Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang Thần ở ngay cạnh bên, cùng tôi nằm trên một chiếc giường, tôi nên đối mặt với anh thế nào, tay nên đặt ở đâu đây, liệu tiếng thở của tôi có gây phiền tới giấc ngủ của anh không nhỉ.
Tôi thấy lo quá.
"Tôi không cảm nhận được hương pheromone của cậu, có thể nằm gần hơn một chút không?
Trang Thần chợt lên tiếng, tôi giật mình tới quên thở, cố nén không phát ra tiếng ho khan.
"Vâng, để em gần thêm chút." Tôi nhẹ nhàng lùi gần về phía Trang Thần, "Bây giờ được chưa ạ?"
Trang Thần thở hắt một hơi, thanh âm như tiếng em cá nóc nhỏ đang tức giận mà tôi từng gặp trên TV. Anh đẩy chăn ra, lật người tới gần tôi, giường đệm kêu cót két, vang bên tai tôi như tiếng đất rung núi chuyển, khe hở giữa hai người được tôi gắng giữ đã không cánh mà bay tự bao giờ.
Thật gần quá, tới mức chỉ cần dùng đầu ngón tay tôi cũng có thể cảm nhận hơi ấm của anh.
"Được rồi, mau ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé."  Giọng nói của Trang Thần hơi cao, như mang theo cả niềm vui.
Hoặc chỉ là do ảo giác của tôi thôi.
Lại thêm một lần tôi chúc Trang Thần ngủ ngon.
Tôi tiếp tục thả pheromone ra, dù hương rất nhạt, nhưng hẳn vẫn có thể giúp Trang Thần thoải mái trong giây lát, giúp anh nhẹ đi vào giấc ngủ hơn. Khoảng năm phút sau, tôi đang phân vân không biết có nên đếm tiếp hạt châu không, Trang Thần lại ho nhẹ một tiếng, tôi theo phản xạ mà giật mình, xoay người nhìn về phía anh.
Khoảnh khắc tôi quay người, đêm đen yên lặng như bị một lưỡi đao rạch làm đôi.
Tôi nhìn thấy đôi mắt của Trang Thần, là ánh sáng duy nhất trong đêm đen vô tận ấy.
"Anh có ổn không ạ?"
"Cậu thấy lạnh sao?"
Tôi như một con thiêu thân, tham lam chạy về phía ánh lửa nơi mắt anh, lại chỉ có thể đắm chìm trong giây lát.
Cả hai chúng tôi đều vội rời tầm mắt, tôi nắm chặt chăn, cẩn thận nói: "Không lạnh mà, có phải anh thấy khó chịu ở đâu không? Không thì để em đi nấu canh gừng nhé."
"Không cần đâu." Trang Thần kiên quyết từ chối khiến tôi hơi hụt hẫng.
"Tôi chỉ định nói là nếu cậu thấy lạnh, tôi sẽ..."
"Em không lạnh đâu! Thật đó. Em...sức khỏe của em rất tốt, ít khi bị bệnh lắm."
Lần này, người trả lời dứt khoát hơn lại đổi thành tôi.
Thì ra Trang Thần đang quan tâm tôi, anh đã đối xử với tôi tốt như vậy, sao tôi dám làm anh phải lo lắng thêm nữa.
Tôi nóng lòng muốn chứng minh với Trang Thần mình không lạnh, lại sợ anh không tin nên giải thích thêm mấy câu.
"Vậy...vậy mau đi ngủ đi, ngủ ngon." Giọng Trang Thần trầm hơn, tôi như nghe được cả sự thất vọng lẫn ủ rũ của anh.
Không đâu, Trang Thần sẽ không ủ rũ, lại càng không thất vọng đâu.
Là tôi nghĩ nhiều rồi.
Dù Trang Thần không nói chuyện nữa, nhưng anh vẫn thả pheromone cho tôi, tôi không biết hành động của anh là vô tình hay cố ý, nhưng chìm trong hương hoa sơn trà ngọt ngào, không lâu sau tôi đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ say khóe miệng tôi vẫn nhếch lên, đêm nay hẳn sẽ có một giấc mơ đẹp rồi.
*
Cảm giác nghẹt thở tới tuyệt vọng khiến tôi bừng tỉnh dậy, trên người như bị tảng đá ngàn cân đè lên.
Trong không khí tràn ngập mùi hương hoa sơn trà ngọt ngấy khiến cả người tôi mềm oặt, phải mất một lúc tôi mới tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, tình cảnh lúc bấy giờ khiến tôi không nhịn được mà sợ hãi la lớn...Trang Thần đang đè lên người tôi, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Tôi liên tục gọi tên anh, anh lại như đã ngắt kết nối với các giác quan, hoàn toàn lờ đi tiếng gọi của tôi, tiếp tục rầm rì nói những câu không rõ lời.
Kỳ mẫn cảm của Trang Thần tới rồi.
Trước đây anh đã từng nhắc qua, tủ nhỏ ở mép giường có thuốc ức chế dành cho Alpha.
"Trang Thần, anh cố gắng một chút, em đi lấy thuốc ức chế cho anh ngay." Tôi an ủi Trang Thần, dùng toàn lực đẩy anh ra, nhưng thể hình của tôi và anh vốn đã khác biệt, giờ lại thêm kỳ mẫn cảm, dù tôi có nói thế nào anh cũng chẳng nghe lọt.
Sắc mặt Trang Thần tái nhợt, trên môi cũng mất đi sắc hồng, không ngừng run rẩy.
Anh giữ chặt hai tay, cắn mạnh lên môi tôi, tôi chẳng dám giãy giụa.
Tôi rất sợ.
Quần áo của tôi đã mặc mấy năm, kéo bừa một cái là chia năm xẻ bảy, thân thể gầy gò tới khó tin của tôi lộ ra trước mặt Trang Thần, tôi xấu hổ tuyệt vọng mà giãy giụa.
Nhưng Trang Thần không cho tôi bất cứ cơ hội nào, cả người anh đang run rẩy, ôm chặt lấy tôi vào lòng, không nặng không nhẹ mà cắn lên tuyến thể của tôi.
Tôi đã đau tới rơi nước mắt, nắm chặt lấy cánh tay anh, "Trang Thần, thả em ra đi, em lấy thuốc ức chế cho anh mà."
Ông quản gia từng nói, trong kỳ mẫn cảm Alpha sẽ mất sạch ý thức, chỉ dựa theo bản năng mà tìm kiếm pheromone của Omega, nếu không có thuốc ức chế, với họ sẽ vô cùng đau đớn.
Trừ khi có Omega giúp họ vượt qua kỳ mẫn cảm.
Nhưng tôi chẳng phải Omega anh yêu, so với tôi, anh càng cần thuốc ức chế hơn.
Khi Trang Thần kéo cái quần lót trên người tôi xuống, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà khóc lớn, như một tên vô lại đầu đường xó chợ la lối om sòm, dùng cả cánh tay để ngăn Trang Thần tiến tới.
"Trang Thần! Em không phải Giang Thanh Nhiên đâu, anh tỉnh táo lại đi."
"Anh sẽ hối hận đó. Trang Thần! Cầu xin anh mà..."
"Khi tỉnh táo lại anh sẽ ghét em mất, em không muốn như vậy đâu..."
"Xin anh, thả tay em ra đi..."
Tôi kêu tới khàn giọng, tuyệt vọng mà nghĩ, tôi là Giang Thanh Nhiên thì tốt biết mấy.
Tôi sẽ nguyện ý dâng thân mình cho Trang Thần, nhưng người anh mong ước lại chẳng phải tôi mà.
Giang Ngôn Ý, đừng làm mấy trò tự cho mình là đúng nữa.
Tôi không muốn lại bị ghét bỏ đâu.
Động tác của Trang Thần chợt nhẹ nhàng hơn, anh không còn gấp gáp nữa, mọi động tác đều mang ý cẩn thận kiên nhẫn.
Anh vẫn không thả tay tôi, lại chậm rãi tiến tới gần, dùng đầu lưỡi nhẹ lau đi nước mắt nơi gò má tôi, giọng nói run run khàn khàn gọi: " Ngôn, Ngôn Ý..."
"Anh muốn ...Ngôn Ý."
"Ngôn Ý ơi..."
Trốn không thoát được.
Tôi không muốn bỏ chạy nữa, thôi xem như thứ niềm vui vốn không thuộc về mình này được tôi trộm cho cuộc đời tôi đi.
Sao anh ấy có thể...gọi tên tôi được chứ.
*
Kỳ mẫn cảm của Trang Thần kéo dài ba ngày.
Trang Thần lâm vào trạng thái vô thức, trừ lúc kêu tên ra thì chỉ nói vài từ đơn giản, anh như động vật nhỏ thiếu cảm giác an toàn, thấy tôi rời đi khỏi tầm mắt vài giây đã kêu to nhào tới, vừa khóc vừa gọi tôi.
Mỗi giây mỗi khắc đều ôm tôi, tôi không cách nào đi nấu cơm được, mà trên thực tế tôi cũng chẳng còn sức lực đâu để nấu cơm nữa.
Trong ba ngày, đồ dùng ba bữa của chúng tôi đều do thư kí của anh đưa tới. Có lẽ do trong kỳ mẫn cảm Alpha có tính công kích rất lớn, anh không cho phép bất cứ ai tới gần tôi.
Vừa thấy thư ký tới Trang Thần liền đẩy tôi ra sau lưng, cả người tỏa ra pheromone đe dọa, thư ký mỗi lần ôm đồ tới đều vội vàng đặt xuống rồi chạy biến khỏi biệt thự, chỉ lo Trang Thần sẽ biến nơi này thành hiện trường án mạng.
Tôi không biết có phải Alpha nào cũng sẽ bám người và đáng yêu hơn trong kỳ mẫn cảm hay không, chỉ thấy Trang Thần như một em bé hay làm nũng, mỗi ngày đều kéo tôi lên giường từ sáng sớm tới tối muộn.
Có đôi khi dùng lực hơi mạnh khiến tôi đau mà bật khóc, anh sẽ khóc to hơn cả tôi, cuối cùng tôi lại phải nhẹ xoa tuyến thể dỗ dành cho anh.
Tôi có ba bộ quần áo, đều bị Trang Thần dựt đứt sạch, đành mượn quần áo của anh để mặc tạm.
Quần áo của Trang Thần chẳng hề vừa người tôi, anh rất cao lớn, mỗi lần nói chuyện với anh tôi đều phải ngẩng đầu. Mà tôi từ khi học xong cấp hai đã không cao thêm nữa, ông quản gia thường hay đau lòng nói tôi bị thiếu dinh dưỡng nên mới không cao lên được.
Trước kia tôi rất tự ti, rõ ràng mình là một bé trai, dáng người lại như một bé gái.
Nhưng bây giờ tôi lại thấy hơi vui vẻ, ít nhất...ít nhất khi Trang Thần ôm tôi đi tắm sẽ không cần tốn nhiều sức.
*
Trang Thần kết thúc kỳ mẫn cảm vào tối ngày thứ ba.
Đêm đó tôi theo thói quen vùi vào lồng ngực Trang Thần, vừa xoa tuyến thể vừa kể chuyện trước khi đi ngủ cho anh.
Trang Thần đang nhẹ ôm lấy tôi thì chợt dùng sức, rồi trong chớp mắt đã đẩy tôi ra, thay đổi nhanh tới mức tôi còn chưa kịp phản ứng.
Tôi chỉ thấy được ánh mắt hoảng sợ lúng túng của Trang Thần.
"Thật xin lỗi, Ngôn Ý, anh, anh không nghĩ kỳ mẫn cảm sẽ tới sớm vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#dammy