Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20:

[Lưu ý trước khi đọc!]

1. Truyện chưa được xin phép tác giả, vui lòng không mang ra khỏi wordpress/ wattpad này.

2. Bởi vì Míp không biết tiếng Trung nên bản chuyển ngữ sẽ còn nhiều thiếu sót, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng, không thích xin hãy rời đi trong im lặng, không yêu xin đừng nói lời cay đắng.

3. Mọi người đọc truyện vui vẻ ^^

------

Sự lúng túng lan tỏa giữa hai người.

Thời gian phảng phất như dừng lại.

Diệp Tinh Viễn ngửi được mùi đất.

Còn có mùi hương rất dễ chịu trên người Bùi Diễn Sâm. 

Khá giống mùi cây tuyết tùng.

Mùi thơm thoang thoảng, mang sự tươi mát của thiên nhiên.

Có sức hấp dẫn trí mạng đối với cậu.

Với việc đào sâu nghiên cứu của con người về sự khác biệt của tin tức tố và những kiến thức phổ biến chuyên sâu về tin tức tố, ngày càng nhiều Alpha có thể tự kiểm soát được tin tức tố của bản thân.

Cấp càng cao, thể chất càng mạnh, Alpha càng thông thạo trong việc kiểm soát tin tức tố của chính mình.

Khi tinh thần lực của bọn họ đầy năng lượng, họ thẩm chí có thể kiểm soát 100% tin tức tố, ẩn tin tức tố hoặc sử dụng nó để tấn công người khác.

Nhưng cái gì cũng có mặt trái, nếu như đột nhiên bị giật mình hoặc là mất cảnh giác, họ cũng có thể bị rò rỉ một lượng nhỏ tin tức tố ẩn giấu.

Thông thường một lượng tin tức nhỏ như vậy sẽ không ảnh hưởng đến người khác, khi người đó và hắn có độ xứng đôi đạt đến 90%.

Diệp Tinh Viễn là một Omega, cậu biết rõ điều này.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp phải một Alpha có độ xứng đôi cao như vậy, nhất thời quên mất phản ứng.

Khi tiếp xúc với tin tức tố hương tuyết tùng nhàn nhạt, cậu cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể đều reo hò hạnh phúc.

Cơ thể bị khô cạn trong một thời gian dài sẽ đưa ra phản ứng trực tiếp nhất.

Diệp Tinh Viễn cảm thấy không ổn, nhanh chóng gọi hệ thống.

"11, ngăn chặn khứu giác cảm nhận tin tức tố của tôi."

Hệ thống 001: "Đo lường đưa ra kết quả độ xứng đôi tin tức tố của kí chủ và đối phương cao tới  99,99%, là bạn lữ định mệnh của nhau, không thể bị yếu tố ngoại lai cản trở, cho nên không có cách nào để chặn khứu giác."

"99,99%? Tôi nhớ rằng trong nội dung gốc của sách, độ xứng đôi cả Bùi Diễn Sâm và Tô Lạc Thanh cũng chỉ mới đạt 90% thôi cơ mà? Các người đây là đang đùa tôi sao?" Diệp Tinh Viễn nín thở, cố gắng hạ thấp ảnh hưởng của mùi hương tin tức tố Bùi Diễn Sâm tạo ra.

Nhưng nó chỉ là vô ích.

Tác động của tin tức tố không hoàn toàn đi qua đường hô hấp, mà là truyền qua từng bộ phận trên thân thể, như một cái lưới lớn giăng ra chặt chẽ quấn lấy cậu, khiến cậu không còn nơi nào để trốn.

Chỉ là một lượng tin tức tố yếu ớt cũng có thể khiến cậu phản ứng lớn như vậy, nếu thật sự thả ra hoàn toàn, chửang phải cậu trực tiếp nhũn thành bãi nước xuân sao?

Diệp Tinh Viễn sợ Bùi Diễn Sâm nhận ra sự khác thường của mình, nhanh chóng đẩy vai Bùi Diễn Sâm: "Anh Sâm, anh sao thế?"

Sắc mặt Bùi Diễn Sâm vẫn tái nhợt, nhưng hắn không muốn để cho Diệp Tinh Viễn biết mình sợ sâu, cho nên cố ý rắn mặt, trầm giọng nói: "Trượt chân."

... Trượt mẹ nó chứ chân. 

Diệp Tinh Viễn giả vờ tin: "Vậy bây giờ có thể đứng lên được không? Sau lưng tôi dính đầy nước dâu rồi, quần áo đều bị bẩn hết cả."

Bùi Diễn Sâm lúc này mới chú ý tới chiếc áo sơ mi trắng Diệp Tinh Viễn mặc đã dính đầy màu đỏ của nước dâu, nhưng nhìn qua lại không cảm thấy bẩn chút nào, ngược lại còn mang đến một cảm giác kích thích thị giác.

Sau khi dâu tây bị dập nát, mùi dâu bốn phía càng thêm đậm, nhưng Bùi Diễn Sâm vẫn ngửi được mùi hương càng thơm ngọ và dụ người hơn.

Mùi hương này còn có chút quen.

Chỉ là trong lúc nhất thời hắn nhớ mình đã ngửi thấy ở đâu.

Diệp Tinh Viễn thấy hắn bất động,  liền vỗ vỗ lồng ngực của hắn ra hiệu, cố ý nói: "Vóc người này của anh Sâm xác thực không cần đến phải dùng P, hacker này cũng quá quắt thật, sao anh ta dám thể nghi ngờ vóc người hoàn hảo như này của anh Sâm nhỉ."

Sắc mặt Bùi Diễn Sâm trở nên hơi đen, ánh mắt hơi lạnh, nhìn chằm chằm Diệp Tinh Viễn nửa ngày, nói: "Người hack tài khoản hẳn là cũng họ Diệp."

Diệp Tinh Viễn thưởng thức biến chuyển biểu cảm ảnh đế, cười nói: "Thế à?"

"Xem ra cậu không chỉ cải thiện được kỹ năng diễn xuất mà miệng lưỡi cùng trơn tru hơn rất nhiều." Bùi Diễn Sâm chống đất thử đứng lên, kết quả lần này hắn thực sự bị trượt chân.

Không cẩn thận giẫm phải mặt đất trơn trượt phía sau, lại ngã nhào thêm lần nữa.

Diệp Tinh Viễn vừa định đứng dậy thì lại bị đè xuống.

May mắn thay đất ở đây tương đối mềm, sau khi ngã xuống từ độ cao như vậy, còn bị một Alpha thân hình cao lớn cường tráng hơn mình đè lên, cũng không bị bẹp. 

Không chờ cậu vui mừng vì bản thân không sứt mẻ thì trên môi cảm thấy đau nhức.

Lại còn nếm được vị tanh man mát của máu.

Thời điểm cậu bị Bùi Diễn Sâm ngã lên người, rang môi hai người va vào nhau, bị cướp mất nụ honô đầu thì thôi đi, lưỡi lại còn bị dập chảy máu.

Bùi Diễn Sâm vội vàng đứng dậy, lực tay lại lớn, không cẩn thận liền kéo rách áo sơ mi của Diệp Tinh Viễn, một vài chiếc cúc áo bị đứt rơi lả tả, quần áo vốn lộn xộn lại càng hở thêm.

Lộ ra cơ bụng mờ mờ, nước da trắng lạnh, thoạt nhìn có một mùi vị đặc biệt độc đáo.

...

"Như Bạch, chúng ta phải đi nhanh lên, tớ vẫn không yên lòng về anh họ, tớ sợ anh ấy sẽ bắt nạt anh Tinh." Đồng Ngữ Khiêm và Diệp Như Bạch đi vào phòng làm bài tập dưới ánh mắt từ ái của ông nội

Nhưng  tâm trí của y hoàn toàn không đặt trên vở bài tập.

Vẫn luôn nhìn ngó xung quanh ngoài cửa sổ.

Trong đầu đều là suy nghĩ về Diệp Tinh Viễn.

Rất sợ Diệp Tinh Viễn bị Bùi Diễn Sâm bắt nạt.

Căng thẳng đến mức đi tới đi lui trong phòng.

Nhiều lần muốn ra ngoài, đều bởi vì nhìn thấy ông nội đang uống trà ở phòng khách dưới lầu mà bỏ cuộc.

Lần này, mãi mới chờ được đến lúc ông nội ngồi mệt rồi trở về phòng.

Y nhanh chóng kéo Diệp Như Bạch đi xuống, tìm Diệp Tinh Viễn và Bùi Diễn Sâm khắp nơi.

Hai người bọn họ hết những nơi khác, cuối cùng mới tìm đến nông trại này. 

Sở dĩ tìm đến nông trại cuối cùng là bởi Đồng Ngữ Khiêm biết Bùi Diễn Sâm sẽ không quá dễ chịu khi đến gần nông trại.

Kết quả thật bất ngờ, y thực sự tìm được anh họ và thân tượng của y ở nông trại.

Chỉ là, hình ảnh đập vào mắt khiến Đồng Ngữ Khiêm kinh hãi đến thất thanh. 

Tại sao thần tượng của y lại quần áo xộc xệch, đôi môi sưng tấy còn chảy cả máu?

Máu đó lại còn dính ở trên cả môi anh họ? 

Trên người cả hai đều dính đầy bùn đất, nước dâu tây và cỏ dại ... 

Chuyện này nhìn thế nào cũng giống như vừa kết thúc một hồi "đại chiến" ở trong nông trại!

Nhưng là, không phải anh họ không thích anh Tinh sao?

Anh Tinh không phải cũng không hợp với anh họ sao?

Lẽ nào mọi thứ trên mạng đều là giả? 

Bề ngoài là đối thủ một mất một còn, trên thực tế lại là cặp tình nhân lén lút yêu nhau?

"Anh họ? Anh Tinh? Hai anh?" Đồng Ngữ Khiêm rốt cục tại khoảnh khắc bước vào cửa nông trại, cũng tìm lại giọng nói của mình.

Diệp Tinh Viễn quay đầu, nhìn thấy biểu tình rạn nứt của bạn fan nhỏ bé bỏng của mình, lại một lần nữa muốn đào hố nhảy xuống tại chỗ.

"Thật ra  không phải..."

Diệp Tinh Viễn kiên trì muốn giải thích.

Nhưng mà còn chưa kịp giải thích gì, Diệp Như Bạch, người nãy giờ vẫn đứng cạnh Đồng Ngữ Khiêm đột nhiên sải chân chạy nhanh tới, dựa vào đà chạy để lấy lực, mạnh mẽ đấm một cái vào mặt Bùi Diễn Sâm

"Ầm!"

Sự việc đột nhiên xảy đến làm Bùi ảnh đế không kịp trở tay, gương mặt vinh quang đón nhận toàn bộ cú đấm.

Diệp Tinh Viễn ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt hốc mồm, miệng Đồng Ngữ Khiêm há to đủ để nhét một quả trứng gà.

Bùi Diễn Sâm chạm vào mặt mình, đau đến shhh thành tiếng.

Cú đấm này của Diệp Như Bạch không hề kiềm chế, trực tiếp đấm mặt hắn lệch sang bên.

Diệp Tinh Viễn tê cả da đầu giữ chặt em trai mình, cơ thể chắn phía trước với tư thế che chở, cúi đầu xin lỗi Bùi Diễn Sâm: "Anh Sâm, thật sự xin lỗi, đứa nhỏ này bốc đồng quá, nhất định là hiểu lầm rồi."

"Anh à, anh có ngốc không thế? Loại người lòng lang dạ thú mang anh đến nông trại để động tay động chân không xin lỗi thì thôi, anh lại còn xin lỗi ngược lại?" Diệp Như Bạch nóng nảy nói.

Diệp Tinh Viễn nhanh chóng ấn đầu em trai mình xuống cùng xin lỗi Bùi Diễn Sâm.

"Không không, sự tình không phải nhưu em thấy, tất cả đều là tai nạn."

Diệp Như Bạch tức giận đến mức hất tay Diệp Tinh Viễn ra, lớn tiếng chất vấn: "Hắn ta hôn anh mà là tai nạn? Xé toác quần áo của anh cũng là tai nạn?"

Vừ nghe thấy hai chữ xé toác này, vành tai của Diệp Tinh Viễn đỏ bừng vì xấu hổ.

Câu nhanh chóng che miệng em trai, giải thích: "Đó thật sự là tai nạn, em đừng có làm loạn nữa."

"Em làm loạn? Em..." Đồng tử của Diệp Như Bạch phóng lớn, hắn đột nhiên cảm thấy không thể tin được: "Anh ba, lẽ nào anh thật sự thích tên khốn này?"

"Ph-... Không phải, đừng có nói bừa, anh là Alpha, anh ấy cũng laf Alpha, hormone của cả hai bài trừ lẫn nhau, làm sao có thể thế được." Diệp Tinh Viễn cảm giác chuyện này càng tô càng đen.

Bùi Diễn Sâm trầm ngâm.

Hắn nhớ lại cái mùi hương thơm ngọt vừa nãy, khi ở trường phim lần trước hắn cũng đã từng ngửi qua.

Vậy đó hẳn là mùi tin tức tố của Diệp Tinh Viễn.

Mặc dù có chút giống tin tức tố của Omega, nhưng chắc chắn không phải Omega, mà là tin tức tố của Alpha.

Hắn ngửi thấy mùi này hai lần nhưng cơ thể không có sản sinh phản ứng bài xích, ngược lại cảm thấy mùi rất dễ chịu, khiến người ta  không tự chủ được muốn lại gần.

Đó là tình huống mà trước đây chưa từng gặp phải.

Có lẽ nào ...

Kỳ thực đối tượng thích hợp của hắn là Alpha không?

Tác giả có chuyện muốn nói: Bùi Diễn Sâm: Mùi tin tức tố của cậu ấy thật ngọt, mà cậu ấy lại là Alpha ... Hóa ra mình hợp với Alpha.

Cảm tạ tại 2020-07-09 23:25:23~2020-07-11 00:26:06 trong lúc vì ta ném ra phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: A ức 25 bình; nhạn xấp 4 bình; có thể vui mừng không thêm băng 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta chống đỡ, ta hội tiếp tục cố gắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro