Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Phương nằm bên trong giường, cuộn mình ngủ say. Cho dù ở trong mộng, vẫn duy trì tư thế bảo vệ mình, hai tay ôm chặt lấy thân. Tay trắng noãn trên lưng, ấn vài đạo vết thương xanh tím.

Khoa Lạc Đặc thoa thuốc lên vết thương trên vai của mình, nghe Đông Phương hô hấp đều đều, khẽ cười rộ lên.

Y mỉm cười nhìn Đông Phương, làm cho y kinh ngạc không phải vết thương vô cùng phi thường trên người Đông Phương, mà là ngón tay vốn linh hoạt, có thể mở ra bất cứ mật khóa trên thế giới, chính là trạng thái rũ xuống.

Bị chặt đứt sao? Là bị cố ý hành hạ thành như vậy?

Khoa Lạc Đặc cẩn thận mà tới gần, nhìn chằm chằm tay Đông Phương cẩn thận đáng giá, phỏng chừng phải qua một thời gian dài mới có thể trở lại như cũ.

Y không biết, hai tay linh hoạt này của Đông Phương vốn không phải là lần đầu tiên bị thương tổn. Khi Đông Phương bị bắt đi, hai tay đã bị Đằng Tân tàn nhẫn mà đè nứt ra rồi. Mà thương thế bây giờ, là lúc tay Đông Phương hồi phục lại như cũ bị Đằng Tân một quyền trừng phạt.

Lông mi run nhè nhẹ, con mèo nhỏ tựa hồ trong mộng cũng không được an bình. Cậu nhắm mắt trên giường nhẹ nhàng xoay người, chăn mỏng cũng vì động tác ấy mà hạ hơn phân nửa.

Nhìn hài tử tư thế ngủ tức giận, Khoa Lạc Đặc lại khẽ cười rộ lên. Phảng phất đơn giản như vậy nhìn chăm chú, nhìn cậu chìm vào giấc ngủ, trong lòng ấm áp khiến y mỉm cười.

Dường như không nên như vậy đi, quan hệ của chủ nhân cùng sủng vật. Khoa Lạc Đặc cảnh cáo mình. Bất quá y rất nhanh đem cảnh cáo này vứt ra sau đầu. Lúc Đông Phương ngủ, y không nghĩ bản thân miễn cưỡng nghiêm mặt mà giấu diếm mỉm cười thật tình. Đông Phương, dù sao cũng là vật nhỏ có mị lực.

"Nếu như hôm nay không đem em mang về, vậy em sẽ ăn không ít khổ qua rồi." Khoa Lạc Đặc tự nhủ nói, y ngồi ở đầu giường, coi chừng con mèo nhỏ của y. "Em làm cái gì khiến Đằng Tân cùng Khải Thân tức giận như vậy?"

Khoa Lạc Đặc kéo xuống chăn mỏng, đắp trên người Đông Phương, ngón tay thon dài, nương theo cơ hội nhấm nháp cơ thể trơn mềm của Đông Phương.

Lúc chạm đến da thịt Đông Phương, cặp mắt đen lay láy kia đột nhiên mở lớn, vẻ mặt sợ hãi. Thần sắc giống như hài tử đang trong mộng ngọt ngào, bị người khác dùng động tác thô lỗ từ trên giường túm lên.

Không thể tưởng tượng, Đông Phương đang ngủ trầm như vậy, dĩ nhiên bởi bị một người êm ái chạm đến, mà hoàn toàn thanh tỉnh.

Hơn nữa, Khoa Lạc Đặc biết thân thể cậu rất suy yếu, cần được nghỉ ngơi.

"Làm sao vậy?" Khoa Lạc Đặc vẻ mặt lộ ra trấn an, thanh âm truyền lại hoa lệ mà uy nghiêm.

Đông Phương sợ hãi mà rụt lui, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Trong lúc ngủ thường xuyên bị như vậy đánh thức sao?" Khoa Lạc Đặc chậm rãi tới gần Đông Phương, ưu nhã nói: "Bọn họ căn bản không cho em có cơ hội nghỉ ngơi? Phương pháp điển hình phá hủy ý chí, trong lúc mộng đem em không hề phòng bị mà kéo vào địa ngục."

Đông Phương lui thân thể, len len hướng về phía thành giường, tránh nơi Khoa Lạc Đặc tới gần. Khoa Lạc Đặc thong thả mà tới, nhìn Đông Phương sợ hãi mà lui tại thành giường. Khoảng cách hai người cơ hồ gần đến cái mũi đụng vào nhau, Khoa Lạc Đặc gần gũi khiến trong mắt Đông Phương sợ hãi.

"Tôi không nghĩ tới bọn họ đem em hù dọa thành dạng này, con mèo nhỏ trước kia quật cường đi tới nơi nào rồi?" Khoa Lạc Đặc cười trầm thấp.

Tay y chạm tới môi Đông Phương, Đông Phương giống như bị công kích, mạnh giơ lên hai tay che mắt mình. Nếu như tiếp xúc bắt buộc, Đông Phương đương nhiên không có khả năng phản kháng.

Khoa Lạc Đặc quan sát phản ứng của Đông Phương, đưa tay chậm rãi thu hồi. Y nhìn thấy, cả thân thể Đông Phương, lúc chính mình lùi về sau mà từ từ buông lỏng.

"Đông Phương, tôi phải về phòng rồi, em ở chỗ này cố gắng ngủ lại đi." Miệng nói như vậy, Khoa Lạc Đặc một điểm ý tứ đứng dậy cũng không có.

Quả nhiên, Đông Phương hai tay bịt mắt buông ra, giật mình mà nhìn y.

"Tại sao? Khoa Lạc Đặc không nên đi!"

"Không đi sao?" Khoa Lạc Đặc trên mặt mang theo ý khẽ cười. Tay y lại thử thăm dò phản ứng của Đông Phương.

Quả nhiên, Đông Phương lại lập tức trốn tránh. Trong trái tim cùng trong mắt, Khoa Lạc Đặc phảng phất biến thành hai người, một người bảo vệ không chạm tới mình, rồi lại biến thành một người đáng sợ giống Khải Thân cùng Đằng Tân sẽ làm bị thương cậu.

"Tôi đi đây." Lúc này đây, Khoa Lạc Đặc đứng lên

Không ngoài dự đoán, còn chưa kịp nhấc chân, tay áo đã bị Đông Phương kiên quyết khẩn trương mà kéo lấy. Khoa Lạc Đặc nghiêng đầu, lần nữa nhìn cặp mắt to tràn đầy cảm xúc sợ hãi kia. Lần này không phải sợ hãi Khoa Lạc Đặc đến gần, mà là sợ hãi y rời đi.

Đông Phương đáng thương cầu khẩn: "Xin đừng đi, Khoa Lạc Đặc, không nên bỏ tôi một mình." Tiếng nói mềm yếu, khiến trái tim Khoa Lạc Đặc gian nan ngứa ngấy.

Khoa Lạc Đặc nhìn chằm chằm Đông Phương thật lâu, phảng phất quyết định có nên không bỏ cậu xuống. Đông Phương mang theo cầu xin chờ quyết định của y.

Rốt cuộc, Khoa Lạc Đặc lại ngồi ở đầu giường. Đông Phương thở dài một hơi, hơi chút yên ổn.

"Đông Phương, lại đây." Khoa Lạc Đặc đối với Đông Phương ngoắc ngoắc tay, lộ ra chiêu bài mỉm cười quỷ mị.

Đông Phương do dự một chút, trước khi ngủ Khoa Lạc Đặc dục vọng biểu lộ, cậu còn chưa quên.

"Không đến, tôi lại muốn đi rồi."

Việc quá khứ cùng Khoa Lạc Đặc bỏ đi giãy dụa giữa hai con đường, Đông Phương liền rất nhanh đưa ra lựa chọn. Cậu bước đi giống như tiểu thú, từng bước một cảnh giác tới gần Khoa Lạc Đặc.

Khoa Lạc Đặc nhìn cậu tới gần, bên môi mỉm cười càng sâu sắc, chợt đưa tay kéo cậu vào lòng.

Đông Phương rõ ràng bị động tác như vậy làm hoảng sợ. Cuộc sống lúc bị nhốt, này thường là bắt đầu hành hạ. Cậu lần nữa bắt đầu khóc nói: "Không muốn không muốn! Không nên chạm!"

Khoa Lạc Đặc thoải mái mà hóa giải giãy dụa của Đông Phương, đột nhiên tay hướng tới khuôn mặt nhỏ nhắn quăng một cái tát khiến cho Đông Phương thanh tỉnh.

"Không cho khóc! Lại khóc chọc giận tôi, tôi đem em đuổi về bên Đằng Tân."

Tiếng khóc lập tức dừng lại, Đông Phương nhìn Khoa Lạc Đặc vô tình, cả người sợ run. Uy hiếp nổi lên tác dụng, cậu không dám khóc nữa, cũng không dám giãy dụa, chỉ là con mắt trừng to nhìn cánh tay đang ôm mình cứng ngắt.

"Đông Phương, quay lại." Khoa Lạc Đặc mỉm cười, đầu ngón tay trên má Đông Phương sờ nhẹ, lau đi giọt nước mắt trong suốt. Y dùng đầu lưỡi nhấm nháp nước mắt, tiện đà tới gần, hôn nhẹ lên môi của Đông Phương.

Không giống như dĩ vãng cường hãn, hôn như chúa tể. Đầu lưỡi thủy chung vòng quanh khẽ liếm lên cánh môi như cánh hoa hồng. Khoa Lạc Đặc trong nháy mắt cảm nhận được khát vọng đối với Đông Phương, muốn quyến quít lấy đầu lưỡi cậu mà liếm cắn. Nhưng y không có khai mở hàm răng đóng chặt của Đông Phương.

Con mèo nhỏ đang sợ đến không ngừng run rẩy. Đông Phương bất động, không phải bởi vì bị Khoa Lạc Đặc ngọt ngào làm cho say mê, mà là bị Khoa Lạc Đặc nói hù dọa phá nát ruột gan.

Lại chọc giận tôi, sẽ đưa về nơi của Đằng Tân. Đây là Khoa Lạc Đặc uy hiếp.

Bàn tay to lớn của Khoa Lạc Đặc qua lại vuốt ve lưng Đông Phương, không ngừng liếm môi cậu. Thẳng đến khi khí tức Khoa Lạc Đặc thành thói quen rồi, biết chính mình tạm thời an toàn, dần dần dừng sợ run.

Nếu như hôn môi như thế này, bản thân có thể chấp nhận đi? Này chỉ sợ Khoa Lạc Đặc kiên trì không được dài. Y than thở lực nhẫn nại của chính mình, cắn môi Đông Phương phân phó: "Đông Phương, há mồm, di chuyển đầu lưỡi có được không."

Đông Phương nghe lời mà mở ra hàm răng đóng chặt, để Khoa Lạc Đặc tiến vào.

Bắt được đầu lưỡi thơm mát cũng không khó khăn, cậu cơ hồ không có trốn tránh, lẳng lặng ngốc chờ Khoa Lạc Đặc tàn phá bừa bãi. Khoa Lạc Đặc quấn quanh trên nó, đang muốn cố gắng mút vào, nhưng lại đột nhiên cảm giác được tay nhỏ bé của Đông Phương trên vai mình co rút nắm chặt lại.

Khoa Lạc Đặc biết khác thường, buông tha môi Đông Phương: "Làm sao vậy? Đưa tôixem xem." Y nâng cằm Đông Phương, từ đôi môi đỏ mọng bị hôn đến sưng đỏ nhìn vào. Trên đầu lưỡi của Đông Phương, mang theo một đạo ấn tử màu đỏ thật sâu.

"Bị làm bị thương sao?" Khoa Lạc Đặc nhíu mày: "Rất đau đi, nhất định ngay cả đồ vật này nọ cũng không thể ăn. Con mèo nhỏ đáng thương của ta." Đông Phương buông đầu xuống, đem đầu chôn thật sâu ở trong khuỷa tay của Khoa Lạc Đặc.

Khoa Lạc Đặc tâm lý rõ ràng, nhất định là lúc mạnh mẽ hôn khiến Đông Phương giãy dụa phản kháng, nói không chừng là cắn người, mới bị đối xử như vậy.

Trong phòng im lặng, khí tức ôn nhu trên người Khoa Lạc Đặc không tự chủ mà phát ra. Y không ngừng ma sát nhẹ trên da thịt Đông Phương, cố gắng làm cho Đông Phương có thói quen chính mình đụng vào.

Hồi lâu, Đông Phương nằm sấp trong ngực phát ra hô hấp đều đều. Khoa Lạc Đặc đưa cậu cẩn thận thả lại trên giường, ngón tay khéo léo xẹt qua cái mũi, hài lòng phát hiện Đông Phương không bị hiện tượng vừa rồi mà đột nhiên tỉnh lại.

Động tác không giống, khí tức không giống, nhiệt độ cơ thể không giống, Đông Phương hẳn là từ từ có thể nhận ra xúc cảm của ta cùng người khác.

"Cố gắng ngủ đi." Khoa Lạc Đặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương nói: "Bọn họ đem em làm sợ đến nổi nhìn thấy nam nhân liền khóc. Ngày mai, tôi sẽ dạy lại cho em cái gì mới gọi là tình ái chân chính."

Tay y vuốt ve Đông Phương, cười nói: "Kỳ thật không có đáng sợ như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro