Chương 26: Cậu ấy nhớ anh ấy. (Canh thứ hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng làm việc có tiếng gõ cửa, Ninh Du liền nói "mời vào", sau đó tiếp tục xem phim tài liệu đang chiếu trên màn hình máy tính.

"Ninh tổng." Tiểu Triệu đẩy cửa đi vào, lời nói đã ở trên môi, nhưng khi thấy Ninh Du đang xem thế giới động vật, cô không nhịn được mà hỏi: "Thế giới động vật đẹp như vậy sao?

Ninh Du nhấn nút tạm dừng, hỏi Tiểu Triệu: "Cô đi tìm vài chuyên gia động vật giúp tôi, tôi có một số câu hỏi muốn hỏi."

Tiểu Triệu lộ ra biểu tình khó hiểu: "Ninh tổng, anh nuôi thú cưng sao?"

"Không có." Ninh Du lại nói, "Cô cứ tìm đi."

Tiểu Triệu làm động tác "OK", đang định quay người rời đi thì chợt nhớ ra mình quên nói chuyện công việc: "Đúng rồi Ninh tổng, Lý tổng tới."

Ninh Du nhìn màn hình máy tính hỏi: "Lý tổng nào?"

Tiểu Triệu trả lời: "Vị hôn phu của anh."

"Tại sao anh ta lại đến đây?" Ninh Du có chút kinh ngạc, bởi vì Lý Triều chưa từng tới công ty tìm cậu.

Nhưng cậu nhận ra ngày rằng là tự mình đa tình, Lý Triều đến công ty không phải vì cậu.

"Anh ấy đến văn phòng của chủ tịch Ninh, anh không đi lên xem sao?" Tiểu Triệu nói.

Trong lòng Ninh Du có linh tính không tốt, từ Tân Cương trở về đã hai ngày, cậu còn chưa nghĩ ra cách nói chuyện với cha mẹ về hôn ước, không ngờ Lý Triều lại đi trước cậu một bước.

"Nhớ tìm chuyên gia động vật." Ninh Du lại dặn dò Tiểu Triệu, sau đó vội vàng đi tới văn phòng chủ tịch ở tầng cao hơn.

Chủ tịch Ninh trong miệng Tiểu Triệu chính là Ninh Tâm, mẹ của Ninh Du.

Bố của Ninh Du "ở rể", vậy nên gia đình nhà họ Ninh cũng không bài xích cuộc hôn nhân này. Chỉ là tiếng nói của Ninh thị vẫn nằm trong tay Ninh Tâm, và tương lai cũng sẽ nằm trong tay Ninh Du – mặc dù còn rất lâu nữa.

Khi Ninh Du đến văn phòng của Ninh Tâm, Lý Triều và Ninh Tâm vừa chào hỏi xong, thư ký còn chưa kịp phục vụ trà nóng.

Ninh Tâm đẩy cặp kính gọng vàng xuống, thấy Ninh Du bất ngờ xuất hiện, còn Lý Triều thì tự giác đứng dậy, cài cúc áo khoác và chào Ninh Du, "Cậu đến rồi."

Ninh Du lễ phép gật gật đầu, hỏi: "Tại sao anh đến đây mà không nói với tôi?"

"Tôi không muốn quấy rầy cậu." Lý Triều nói, "Tôi muốn cùng chủ tịch Ninh bàn một chuyện.

"Không cần khách khí như vậy." Đúng lúc này thư ký bưng ba chén trà tới, Ninh Tâm cầm nên thổi nhẹ, nói với Lý Triều: "Cứ gọi là dì."

Lý Triều lập tức đáp: "Vâng, Dì."

"Ngồi đi." Ninh Tâm nâng cằm về phía Ninh Du, cho thấy cậu cũng có thể nghe cuộc trò chuyện này.

Ninh Du vẫn chưa hiểu được tình hình, nhưng vẫn ngồi xuống xem diễn biến.

"Về phương hướng phát triển trong tương lai của công ty," Lý Triều nói, "Theo cuộc họp lần trước, đó là trí tuệ nhân tạo cộng với khoa học đời sống.

"Không sai." Ninh Tâm buông chén trà trong tay, trên miệng chén in lại một dấu son môi nhẹ. "Có vấn đề gì sao?"

"Không, chỉ là cháu có một ít ý tưởng mới."

Lý Triều bắt đầu nói về sự phát triển của nhà họ Lý, nhưng Ninh Du đột nhiên nhận ra rằng Ninh gia và Lý gia đã sớm bàn về tương lai của công ty hai nhà, nhưng cậu lại không hề biết về điều này.

Cậu không cảm thấy bị xúc phạm vì chính cậu đã tự nguyện từ bỏ vị trí quản lý cao nhất và chỉ muốn tập trung vào dự án mà mình đang thực hiện.

Sở dĩ Ninh Tâm yêu cầu cậu chọn vị hôn phu là vì cậu không có ý định quản lý, nên cần người tiếp quản công việc của công ty.

Nhưng phải đến lúc này, Ninh Du mới nhận ra rằng mình và Lý Triều không thuộc cùng một đẳng cấp.

Lý Triều là người đứng đầu nhà họ Lý, còn cậu chỉ là con cháu của Ninh gia, Lý Triều có thể bỏ qua cậu trực tiếp thảo luận vấn đề với mẹ cậu, còn nếu Ninh Du có ý kiến ​​gì thì cũng chỉ có thể nói với cha mẹ mình, không thể nào thay mặt Ninh thị bàn bạc với Lý Triều.

"Vì vậy," sau rất nhiều điềm báo, Lý Triều cuối cùng cũng đi đến điểm chính, "Cháu hy vọng chúng ta có thể dồn nhiều tâm sức hơn nữa vào việc bảo vệ môi trường trong tương lai."

Nghe đến đó, Ninh Du đã bị sốc.

Cậu bình tĩnh nhìn Lý Triều, thầm nghĩ đây là có ý gì, Lý Triều đang muốn Lý Mộ trở về sao?

"Chúng tôi quyên góp tiền cho Quỹ Bảo vệ Môi trường hàng năm, tôi nghĩ như vậy là đủ."

Giọng của Ninh Tâm vẫn vậy, mang hơi hướng của trưởng bối, nhưng rõ ràng bà không có nhiều kiên nhẫn cho những đề xuất mà bà không hứng thú.

"Số tiền quyên góp có thể không đủ." Ninh Du không thể không giúp đỡ.

"Cái gì," Ninh Tâm buồn cười hỏi, "Con còn chưa kết hôn mà đã bắt đầu giúp đỡ ông xã tương lai của mình rồi sao?"

Ninh Du đột nhiên xấu hổ. Bốn chữ "ông xã tương lai" vô cùng mỉa mai vang lên bên tai, ai đã khiến cậu vô tình ngủ với em rể tương lai chứ?

Tuy nhiên, Lý Triều vẫn cư xử một cách đàng hoàng như mọi khi, anh ta đấu với Ninh Tâm thêm vài câu, nhưng cuối cùng cũng thấy đủ rồi, sau đó tìm cớ đứng dậy và nói lời từ biệt.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Ninh Tâm, Ninh Du theo sát bước chân của Lý Triều, muốn hỏi ý định của anh ta đến đây hôm nay là gì. Nhưng vì có thư ký bên cạnh, cậu đành phải nuốt nghi ngờ vào bụng.

"Cuối tuần này có rảnh không?" Lý Triều chủ động hỏi Ninh Du rồi nói tiếp, "Tôi đưa cậu đi cưỡi ngựa."

Ninh Du vô thức có chút kháng cự, bởi vì cưỡi ngựa có một ý nghĩa đặc biệt với cậu.

Lý Triều thấy cậu không muốn đi, liền bổ sung thêm: "Đó là môn thể thao em trai tôi thích nhất."

Ừ, chính xác là như vậy.

Ninh Du mím môi nói: "Đi."

Thời gian thoáng cái đã đến cuối tuần, Lý Triều đưa Ninh Du tới một trang trại ngựa ở vùng ngoại ô.

Đương nhiên, Ninh Du sẽ không thuê trang phục bảo hộ ở trường đua ngựa, cậu đã yêu cầu Tiểu Triệu mua cho mình một bộ thiết bị hoàn chỉnh, bao gồm cả một chiếc roi đen cứng cáp.

Lý Triều ở bên kia cũng đã thay một bộ đồ kỵ sĩ, nhìn Ninh Du cười nói: "Rất chuyên nghiệp."

Vốn dĩ, Ninh Du không hiểu tại sao Lý Triều lại buồn cười cho đến khi nhân viên ở trường đua dắt một con ngựa chân ngắn cho cậu, cậu mới ý được hóa ra là Lý Triều nghĩ cậu không thể cưỡi ngựa.

Chính xác mà nói, Lý Mộ là người duy nhất trên thế giới biết rằng Ninh Du có thể cưỡi ngựa — theo mọi nghĩa.

Điều này cũng cho thấy Lý Mộ không tiết lộ quá nhiều về mối quan hệ giữa hai người với Lý Triều.

Ninh Du yêu cầu đổi sang một con ngựa cỡ vừa, sau đó nhớ lại những gì Lý Mộ đã dạy cậu, rồi chạy một vài vòng trên cánh đồng.

Sau khi chuyển từ đi bộ nhanh sang đi chậm, Lý Triều cũng đã đuổi theo cậu từ phía sau. Anh ta đi bên cạnh Ninh Du hỏi: "Lý Mộ dạy cậu sao?"

Ninh Du gật đầu: "Ừ."

"Tôi vừa nhìn đã biết," Lý Triều nói, "Thật sự rất giống em ấy, thoạt nhìn thấy như không chính thống.

Không chính thống đối lập với phái học viện, động tác cưỡi ngựa của Lý Triều đương nhiên chính là tiêu chuẩn của phái học viện, cao quý hoa lệ, hoàn toàn không giống Ninh Du và Lý Mộ, anh ta vô cùng thoải mái.

Nếu là trường hợp khác Ninh Du nhất định sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng.

Giống như việc cậu sử dụng dao kéo sai cách và bị cho là thô lỗ, thiếu tinh tế, giống như một kẻ ngốc.

Nhưng điều kỳ lạ là, cậu lại đang tận hưởng cảm giác hòa làm một với Lý Mộ, giống như bị nghiện kiểu dã man này.

Như vậy không được.

Ninh Du tự cảnh cáo chính mình.

"Nói lại nhớ," Lý Triều lại bắt đầu một chủ đề khác, "Đêm tôi trở về, Lý Mộ đã gọi điện thoại cho tôi."

"Hả?" Ninh Du lập tức vểnh tai lên.

Mấy ngày nay, Ninh Du rất ngại liên lạc với Lý Mộ, thứ nhất là vì hai người đã ước định sẽ không liên lạc lại, cậu không muốn mình là người chủ động, thứ hai là bởi vì cậu chưa tìm ra cách để giải quyết việc đính hôn, ngay cả khi có gọi qua cũng không biết phải nói gì.

Nhưng không liên lạc không có nghĩa là không nhớ.

Mỗi tối, cậu đều dùng xà phòng thơm của Lý Mộ để rửa tay, không bôi bất kỳ loại kem dưỡng da nào khác, như vậy khi đi ngủ cậu sẽ ngửi thấy mùi thơm của Lý Mộ.

"Cậu có muốn biết em ấy đã nói gì với tôi không?" Lý Triều nhìn thấy vẻ căng thẳng của Ninh Du, trong lòng từ từ nổi lên cơn thèm ăn.

Ninh Du chợt nhận ra rằng từ khi Lý Triều biết về mối quan hệ của mình và Lý Mộ, anh ta nói chuyện đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn chú ý đến phép lịch sự như trước nữa mà dường như coi cậu là bạn của em trai mình.

"Nếu anh muốn nói." Ninh Du đáp.

"Em ấy nói em ấy muốn cậu."

Trái tim của Ninh Du lệch một nhịp, niềm vui thầm kín trào ra ngoài. Cậu có thể bộc lộ cảm xúc của mình mà không chút kiêng dè trước mặt Lý Mộ, nhưng lại không thể như vậy khi đối mặt với Lý Triều, nên cậu chỉ có thể hơi nâng cằm: "Thật à."

"Sau khi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình có thể kết hôn với cậu trên danh nghĩa nhưng thực tế là cậu và em ấy ở bên nhau."

"Cái gì?" Ninh Du nhíu mày nói.

"Phản ứng của em ấy và cậu cũng giống nhau." Lý Triều cười cười, "Còn có một kế hoạch khác, tôi không ngại việc em ấy kết hôn với cậu, nhưng..."

"Nhưng?" Ninh Du nhịn không được thúc giục.

"Cậu phải có biện pháp khiến em ấy trở về, được chứ?" Lý triều nói.

Ninh Du hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Triều, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

"Ban đầu, tôi nghĩ rằng với sự hậu thuẫn của Ninh thị, công ty có thể đầu tư nhiều hơn vào việc bảo vệ môi trường, như vậy sẽ có lý do để em ấy quay lại và kết hôn với cậu. Tôi vừa lúc có thể thực hiện được chủ nghĩa độc thân của mình.

"Nhưng cậu có thể thấy thái độ của dì rồi đấy, những cổ đông khác cũng sẽ như vậy, bọn họ đều không hứng thú đến việc Lý Mộ muốn làm gì, cậu cho rằng Lý Mộ sẽ bằng lòng trở lại làm vật trang trí sao? "

"Hoặc là cùng lắm thì hai nhà Ninh Lý không liên hôn nữa, cậu muốn yêu ai, gả cho ai là quyền tự do của cậu. Nhưng trước tiên là cậu phải làm sao để Lý Mộ trở về thành phố, tôi không nghĩ rằng dì sẽ đồng ý cho cậu sống trên núi đâu.

"Nếu cậu ấy đã gọi điện cho anh," Ninh Du nói, "Không phải trong lòng đã muốn trở về rồi hay sao?"

"Em ấy muốn." Lý Triều cười khẽ một tiếng, "Em ấy muốn tôi giao việc kinh doanh của nhà họ Lý cho em ấy, để em ấy có ý nghĩa để trở lại.

"Nhưng mà anh không muốn." Ninh Du nói.

"Đúng vậy." Lý Triều nói, "Em ấy có thể kết hôn với cậu, tôi cũng sẽ chúc phúc hai người. Nhưng em ấy không thể làm người đại diện cho nhà họ Lý, bởi vì vị trí đó là của tôi, và cổ đông của công ty sẽ không tán thành việc em ấy phát triển chiến lược."

Đó mới là điểm mâu thuẫn.

Nếu Lý Mộ không thể tìm thấy ý nghĩa của việc trở lại, thì anh sẽ không thể bỏ tất cả mọi thứ và quay trở lại thành phố.

Dù ba người đã bàn luận về chủ đề kết hôn rồi, nhưng kia mới là điều kiện tiên quyết để việc kết hôn kia tồn tại.

Trên thực tế, Ninh Du và Lý Mộ mới quen biết nhau chưa đến hai tuần, thậm chí đã không liên lạc trong một tuần, ngay cả bản thân Ninh Du cũng không rõ, nếu Lý Mộ quay lại thành phố, trở thành một người bình thường, liệu cậu có còn tình cảm như vậy với Lý Mộ nữa không.

"Sau đó cậu ta nói cái gì?" Ninh Du hỏi.

"Em ấy không nói cho tôi biết." Lý Triều nói thêm, "Cậu có thể hỏi em ấy.

Ninh Du thầm cảm thấy không ổn, bởi vì Lý Mộ đã cùng Lý Triều nói chuyện nhiều như vậy, nhưng chưa từng chủ động liên hệ với cậu.

Cậu đến góc trường đua ngựa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Mộ, nhưng cuộc gọi đã thông báo đầu bên kia đã tắt máy.

Thật là kỳ lạ.

Điện thoại di động của Lý Mộ thường xuyên bị nghẽn do tín hiệu kém, nhưng nó chưa bao giờ tắt.

Ninh Du gọi thêm hai lần nữa, nhưng nó vẫn thế.

Cậu đến bên ngoài trường đua ngựa, muốn mượn điện thoại di động của Lý Triều để thử lại, nhưng khi đến khu vực nghỉ ngơi, cậu đã thấy Lý Triều đang hút thuốc.

"Lý Triều." Ninh Du cau mày gọi.

Lý Triều quay đầu lại, nhẹ dập tắt tàn thuốc, nói với Ninh Du: "Cậu đang nói chuyện với em ấy sao?

"Điện thoại cậu ta tắt máy." Ninh Du nói, "Tôi nhớ là anh nói anh không hút thuốc."

Lý Triều không phủ nhận: "Dù sao thì cậu cũng không quan tâm mà, đúng không? "

Ninh Du cuối cùng cũng hiểu được vì sao thái độ của Lý Triều lại thay đổi, hóa ra là bởi vì cậu không còn quan tâm nữa.

Anh ta không cần diễn trò để ghi điểm ở trước mặt Ninh Du, vì dù sao Lý Mộ cũng đã có đủ điểm rồi, cho nên anh ta có kiếm thêm cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng đó không phải là vấn đề.

Ninh Du nhìn Lý Triều và nói: "Anh cũng hút thuốc trong rừng à?"

"Tôi biết về vụ cháy, Ninh Du." Lý Triều vui vẻ nói, "Không phải tôi, được chứ?"

Trước khi nhìn thấy Lý Triều hút thuốc, Ninh Du sẽ tin 100% những gì anh ta nói, bởi vì Lý Triều mang đến cho mọi người cảm giác trưởng thành và vững vàng, không giống một kẻ dối trá.

Nhưng hiện tại xem ra, không cần biết có phải anh ta có phải là nguyên nhân cháy rừng hay không, ít nhất có thể chắc chắn rằng sự trưởng thành và ổn định không phải là tiêu chuẩn đánh giá một người.

Trở về nhà từ trường đua ngựa, Ninh Du đã gọi cho Lý Mộ không biết bao nhiêu lần.

Cậu có một lý do rất chính đáng để liên lạc với Lý Mộ – đó là hỏi anh có suy nghĩ như nào về cuộc đính hôn kia, ngoài lý do cao siêu này, động cơ thực sự của cậu chính là nhớ Lý Mộ.

Từ chiều đến tối, cuộc gọi vẫn báo đầu bên kia đang tắt máy.

Thời gian dài như vậy, không thể nào mà dây cáp trong nhà gỗ nhỏ vẫn chưa được sửa chữa, cho dù ban ngày Lý Mộ có quên sạc điện thoại di động, thì lúc này lẽ ra anh ta phải quay trở lại nhà rồi.

Thời gian gần đến nửa đêm, trong lòng Ninh Du càng thêm bất an. Cậu tìm Tiểu Triệu, kêu cô liên hệ với người phụ trách khu thắng cảnh hồ Kanas để xem có ai biết về Lý Mộ không.

"Ninh tổng, anh biết mấy giờ rồi không?"

"Xin lỗi cô, tôi có việc gấp."

"Hiện tại là nửa đêm 12 giờ rồi."

"Bên đó mới là 10 giờ thôi."
Nói tới đây, Ninh Du quả thực có chút băn khoăn. Cậu cảm thấy có lỗi liền nói: "Tháng này tôi sẽ thưởng cho cô. "

Quả nhiên, sức mạnh của tiền thưởng rất lớn, chưa đến mười phút, Tiểu Triệu đã có tin tức và gọi lại cho Ninh Du: "Ninh tổng, tôi đã hỏi Lâm Trường, em trai của Lý tổng bị thương trong quá trình bắt trộm, đã nhập viện hai ngày qua."

"Cái gì?" Trong lòng bất an quả nhiên là có lý do, Ninh Du từ trên giường ngồi dậy, "Cô đặt vé máy bay đi Kanas luôn giúp tôi. "

"Bây giờ?" Tiểu Triệu ngẩn người, "Thứ hai anh vẫn đi làm à? "

"Hoãn hết công việc của tôi lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro