Chương 26 -30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ★ Chương 26 – Người đàn ông vận đồ trắng ★  

Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng liền sửng sốt.

Mịa nó!

Anh đã băng kín mít thành xác ướp như này rồi mà vẫn có người nhận ra anh được.

Mộ Nhất Phàm bội phục không gì sánh bằng mà quay đầu, trông thấy một người đàn ông vận một cây trắng, dáng người cao gầy đứng ở đối diện lối đi bộ bình tĩnh nhìn anh.

Người đàn ông kia ước chừng hai mươi bảy tuổi, dung mạo nhã nhặn, khí chất ưu nhã, mái tóc Tiểu S màu nâu mềm mại, khóe môi hơi cong lên, nụ cười như mộc xuân phong, thế nhưng đôi mắt dài lại mang theo vẻ tà mị, khiến cả người vừa chính lại vừa tà. (Như mộc xuân phong: chỉ tâm tình vui sướng thoải mái)

Người đàn ông kia là ai?

Trong đáy mắt Mộ Nhất Phàm lóe lên tia nghi hoặc.

Trong trí nhớ thân thể này chưa từng gặp qua người đàn ông này, thế nhưng trong anh lại có cảm giác muốn thân mật gần gũi với người này một cách mãnh liệt.

Người đàn ông vận đồ trắng băng qua đường, dừng lại trước mặt Mộ Nhất Phàm, nheo mắt lại một cái, trong con ngươi hiện lên tia không vui: "Sao cậu lại băng kín mặt?"

Mộ Nhất Phàm vô thức trả lời câu hỏi của anh ta: "Uống thuốc nên mặt bị dị ứng, sợ dọa người khác, không thể làm gì hơn là băng kín mặt lại."

Nói xong, trong lòng anh cả kinh, sao mình lại dễ dàng trả lời câu hỏi của đối phương như vậy, cũng may mà anh không nói thật ra.

Người đàn ông vận đồ trắng kia không hoài nghi câu trả lời của anh, giơ bàn tay sờ lên băng gạc trên khuôn mặt anh, sau đó nắm lấy cánh tay Mộ Nhất Phàm, đi tới rào chắn cổng biệt thự rồi ngồi xuống, bàn tay kia đặt chính xác lên chỗ hơi sưng lên trên bắp đùi phải của Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm cúi đầu nhìn tay anh ta, đồng tử mắt đột nhiên co rút lại.

Móng tay anh ta thế mà lại là màu đen, đồng nghĩa với việc anh ta đã trở thành tang thi thật sự.

Mộ Nhất Phàm không khỏi sởn da gà, đưa mắt nhìn lên gương mặt người đàn ông này, lúc này mới để ý sắc mặt anh ta tái nhợt, viền mắt hiện tơ đỏ nhàn nhạt khiến đôi mắt hẹp dài thêm phần tà mị.

Rốt cuộc người đàn ông này là ai?

Rõ ràng còn chưa tới mạt thế, thế nhưng lại có một tang thi chân chính xuất hiện trước mặt anh.

Người đàn ông vận đồ trắng ngẩng đầu, đoạn hỏi: "Ung thư xương, đúng không?"

Mộ Nhất Phàm vội vã thu hồi suy nghĩ, gật đầu.

Người đàn ông vận đồ trắng kéo bàn tay trái anh đang đút trong túi quần ra, lật mu bàn tay một cái, móng tay màu xám đen hiện ra trước mặt người đàn ông này.

Người đàn ông vận đồ trắng hơi ngẩn ra, không dám tin dùng đầu ngón tay cái mài qua móng tay Mộ Nhất Phàm, thấp giọng mà nói: "Giờ mới đầu tháng tư mà đã biến thành màu xám đen rồi."

Mộ Nhất Phàm nhìn móng tay màu đen của người đàn ông này, đoạn nói: "Bác sĩ gia đình tôi nói móng tay đổi sang màu xám đen là bởi tôi đang tiến vào giai đoạn cuối ung thư xương, tôi thấy móng tay anh màu đen, lẽ nào anh cũng mắc ung thư xương?"

Lời này hiển nhiên là anh phịa ra, mục đích là muốn buộc người đàn ông kia phải nói ra.

Người đàn ông vận đồ trắng nghe vậy, không vui mà buông tay anh ra: "Bác sĩ gia đình mà cậu nói là Lý Thanh Thiên phải không?"

"Ừ."

"Cậu nghĩ lời của ông ta tin được sao?" Người đàn ông vận đồ trắng cười nhạt, nhìn chòng chọc đôi mắt hở ra khỏi lớp băng trên khuôn mặt Mộ Nhất Phàm, đột nhiên đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại: "Tôi cảm thấy cậu không giống với trước đây."


**********************************************

  ★ Chương 27 – Rốt cuộc anh ta là ai? ★  

"Thình thịch", nhất thời tim Mộ Nhất Phàm đập loạn lên, lo lắng người đàn ông vận đồ trắng này nhìn ra điều gì đó.

Thế nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, có lẽ là người đàn ông vận đồ trắng này biết Mộ Nhất Phàm trước kia, hoặc là phát hiện anh không giống với Mộ Nhất Phàm trước kia, có cho đối phương nghĩ thế nào cũng không ra, thân thể này đã đổi chủ từ lâu.

Chỉ là trong thân thể này, quả thật không hề quen biết người đàn ông kia, thế nhưng sao đối phương lại dùng giọng điệu, thái độ vô cùng quen thuộc mà nói chuyện với anh chứ, anh cũng cảm thấy người đàn ông này hết sức quen thuộc, giống như đã quen nhau từ lâu rồi.

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, rút bàn tay mình về, quyết định nghe theo ký ức trong đầu mà nói: "Anh này, hình như chúng ta không quen nhau mà? Sao anh biết tôi không giống với trước kia?"

"Không quen.." Người đàn ông vận đồ trắng không giận mà cười: "Quả thật chúng ta không quen biết."

Đột nhiên anh ta nhìn thấy cái gì đó, nụ cười trên môi đột nhiên cứng đờ, đáy mắt hiện lên sự hoài nghi và tàn ác, chợt túm lấy cổ áo Mộ Nhất Phàm, giận dữ nói: "Bụng cậu bị làm sao vậy? Không phải là mập ra đấy chứ? Sao cậu lại mập ra được?!"

Mộ Nhất Phàm nghĩ cái người đàn ông này đúng là một tên thần kinh, một giây trước còn cười đến là như mộc xuân phong, một giây sau đã cuồng nộ như kẻ điên.

Anh dùng sức gạt tay người đàn ông này, đẩy anh ta ra bực bội nói: "Ai nói tôi mập ra? Có anh mới mập con bà nó ra ấy, tôi đây là đầy hơi, là đầy hơi có hiểu hay không hả. Không hiểu thì tới bệnh viện mà hỏi bác sĩ, tiện thể bảo người ta thông não anh ra!!!"

"Đầy hơi?" Người đàn ông không mấy tin tưởng mà nhìn cái bụng tròn vo của anh.

Mộ Nhất Phàm tức giận: "Anh, đúng là cái đồ quái gở, dù tôi có mập ra thì cũng liên quan cái cóc khô gì tới anh?"

"Sao lại không.." Đột nhiên người đàn ông vận đồ trắng ngưng lại, day day mi tâm, đoạn nén lại cơn giận, bất đắc dĩ mà nói: "Không nói chuyện này nữa. Lần này tôi tới thành G là để đặc biệt thăm cậu một chút, nhưng biến hóa của cậu lại ngoài dự liệu của tôi, sự tình cũng phát triển lệch quỹ đạo, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có điều này tôi phải nhắc nhở cậu, đến khi móng tay cậu hoàn toàn đổi sang màu đen, nhất định cậu phải giữ vững thần trí, sau đó có chuyện gì thì tới thành B tìm tôi."

Nói xong, đúng lúc này có một chiếc taxi lái tới.

Anh ta vẫy vẫy tay, kêu xe taxi dừng lại.

Mộ Nhất Phàm vội vã hỏi: "Anh là ai?"

"Đến khi cậu tới thành B rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết." Người đàn ông vận đồ trắng mỉm cười, khôi phục lại vẻ tao nhã ban đầu, xoay người mở cửa xe taxi ra.

"Khoan đã."

Người đàn ông vận đồ trắng nghĩ rằng Mộ Nhất Phàm còn điều gì muốn hỏi, dừng bước chân lại nhìn anh.

Mộ Nhất Phàm vội vàng chạy tới, giống như một con khỉ lanh lợi, nhanh chân chui vào cửa xe mà người đàn ông kia mở ra, dùng giọng điệu vô tội mà nói với người bên ngoài: "Cái xe taxi này là tôi gọi tới, nếu anh muốn ngồi xe thì tự gọi xe khác đi."

Khóe miệng người đàn ông vận đồ trắng giật giật.

Mộ Nhất Phàm không thèm nhìn gương mặt đen lại của anh ta, nhanh chóng đóng cửa xe, nói: "Tài xế, lái xe đi."

Tài xế lập tức đạp chân ga, lái xe rời đi.

Mộ Nhất Phàm quay đầu lại, từ cửa sổ sau nhìn về phía người đàn ông vẫn đang đứng tại chỗ kia, thở phào một hơi, ngay sau đó trái tim lại đập mạnh.

Trong tiểu thuyết anh viết, khi móng tay hoàn toàn chuyển sang sắc đen, vẫn giữ được ý thức, còn có thể khống chế ăn thịt người, ít nhất là phải trên cấp bảy, cũng không biết đẳng cấp người đàn ông này cao tới đâu, trên người có dị năng hay không.

Quan trọng nhất là, còn chưa tới tận thế, sao đã có một tang thi cao cấp xuất hiện, hơn nữa, trong tiểu thuyết của anh không tồn tại một người như vậy, không biết người đàn ông kia chui lên từ cái xó nào?

Anh ta, rốt cuộc là ai?


*********************************************

  ★ Chương 28 – Chị ★  

Mộ Nhất Phàm nhanh chóng ném chuyện người đàn ông vận đồ trắng kia ra sau đầu, bởi đến khi anh thủ tiêu nam chính xong rồi, thế giới này sẽ không tồn tại, cho nên anh mặc kệ chuyện rốt cuộc người đàn ông này là ai.

Đi tới trung tâm thành phố, việc đầu tiên anh làm là tới tiệm thuốc mua thuốc xổ, lại mua thêm một hộp thuốc tiêu hơi, len lén giấu đi.

Sau khi đi ra khỏi tiệm thuốc, anh liền tới siêu thị mua quần áo, bởi vì bụng của anh khá to, cho nên chỉ có thể mua những bộ quần áo rộng rãi thoải mái, để lúc bụng nhỏ xuống vẫn có thể mặc.

Ngoài ra, anh còn giúp nam chính mua mấy bộ thường phục cool ngầu, nhân cơ hội này lôi kéo quan hệ với nam chính.

Mộ Nhất Phàm vừa chọn được quần áo ưng ý, liền nhận được điện thoại Chiến Bắc Thiên gọi tới.

"Trưa nay tôi có việc làm ăn cần phải bàn, cậu tự đi tìm nơi nào giải quyết bữa trưa đi." Chiến Bắc Thiên nói xong liền cúp máy.

Mộ Nhất Phàm rầu rĩ, không phải Chiến Bắc Thiên là quân nhân sao? Hắn cần bàn chuyện làm ăn gì chứ? Chẳng lẽ là bàn chuyện thu mua hàng hóa?

Anh nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, là ngày 11 tháng 4, không khỏi ngẫm lại xem trong tiểu thuyết ngày 11 tháng 4 nam chính làm gì.

Anh nhớ ngày 11 tháng 4, nam chính hẹn hai thương nhân bán súng đạn ở nhà hàng Tây Lan Pháp , mua một lượng súng đạn lớn, sẽ giao dịch vào đầu tháng sau, sau đó một đêm, mạt thế bao trùm thế giới.

Nghĩ tới mạt thế sắp tới, Mộ Nhất Phàm lập tức xốc lại tinh thần, chuyện tối quan trọng bây giờ là tìm một nơi giải quyết móng tay.

Anh đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, cuối cùng đi vào một tiệm làm móng ở trên tầng bảy, nhưng ra ra vào vào nơi này đều là những cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp, một người đàn ông đi vào, thật đúng là mất tự nhiên.

Mộ Nhất Phàm đứng bên ngoài chần chừ hồi lâu.

Gương mặt bị băng bó kín mít khiến nhân viên trong cửa hàng lầm tưởng anh là kẻ biến thái hoặc tới để cướp bóc, thiếu điều gọi bảo vệ tới bắt anh.

Mộ Nhất Phàm thấy nhân viên trong cửa hàng đều đang ngó ra bên ngoài, trong lòng biết bộ dạng của mình rất gây chú ý, để giữ cái mạng này, anh đành cắn răng, nhắm mắt đi vào, nói với cô nhân viên đang mỉm cười cứng ngắc: "Tôi muốn làm móng."

Nhân viên cửa tiệm ngẩn cả người, liền hiểu ra nhất định là Mộ Nhất Phàm ngượng ngùng, nên mới đi tới đi lui bên ngoài lâu như thế.

Cô mỉm cười: "Chào anh, đây là lần đầu tiên anh tới tiệm chúng tôi làm móng sao?"

"Ừ." Mộ Nhất Phàm thấy những người khác đều nhìn qua bên đây, vội vàng hỏi: "Có phòng VIP hay không?"

"Có, thế nhưng phí phục vụ trong phòng riêng đắt hơn phí phục vụ bình thường 10%..."

Mộ Nhất Phàm cắt ngang lời cô: "Cho tôi một phòng VIP."

"Vâng ạ." Nữ nhân viên dẫn Mộ Nhất Phàm đi tới quầy lễ tân, nói với nhân viên lễ tân: "Anh đây muốn một phòng VIP."

Nhân viên trong quầy lễ tân kiểm tra máy tính, cười nói: "Thưa anh, hiện giờ chúng tôi còn một phòng VIP, ở.."

Cô còn chưa dứt lời, ngoài cửa vang lên một giọng nói lanh lảnh kiêu căng: "Tôi muốn phòng VIP kia."

Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng quay đầu, nhìn ba cô gái đang đi về phía anh.

Đến khi anh trông thấy khuôn mặt son phấn xinh đẹp của cô gái đi đầu kia, không khỏi bật thốt lên: "Chị."


*******************************************

  ★ Chương 29 – Móng tay của anh cứng quá ★  

Nhân viên lễ tân và nhân viên phục vụ còn chưa nghe rõ Mộ Nhất Phàm nói cái gì, lực chú ý đều dồn hết lên trên người mới tới, lập tức nở nụ cười xán lạn mà chào hỏi: "Dung tiểu thư, đã lâu không gặp."

Cô nàng trang điểm xinh đẹp đi đầu khẽ ngước mặt lên, ra vẻ cao quý hơn người, nói lại một lần nữa: "Tôi muốn phòng VIP kia."

Nhân viên phục vụ có vẻ khó xử, đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm ở bên cạnh: "Cái này.."

Dù sao thì anh chàng này cũng tới trước, giờ để phòng cho người tới sau, có vẻ không hợp tình lắm.

Nhân viên lễ tân nịnh hót mà nói: "Vốn là phòng này để lại cho Dung tiểu thư..."

Cô ta quay sang nhìn Mộ Nhất Phàm đang mở to mắt nhìn cô gái, nụ cười càng sâu hơn: "Chắc anh đây sẽ không tranh với Dung tiểu thư đâu, có phải vậy không ạ?"

Mộ Nhất Phàm ngơ ngác gật đầu.

Cái cô Dung tiểu thư này giống hệt chị gái anh là Mộ Nhất Tuyết, nếu không phải khí chất khác nhau thì anh đã nhào tới từ lâu rồi.

Cô gái son phấn kia nhìn gương mặt băng kín mít của Mộ Nhất Phàm, trong mắt lóe lên tia chán ghét, sau đó hất tóc đi theo sự chỉ đường của nhân viên.

Hai cô gái đi theo thấy Dung tiểu thư dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Mộ Nhất Phàm, mỉa mai mà nói: "Đàn ông con trai mà lại tới tiệm nail, nếu không phải biến thái, nhân yêu thì cũng là gay!"

"Xem mặt hắn băng bó kín mít thế kia kìa, nhất định là muốn phẫu thuật thành con gái nhưng thất bại." Hai người vừa nói vừa đi theo Dung tiểu thư vào trong phòng VIP.

Mộ Nhất Phàm: "..........."

Khốn kiếp, có ý gì đây hả?

Anh đã nhường phòng vip cho rồi, còn dùng giọng điệu kia để đả kích anh.

Nhân viên lễ tân thấy Mộ Nhất Phàm tức giận, vội nói: "Thưa anh, tuy không còn phòng nhưng chúng tôi có thể sắp xếp cho anh một góc thanh tĩnh, để thợ làm móng tốt nhất làm cho anh."

Mộ Nhất Phàm nhìn đầu móng tay xám đen của mình, thu cơn giận về, gật đầu.

Nhân viên lễ tân gọi một thợ làm móng tới làm cho Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm đi vào trong góc ngồi, bỏ bàn tay trong túi quần ra: "Tôi bị nấm móng, cho nên tôi muốn làm móng nhìn như màu móng tay bình thường, để không nhìn ra tôi bị nấm móng là được rồi."

Nhân viên làm móng nhìn bàn tay anh một chút, ngón tay thon dài như nghệ sĩ dương cầm, tiếc là móng tay màu xám đen như được sơn một lớp màu: "Thưa anh, móng tay của anh sẫm màu quá, dùng sơn trong suốt hoặc dùng sơn màu nhẹ không thể át đi màu móng tay, dùng sơn màu đục thì lại quá lộ liễu, cho nên tôi đề nghị anh dán móng giả, không lộ rõ mà còn có thể giấu đi màu móng tay anh, thế nhưng anh bị nấm móng, sơn móng tay và dán móng giả rất có thể sẽ gây tổn thương tới móng tay anh."

Nói nấm móng là để lừa nhân viên, Mộ Nhất Phàm thì sợ hỏng móng gì chứ, liền nói: "Cứ dán móng giả là được rồi, cả móng chân tôi cũng bị, cái này cô sơn cho tôi một lớp màu gần giống là được rồi."

"Được ạ." Đầu tiên nhân viên cho Mộ Nhất Phàm rửa tay để khử trùng mầm nấm, sau đó ngâm tay vào nước ấm để làm mềm da, đợi đến khi da mềm rồi, dùng băng gạc thấm nước lau mặt và kẽ móng, tiếp đó dùng một cây kìm nhỏ để cắt da thừa và vùng da xâm vào móng, sau đó dùng kìm để cắt sửa định hình kiểu móng lý tưởng.

Thế nhưng, đến bước cắt sửa móng tay, cây kìm móng tay sắc bén nhất thế mà lại bị sứt.

"...." Nhân viên làm móng không nói gì nhìn chỗ bị sứt mẻ trên kìm móng tay.

Mộ Nhất Phàm: "........"

Tiếp đó, nhân viên làm móng liên tục thay năm cái kìm, thế nhưng đều bị sứt một chỗ như vậy.

Cô lúng túng cười: "Thưa anh, móng tay của anh cứng quá."

Này cũng dị quá rồi đi.

Móng tay gì mà cứng đến nỗi làm hỏng cả kìm.

Kì quái là, rõ ràng móng tay không dày, sao có thể cứng như vậy chứ?

Mộ Nhất Phàm ngượng ngùng nhìn cô: "Có phải bồi thường tiền kìm không?"

Thành thật mà nói, anh cũng bị chính mình hù dọa, không ngờ móng tay của anh lại cứng tới như vậy, có lẽ chuyện này có liên quan tới việc uống linh tuyền.

Nhân viên làm móng: "........"

Cô đổi sang dùng dũa móng, thế nhưng ba mặt dũa đều bị mài mòn, trong khi móng tay lại chẳng hề gì. Thật không biết là dũa mài móng tay, hay là đang dùng móng tay mài dũa.

Nhân viên làm móng bất đắc dĩ nói: "Thưa anh, chúng ta không sửa móng nữa, dán móng luôn được không ạ?"

Đương nhiên Mộ Nhất Phàm đồng ý, làm hỏng nhiều dụng cụ của người ta như vậy, đến chính anh cũng thấy ngại.

Nhân viên làm móng không cần phải sửa móng nữa, những bước sau đơn giản hơn rất nhiều.

Mộ Nhất Phàm nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai, nhỏ giọng hỏi: "Cái cô Dung tiểu thư ban nãy là ai vậy?"

Nhân viên làm móng đưa mắt nhìn anh một cái, hạ giọng nói: "Cô ấy là Dung tiểu thư của tập đoàn Dung thị."

Mộ Nhất Phàm không thể tin trợn to mắt: "Cô ta là Dung Tuyết?"

Mẹ ơi!!

Sao nữ phụ lại giống chị ruột anh thế cơ chứ?!

Sao quan hệ nhân vật trong tiểu thuyết lại khác xa đời thực như vậy?

Ở trong hiện thực, chị ruột anh rõ ràng sẽ kết hôn với trúc mã của anh là Chiến Bắc Thiên, thế nhưng trong tiểu thuyết, bọn họ lại là kẻ thù của nhau.

À mà không, thật ra nữ phụ thích nam chính, nhưng nam chính vô cùng ghét cô ta, phải nói là hận cô ta mới đúng, bởi vì ở kiếp trước, nữ phụ cũng thích nam chính, nhưng nam chính lại chỉ đối tốt với nữ chính, bởi vì yêu quá hóa hận mà nữ phụ liên thủ với Tang Thi Vương, lợi dụng nữ chính, dẫn nam chính vào chỗ chết.

Nhân viên làm móng vội 'suỵt' một tiếng: "Tên của Dung tiểu thư, không ai được gọi như vậy, hơn nữa mắt nhìn của Dung tiểu thư rất cao, những người đàn ông bình thường, tiểu thư chỉ thấy chướng mắt."

Lời này là để ám chỉ Mộ Nhất Phàm, rằng Dung tiểu thư chướng mắt anh.

Mộ Nhất Phàm nghe ra được ý tứ trong lời cô, mắt trợn trắng dã.

Dù Dung Tuyết có coi trọng anh, anh cũng không có ý với cái người giống chị ruột mình như vậy.

Nhân viên làm móng tốn hơn nửa giờ, làm xong móng tay và móng chân cho Mộ Nhất Phàm: "Thưa anh, anh xem xem có hài lòng không ạ?"

Mộ Nhất Phàm thỏa mãn nhìn móng tay mình, nếu không nhìn kỹ, quả thật không biết anh dán móng giả, màu sắc không khác người thường là bao, chỉ là móng chân có thể dễ dàng nhìn ra lớp sơn.

Nhưng không sao cả, chỉ cần đi tất và giày, nam chính sẽ không thấy móng chân anh.

"Khi nào thì móng tay sẽ bong ra?"

Nhân viên làm móng nói: "Khoảng chừng hai tuần sẽ bong ra, anh có thể mua một lọ keo dán móng, để khi bong ra có thể tự mình dán lại."

Mộ Nhất Phàm mua một lọ keo dán và một lọ sơn móng, liền trả tiền rời đi.

Trong khi đợi thang máy, Dung Tuyết và hai người bạn của mình cũng đi ra.

"Dung Tuyết, đã sắp một giờ chiều rồi, chúng ta đi đâu ăn đây?" Một người trong đó hỏi.

Dung Tuyết suy nghĩ một lúc: "Ở gần đây có tiệm cơm tây Tây Lan Pháp, chúng ta tới đó ăn cơm tây."

Mộ Nhất Phàm vừa nghe, hai lỗ tai liền dựng lên.

Tới Tây Lan Pháp ăn cơm?

Không phải nam chính cũng hẹn hai thương nhân súng đạn dùng cơm ở Tây Lan Pháp sao?

Phải rồi.

Theo tình tiết trong tiểu thuyết, nam chính bàn xong chuyện thu mua súng đạn, đang chuẩn bị rời nhà hàng thì gặp nữ phụ, cũng bắt đầu từ đó, nữ phụ thích nam chính.

Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút, liền đi theo nữ phụ, nói không chừng có thể gặp nam chính.

Đến khi đó, anh sẽ nhân cơ hội quấn lấy nam chính, cùng bồi dưỡng cảm tình với nam chính.

Dù sao thì cũng đã được một tuần kể từ khi anh xuyên vào tiểu thuyết, càng ngày càng tới gần thời điểm mạt thế, nhưng với nam chính mà nói anh vẫn chỉ là một người xa lạ.

Khiến anh nhức đầu là, đến giờ nam chính vẫn còn gọi anh là "Mộc tiên sinh", khiến anh cảm thấy khoảng cách giữa hai người rất lớn, cho nên anh phải nhanh chóng hành động mới được.

Dung Tuyết và hai người bạn thấy người đứng ở cửa thang máy, lập tức im lặng không nói thêm gì nữa.

Hai cô bạn kia khinh thường liếc mắt nhìn Mộ Nhất Phàm, hừ lạnh một tiếng, đi vào trong thang máy.

Mộ Nhất Phàm làm như không nhìn thấy mấy cô chế giễu mình, xách túi lớn túi nhỏ, theo ba người đi vào trong thang máy, nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại.

Một người bạn của Dung Tuyết phát hiện ra Mộ Nhất Phàm vẫn luôn bám theo phía sau, vội nói với Dung Tuyết: "Dung Tuyết, cái tên biến thái kia vẫn bám sau lưng chúng ta."

Dung Tuyết và một người bạn khác quay đầu lại, liền thấy gương mặt 'nổi bần bật' của Mộ Nhất Phàm đang từ từ đi theo phía sau.

Hơn nữa, mấy cô đi nhanh, anh cũng đi nhanh, mấy cô đi chậm, anh cũng thả bước chậm lại, rõ ràng là đang bám theo.

"Nhà hàng ở phía trước, ở đó có bảo vệ." Một cô gái nhỏ giọng nói.

Mấy cô liền chạy nhanh vào nhà hàng, cuống quít nói với bảo vệ: "Ở đằng kia có một tên biến thái đi theo bọn tôi, chính là anh ta, cái người băng mặt kín mít kia kìa."

Mấy cô chỉ vào Mộ Nhất Phàm đang chuẩn bị vào nhà hàng, kêu ầm lên.

Hai nhân viên bảo vệ cả kinh, đi ra ngoài cửa ngăn Mộ Nhất Phàm lại.

Mộ Nhất Phàm thắc mắc nhìn bọn họ: "Sao vậy? Nhà hàng không bán nữa sao?"

Anh nghiêng mình nhìn qua cửa sổ, bên trong khá đông người ngồi.

"Thưa anh, có người nói anh theo dõi họ."

Mộ Nhất Phàm sửng sốt, bất mãn nói: "Tôi theo dõi ai? Tôi tới đây ăn cơm mà?"

Anh kéo nhân viên bảo vệ ra, đi vào bên trong, không ngờ lại bị bảo vệ ngăn lại.

Mộ Nhất Phàm giận dữ: "Mấy người còn không cho khách vào?"

Nếu không phải vì muốn gặp nam chính, anh đã đổi sang nhà hàng khác từ lâu rồi.

Mộ Nhất Phàm lại né sự ngăn cản của bảo vệ một lần nữa, đoạn đẩy cửa đi vào, nhất thời, Dung Tuyết và hai cô bạn thét lên chói tai: "Hắn ta vào rồi, hắn ta vào rồi."

Bảo vệ nghe thấy ba khách nữ kêu lên, vội vàng xông lên, bẻ hai tay Mộ Nhất Phàm ra phía sau.

"Aiii, đau, đau, mấy người làm gì vậy?" Mộ Nhất Phàm không hiểu gì la to: "Mấy người đối xử với khách hàng như vậy hả?"

Bảo vệ lạnh lùng nói: "Xin lỗi, chỗ chúng tôi không hoan nghênh anh."

"Anh..."

"Mộc tiên sinh?" Một giọng nói trầm thấp từ bên trong cửa truyền ra.


**********************************************

  ★ Chương 30 – Cậu không hợp làm vận động mạnh ★  

Mộ Nhất Phàm nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức ngẩng đầu, trông thấy người đàn ông cao lớn đứng ở cửa vào, hai mắt sáng lên: "Bắc Thiên."

Cũng may là tình tiết truyện không lệch khỏi quỹ đạo.

Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm bị tóm hai tay, mi tâm chau lại, đôi mắt hung ác lướt qua hai gã bảo vệ.

Hai gã bảo vệ bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn làm cho kinh hãi, vội vã buông tay ra.

Mộ Nhất Phàm vội chạy tới bên người Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên nhìn anh xách theo gần hai mươi túi đồ, nhạt giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Mộ Nhất Phàm phẫn nộ trừng mắt nhìn hai gã bảo vệ: "Anh hỏi bọn họ ý, vô duyên vô cớ ngăn tôi lại, không cho tôi đi vào."

Hai gã bảo vệ vội vã giải thích: "Thưa anh, chuyện là thế này, ban nãy có ba tiểu thư nói có một tên biến thái băng mặt kín mít theo dõi họ, cho nên bọn tôi mới ngăn anh ta lại."

Mộ Nhất Phàm cả giận nói: "Biến thái? Mịa nó chứ ông nói ai biến thái? Tôi biến thái chỗ nào?"

Hai gã bảo vệ: "..........."

Băng kín mít cả mặt nhận không ra người như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy rõ là biến thái.

"Với lại, tôi theo dõi người ta lúc nào cơ?"

Bảo vệ nhìn về phía ba người Dung Tuyết ở trong nhà hàng: "Là ba tiểu thư kia nói."

Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn vào trong nhà hàng.

Chiến Bắc Thiên thấy một người trong đó, trong phút chốc nheo mắt lại, con ngươi lóe lên tia lạnh lẽo.

Nhóm Dung Tuyết ở cách xa chỗ Chiến Bắc Thiên, chỉ chú ý tới vẻ ngoài tuấn mỹ của Chiến Bắc Thiên, lại không nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn.

"Anh chàng kia đẹp trai thật đấy." Một người bạn của Dung Tuyết thốt lên.

Dung Tuyết ngạc nhiên nhìn Chiến Bắc Thiên tới thất thần, đột nhiên tim đập mạnh hơn.

Cũng không phải cô chưa từng gặp qua anh chàng nào đẹp trai, thế nhưng, những anh chàng vừa đẹp trai lại vừa có khí chất như Chiến Bắc Thiên thì không có nhiều.

Một người bạn khác che miệng cười nói: "Hình như anh chàng kia đang nhìn Dung Tuyết, chắc là nhìn trúng Dung Tuyết rồi."

Mặt Dung Tuyết hiện lên sắc hồng: "Mấy cậu đừng nói linh tinh."

"Chao ôi, Dung Tuyết xấu hổ kìa."

Nhóm bạn Dung Tuyết nhìn ra Dung Tuyết có ý với anh chàng kia, liền đưa ra chủ ý: "Dung Tuyết, tớ thấy hình như cái tên biến thái là bạn tốt với anh chàng đẹp trai kia, cậu thử mượn cớ đi tới, nói chỉ là hiểu lầm, để lại ấn tượng tốt cho anh ấy đi."

Đúng là Dung Tuyết có chút động tâm, rất muốn tiếp cận anh chàng đẹp trai kia.

Bên ngoài nhà hàng Tây, Mộ Nhất Phàm nhìn thấy đám Dung Tuyết, không khỏi đỡ trán, ngẫm lại hành vi của mình lúc ban nãy, đúng là khiến người khác phải nghi ngờ: "Đây chỉ là hiểu lầm, ban nãy tôi đợi thang máy, thấy mấy cô ấy bảo gần đây có nhà hàng cơm Tây, nên cũng muốn tới dùng cơm thử."

Đương nhiên, mục đích thật sự của anh là giả vờ vô tình gặp nam chính, không ngờ lại bị người ta coi là biến thái, đúng là oan ức quá đi mà.

"Cái này..."

Bảo vệ có chút khó xử, đang nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như nào, Dung Tuyết lại mỉm cười ưu nhã đi tới, lịch sự mà nói: "Thật sự xin lỗi anh, là bọn tôi hiểm lầm anh, bảo vệ không làm anh bị thương chứ? Nếu anh không ngại, tôi muốn mời anh và bạn của mình ăn một bữa, coi như để nhận lỗi."

"......" Mộ Nhất Phàm nhìn Dung Tuyết không nói gì.

Này! Này! Nàyyyyyyyyyyyyyy!

Rõ ràng người cần phải xin lỗi là anh, nhưng sao nữ phụ lại nhìn nam chính đắm đuối con cá chuối thế kia, có ý gì đây hảaaaaaaaaaaaa.

Tiếc là, dù có nhìn nữa nhìn mãi thì nam chính cũng không thích cô đâu nhớ!!

Với lại, cô có bị đui hay không hả, không thấy ánh mắt nam chính nhìn mình lạnh lẽo thế nào sao?

Nếu như ánh mắt có thể giết người, nhất định nữ phụ đã bị giết một vạn lần trong một giây rồi!

Mộ Nhất Phàm nhân lúc nam chính còn chưa nói gì, lịch sự từ chối: "Cảm ơn cô, nhưng bạn tôi không quen ngồi ăn với người lạ."

Nếu như Dung Tuyết là chị gái anh, anh sẽ không nhiều lời mà lập tức tác hợp cho họ, đáng tiếc là không phải.

Anh kéo tay áo Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên lấy lại tinh thần, dời đường nhìn từ trên người Dung Tuyết chuyển sang Mộ Nhất Phàm: "Sao vậy?"

"Tôi đói rồi."

Đáy mắt Chiến Bắc Thiên lóe lên tia không vui: "Sao giờ cậu mới đi ăn?"

"Tôi mới mua đồ xong." Mộ Nhất Phàm nhận thấy Chiến Bắc Thiên đang giận mình, nhưng anh không biết hắn tức cái gì, không phải giận nữ phụ chém sang anh đấy chứ?

Chiến Bắc Thiên nhận lấy túi đồ trong tay anh, không đếm xỉa tới Dung Tuyết đang nhìn mình chòng chọc, xoay người đi tới nói nhỏ với hai người ngoại quốc kia đôi câu.

Hai người đàn ông ngoại quốc gật đầu, rời nhà hàng Tây trước.

Chiến Bắc Thiên dẫn theo Mộ Nhất Phàm vào trong nhà hàng, yêu cầu một bao sương, sau đó bồi bàn dẫn bọn họ đi lên tầng ba.

Hai cô bạn của Dung Tuyết thấy sắc mặt Dung Tuyết xấu hơn bình thường, biết là đã mời thất bại, liền đi lên trấn an.

"Dung Tuyết, cậu không sao chứ?" Một cô bạn quan tâm hỏi.

Dung Tuyết chợt quay đầu trừng mắt nhìn bạn mình, tức tối nói: "Đều tại cậu đưa ra ý kiến tồi tệ này, làm tôi bị mất mặt, anh ta vốn không để ý tới tôi!"

Người bạn cảm thấy mình bị oan, chủ ý của cô đưa ra đâu có tệ, nếu Dung Tuyết không tán thành ý kiến này, đâu cần phải làm theo lời cô.

Gương mặt đã qua phẫu thuật chỉnh hình của Dung Tuyết càng dữ tợn hơn: "Anh ta không để ý tới tôi, tôi lại càng muốn có được anh ta, còn mấy cậu nữa, mặc kệ dùng biện pháp gì, nhất định phải làm anh ta nhớ đến tôi, còn phải lấy được cách thức liên lạc với anh ta, nếu không, tập đoàn Dung thị sẽ chấm dứt hợp tác với nhà mấy người."

Sắc mặt hai cô bạn trở nên khó coi, lại vẫn cố mỉm cười: "Bọn mình sẽ lấy được cách thức liên lạc với anh ta."

Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, đi vào trong nhà hàng, không để ý tới hai người bạn ở sau lưng đang trừng mắt nhìn mình.
——
Trong một bao sương thanh tĩnh trên tầng ba, Mộ Nhất Phàm kêu bồi bàn một phần beefsteak tiêu đen năm phần chín.

Chiến Bắc Thiên lại nói: "Năm phần beefsteak tiêu đen, chín kỹ, không cần làm phần cậu ấy vừa gọi."

Mộ Nhất Phàm mở to mắt nhìn hắn: "Gọi nhiều như vậy, anh ăn chưa no sao? Mà ăn beefsteak chín kỹ không ngon lắm mà."

Chiến Bắc Thiên nhìn anh không lên tiếng.

Mộ Nhất Phàm liền hiểu ra năm phần beefsteak tiêu đen kia là gọi cho mình, ai bảo gần đây anh ăn nhiều như vậy, hơn nữa ăn beefsteak nửa sống nửa chín không tốt cho dạ dày lắm.

"Dạo này tôi ăn hơi nhiều." Anh ngượng ngùng cười cười: "Phải rồi, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, còn có thể gặp nhau ở đây, ban nãy anh với hai người ngoại quốc kia từ phòng ăn đi ra, anh tới đây nói chuyện làm ăn sao?"

Chiến Bắc Thiên hờ hững ừ một tiếng, không nói thêm gì, cả ngươi rơi vào trầm tư.

Mộ Nhất Phàm nhìn đôi mắt lạnh lẽo của hắn, đoán chừng hắn đang ngẫm lại chuyện gặp phải Dung Tuyết lúc ban nãy.

Bầu không khí trong bao sương cũng lạnh xuống theo, như điều hòa để 18 độ không bằng, khiến anh không khỏi rùng mình một cái.

Mộ Nhất Phàm bèn lấy một bộ thường phục trong túi ra: "Bắc Thiên, tôi mua cho anh mấy bộ quần áo, anh xem một chút xem có thích không?"

Anh mua dựa theo sở thích của Chiến Bắc Thiên ngoài đời thực, hẳn Chiến Bắc Thiên trong tiểu thuyết cũng sẽ thích.

Chiến Bắc Thiên không ngờ Mộ Nhất Phàm lại mua quần áo cho mình, hơi ngẩn ra: "Cậu mua quần áo cho tôi?"

Mộ Nhất Phàm cười hì hì: "Ừ, tôi mua theo size của anh, chắc sẽ vừa người."

Chiến Bắc Thiên nghi hoặc: "Cậu biết size của tôi?"

Mộ Nhất Phàm ho nhẹ một tiếng: "Tôi nhìn người anh rồi đoán size ấy mà."

Thật ra là anh biết size của Chiến Bắc Thiên ở ngoài đời thực.

"Cảm ơn." Chiến Bắc Thiên thật tâm thật ý nói tiếng cảm ơn, hắn rất hài lòng với bộ quần áo trong tay mình, bất luận là kiểu dáng hay màu sắc đều vô cùng hợp ý hắn.

Nếu như để hắn tới trung tâm thương mại mua quần áo, cũng sẽ chọn kiểu dáng như vậy.

Mộ Nhất Phàm thấy bầu không khí trong bao sương ấm áp trở lại, liền cất quần áo đi, đợi đến khi về nhà thử, sau đó nhân lúc tâm tình Chiến Bắc Thiên đang tốt bèn hỏi: "Chiều nay anh có việc gì không?"

Theo tình tiết trong tiểu thuyết, sau khi nam chính trao đổi xong việc mua bán với hai thương nhân súng đạn kia, sẽ cho mình nghỉ ngơi nửa ngày, cũng không biết liệu có khác gì với nội dung trong tiểu thuyết không.

Chiến Bắc Thiên suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: "Không có."

"Thế chúng ta đi chơi bowling được không?" Mộ Nhất Phàm hưng phấn nói, anh đề cử hoạt động thể thao này theo sở thích của nam chính.

Chiến Bắc Thiên nhíu mày: "Không thích hợp."

Mộ Nhất Phàm nghi hoặc, lẽ nào sở thích của Chiến Bắc Thiên trong tiểu thuyết khác với Chiến Bắc Thiên ngoài đời thực: "Không thích hợp? Thế chúng ta đi chơi tennis?"

"Không thích hợp."

"Đi cưỡi ngựa?"

"Không thích hợp."

Mộ Nhất Phàm chán nản: "Không thích hợp là sao? Là anh không muốn đi, hay là thế nào? Có thể trả lời rõ ràng hay không."

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên nhìn lướt qua dưới ngực anh: "Cậu không hợp vận động mạnh."

Mộ Nhất Phàm ngớ ra: "Sao lại không hợp? Mấy cái kia tôi biết hết mà."

"Đầy hơi."

Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nói: "Ai nói đầy hơi thì không được vận động mạnh? Sao tôi không biết?"

Chiến Bắc Thiên không nói gì.

Mộ Nhất Phàm nghĩ nam chính đã nghĩ cho mình như vậy, nhất định phải nghĩ ra một hoạt động gì đó hợp với mình, không chọn hoạt động giải trí nào quá kịch liệt: "Được rồi, thế chúng ta đi xem phim được không?"

Chiến Bắc Thiên nhìn ánh mắt long lanh làm bộ đáng thương của anh, chân mày nhíu chặt lại, không khỏi gật đầu.

"Vậy được rồi, để tôi chọn phim điện ảnh nhé." Mộ Nhất Phàm hưng phấn lấy điện thoại ra, lên mạng tìm bộ phim hay: "Chúng ta đi xem phim hành động được không?"

"Quá bạo lực."

Mộ Nhất Phàm lại ngớ ra, cái người nam chính không biết đã giết qua bao nhiêu tang thi này lại thấy phim hành động quá bạo lực, buồn cười quá đi mà.

"Thriller?"

"Quá đẫm máu."

"Phim kinh dị?"

"Quá kích thích."

"Phim hài?"

"Quá nhảm."

"Phim tình cảm."

"Không thích hợp."

"Phim khoa học viễn tưởng?"

Chiến Bắc Thiên nghe thấy từ này, không khỏi nghĩ tới tận thế, ánh mắt u ám lại: "Không muốn xem."

Cuối cùng Mộ Nhất Phàm cũng không nhịn được nữa mà nổi giận: "Mợ nó, rốt cuộc anh muốn xem phim gì?"

Sao anh lại không biết hóa ra nam chính lại là một người kén chọn như vậy chứ, cái này không được, cái kia cũng không xong, thế rốt cuộc muốn cái gì hả hả hả.

Không muốn đi thì cứ việc nói thẳng đi, hà tất phải hành anh như thế chứ.

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn qua màn hình di động anh, đột nhiên khóe môi hơi cong lên, chỉ vào màn hình di động mà nói: "Chúng ta đi xem cái này."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro