chấp Tiêu lại biết mình ở đây chứ?

Anh cẩn thận hồi tưởng lại, anh chắc chắn là mình không có nói địa chỉ nhà cho bất cứ một đồng nghiệp nào.

Không lẽ là do lúc nãy Hoắc Chấp Tiêu nhìn thấy anh đi ra từ khu nhà này?

Không thể nào, rõ ràng là Hoắc Chấp Tiêu chăm chú nhìn đường mà.

Nhưng nếu như hắn nhìn thấy một người khác thì sao...

Đứng ngay trước cửa nhà mình, Đinh Dĩ Nam nhập mật khẩu cửa được một nửa, đột ngột ngừng lại. Anh quay đầu lại nhìn Hoắc Chấp Tiêu phía sau mình hỏi: "Khi nãy anh gặp Hàn Thạc sao?"

Hoắc Chấp Tiêu không phủ nhận, bình thản "ừm" một tiếng.

Là một chuyện rất đơn giản, mà giờ Đinh Dĩ Nam mới hiểu ra, cũng bởi vì anh không bao giờ nghĩ chuyện trùng hợp như vậy lại xảy ra với mình, như ông trời đang trêu đùa mình vậy.

"Tay anh, " Đinh Dĩ Nam dừng một chút, "Là Hàn Thạc làm?"

Hoắc Chấp Tiêu lại "ừm" một tiếng, nói: "Đau quá."

Đinh Dĩ Nam không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì cụ thể, nhưng ít nhiều gì anh vẫn cảm thấy có chút tự trách. Nếu không phải do anh trong lúc nóng lòng lôi Hoắc Chấp Tiêu ra chặn họng súng, Hàn Thạc cũng sẽ không có nhiều oán giận với Hoắc Chấp Tiêu như vậy.

Anh dẫn Hoắc Chấp Tiêu vào nhà mình, để hắn ngồi trên ghế salon trong phòng khách, sau đó vào nhà vệ sinh xử lý bíp bíp của Ba Trăm Tuổi, rồi lấy hộp thuốc trong tủ chứa đồ ra, bắt đầu xử lý vết thương cho Hoắc Chấp Tiêu.

Hoắc Chấp Tiêu không có việc gì làm đánh giá nhà Đinh Dĩ Nam, khi tầm mắt của hắn đảo qua ban công thì hỏi anh: "Cái đó là của tên đó à?"

Đinh Dĩ Nam ngừng bàn tay đang thoa thuốc lại, quay sang nhìn thử, ngoài ban công đang treo quần lót hàng hiệu của Hàn Thạc. Anh không trả lời, lại nghe thấy Hoắc Chấp Tiêu nói tiếp: "Tôi có cùng kiểu đó."

Đinh Dĩ Nam không biết cái đó có gì hay mà khoe, anh nói hùa theo: "Tôi biết."

Hoắc Chấp Tiêu nói: "Nhưng tôi lớn hơn."

Làm nền cả buổi, thì ra đây mới là nội dung chính.

Đinh Dĩ Nam ném bông gòn vào thùng rác, lại lấy băng gạc trong hòm thuốc ra nói: "Tôi biết."

Chắc là Hoắc Chấp Tiêu không nghĩ làĐinh Dĩ Nam thừa nhận thẳng thắn như vậy, hắn cười cười rất nhẹ, tiếp tục nói: "Hai người chia tay rồi."

Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.

Đinh Dĩ Nam đã chuẩn bị từ sớm, anh dán băng gạc cho Hoắc Chấp Tiêu xong, mặt không biến sắc nói: "Không phải chia tay mà là cãi nhau, chẳng mấy chốc sẽ làm lành thôi."

Sau khi nói xong, không biết là do anh thấy chột dạ hay là làm sao, bổ sung thêm: "Trước đó cũng từng như vậy."

"Thế à." Hoắc Chấp Tiêu không phản ứng gì, "Hai người làm lành thế nào?"

"Thì cứ như vậy..."

"Nhờ làm tình à?" Hoắc Chấp Tiêu cắt ngang lời Đinh Dĩ Nam.

"Sếp Hoắc." Đinh Dĩ Nam nhíu mày.

"Lúc cậu làm với tên đó có hoang dã như thế không?"

"Đó là chuyện riêng của tôi."

"Ồ." Hoắc Chấp Tiêu đáp lại một tiếng hời hợt vô thưởng vô phạt, sau đó đột nhiên duỗi tay kéo gáy Đinh Dĩ Nam qua, không hề báo trước áp môi lên phần da sau gáy anh.

Đinh Dĩ Nam chỉ cảm thấy lực tay của Hoắc Chấp Tiêu lớn đến kinh người, anh nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác đau nhói trên cổ mình, nén giận nói: "Hoắc Chấp Tiêu!"

Sau một hồi khá lâu, cuối cùng Hoắc Chấp Tiêu cũng chịu thả Đinh Dĩ Nam ra. Hắn nhìn trái dâu tây mình cần cù vất vả gieo trồng, hài lòng nói: "Thế này mà hai người còn làm lành được à?"

"Anh!" Đinh Dĩ Nam tức không chịu được, "Anh còn làm như vậy nữa là tôi sẽ nghỉ việc!"

Hình như câu đó hơi có lực uy hiếp, Hoắc Chấp Tiêu lui về phía sau, không xâm lấn vào khu vực cá nhân của Đinh Dĩ Nam nữa. Một tay hắn chống sau lưng, khẽ cau mày nói: "Lúc nãy ăn một đấm của bạn trai cậu."

Nghe hắn nói như thế, trong lòng Đinh Dĩ Nam thoắt cái không còn chút tức giận. Anh mím mím môi, hỏi: "Anh ta đánh chỗ nào?"

Hoắc Chấp Tiêu xốc vạt áo thun lên, dùng cằm chỉ vào bên hông nói: "Chỗ này."

Cơ bụng khe rãnh rõ ràng đột nhiên xuất hiện trước mắt Đinh Dĩ Nam, như là lúc xé lịch tình cờ xé đến trang báo ảnh gợi cảm, làm Đinh Dĩ Nam không kịp ứng phó. Anh theo bản năng nhìn sang hướng khác, nhưng lập tức nghĩ, tại sao mình phải tránh, thế anh thu mắt lại, bình tĩnh dùng ngón trỏ chỉ vào bên eo Hoắc Chấp Tiêu, hỏi: "Đây sao?"

"Ừm." Hoắc Chấp Tiêu nói, "Cậu giúp tôi xoa bóp đi."

"Xoa bóp?" Đinh Dĩ Nam khó hiểu hỏi, "Không phải như thế sẽ càng đau hơn?"

"Không." Hoắc Chấp Tiêu nói rồi đè lên mu bàn tay Đinh Dĩ Nam xuống, để tay anh kề sát vào bên hông mình.

Nhiệt độ ấm áp xuyên qua da dẻ truyền đến, khiến Đinh Dĩ Nam không khỏi cảm thấy lòng bàn tay mình nóng đến hoảng. Chút hoảng hốt này, làm lòng anh cũng phải hoảng theo, anh vèo một vái rút tay mình về, nhìn sàn nhà nói: "Khi nào anh đi? Bây giờ tôi đang nghỉ."

Hoắc Chấp Tiêu cười, thưởng thức dáng vẻ hốt hoảng của Đinh Dĩ Nam một hồi, rồi mới nói: "Lập tức đi ngay."

Hắn đứng lên, dắt Ba Trăm Tuổi, trước lúc đi, hắn quay đầu lại nói Đinh Dĩ Nam: "Chúc cậu có một kỳ nghỉ vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro