Chương 4: Vườn rau của bà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Cửu không hiểu tại sao Ngải Thụy Tư có thể giống như một cỗ máy chuyển động vĩnh cửu từ sáng đến xế chiều.

Làm một cựu xã súc, đạo lý học được trong ba năm lăn lộn trên thế giới chính là: Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, lúc có thể lười biếng thì lười biếng. Lại nói hắn đến thế giới này không phải bởi vì thức đêm tăng ca đột tử à?

Song hắn là quỷ hút máu nha sao chết được, thật là hoang đường.

Người đàn ông bước vào quán cà phê với đôi chân thon dài, chọn một ly cà phê: Thật sự là đồng tiền phổ biến, điểm trò chơi còn có thể mua vật phẩm bên trong phó bản, không biết có thể làm kinh doanh kiếm điểm trong phó bản không nhỉ.

"Không thể, người chơi chỉ có thể nhận được điểm trò chơi từ người chơi khác hoặc là hệ thống."

Điểm trò chơi đó có điểm đặc biệt gì sao?

"Điểm trò chơi ngoại trừ dùng mua vật phẩm còn có thể dùng để thăng cấp thuộc tính và kỹ năng của người chơi."

Giao diện nhiệm vụ lập tức mở rộng, ánh sáng màu lam có hơi chói mắt, sau khi nhấn mở trang thứ hai Nguyên Cửu thấy được phân tích thuộc tính cá nhân, có năm thanh thuộc tính, phân biệt là thể lực, tốc độ, trí lực, sức mạnh và nhan sắc, chỉ có điều thanh thuộc tính của trí lực và nhan sắc là màu xám.

"Trí lực và nhan sắc là bẩm sinh, không thể thông qua điểm trò chơi sửa đổi."

Hình thức sắp xếp thuộc tính đều rất đều đều, nhưng mà trí lực tuyệt trần 90 điểm, nhan sắc lại bị vẽ dấu chấm hỏi.

"Nhan sắc của người chơi thất thường, điểm số dựa vào sự đồng thuận của khán giả, vốn dĩ nhan sắc ban đầu của người chơi là 40 điểm, nhưng dữ liệu phía sau có một đỉnh cao nhỏ dẫn đến nhan sắc tạm thời không thể đánh giá rõ ràng."

Người đàn ông thở dài một hơi: tự mình nghĩ ban đầu chỉ là người đàn ông dựa vào nhan sắc sống mấy trăm năm, bây giờ nhan sắc đã không đạt tiêu chuẩn rồi.

Tiện tay tháo xuống mắt kính bị mờ vì hơi nóng cà phê, nhìn ra cửa sổ, xã súc vốn dĩ trong suốt biến thành dáng vẻ quý công tử đang chán nản chạy trốn, nhẹ nhàng dựa trên ghế sofa giống như đang quan sát vườn hoa sau nhà mình.

Tìm kiếm một buổi chiều, Nguyên Cửu chậm rãi thong thả đi trên lề đường, rẽ vào một con hẻm không thấy điểm cuối đã hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông.

Nguyên Cửu mang lòng hiếu kỳ đi vào...

"Chúc mừng người chơi kích hoạt nhiệm vụ phụ: Vườn rau của bà —— giúp bà cụ trồng cải trắng, sau khi nhiệm vụ thành công sẽ nhận được 30 chỉ số hạnh phúc, 300 điểm trò chơi."

Khi mở mắt ra lần nữa đã tiến vào dưới lòng đất, ánh nến sáng rực địa đạo, người chơi bị thu nhỏ tám lần biến thành một con nhỏ.

"Giới thiệu quy tắc: Người chơi cần thu thập hạt giống, cứ ba tiếng côn trùng có hại tuần hành một lần, sau khi giao nộp một lượng hạt giống nhất định cho côn trùng có hại có thể tránh bị truy sát."

Sau khi nghe xong quy tắc Nguyên Cửu luôn cảm giác đoán chừng vòng thứ nhất mình sẽ bị đám côn trùng có hại nhìn chằm chằm vào, dù sao cứ có cảm giác hệ thống đang nhằm vào ta...

Bởi vì một hạt giống hắn cũng không có, Nguyên Cửu ở trong địa đạo đi rất nghênh ngang, dù sao cũng không có gì để mất. Lúc này phòng livestream của Nguyên Cửu:

"Không hiểu thì hỏi, có ai từng làm nhiệm vụ này chưa?"

"Trồng rau này một lời khó mà nói hết, nó thuộc về trò chơi có độ khó tương đối cao trong phó bản này, vận khí của chủ bá cũng đủ đấy."

"Ta từng xem rồi, nói ngắn gọn chính là đồng đội tế thiên pháp lực vô biên."

...

Địa đạo to mà hỗn loạn, đi một vòng ngoại trừ bùn thì cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả chỗ trốn cũng không có, nhưng toàn bộ địa đạo không có ngõ cụt liền và thông nhau.

Chẳng lẽ đây là tử cục, chuyên gia dựa vào vận khí còn có sự nhẫn nại? Nguyên Cửu vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên có âm thanh từ xa truyền đến, cắt ngang mạch suy nghĩ của Nguyên Cửu.

Bốn người đi tới, trong đó có một tên tóc vàng nhổ nước bọt: "Mẹ kiếp tìm hai tiếng đồng hồ mà mép hạt giống cũng không nhìn thấy."

"Chẳng lẽ toàn bộ hạt giống bị người khác tìm hết rồi?"

Tên to con ở giữa trầm giọng: "Có chút đầu óc này thôi sao, tiếp tục tìm."

"Vậy chúng ta vẫn mang theo tên què này sao?"

Tên to con có phần do dự —— bì ảnh sư là người cấp trên muốn bắt sống, nhưng mà ai biết vừa bắt được hắn thì nhiệm vụ phụ không hiểu ra sao cả lại khởi động, hơn nữa trò chơi này còn rất kỳ lạ.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn hời hợt cười nói: "Chi bằng thí chủ để ta ở lại chỗ này đi, mang theo ta chỉ khiến tốc độ của các ngươi chậm lại. Hơn nữa ta ở trong trò chơi cũng không thể trốn thoát, huống chi trên người còn có định vị khí các ngươi cài đặt."

Tên tóc vàng và tên gầy gò líu ríu nói về việc bì ảnh sư có bao nhiêu xảo trá, nhưng mà mang hắn theo lại có bao nhiêu phiền phức, tóm lại chính là một đống vô lý.

Bì ảnh sư thờ ơ lạnh nhạt, âm thầm lộ ra vẻ châm biếm.

Tên to con: "Được rồi đừng cãi nữa, không khác gì bà tám ấy. Người để lại, chúng ta đi." ba người dứt lời liền rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro