Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên phi cơ nhắm mắt chỉ chốc lát, đột nhiên một trận phiền lòng xuất hiện. Khoa Lạc Đặc mở đôi mắt màu xanh nước biển của mình, không yên lòng mà nhìn mây trắng ngoài phi cơ.

Y vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không cho mày nhăn lại — Nhạc Hồ ở bên cạnh, bởi vì không muốn làm cho tâm phúc lo lắng quá nhiều mà kìm chế.

Nhưng, những lời Nhạc Hồ nói vẫn còn trong não y không buông tha – Người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc bình thường bởi vì tính tình quật cường mà đều trong những khoảng thời gian ngắn mà chết đi... Chết đi...

Khoa Lạc Đặc chán ghét cái từ này. Không có cách nào tưởng tượng được thân thể Đông Phương lạnh như băng, bản thân không thể cảm nhận được khí tức ấm áp của cậu. Ở sâu trong trái tim, giống như bị mèo cào mà trở nên khó chịu..

"Thiếu gia..." Khoa Lạc Đặc chậm rãi quay đầu, nhìn Nhạc Hồ ngồi ở bên cạnh: "Chuyện gì?"

"Có cần tôi hỗ trợ gì không?" Nhạc Hồ giải thích: "Ngài nhíu mày"

Có lẽ bởi vì nghĩ đến trống rỗng, ngay cả vẻ mặt cũng thể hiện rõ. Khoa Lạc Đặc lập tức cảnh giác, khuôn mặt thể hiện hỉ nộ chính là điều tối kị của người cầm quyền, không nên như thế bởi vì con mèo nhỏ.

Y nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần. Phi cơ trên tầng mây, ánh sáng mặt trời chiếu đến có điểm chói mắt. Nhạc Hồ đợi một hồi, lại tiếp tục cúi đầu xem văn kiện trước mặt.

"Nhạc Hồ" Giữa lúc đang trầm mặt, Khoa Lạc Đặc đột nhiên mở miệng: "Đi Hoa Lãng Bảo."

Nhạc Hồ ngạc nhiên mà ngẩng đầu: "... Nhưng là hành trình xế chiều"

"Cậu đi an bài đi. Tôi đi nghỉ ngơi vài ngày"

Vì vậy, phi cơ liền thay đổi hành trình.

Hoa Lãng Bảo, vốn là nơi Khoa Lạc Đặc nhốt Đông Phương.

Ở đây chính là một pháo đài cổ kính nằm gần biển, từng góc luôn luôn tồn tại khí tức đặc biệt của Đông Phương. Khoa Lạc Đặc đứng ở bên cạnh cửa sổ ngày thường Đông Phương thích đứng nhất, nhìn chăm chú cảnh ngoài vách núi.

Đông Phương không có đoán sai, ở nơi này hình như không có nơi phòng thủ, kỳ thực nếu không có thiết bị giám sát cùng tuyến hồng ngoại ghi chép hết, nơi này không có sinh vật nào không bị theo dõi, nếu như Đông Phương không để ý mà từ nơi này chạy trốn, cảnh báo sẽ từ lúc cậu nhảy xuống cửa sổ, chưa tới một giây liền vang vọng cả pháo đài cổ kính.

Cậu còn có thể phát hiện cách ngoài khơi không tới một thước, có hé ra võng đặc chế, bất cứ sinh vật gì giống người rơi vào, sẽ lập tức bị bắt.

Từ khi Đông Phương lần đầu tiên đứng ở bên cạnh cửa sổ, Khoa Lạc Đặc đã biết tâm lý vật nhỏ có chủ ý gì, y cũng xác minh mà đối với Đông Phương phát ra cảnh cáo.

Nhưng dù sao Khoa Lạc Đặc cũng có điểm lo lắng. Y giữ lại một đường sống nhằm thử sự phục tùng của Đông Phương đối với mình, có lẽ bản thân đối với Đông Phương có một chút thiếu tự tin

"Tại sao lại muốn làm như vậy?" Khoa Lạc Đặc chẳng những an bài thiết bị bắt người, hơn nữa bất động thanh sắc hao một số tài sản lớn giấu thiết bị dưới nước không cho người thấy, Nhạc Hồ tự hỏi. Khoa Lạc Đặc đối với việc này không đáp. Y không thể nói cho Nhạc Hồ — y lo lắng.

Nếu như Đông Phương phản ứng nhanh, rơi vào trong bẫy lưới, trước lúc phát hiện ra lưới tồn tại, không thể dùng pháp bảo mình giấu diếm — thanh tiểu đao để cắt lưới, có thể sẽ gặp nguy hiểm trong biển.

Khoa Lạc Đặc rất rõ tình hình dưới mặt nước hung hiểm, Đông Phương chưa chắc biết — Cậu am hiểu trộm đồ vật, nhưng lại không am hiểu cách trốn. Có lẽ, cậu trực tiếp bị sóng biển mạnh đánh vào hòn đá, sau đó phun máu tươi hôn mê giữa biển rộng, thẳng đến hít thở không thông.

Khoa Lạc Đặc không muốn nhìn thấy tình huống như vậy, y cũng không muốn đoạt đi pháp bảo mà Đông Phương tự nghĩ là bản thân giấu không người nào biết —con mèo nhỏ vốn là muốn có một vài bí mật nhỏ.

Cho nên, y chi rất nhiều tiền, lo cho chuyện tình coi như hoang đường... Chuyện hoang đường... Khoa Lạc Đặc cười khổ. Đâu có ai biết rằng biển này, y đã từng phái người, đem phía dưới sửa sang lại giống như một bể bơi.

Đôi khi sự cơ trí của Nhạc Hồ thật đáng ghét. Tại một lúc nào đó, đối với Khoa Lạc Đặc đưa ra vấn đề không thể trả lời, lập tức nói một câu giống như đâm vào trái tim Khoa Lạc Đặc. Hắn nói: "Thiếu gia tình nguyện cho Đông Phương chạy, cũng không muốn Đông Phương bị thương tổn."

Lúc ấy, Khoa Lạc Đặc lập tức dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Nhạc Hồ một chút. Nhạc Hồ dũng cảm, rất nhàn nhã mà tiếp tục phân tích: "Nếu như Đông Phương có thể kịp thời cắt lưới của chúng ta, đá dưới biển có thể là công cụ cuối cùng ngăn cản cậu ta chạy thoát. Nếu là đánh lên tay cậu ta một cước, đuổi bắt cũng dễ dàng một chút."

Khoa Lạc Đặc lạnh lùng mà trả lời: "Nói không chừng đánh lên đầu em ấy, chúng ta có thể trực tiếp lấy được thi thể."

Nghe được Khoa Lạc Đặc mang theo tức giận mà trả lời, Nhạc Hồ mới không nói nữa. Tình nguyện cho Đông Phương chạy trốn, cũng không muốn cho cậu bị thương tổn.

May mà Đông Phương cũng không như Nhạc Hồ đoán được tâm tư của Khoa Lạc Đặc, nếu không cậu đã sớm trốn thoát. Vật nhỏ nghe lời như vậy, chính là bởi vì cậu tin tưởng Khoa Lạc Đặc tuyệt đối lòng dạ độc ác đối phó mình – nếu như cậu chạy trốn.

Trong tâm lý của Đông Phương, ta tám phần so với ma vương còn đáng sợ hơn. Khoa Lạc Đặc lạnh lùng cười, môi khẽ nhếch lên.

Đông Phương, đại khái đã rơi vào trong tay Đằng Tân cùng Khải Thân. Lấy thủ đọạn cùng tính tình của hai người kia, chỉ sợ Đông Phương chịu không ít khổ.

Khoa Lạc Đặc một bên nói với chính mình cái này chính là giáo huấn tốt đối với con mèo nhỏ nghịch ngợm này, một bên lại mơ hồ lo cho cậu bị chuyện gì. Có lẽ sẽ không rất nghiêm trọng..

Đông Phương mặc dù tính tình không tốt, tính cách tùy hứng, hơi có cơ hội là sẽ được voi đòi tiên, nhưng cũng là rất dễ dàng cầu xin tha thứ. Ánh mắt to đen lay láy trừng lên, đáng thương hề hề mà cầu xin tha thứ, nước mắt giống bức tượng tuyệt mỹ mà rơi xuống, bộ dáng xinh đẹp như vậy ai có thể cự tuyệt?

Khoa Lạc Đặc nghĩ như vậy, hơi trấn an một ít. Ở phía sau, tiếng đập cửa vang lên.

"Tiến vào." Khoa Lạc Đặc đáp, xoay người tựa vào cửa sổ nhìn Nhạc Hồ từ cửa bước vào.

"Thiếu gia, đây là một ít tư liệu đã được sửa. Hôm nay có hội nghị lúc xế chiều, đã phái Ban Đặc, gã là người trong gia tộc vừa mới được điều lên, do phu nhân tiến cử."

"Đối với chuyện gia tộc chung quy vẫn quan tâm" Khoa Lạc Đặc cười nhẹ nói: "Bảo trì địa vị trong nhà của mình, mới có thể bảo trì vị địa vị trượng phu trong gia tộc, thật là một ý nghĩ thông minh."

Nhạc Hồ tự hỏi một chút, cẩn thận hỏi: "Muốn tôi tìm cơ hội đem Ban Đặc điều tra không? Gã mới nhậm chức, rất dễ dàng tìm ra sơ hở."

"Không cần. Loại người này không đáng nhắc tới, cho bà ta sắp đặt một hai người, hơi chút an tâm đi." Khoa Lạc Đặc cảm thụ gió biển ngoài cửa sổ thổi tới, ưu nhã mà nói: "Chúng ta sẽ tùy lúc là rút đi quyền lợi của gã là được."

Nhạc Hồ rõ ràng mà gật đầu. Khoa Lạc Đặc ngồi trên ghế sa lon, nâng tách cà phê, uống một chút. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhạc Hồ còn đứng trong phòng: "Còn có chuyện muốn nói với tôi?"

"Đúng vậy." Nhạc Hồ cúi đầu nghĩ một chút, hỏi: "Thiếu gia, có thể hướng ngài hỏi một chút vấn đề nhỏ được không?"

"Vấn đề nhỏ?" Khoa Lạc Đặc cười cười, gật đầu: "Chuyện tình cậu nói nhỏ nhưng chưa bao giờ như thế. Điều này làm cho tôi đối với vấn đề của cậu cảm thấy thích thú. Được rồi, cậu có thể hỏi."

Y ngồi thẳng, chờ vấn đề của Nhạc Hồ. Nhạc Hồ cúi đầu, phảng phất vấn đề có thể khó nói.

Sau đó, hắn trước ánh mắt hăng hái của Khoa Lạc Đặc mà ngẩng đầu: "Tôi nghĩ, bây giờ cũng không phải thời cơ để nói đến việc này."

"Vấn đề nhỏ, còn cần tìm thời cơ thích hợp?" Khoa Lạc Đặc khẽ cười.

Nhạc Hồ không chút nào ngượng ngùng, hắn nói: "Tôi nghĩ mình dường như còn có thói quen kiếm thời cơ thích hợp để nói lên một ít chuyện."

Hắn lễ phép nói, đối với mỉm cười của Khoa Lạc Đặc mà rời đi. Khoa Lạc Đặc nhìn Nhạc Hồ rời đi, y có thể khẳng định vấn đề Nhạc Hồ đề cập cùng Đông Phương có liên quan, nhưng y xác thực không biết vấn đề gì.

Nhạc Hồ đưa ra vấn đề về Đông Phương, lại làm cho Khoa Lạc Đặc khó có thể chống đỡ. Điểm này Khoa Lạc Đặc cũng không thể không nhận thức.

Sở dĩ khó có thể chống đỡ, đó là bởi vì tâm lý của Khoa Lạc Đặc có một chút không yên ổn. Người cầm quyền mà không bình tĩnh, như thế nào có thể khôn khéo đối mặt với nghi vấn của tâm phúc tận tâm và trung thành?

Đông Phương..... Khoa Lạc Đặc sau khi suy nghĩ, rốt cuộc ảo não mà nhận định, y tìm ra được nơi phát ra tất cả phiền não, làm cho người ta tâm loạn —- Đông Phương.

Cho dù Khoa Lạc Đặc từng trong mắt cũng như trái tim của Đông Phương một mực giống như ác ma, nhưng là bây giờ, y đã thăng cấp thành thiên sư rồi.

Sau khi bị Đằng Tân cùng Khải Thân xuống tay hành hạ không chút nào khống chê nặng nhẹ, Đông Phương bắt đầu nhiệt tình hoài niệm tới Khoa Lạc Đặc. Cậu thậm chí vì chính mình trốn thoát khỏi Khoa Lạc Đặc mà bắt đầu hối hận.

"Khụ khụ... Khụ...."

Đông Phương kịch liệt ho khan, mới vừa ăn vào trong bụng một chút cháo bởi vì dạ dày co rút nghiêm trọng mà toàn bộ đều nôn ra.

Mặc dù bản thân bị lăn qua lăn lại xém mất cái mạng nhỏ, nhưng cậu nhìn Đằng Tân bị chính mình nhổ ra uế vật làm bẩn cả trang phục trắng tinh, trong ánh mắt cất giấu vài phần hả hê.

Khải Thân ngồi ở đối diện, thở dài nói: "Đằng Tân, tôi dám khẳng định cậu ta cố ý." Gã đi tới, quỳ xuống một chân bên giường, nhéo cằm Đông Phương nhìn Đằng Tân nói. "Tôi giúp anh điều giáo cậu ta một chút." Hiện lên trên mặt, chính là tươi cười đầy tình dục mà Đông Phương ấn tượng sâu nhất.

Đông Phương tâm tình tốt đang nhìn hả hê bỗng nhiên lập tức biến mất, cậu sợ hãi lui vào trong, né cánh tay Khải Thân duỗi tới. Cơ hồ chẳng phân biệt ngày đêm mà luôn phiên bị đùa giỡn, Đông Phương đối với nam nhân này đã sợ hãi tới cực độ.

Khải Thân trầm thấp cười, cố ý làm cho Đông Phương chạy trốn tới góc chết trên giường, dù bận vẫn ung dung mà nắm chặt tay, kéo cậu ra.

"Không cần!" Đông Phương kêu to lên, đôi mắt giống như muốn khóc xuống, phảng phất lại nghĩ tới nước mắt của mình đối với Khải Thân căn bản là không có thương xót. Cậu lập tức buông tha cho chính sách ai binh (ý là dùng nước mt), giương nanh múa vuốt mà dùng cước đá ngay hạ thân của Khải Thân.

Kinh nghiệm hành hạ thân thể không còn linh hoạt cùng tốc độ như ngày xưa, Khải Thân dễ dàng mà đem hai chân trắng noãn của cậu chộp vào trong tay. Chỉ cần thêm lực, mắt cá chân liền bị bóp nát, phát ra tiếng răng rắc.

Đông Phương the thé kêu một tiếng, động tác phản kháng yếu đi vài phần. Trời sinh khi bị đau đớn sẽ khóc, nước mắt như tơ tầm cuối cùng cũng rơi xuống trên giường. Nước mắt nếu dùng trên người Khoa Lạc Đặc, có lẽ còn có chút hiệu quả....

Cánh tay cường tráng hữu lực bắt đầu dùng sức mở ra hai chân của Đông Phương, phân thân bị bại lộ trong không khí làm cho cậu sợ hãi rùng mình một cái. Rơi vào tay hai người đáng sợ này, cậu rất rõ ràng thời gian hành hạ có biết bao nhiêu thống khổ.

"Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Đông Phương giãy dụa thắt lưng, kinh hoàng mà kêu. Tính cách cậu như một tiểu hài tử, lúc gặp phải uy hiếp, cũng chỉ biết mạnh mẽ mà giãy dụa.

Đáng tiếc cậu không rõ, loại ngây thơ này, cùng tính cách tinh nghịch xảo trá và khuôn mặt tuyệt đỉnh xinh đẹp, chính là càng kích động lên dục vọng của nam nhân.

Ngay cả Đằng Tân cũng bắt đầu cởi áo của Đông Phương, nhích lại gần. Hắn cùng Khải Thân hiểu ý mà ánh mắt vừa tiếp xúc, lập tức bắt đầu hành động.

Đằng Tân thay thế Khải Thân bắt được mắt cá chân của Đông Phương, đem hạ thân của Đông Phương hơi chút nâng lên. Đông Phương chỗ yếu ớt nhất bị mở ra, càng thêm kinh hoảng, thỉnh thoảng khó khăn mà ngẩng người lên, nhưng kiên trì không được bao lâu lại té xuống.

Khải Thân cũng không nóng nảy, gã đã phát hiện chơi đùa nhàn nhã so với việc có chút đơn thuần hứng thú hơn rất nhiều. Tiến đến giữa hai chân bị Đằng Tân mở ra, ranh mãnh mà khẽ liếm phân thân của Đông Phương một chút, liền nghe thấy hô hấp dồn dập của Đông Phương bởi vì khẩn trương.

"Đông Phương rất chờ mong nha." Đằng Tân trêu chọc, đơn giản ngồi trên giường, đem chân Đông Phương đặt lên vai.

Miệng Khải Thân còn đang bỏ công sức, từ từ hôn bên trong bắp đùi mẫn cảm, vừa quan sát da thịt của Đông Phương. Trên bắp đùi trắng noãn đã sớm lưu lại vài vết mờ, đó là chứng cớ lưu lại của tối hôm qua.

Mẫn cảm của Đông Phương làm cho Khải Thân mỉm cười. Thân thể trắng nộn, theo mỗi lần khẽ hôn xuống mà sợ run. Chỉ có dùng hàm răng cắn nhẹ vào da thịt, cũng làm Đông Phương không thể ức chế mà run rẩy.

Đáng yêu, bắp đùi tỉ lệ hoàn mỹ, bọn họ từng ở nơi này cẩn thận dùng qua roi, châm, Đằng Tân thậm chí còn dùng chút lửa trên mặt đốt một trận, Đông Phương vừa khóc vừa ho ra máu. Nhưng thật khó tin, nhanh như vậy liền khôi phục lại. Vẫn trơn mềm như cũ, nhẵn nhụi, ngay cả xúc cảm của lụa thượng đẳng cũng không bằng.

Dâm hèn hôn từ bắp đùi kéo dài đến đầu gối, Khải Thân duỗi đầu lưỡi bắt đầu liếm lại lên trên, làm cho thân thể Đông Phương một trận tê dại, sau đó tiếp tục phập phồng hôn qua bắp chân, thẳng đến tấm lưng trắng ngà.

Tấm lưng đặc biệt trắng nõn, quả thực như trong suốt, có thể dễ dàng thấy được mạch máu xanh tinh tế. Khải Thân mỗi lần chứng kiến mạch máu của Đông Phương lưu động, nhịn không được muốn tiêm xuân dược vào, nhìn trên mặt Đông Phương trằn trọc trở mình nhưng bộ dáng lại dâm đãng không được giải phóng.

Nặng nhẹ không đồng nhất liếm lên lòng bàn chân của Đông Phương, Khải Thân hai tròng mắt nhìn phản ứng mê mang của Đông Phương. Lòng bàn chân là nơi thứ hai mẫn cảm trên thân thể con người, thân là người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc đối với nơi này lại càng mẫn cảm. Lòng bàn chân ngứa ngáy theo thần kinh dựng đứng lên, khiến Đông Phương không cách nào bảo trì lại tần suất hô hấp, một chút một chút hiện lên khoái cảm.

Cho dù là cảm nhận được khoái cảm, Đông Phương vẫn như cũ không cách nào chịu được, cậu rõ ràng cảm giác được tàn nhẫn như thế nào. Mơ hồ cảm giác được khoái cảm giữa tâm ác ý, tay vẫn cào loạn, mạnh mẽ đem gối đầu ở trên giường, hướng Khải Thân ném qua.

Gối đầu may mắn đánh trúng Khải Thân đang cúi đầu nhấm nháp thơm ngon. Lực công kích không quan trọng, nhưng khiêu khích làm cho Khải Thân căm tức, chọn mi nhìn Đằng Tân. Đằng Tân vẫn cào nhẹ hai chân Đông Phương, hắn trêu tức mà cười nhìn Khải Thân, nằm sấp đến bên tai Khải Thân, rất nhanh nói vài câu, không biết lại muốn nói ra phương pháp đáng sợ gì ngược đãi mèo con tuyệt mỹ.

Đông Phương nghe không được hai người nói gì, không được tự nhiên mà nghiêng đầu. Không tiếng động làm cho cậu sợ hãi toàn thân cứng nhắt, im lặng nhìn hai người.

Khải Thân nghe được mi như nổi bão, nhìn chằm chằm thân thể trắng noãn của Đông Phương nằm ở trên giường không tài nào nhúc nhích, cười nói: "Lần đùa giỡn này này, sợ có vài phần không thể khôi phục."

"Không sợ, dù sao cậu ta cũng có khả năng lành lại nhanh chóng."

"Được, tôi đi lấy đồ vật." Khải Thân quay đầu, dùng hai tròng mắt màu lam thâm thúy mê đắm nhìn Đông Phương, vừa lại tiến lên nắm chân Đông Phương chơi đùa một hồi, cười hắc hắc nói: "Tôi không tin không khống chế được, tôi liền ăn sạch cậu."

Đông Phương bị ngữ khí tàn ngược của gã làm cho sợ đến co rụt lại, nghiêng đầu một chút nhìn Đằng Tân. Đằng Tân luôn có nhiều chủ ý rất đáng sợ, Đông Phương đoán không ra hắn lần này lại tìm đồ vật gì để lăn qua lăn lại người.

Đằng Tân không nói gì, nhìn Đông Phương mập mờ cười, nói với Khải Thân: "Anh đi tìm đồ vật, tôi trông cậu ta."

Khải Thân lúc này mới buông ra chân nhỏ của Đông Phương, rất nhanh mà đi ra cửa.

Đông Phương đưa mắt nhìn bóng lưng của Khải Thân, trống ngực ngày càng trầm. Đằng Tân ngồi ở bên giường, mặc kệ Đông Phương chậm rãi động đậy thân thể tiến lui vào trong góc.

Bọn họ muốn làm cái gì? Đông Phương càng nghĩ càng sợ, cậu bắt đầu suy nghĩ miên man, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn thần sắc Đằng Tân.

"Có muốn biết nội dung của trò chơi mới không?" Đằng Tân đột nhiên mở miệng, dọa Đông Phương giật mình.

Cậu co ở trong góc, dùng tơ tằm trên giường đem mình che lại, nghe vậy từ từ thò đầu ra, nhẹ nhàng mà gật đầu.

Đằng Tân lộ ra tươi cười làm cho người ta trái tim băng giá: "Không nên gấp gáp, rất nhanh cậu có thể biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro