ĐỆ THẤT CHƯƠNG - Lễ Hội Thiên Đăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hư… ưm, nhức đầu quá.”

Thiên Phong một tay mở ra phiến môn, một tay nhu nhu trán. Chưa bao giờ cậu nghĩ ánh mặt trời của buổi sớm lại sẽ có lúc làm người ta hoa mắt đến như vậy. Thảo nào ca ca không cho phép mình uống rượu, thì ra uống rượu sau sẽ thống khổ như thế, cảm giác cứ như đang bị hàng ngàn chiếc búa tạ bổ lên đầu, đau nhức không chịu nổi. Nếu không phải hôm qua Huyền Y nói sáng nay sẽ phải khởi hành sớm, chắc cậu có chết cũng không muốn nâng cái đầu nặng trịch này mà gượng dậy. Ai, không được không được, không thể để mọi người đợi, Thiên Phong vừa đi vừa lắc lắc cái cổ, cố gắng thế nào cũng không thể hất văng cảm giác vựng hồ này ra khỏi trí óc, ánh mắt chợt vô tình liếc tới cây cột trụ bên hành lang, không thèm suy nghĩ liền húc đầu lao đến.

“Cốp!”

Ai, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút. Thiên Phong xoa xoa cục u trên trán, thần thanh khí sảng vội vàng hướng phía khách phòng của Lôi Kình tiếp tục tăng thêm cước bộ. Bây giờ chắc cũng đã muộn rồi, hy vọng không khiến mọi người phải giận.

***

“Xin lỗi, ta đến muộn.” Thiên Phong đẩy cửa bước vào, chứng kiến Lôi Kình chính đang ngồi nhàn nhã uống trà ở giữa phòng, bốn người Thanh Y đều đã đến đông đủ, bộ dáng nghiêm nghị đứng ngay ngắn hai bên, chỉ còn thiếu có mình cậu. Dũng khí lúc chuẩn bị mở cửa của Thiên Phong loáng cái đã tiêu thất, chỉ còn khí lực lí nhí nói câu tạ lỗi.

“Thiên Phong công tử.” Vừa thấy Thiên Phong bước tới, bốn người Thanh Y đã xoay người hướng về phía cửa chắp tay cúi chào. Nghe ngữ khí nghiêm cẩn đồng thanh không hề có chút bất mãn của họ, Thiên Phong không khỏi có chút ngây ngốc. Sáng nay thức dậy, cậu còn nhớ mang máng tối qua có ‘mơ’ thấy mình cùng Lôi Kình uống rượu. Trong mộng, hình như cậu còn làm điều gì đó, nói thứ gì đó rất ngu ngốc nữa. Nhìn bộ dáng cung kính mười phần của bốn người hoàn toàn không giống như hôm qua, Thiên Phong có chút rùng mình chột dạ, đừng nói là…

Lôi Kình vừa thấy Thiên Phong, cũng liền đặt chén trà xuống, đứng dậy đi về phía cậu, ôn nhu cười: “Phong đệ, sao dậy sớm như vậy, uống nhiều rượu đầu sẽ hơi vựng, nên ngủ thêm chút nữa.”

‘Phong đệ’? Chẳng lẽ ‘giấc mơ’ tối qua của mình là thật sao? Thiên Phong đáy lòng không khỏi khẽ run rẩy một chút.

Lôi Kình nhìn đôi mắt trợn to ngây ngốc của Thiên Phong, nhớ tới có một số người uống rượu sau sẽ không nhớ rõ chuyện mình làm trong lúc say, không khỏi cố nén phì cười, nghiêm mặt giả bộ hờn giận:

“Sao vậy, đã quên đệ đã nhận ta làm nghĩa huynh? Hối hận rồi sao?”

“Không… không phải vậy.” Thiên Phong vội vàng xua tay, mặt càng đỏ: “Chính là…” là ta đã ép huynh a. Khó mà tưởng tượng lại bộ dáng thất thố của mình khi say rượu, lại còn ép người ta cùng mình kết bái, Thiên Phong cứ mong đó chỉ là một giấc mơ, ai ngờ… Sao mình có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy được chứ. Nghĩ đến đây, Thiên Phong hận đến muốn cốc đầu mình một cái. Đang định làm thật, đột nhiên thủ bị một bàn tay hữu lực khác ngăn lại. Ngây ngốc nhìn lên nam nhân đang đứng trước mặt, thấy nụ cười ôn hòa của hắn đã biến mất, thay vào đó là vẻ lo lắng.

“Trán đệ sao vậy? Bị va vào đâu?” Lôi Kình giờ mới để ý cục u trên trán Thiên Phong đang bắt đầu sưng tấy, không kìm được khẩn trương, vội đưa tay kia lên xem xét.

Thiên Phong cảm giác chỗ vết cụng ban nãy bị chạm có chút nóng rát, vội rụt lui lại một chút, ngượng ngùng lắc đầu:

“Đệ không sao, chỉ là sơ ý đụng phải cây cột, không nghiêm trọng lắm đâu.”

Lôi Kình sợ đầu ngón tay thô ráp của mình làm đau tới thiếu niên, cũng không dám tùy tiện tham cứu nữa, chỉ là càng thêm lo lắng: “Đệ thực sự không sao chứ? Nếu không, chúng ta ở lại đây thêm vài ngày.”

“Đệ không sao thật mà, đừng vì một mình đệ mà làm chậm trễ việc của huynh.” Thiên Phong nghe vậy, lắc đầu càng gấp.

Lôi Kình thấy bộ dáng cậu như vậy, biết tiểu tử này là vì không muốn mình ảnh hưởng tới hành trình của hắn, nên cũng không muốn gượng ép, chỉ đành thở dài tùy theo ý cậu, nếu không, cái cổ mảnh khảnh kia chắc sẽ bị lắc đến gãy mất.

Đám người thu dọn xuống lầu. Thanh Y ra trước quầy đưa thẻ bài trả phòng, lại bắt gặp cái nhìn ngạc nhiên của lão bản:

“Các vị là muốn trả phòng?”

“Đúng vậy, lão bản, có vấn đề gì sao?” Thanh Y tưởng có chuyện gì xảy ra, vội nghi hoặc hỏi.

“Ha hả, không có gì, chỉ là mấy ngày nữa sẽ tới lễ hội Thiên Đăng nổi tiếng của Từ Mộc trấn, thường vào dịp này khách thập phương thích đi du ngoạn tề tựu về đây rất đông, đa phần các khách điếm đều hết chỗ trọ từ sớm, ta tưởng các vị cũng vậy nên thấy ngài trả phòng mới có chút ngạc nhiên thôi. Ai, nếu các vị đã đến đây mà bỏ qua thì thật tiếc, nói tới lễ hội này, chính là đặc trưng bản xứ của chúng tôi a, rất đặc biệt và thú vị… blablabla.”

Thiên Phong mở to song đồng chăm chú lắng nghe lời quảng cáo của lão nhân, đáy mắt không thể giấu được tia hưng phấn. Suốt dọc đường ‘đào tẩu’ tới giờ, cậu chưa gặp qua nơi nào có lễ hội, mà nếu có thì cũng chẳng có thời gian mà ngắm nghía, nhãn quang từng thời từng khắc cứ phải nơm nớp đảo quanh liên tục đề phòng tai mắt của ca ca, còn tâm tình nào mà để ý những thứ khác nữa chứ.

Hồi trước ở nhà, tuy cậu cũng được thưởng thức nhiều buổi yến hội tổ chức vào mấy ngày lễ đặc biệt, nhưng chỉ toàn phải ngồi một chỗ xem ca vũ ăn bánh trái, vô cùng buồn chán, trái ngược hẳn với không khí tưng bừng mà cậu thường nghe nói ở chốn dân gian. Giờ nghe lão nhân nhắc tới, sự hiếu kì trong lòng Thiên Phong lại được phấn khích khơi dậy. Thực muốn thể nghiệm một lần a.

Nhưng mà…

Trộm liếc về phía Lôi Kình, Thiên Phong tâm tình lại nhanh chóng chìm chìm, ủ rũ khẽ gục đầu xuống.

Lôi Kình phát hiện ra cái liếc trộm của Thiên Phong, nhìn bộ dáng tiếc nuối của cậu, lập tức hiểu được, hắn không quên, tiểu đệ đệ này của hắn bất quá vẫn còn là một thiếu niên mới lớn mà thôi. Khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười sủng nịnh, Lôi Kình hơi nghiêng đầu nói với bộ hạ phía sau: “Chúng ta trọ tại thành trấn này mấy ngày, qua lễ hội sẽ đi tiếp.” Như vậy chắc cũng đủ để tiểu tử này chơi thỏa thích rồi chứ.

Thiên Phong vừa nghe câu này, giật mình ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Lôi đại ca, còn đại hội võ lâm thì sao?”

Lôi Kình nhìn vẻ mặt như ‘không thể tin vào tai mình’ của thiếu niên, thỏa mãn cười cười, hảo tâm giải thích nói: “Còn gần một tháng nữa, đại hội võ lâm mới chính thức bắt đầu, thời gian đi đường cũng mất chưa đến hai tuần, hoãn lại mấy ngày cũng không sao.” Vốn hắn định trên đường tranh thủ giải quyết vụ kẻ giả mạo kia, bất quá mọi việc thuận lợi sớm hơn dự định, cũng là nhờ có tiểu tử này a. Nghĩ vậy, hắn vừa nói vừa vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của thiếu niên, ân, xúc cảm thực không tồi.

Thiên Phong thấy mình bị người ta coi như thiểu hài tử mà xoa đầu, bình thường đều sẽ muốn xù lông, bất quá tâm tình cậu hiện giờ rất tốt, cũng không để tâm đến mấy chuyện ‘nhỏ nhặt’ đó nữa. Tùy ý để Lôi Kình nhu loạn tóc của mình, Thiên Phong khóe miệng loan loan, ưm, tay của Lôi đại ca cũng thực ấm áp a.

Đám người Huyền Y nhìn mớ tóc trên đầu Thiên Phong, vẻ mặt hắc tuyến (_ _!!), cung chủ, ngài muốn có đệ đệ là để sủng hay để khi dễ vậy?

***

Ngày tới, quả đúng như lời lão bản đã nói, trời chiều mới chạng vạng, trên khắp các con phố trong trấn đều đã tràn ngập ánh sáng lung linh của đèn hoa. Các sạp quán nối tiếp nhau bày bán những món hàng đặc trưng của ngày lễ, thỉnh thoàng còn đan xen mấy trò chơi thú vị, nơi nơi đều tấp nập tiếng nói cười của dòng người náo nức.

Thiên Phong cũng hưng phấn không kém, lăng xăng khắp nơi như một tiểu hài tử, không còn vẻ tiêu sái hữu lễ của một quý công tử như thường ngày. Bất quá, bây giờ cậu cũng không quan tâm đến phong thái chuẩn mực gì đó, trong đôi mắt tất cả đều là khung cảnh không khí lễ hội tràn ngập náo nhiệt và vui vẻ mà cậu chưa bao giờ được thể nghiệm. Chỉ là, mải hưng trí khiến Thiên Phong quên bẵng mất những người đang đi cùng mình, toàn tâm thả hồn vào những dải đèn lồng lung linh đang trải rộng khắp nơi.

May mắn Lôi Kình cũng không để lạc mất cậu, bởi trong mắt hắn nãy giờ chỉ có mình bóng dáng của thiếu niên. Nụ cười vui vẻ đang hiện trên đôi môi kia khiến hắn cảm thấy còn diễm lệ hơn bất cứ chiếc hoa đăng rực rỡ nào. Lặng ngắm chú chim nhỏ xinh đẹp, Lôi Kình vẫn chưa từng dời ánh mắt đi một khắc.

Đám Thanh Y cũng không có tâm trí để thưởng hội, nơi đông người càng dễ bị kẻ gian ám toán, chỉ có thể theo sát bảo hộ cung chủ cùng Thiên Phong, không dám lơ là.

“Nha, đau quá.”

Đột nhiên thấy Thiên Phong chạy đến trước một hàng quán, lúc sau lại mang vẻ mặt nhăn nhó quay ra, một tay còn đang nắm lấy bàn tay còn lại, nhu nhu đau xót, Lôi Kình vội vàng tiến đến, lật tay cậu ra xem, phát hiện bên cạnh mu bàn tay non mềm đã tấy lên một vết đỏ.

“Xảy ra chuyện gì?”

Lôi Kình không hỏi Thiên Phong mà dùng ngữ khí băng lãnh quay sang chất vấn kẻ chủ sạp hàng.

“Ách, khách quan, vị công tử này chỉ là muốn chơi thử một chút thôi.”

Thì ra sạp hàng này bày trò đập dưa hấu, cách thức chơi chính là khách nhân sẽ trả mười đồng, dùng tay không đập vỡ một quả dưa tùy ý mà chủ hàng bày ra. Phần thưởng được nhét trong mỗi quả dưa được nạo gần như rỗng ruột, độ dày của từng lớp vỏ là khác nhau, khách nhân đập vỡ được vỏ quả nào thì phần thưởng bên trong sẽ thuộc về người đó.

Thiên Phong thực ra cũng không quan tâm đến phần thưởng gì đó, mà chỉ tò mò về cái vỏ quả. Cậu không phải chưa từng ăn qua dưa hấu, nhưng thứ gọi là dưa hấu được đặt lên đĩa để trước mặt cậu luôn là những miếng thịt quả mềm mềm đỏ đỏ chứ chưa nhìn thấy vỏ của nó bao giờ. Cho nên khi được biết nguyên dạng của nó chính là thứ tròn tròn kì khôi này, cậu có chút hảo kì mà muốn thử độ cứng của nó một chút. Ai ngờ…

Thiên Phong mải nhu nhu bàn tay vừa bị chịu ủy khuất, không để ý tới bên tai có mấy tiếng bộp bộp hữu lực dứt khoát chợt vang lên, mãi đến khi nghe thấy một giọng nói ôn nhu quen thuộc hướng phía cậu, mới hơi khẽ giật mình.

“Thích cái nào?”

Ngơ ngác quay sang, đã thấy tất cả mười mấy quả dưa hấu to nhỏ các loại được chủ hàng bày ra đều đã nát bấy, lộ ra vật phẩm bên trong. Cái thì là búp bê gỗ, cái thì là vòng xuyến, ngọc bội,… Tuy không phải thập phần trân quý nhưng mấy đồ vật giấu trong những loại vỏ dày trông cũng có vẻ khá đắt tiền.

“Ách, cái… cái này.” Thiên Phong trợn tròn mắt nhìn quyền thủ vẫn còn đang dính mấy mảnh vụn vỏ dưa của Lôi Kình, ngây ngốc chỉ bừa lấy một cái, không cần biết nó là cái gì, cũng không để ý tới vẻ mặt méo xệch kinh hãi nãy giờ của lão bản.

Lúc cảm thấy lòng bàn tay được nhét vào một thứ lành lạnh, Thiên Phong mới biết đó là một miếng ngọc bội khá tinh xảo.

“Tay còn đau không?” Lôi Kình khẽ nhíu mày cúi đầu thấy thiếu niên vẫn đang ngốc lăng nhìn chằm chằm thứ trên tay, lại định nâng ngọc thủ của cậu lên xem xét.

“Đệ không sao. Cám ơn huynh.” Thiên Phong cười cười ngượng ngùng rụt tay lại, vội nhét ngọc bội vào trong vạt áo, lại nhìn chằm chằm bàn tay to lớn không hề có chút sứt mẻ của Lôi Kình, không khỏi cảm thấy có chút ghen tị.

Vừa định quay ra con đường, Thiên Phong chợt bị một bóng người sượt qua, chưa kịp phản ứng, tiếp ngay sau đã lại bị một bóng nhỏ khác lao thẳng về phía người, lực mạnh đột ngột khiến cậu không khỏi lảo đảo một chút, bất quá may mắn có một tay hữu lực kịp thời nhẹ nhàng hộ ở sau lưng, giúp cậu đứng vững. Cảm giác này… thực quen thuộc a.

“Tiểu bằng hữu, lại là đệ sao?” Thiên Phong kinh ngạc nhận ra chiếc bóng nhỏ vừa lao vào mình chính là tiểu nam hài mấy hôm trước đã va phải cậu ở tửu quán.

“Thần tiên ca ca…” Tiểu nam hài đưa tay nhu nhu chiếc mũi vì va mạnh mà có chút đỏ lên của mình, vừa nhìn rõ thân ảnh trước mặt, đôi mắt liền sững sờ mở to, hiển nhiên cũng không thể tin lại gặp lại được vị ca ca tốt bụng bữa trước ở chỗ này. Bất quá, tiểu nam hài rất nhanh kịp hồi lại thần, nhớ ra việc gấp của mình: “Thần tiên ca ca, mau giúp đệ bắt hắn a.” Một bên nói, một bên khẩn trương kéo áo Thiên Phong chỉ với theo người vừa chạy phía trước.

Thiên Phong chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Lôi Kình rất nhanh đã kịp phản ứng thay cậu, hô Thanh Y một tiếng. Thanh Y lập tức hiểu ý chủ nhân, loáng cái liền biến mất bóng dáng, khắc sau trở về đã lôi theo kẻ tiểu nam hài muốn đuổi, là một thanh niên.

Tiểu nam hài đang thở hổn hển, vừa nhìn thấy y đã lập tức lấy lại được khí lực, tức giận chỉ vào mặt y: “Ngươi làm cháy thiên đăng nhà ta, còn muốn chạy?”

Thanh niên nhìn đám người hung thần ác sát đứng bên cạnh tiểu nam hài, không khỏi lạnh run: “Ta đền, ta đền là được.”

Ra nam hài tên Tiểu Đông, hôm nay nhân lễ hội, theo phụ thân cũng mở một sạp hàng bán thiên đăng, vừa nãy gặp khách nhân là thanh niên này, y ngắm nghía muốn đốt thử, vô tình làm cháy đèn, lại định bỏ chạy, tiểu nam hài ấm ức không chịu bỏ qua bèn đuổi theo. May mắn gặp được đám người Thiên Phong, sau khi giúp hắn lấy được tiền bồi thường, còn hảo tâm đưa Tiểu Đông về tận sạp quán của phụ thân hắn.

Thiên Phong nhìn tiểu nam hài vừa đi vừa hí hửng vỗ bọc tiền, không khỏi phì cười, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ: “Nhắc mới nhớ, lần nào gặp cũng thấy đệ gấp như vậy, không sợ bị cụng u đầu sao?” May mắn lúc nãy trên tay tiểu tử này không có cầm đồ ăn gì đó, nếu không Bạch Y chắc cũng không đủ quần áo cho cậu mượn.

Tiểu Đông lần nữa ngốc lăng nhìn nụ cười xinh đẹp, lát sau mới giật mình cúi đầu đỏ mặt, quẹt quẹt cái mũi: “Huynh… các huynh là tới xem lễ hội sao?”

“Ưm, không nghĩ tới nó lại thú vị và náo nhiệt đến như vậy.” Thiên Phong nhìn quanh một vòng, đáy mắt lại không giấu được một tia cảm khái.

“Không chỉ có vậy đâu, lát nữa huynh còn có thể ngắm pháo hoa nữa đó. Thực sự rất đẹp nha…”

Thiên Phong cùng tiểu nam hài như những đứa trẻ tìm được bạn đồng lứa, trò chuyện đến vô cùng vui vẻ. Lôi Kình chỉ yên lặng theo sau, mỉm cười nhìn hai người.

Chưa cần đi lâu, đã thấy tiểu nam hài chạy nhanh tới một sạp quán phía trước, hớn hở nói gì đó với một trung niên nam nhân đang bán quán. Biết người đó ắt hẳn là phụ thân của Tiểu Đông, đám người Thiên Phong liền tiến lên chào hỏi. Trung niên nam nhân theo lời kể của hài tử mới biết những người này đã ra tay giúp đỡ, vội vàng cúi đầu nói cảm tạ. Thiên Phong vừa nói không cần khách khí, ánh mắt liền chú ý tới những thứ đang được bày trên sạp.

“Đây là cái gì vậy?” Thiên Phong hảo kì nâng một chiếc lên ngắm nghía, cũng ko giống đèn lồng hay hoa đăng dùng để thả trên sông a.

Nhìn vẻ mặt hiếu kì của Thiên Phong, biết cậu là du khách lần đầu tiên đến đây, Tiểu Đông liền hào hứng quảng cáo: “Đây là thiên đăng, lễ hội này vốn tên là Thiên Đăng cũng là vì có nó, đèn này lúc thắp còn có thể bay lên trời, theo tập tục ở chỗ đệ, nếu ghi ước nguyện lên thiên đăng, để cho nó bay càng cao thì ước nguyện đó càng sớm được thực hiện a.”

“Vậy sao?” Trong mắt Thiên Phong lóe lên tinh quang, ở nhà cậu cũng có vài lần được xem pháo hoa, nhưng thả thiên đăng thì…

“Ân ân, đệ còn biết một chỗ rất tốt để xem bắn pháo hoa cùng thả thiên đăng, đệ có thể dẫn huynh tới đó.” Tiểu nam hài lại giang hai tay hứng chí khoe.

Thiên Phong quay đầu lại nhìn Lôi Kình, đang định sử xuất tuyệt chiêu ‘đôi mắt con cún nhỏ’, đã thấy Lôi Kình mỉm cười ôn hòa nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Còn chưa kịp hoan hô, Tiểu Đông lại đột nhiên xụ mặt như vừa nhớ ra điều gì: “Nhưng mà… đệ phải phụ giúp phụ thân bán hết hàng cái đã.”

“Không phải thả thiên đăng sao? Chúng ta còn chưa có mua thiên đăng. Chỗ này bán hết cho chúng ta là được rồi.” Lôi Kình không để Thiên Phong kịp ủ rũ lấy một khắc.

Thiên Phong quay sang nhìn Lôi Kình, xúc động đến rơm rớm nước mắt, cảm kích trong lòng đối với Lôi đại ca lại tăng thêm vài phân. Gạt lệ, cậu liền quay nháy mắt cười với tiểu nam hài: “Tiểu bằng hữu, dẫn đường nhé.” Còn cao hứng dắt lấy bàn tay nhỏ bé bẩn hề hề.

Tiểu nam hài đỏ mặt nhìn bàn tay được nắm, cũng cao hứng không kém, “ưm” một tiếng kiên định.

Trung niên phụ thân thấy đèn được mấy hảo đại gia mua hết, cũng vô cùng vui vẻ, liền để cho hài tử dẫn họ đi chơi.

Lôi Kình nhìn hai chiếc bóng một lớn một nhỏ tung tăng trước mặt, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười sủng nịnh, trầm tĩnh rảo bước theo sau, còn không quên phân phó đám người Thanh Y cầm theo thiên đăng.

Không khí vui vẻ hào hứng khiến không ai có thể ngờ rằng, con đường họ đang bước tới phía trước, chính là tử lộ.

………………………………………………………………..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro