Chương 20: Không muốn đi làm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra đã rất lâu rồi Đinh Dĩ Nam không dùng cái gậy massage đó. Bình thường bận đi làm, nên anh không hứng thú gì mấy. Với cả anh cũng không phải con người có nhiều ham muốn, khi nào có nhu cầu sinh lý thì giải quyết với bạn trai mình là xong rồi.

Sở dĩ cái gậy massage này còn để trong nhà, là bởi vì ngăn kéo dưới bàn tràn là nơi duy nhất trong nhà để những thứ đồ vô dụng. Giống như cái chong chóng tre vậy, bỏ vào đó rồi cũng có nghĩa là để vào quên lãng.

Nhưng mà bây giờ Đinh Dĩ Nam đã độc thân trở lại, nghĩa là cây gậy massage này lại một lần nữa khôi phục giá trị sử dụng. Nghĩ đến sau này có thể sẽ có lúc cảm xúc dâng trào muốn dùng, Đinh Dĩ Nam đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định giải thoát cho cây gậy massage – tang vật chết nhục – này ra khỏi lãnh cung, bỏ nó vào trong ngăn kéo trong tủ đầu giường.

Ngày hôm sau, Đinh Dĩ Nam tắt điện thoại cả ngày.

Cảm giác bỏ hết mọi công việc ra sau thật sự quá sướng, mãn nguyện nằm cuộn mình trong sofa đọc sách sưởi nắng, tỉ mỉ nấu những món ăn phức tạp, thời gian cả ngày hoàn toàn nằm trong tay mình, dường như nhịp sống cũng chầm chậm theo.

Ngoại trừ chuyện ra ngoài mua thức ăn chỉ có thể dùng tiền mặt hơi bất tiện ra thì rời xa điện thoại rồi, đúng là một kỳ nghỉ vui vẻ đúng nghĩa.

Chỉ là sau một ngày buông thả, tâm hồn của một nô lệ văn phòng ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy có hơi bất an.

Lấy điện thoại ra khởi động, thông báo dồn dập tới. Quả nhiên là Hoắc Chấp Tiêu có gọi đến lúc sáng sớm, nhưng Đinh Dĩ Nam nghĩ chắc hắn cũng không có việc gì. Nhưng một cuộc gọi nhỡ khác hiện trên màn hình làm cho dây thần kinh Đinh Dĩ Nam chợt căng như dây đàn.

"A lô, giám đốc Hoắc." Đinh Dĩ Nam gọi lại, cung kính nói, "Ngài tìm tôi?"

"Tại sao tắt điện thoại?" Giọng nói của Hoắc Huân truyền đến từ bên kia đầu dây, mang theo sự uy nghiêm đặc trưng của một người đứng đầu công ty, "Không phải tôi đã nhấn mạnh trong lúc họp, nghỉ phép cũng không được tắt điện thoại?"

Bất cứ một dân làm công ăn lương nào cũng không muốn nhận được điện thoại của cấp trên trong lúc đang nghỉ, nhưng trên thực tế, trừ khi là một người không quá quan trọng của công ty, không thì trong lúc nghỉ cũng phải giúp đồng nghiệp làm việc.

"Vâng." Đinh Dĩ Nam mất sức trả lời.

Hoắc Huân không trách móc chuyện tắt điện thoại nữa, hỏi thẳng vào vấn đề: "Tại sao hai ngày nay Hoắc Chấp Tiêu không đi làm?"

"Anh ta..." Đinh Dĩ Nam định nói Hoắc Chấp Tiêu cũng đang nghỉ phép, nhưng nghĩ lại, không có một kiến trúc sư nào vừa mới nhận một công trình mới mà lại bắt đầu xin nghỉ ngay, nếu anh nói như thế, e là Hoắc Huân sẽ càng khó chịu hơn.

"Anh ta ngồi nhà vẽ."

Nói ra câu nói này, chính Đinh Dĩ Nam còn thấy chột dạ. Anh rất không thích cảm giác lúc này, không làm việc tốt, chờ nghe ông chủ công khai xử tội.

Nhân viên sợ cấp trên, giống như là học sinh sợ thầy cô vậy, là một chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Nhưng nói thật lòng thì Đinh Dĩ Nam lại không thấy sợ Hoắc Chấp Tiêu. Vì cho dù anh có làm không đúng ý Hoắc Chấp Tiêu đi, Hoắc Chấp Tiêu cũng chỉ bộc lộ bất mãn ngay lúc, chứ không so đo để trong lòng.

Nhưng Hoắc Huân thì không giống thế. Phê bình của ông trước giờ nhắc đến rồi thôi, còn lại đa số là để nhân viên tự mình ngộ ra. Đồng thời ông lại còn âm thầm so tính lỗi lầm của nhân viên, ngoài mặt thì nhã nhặn, thế nhưng khi tiền lương đến tay thì sẽ nhận được một bài học: Sếp đang không hài lòng với mình.

Mang hai người ra so, Đinh Dĩ Nam đã sớm nhận thức được rõ dàng, áp lực công việc của anh gần như đến hoàn toàn từ Hoắc Huân.

"Tôi có nói cậu bảo đảm nó đến công ty đi làm đúng giờ không?" Hoắc Huân hỏi.

"Có." Đinh Dĩ Nam đáp.

"Tôi không quan tâm cậu có đang nghỉ hay không," Huân Huân nói, "Làm cho nó ngày mai đến sở sự vụđi làm."

Quả nhiên là kỳ nghỉ tươi đẹp gì đó toàn là giả dối, thân là nô lệ của tư bản thì không bao giờ có chuyện phân chia công việc và cuộc sống một cách rạch ròi.

Buổi sáng hôm sau, nhà Hoắc Chấp Tiêu lại đúng giờ vang lên bài Queen of the Night aria.

Đinh Dĩ Nam đi vào bếp, kéo ngăn kéo quen thuộc trong tủ bát ra, nhưng lúc này anh phát hiện ra hình ảnh trong ngăn kéo rất không giống với trong trí nhớ của mình.

Cái tạp dề thường mang không biết đã biến đâu mất, thay vào đó là ba cái tạp dề hình thú mới tinh. Một cái là mèo, cái là thỏ, cái cuối cùng là cáo.

Cả ba cái có cùng phối màu Morandi (1), cùng cái tạp dề caro có thể dễ dàng mua được trong chợ trời trước đó hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Đinh Dĩ Nam không biết Hoắc Chấp Tiêu rảnh rỗi sinh nông nỗi khi nào, cái tạp dề mà hắn chẳng bao giờ dùng đến cũng phải đổi sang gu thẩm mỹ của hắn mới được. Anh tiện tay lấy cái tạp dề hình cáo mang vào, sau đó bắt đầu làm bữa sáng.

Không bao lâu sau, tiếng nhạc biến mất, trong phòng khách vang lên tiếng dép lê bước đến.

Hoắc Chấp Tiêu không đi về phía tủ lạnh, mà đi thẳng đến phía sau Đinh Dĩ Nam, ôm anh từ đằng sau, lười nhác dựa lên người anh, hỏi: "Sao cậu lại đến rồi?"

Đinh Dĩ Nam tâm bất biến trở mặt trứng tráng, dửng dưng nói: "Đi rửa mặt."

Trò đùa không mang đến hiệu quả như mong muốn, nên có vẻ như Hoắc Chấp Tiêu cảm thấy hơi nhàm. Hắn lùi bước qua bên cạnh, một tay chống trên mặt bàn bếp, quan sát Đinh Dĩ Nam nói: "Cậu đang nổi giận?"

Nổi giận thì đúng là không có, nhưng cáu kỉnh thì chắc chắn phải có. Vẻ mặt Đinh Dĩ Nam không cảm xúc: "Không."

Hoắc Chấp Tiêu lại nhìn Đinh Dĩ Nam một lúc, sau đó bỏ lại một câu "cáo rất hợp với cậu", sau đó quay lưng đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi Hoắc Chấp Tiêu rửa mặt xong trở về, Đinh Dĩ Nam đã bày xong bữa sáng phong phú lên bàn ăn.

Anh tháo tạp dề xuống, nói với Hoắc Chấp Tiêu: "Ăn sáng xong đến sở sự vụ đi làm."

Hoắc Chấp Tiêu kéo ghế ngồi xuống, hỏi: "Cậu không phải nghỉ sao?"

"Tôi nghỉ." Đinh Dĩ Nam nói, "Anh đi làm."

"Không đi." Hoắc Chấp Tiêu lập tức nói.

Đinh Dĩ Nam đau đầu thở ra một hơi, khuyên răn: "Dự án của xã Tam Dương vừa mới đến giai đoạn đầu, anh đòi nghỉ thế thì làm sao được?"

"Tôi ngồi nhà vẽ." Hoắc Chấp Tiêu nói.

"Vậy tại sao không đến sở sự vụ chứ?" Đinh Dĩ Nam nói, "Sở sự vụ có môi trường tốt, cấu hình máy tính còn cao nữa, tiện hơn ở nhà biết bao nhiêu."

"Trợ lý Đinh, " Hoắc Chấp Tiêu giương mắt, thoáng mất kiên nhẫn nhìn về phía Đinh Dĩ Nam, "Tôi nói, tôi không đi."

Đinh Dĩ Nam mơ hồ cảm nhận được tâm trạng của Hoắc Chấp Tiêu không tốt lắm, anh mím môi, hỏi: "Tại sao không?"

"Không muốn đi." Hoắc Chấp Tiêu một lần nữa buông mắt xuống, chuyên tâm dùng bữa sáng.

Trong lòng Đinh Dĩ Nam thoáng qua một cảm giác là lạ, chỉ qua một thoáng, bỗng nhiên anh cảm thấy dường như mình đã hiểu ý của Hoắc Chấp Tiêu. Anh không khuyên Hoắc Chấp Tiêu đi làm nữa, mà xách túi rác mới tinh trong bếp lên, nói: "Tôi xuống lầu vứt rác."

Ném túi rác vào trong thùng rác dưới nhà, Đinh Dĩ Nam dành ra một phút để xây dựng tâm lý cho mình, sau đó bấm gọi cho Hoắc Huân.

"Giám đốc Hoắc, là tôi." Đinh Dĩ Nam nói, "Hôm nay sếp Hoắc không muốn đi làm."

Đầu bên kia điện thoại chìm vào im lặng, Đinh Dĩ Nam gần như có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt cau mày của Hoắc Huân. Quả nhiên, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Huân truyền đến: "Bây giờ cậu đang hỏi tôi biện pháp giải quyết?"

"Không phải." Đinh Dĩ Nam nói, "Chuyện Giải Điểm xanh chắc ngài cũng biết, hẳn sếp Hoắc cũng để trong lòng. Đồng nghiệp trong sở sự vụ vốn cũng đã không quá thích anh ta, nên... ngài cho anh ta mấy ngày, để anh ta thư thả một chút."

Hoắc Chấp Tiêu không nói tại sao hắn không muốn đi làm, nhưng Đinh Dĩ Nam ít nhiều gì cũng đoán được. Nếu như anh không nghỉ, thì Hoắc Chấp Tiêu ít nhất cũng có người nói chuyện, đến sở sự vụ không quá khó chịu.

Nhưng vấn đề là Đinh Dĩ Nam còn đang trong kỳ nghỉ, để Hoắc Chấp Tiêu đến sở sự vụ một thân một mình đối mặt với những lời đàm tiếu đó, thật lòng Đinh Dĩ Nam cũng không muốn thấy sếp mình bị đối xử như thế.

Hoắc Huân nghe lời Đinh Dĩ Nam nói xong thì im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng không kiên quyết nữa: "Để nó tuần sau đến sự vụ sở."

Đinh Dĩ Nam trở về nhà mình một chuyến, lấy quyển sách mà hôm qua mình còn chưa đọc xong, sau đó về nhà Hoắc Chấp Tiêu.

Lúc này Hoắc Chấp Tiêu đã ăn điểm tâm xong, cũng đã bỏ bộ đồ ăn vào trong máy rửa bát. Đinh Dĩ Nam còn tưởng là Hoắc Chấp Tiêu không biết cách dùng máy rửa bát, kết quả không ngờ là hắn vẫn còn có thường thức sinh hoạt cơ bản.

"Tôi tưởng là cậu không đến nữa." Hoắc Chấp Tiêu thò nửa người ra từ trong phòng làm việc, trên mặt còn mang theo một cặp kính gọng đen.

Hoắc Chấp Tiêu bị cận rất nhẹ, bình thường chỉ có khi vẽ mới mang kính. Mặt khác, chỉ cần hắn mang kính, cũng đồng nghĩa là hắn đang làm việc.

Thấy hắn thật sự đang vẽ, Đinh Dĩ Nam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ở nhà cũng được, nhưng không có nghĩa là không cần làm việc. Đinh Dĩ Nam sợ tiến độ dự án bị trì hoãn, Hoắc Huân lại quay ra trách tội anh nữa, nên anh đành phải đến nhà Hoắc Chấp Tiêu nằm nghỉ, làm thế thì ít nhất cũng có thể tiện theo dõi Hoắc Chấp Tiêu làm việc.

"Tôi đến trông anh." Đinh Dĩ Nam ngồi trên ghế salon, mở quyển sách trên ra.

"Cậu sợ tôi không làm việc đàng hoàng?" Hoắc Chấp Tiêu hỏi.

"Ừm."

Hoắc Chấp Tiêu cười, nói: "Vậy làm ly cà phê đi, trợ lý Đinh."

__

(1) phối màu Morandi: gốc 莫兰迪色系.

Tông màu Morandi được đặt tên theo tên của một họa sĩ nổi tiếng, Giorgio Morandi. Là những màu có tông trầm hoặc màu pastel nhã nhặn, thường được ứng dụng rộng rãi cả trong thời trang và thiết kế.

Ví dụ tiêu biểu nhất là màu sắc trang phục và phối cảnh trong phim Diên Hi công lược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro