Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua một sự kiện nhỏ không cẩn thận này, Đông Phương rõ ràng vâng lời thêm một chút. Cậu vẫn như cũ thích tại mọi nơi tới lui, không ngừng khiến bảo tiêu gặp khó khăn. Chỉ khi có Khoa Lạc Đặc, cậu mới có thể ngoan ngoãn cúi đầu đáng thương kiên nhẫn một chút, lại an tĩnh một hồi.

Nhưng mỗi khi Khoa Lạc Đặc ra ngoài hoặc là xoay người bận bịu chuyện khác, cậu lại tiếp tục tìm kiếm điều thú vị mới thử nghiệm. Duy nhất làm cho Khoa Lạc Đặc yên tâm chính là, Đông Phương cũng không lén rời đi phạm vi hoạt động của mình, thủy chung trụ tại bên trong chỗ ở.

Cho nên, cho dù vừa quay đầu lại không thấy Đông Phương, cũng không nhất định hoang mang.

Con mèo nhỏ của y, bất quá là kỹ thuật ẩn thân cao minh mà thôi.

"Khoa Lạc Đặc, tại sao anh tối hôm qua không quan tâm em?" Trong phòng gió thổi vào ấm áp, Đông Phương ở trong gió chạy tới, đột ngột hỏi một vấn đề.

Khoa Lạc Đặc làm việc quá độ có điểm mệt nhọc, y trong lòng giật mình, nhưng vẫn như cũ đem ánh mắt bình tĩnh tập trung tại văn kiện cơ mật trên bàn.

"Tại sao hỏi như vậy?"

"Nhưng là..." Đông Phương mặt nhăn nhăn cái mũi: "Anh ngày hôm trước cũng không có muốn em."

"Đông Phương..."

"Anh không muốn nữa rồi sao?"

Khoa Lạc Đặc thở dài, y dừng công việc trên tay lại, quay đầu lại nghiêm túc nhìn Đông Phương: "Tôi muốn em, vô cùng muốn. Nhưng là lấy thể chất của em, tình ái quá độ không có lợi. Kỳ thực chính xác mà nói, đối với chúng ta cũng không có lợi."

"Anh giận em? Bởi vì em lần trước chạy ra ngoài sao?"

"Không, không có." Nhìn thấy Đông Phương bắt đầu bất an mà chà xát tay, Khoa Lạc Đặc đầu lần nữa mơ hồ phát đau: "Chúng ta hiện tại đang trốn, tôi muốn thân thể của em trong trạng thái tốt nhất. Bởi vì không có thể đoán trước lúc nào phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có lẽ đến lúc đó tôi không cách nào bảo vệ em, muốn em dựa vào bản lĩnh của mình mà chạy trốn."

Đông Phương vẻ mặt đau khổ, giống như không đem lời Khoa Lạc Đặc nói nghe vào. Cậu cúi đầu, nhỏ giọng mà nói thầm: "Anh lại sinh khí..."

Khoa Lạc Đặc cảm giác chịu không được rồi, y hối hận một trăm lần đem con mèo nhỏ làm hư.

"Đông Phương..." Thanh âm Khoa Lạc Đặc trầm xuống, uy nghiêm nói: "Tôi không có không muốn em, nhưng là tôi không có khả năng hai mươi tư giờ lúc nào cũng đem em ôm vào trong ngực, cũng không có khả năng hai mươi tư giờ đem lực chú ý toàn bộ đặt trên người em, nghe thấy không?"

"Nghe được.." Nam hài cúi đầu phát ra nức nở của tiểu động vật, tiếp tục nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng là lúc anh mới vừa đem em trở về, cũng là suốt ngày đều..."

"Đủ rồi! Không có nhưng là!" Khoa Lạc Đặc nổi cáu mà cắt đứt lời Đông Phương nói, xem công văn đầy bàn đang đợi, tay hướng ngoài cửa chỉ: "Đi, đến phòng ngủ hoặc là đại sảnh chơi, tôi không hy vọng emtùy ý ra vào thư phòng của tôi."

Đáng chết, y cũng rất muốn thống khoái mà ôm con mèo nhỏ mỗi đêm yêu vài lần. Nhưng là này không phải hành vi của một người cầm quyền anh minh, nhất là dưới tình huống bây giờ. Tinh lực không nên đặt ở việc tầm hoan.

Đông Phương thất vọng chậm rãi đi tới phòng khách, dựa vào thảm trải trên ghế sa lon. Mỗi ngày đều chơi đùa, mình cũng không phải tiểu hài tử.

Ngày xưa bản lĩnh trộm cắp cao siêu, cảm giác vui sướng tại vách núi đón gió, đem cảnh sát cả tỉnh xung quanh đùa giỡn, đều nhanh bị cuộc sống như vậy quên đi? Cuộc sống nhàm chán dẫn đến tâm hồn nho nhỏ của Đông Phương có nhiều khe hở, cậu không thích cuộc sống an tĩnh như vậy.

Trước giờ, chung quy có rất nhiều người đem lực chú ý hoàn toàn đặt trên người của cậu. Ông bà, Mã Thụy Đặc phu nhân, ngay cả cảnh sát cả ngày đau đầu muốn đuổi bắt đạo tặc Đông Phương, thậm chí Đằng Tân cùng Khải Thân, về phần Khoa Lạc Đặc, ít nhất một đoạn cuộc sống lúc trước, đối với Đông Phương cũng tâm huyết trăm phần trăm. Đông Phương chưa từng nếm qua cuộc sống bị người bên cạnh quên đi.

"Tại sao?" Đông Phương dùng tâm trí được di truyền từ gia tộc gian nan mà tự hỏi về vấn đề của Khoa Lạc Đặc. Thật tiếc nuối, tâm trí đáng yêu như vậy lúc nào cũng khiến kẻ khác trìu mến, lại có lúc phát huy khả năng bé nhỏ ấy tự hỏi tâm lý thế nhân.

"Khoa Lạc Đặc không thích mình sao?" Đông Phương cúi đầu, đem lông trên thảm trải sang quý lặp đi lặp lại nhổ đi: "Anh ấy không quan tâm tới mình sao?"

Trên đỉnh đầu, đột nhiên truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ... "Tôi không có không muốn em."

Đông Phương kinh ngạc mà ngẩng đầu, đột nhiên nhảy dựng lên: "Khoa Lạc Đặc!" Thói quen chạy lại ôm cổ Khoa Lạc Đặc.

Mày của Khoa Lạc Đặc gắt gao nhăn lại: "Lúc nào lại học thói quen giống phụ nữ đố kỵ rồi?"

Thái độ của Đông Phương đối với Khoa Lạc Đặc chưa bao giờ có giới hạn, bất quá, tai hại thật lớn. Trong đó một người chính là...

"Lấy sự nhạy cảm của em, hẳn là lúc tôi đi ra thư phòng đã phát hiện. Nhưng là, tôi phát hiện khi tới phía sau em còn chưa biết tôi tới."

"Em đang suy nghĩ này nọ a." Đông Phương cười ngọt ngào.

"Không nên cười, tôi đang nghiêm túc." Khoa Lạc Đặc có điểm phiền não: "Đông Phương, độ nhạy cảm cùng phán đoán của em nếu mất đi, như vậy rất nguy hiểm."

Đông Phương bị Khoa Lạc Đặc nghiêm túc nhìn, cậu buộc miệng nói: "Em chỉ là đang nhớ anh thôi."

Khoa Lạc Đặc đem Đông Phương đến trước mặt, nhìn hai tròng mắt đen nhánh: "Nghe, tôi muốn em giữ vững năng lực quan sát nhạy cảm cùng thể lực tốt nhất, biết không?"

"Thật giống gia gia..." Đông Phương nhịn không được mà chuyển tầm mắt, cuối cùng bất đắc dĩ mà nhìn về phía Khoa Lạc Đặc: "Biết rồi."

Khoa Lạc Đặc nhìn bộ dáng của cậu, khóa miệng không khỏi dương lên: "Tốt lắm, em thật là một con mèo nhỏ rất nghe lời. Khoa Lạc Đặc thích Đông Phương nghe lời như vậy." Bất giác dùng khẩu khí dùng để lừa tiểu hài tử.

"Khoa Lạc Đặc..."

"Uh?..."

"Hôm nay cùng em cùng nhau ân ái được không?" Quang minh chính đại hỏi, Đông Phương hai tròng mắt đen láy thuần khiết, bên trong phát ra chờ mong làm Khoa Lạc Đặc không biết nên khóc hay cười.

Khoa Lạc Đặc nhịn không được nở nụ cười: "Ha ha, Đông Phương, em thật là..." Y chậm rãi thu hồi tươi cười, nghiêm túc gật đầu: "Được, tôi cũng rất muốn cùng Đông Phương ân ái. Đương nhiên, ngay đêm nay."

Đông Phương hoan hô một tiếng, chen vào trong lòng Khoa Lạc Đặc.

Cơm tối ăn phi thường ấm áp vui sướng, cơ hồ khuôn mặt Đông Phương lúc nào cũng tươi cười, nhưng này hết thảy chỉ tới lúc có điện thoại.

"Này." Mặt Khoa Lạc Đặc sau hai giây nghe điện thoại trở nên ngưng trọng: "Đúng, là tôi."

Ánh mắt y nghiêm túc, lệnh cho Đông Phương sau khi ăn hoa quả tại bàn cơm đứng lên.

Sau khi ngắn gọn nói chuyện, Khoa Lạc Đặc nói: "Tốt, tôi sẽ đến."

Y buông điện thoại, triệu thân tín đến phân phó hai câu, chuyển hướng đến Đông Phương mặt bắt đầu bất an: "Xin lỗi."

Y hôn cái trán Đông Phương: "Tôi đêm nay muốn đi ra ngoài."

"Nhưng là..."

"Không nên nhưng là, Đông Phương. Tôi xin lỗi, nhưng việc này rất quan trọng." Khoa Lạc Đặc nói: "Chúng ta phải phân rõ ràng."

Sau khi vội vàng cáo biệt, y đơn giản giả trang một chút, dưới màn đêm che chở, leo lên một chiếc xe nhỏ tầm thường.

"Nhưng là..." Đông Phương đối với phòng khách trống rỗng, cụp mắt xuống: "Nhưng là anh cũng có thể đem em cùng nhau đi a."

Thân ảnh nho nhỏ tịch mịch lưu lại trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro