Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười ngày kế tiếp trôi qua dường như yên ả. Mỗi ngày lúc trở về, Đông Phương đều đã từ trong một góc nào đó chui ra đón tiếp. Con mèo nhỏ ngày càng nhu thuận, khiến Khoa Lạc Đặc vô cùng cao hứng.

Sách lược chinh phục lòng người, tựa hồ đã có hiệu quả.

Bất quá một đêm này, Khoa Lạc Đặc lại mặt âm trầm trở về. Nghe thấy thanh âm cửa phòng bị đẩy ra, Đông Phương vui sướng mà từ trong phòng chạy ra.

"Khoa Lạc Đặc!" Nghe tiếng rung động của chân giẫm lên sàn nhà, Đông Phương hưng phấn kêu lên, nhưng khi nhìn rõ ràng vẻ mặt của Khoa Lạc Đặc lại dừng động tác.

Cậu dừng cước bộ, đi tới bên người Khoa Lạc Đặc điều tra: "Làm sao vậy? Anh mất hứng sao?"

"Em cho rằng tôi cần phải cao hứng?"

Đông Phương vô tội nhìn y: "Em làm sai chuyện gì rồi sao? Lại chọc cho anh tức giận sao?"

"Đông Phương..." Khoa Lạc Đặc nhìn chằm chằm Đông Phương, tầm mắt sắc bén nhìn xuống khuôn mặt bình thản. Y hít sâu một hơi, tận lực tỉnh táo mà kể rõ: "Hôm nay có một chuỗi vòng cổ bị mất. Chuỗi vòng cổ này trước đó không lâu trước đây được đăng bán đấu giá trên báo, chủ nhân mới của nó bí mật giá cao mua nhưng sau đó vật lại không cánh mà bay. Đừng nói cho tôi biết em đối với vật này không chút nào chú ý đi." Y đe dọa.

Hai tròng mắt đen nhánh của Đông Phương chuyển mấy vòng, dưới ánh mắt lạnh như băng của Khoa Lạc Đặc cúi đầu.

"Nhưng là..." Đông Phương xoa xoa tay, nhẹ nhàng nói: "Đó là vòng cổ của phu nhân."

"Đông Phương..."

"Hơn nữa, Khoa Lạc Đạc đã nói đem vòng cổ cho em, nhưng là lại để người khác mua đi." Đông Phương ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt bi thương.

Khoa Lạc Đặc cố làm cho mình bình tĩnh. Y nghiêm túc nhìn Đông Phương: "Đúng vậy, tôi nói rồi. Nhưng là tình huống có biến, chúng ta không có cách xử lý. Em biết mình trộm đồ của người nào không?"

Đông Phương nhẹ nhàng mà gật đầu: "Đại khái biết."

"Đại khái?" Khoa Lạc Đặc tức giận mà cười khổ: "Tứ đại gia tộc, chúng ta đã cùng hai nhà trong đó khai chiến. Mà em, thế nhưng lúc này lại muốn chết đem một nhà khác đang vẫn ở vị trí bảo trì trung lập mà đắc tội. Em điên rồi sao?"

Y bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn, thân hình nhỏ nhắn của Đông Phương lập tức chấn động một chút. Tức giận mà trừng mắt nhìn Đông Phương trong chốc lát, Khoa Lạc Đặc trầm giọng hạ lệnh: "Lập tức đem vòng cổ lấy ra, tôi muốn đưa trở về, hơn nữa tôi muốn gặp gia tộc Nặc Na xin lỗi."

Đông Phương cúi đầu, không có lên tiếng.

"Đông Phương, có nghe thấy không? Đem vòng cổ lấy ra."

"Nhưng.."

Khoa Lạc Đặc sốt ruột phất tay: "Bây giờ không phải là lúc giả bộ dáng đáng thương, tôi đối với em quá dung túng rồi, lá gan của em cũng rất lớn. Lập tức đem vòng cổ lấy ra, chờ chuyện lần này chấm dứt lại cùng em tính sổ."

"Không."

"Cái gì?" Khoa Lạc Đặc bị Đông Phương đột ngột trả lời mà tức giận đến thay đổi sắc mặt: "Em vừa mới nói cái gì?"

"Em không!" Đông Phương nâng lên khuôn mặt tinh xảo, quật cường mà đối mặt Khoa Lạc Đặc: "Đó là vòng cổ em lấy cho phu nhân, em không để vật đó cho người phụ nữ khác!"

"Không nên quá phận, Đông Phương." Ngữ khí Khoa Lạc Đặc không thể tránh né mang một chút tức giận.

"Em không đem vòng cổ đưa cho người phụ nữ đó." Ánh mắt Đông Phương giống như con mèo nhỏ bị đói đang đối phó với ý đồ cướp đi cá nhỏ trong miệng của nó: "Khoa Lạc Đặc có phải thích nữ nhân kia không? Khoa Lạc Đặc cơ hồ cách mỗi một ngày đều đi gặp bà ta. Đông Phương chán ghét bà ta!"

"Hỗn trướng!" Khoa Lạc Đặc rống giận: "Em lại dám theo dõi tôi?"

"Bất quá là ngẫu nhiên..."

"Không cho nói xạo!" Khoa Lạc Đặc đầu vô cùng đau đớn. Y day day đầu, giống như một con sư tử bị chọc tức mà muốn bất tỉnh. Không đúng, vấn đề phức tạp hóa lên rồi.

Đáng chết!

Khoa Lạc Đặc tại đại sảnh đi hai vòng, một lần nữa trở lại trước mặt Đông Phương: "Đem vòng cổ giao ra đây. Nhanh lên một chút, tôi không phải nói giỡn, nhanh lên một chút." Y nghiêm túc đối với Đông Phương cường điệu.

Đông Phương quật cường mà ngóc cổ: "Vòng cổ này đối với em cũng rất quan trọng."

Khoa Lạc Đặc gật đầu: "Được rồi, xem ra tôi thật sự đối với em quá tốt, cho nên em quên mất bổn phận của mình rồi."

Tay của y đột nhiên bắt được bả vai của Đông Phương. Nhưng thân thể của Đông Phương đã khôi phục, muốn bắt cậu cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Cậu linh hoạt mà vọt đến một bên, nhảy đến trên thềm cửa sổ, bảo trì tư thế khom thắt lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể từ cửa sổ nhảy đi.

Lửa giận của Khoa Lạc Đặc cơ hồ bị hoàn toàn châm lên. "Đông Phương, nếu em rời đi, vậy vĩnh viễn không cần trở về." Phẫn nộ mãnh liệt hạ xuống, từ hàm răng thoát ra âm thanh lạnh lùng khiến cho trái tim người ta băng giá.

Đông Phương ở trên cửa sổ run lên, hai tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú thật sâu vào Khoa Lạc Đặc.

Vĩnh viễn không trở lại? Vĩnh viễn cũng không quan tâm tới mình?

Khoa Lạc Đặc hướng về phía trước tới gần từng bước, Đông Phương hơi chút lay động, trên mặt lộ ra ánh mắt giãy dụa.

Bắt được cơ hội, Khoa Lạc Đặc nhanh chóng tiến lên, đem Đông Phương từ cửa sổ xuống.

"Ô.." Bả vai đụng vào sàn nhà lạnh như băng. Giây tiếp theo, Khoa Lạc Đặc ôm lấy Đông Phương, một cước đá văng cánh cửa phòng ngủ, đem Đông Phương ném tới trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro