ĐẸ TỨ CHƯƠNG - Tuyết Điêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chứng kiến sự việc diễn biến quá nhanh, Thiên Phong nhất thời không kịp phản ứng, còn đang ngơ ngác, chợt cảm giác cổ tay bị người nắm lấy, nháy mắt đã thấy mình được kéo đến áp sau một tấm lưng rộng. Chỉ đến khi nghe tiếng binh khí va chạm vang lên, cậu mới hồi lại thần. Nhìn bóng người cao lớn đang che chắn trước mặt, lại nhớ tới bàn tay đã đưa ra đỡ lấy mình mấy hôm trước, Thiên Phong không khỏi cảm khái duyên phận thật kì diệu…

Huynh ấy, mới chính là Bích Long cung chủ tiếng tăm lừng lẫy sao?

Như để chứng minh cho Thiên Phong thấy, chỉ mới vài cái vung tay đơn giản, Lôi Kình đã lại lần nữa hất văng đối thủ lên tường. Ló đầu nhìn qua bờ vai rộng lớn, chứng kiến gã kia không ngừng ôm ngực thổ huyết, Thiên Phong không khỏi gật gù thán phục, người này võ công quả thực cao cường, chỉ bằng một tay đã có thể nhanh chóng giải quyết tên cuồng loạn kia. Bất quá, nghĩ đến đây cậu mới để ý, bàn tay còn lại của người nọ chính là vẫn đang nắm chặt lấy tay mình.

Nam nhân lau vết máu gượng đứng dậy, nhìn người đang thản nhiên đứng trước mặt không hề có một tia biểu tình, đôi chân lại không kềm được run rẩy mà khụy xuống. Thực lực quá mức chênh lệch, gã biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người này. Suy nghĩ trong đầu khẽ chuyển, gã nhanh chóng rút ra từ trong vạt áo một quả cầu đen, mạnh ném xuống.

Mọi người không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy một tiếng nổ nhỏ, nháy mắt sau đó, căn phòng đã mù mịt khói. Trong khoảnh khắc, giác quan linh mẫn của Thiên Phong cảm nhận có một luồng không khí dị động xẹt qua. Biết gã kia là chạy về hướng đó, cậu không suy nghĩ gì, liền vươn người bắt lấy. Chỉ là, mới vừa sượt qua được ống tay áo của kẻ nọ, cậu đã bị một cánh tay cường lực kéo lại, rơi vào trong vòng bao bọc của một chiếc hắc bào rộng lớn, ngăn cách cậu khỏi làn khói. Nghi hoặc nhìn lên nam nhân vẫn đang nắm chặt lấy tay mình, mới phát hiện trong đáy mắt hắn có một tia hờn giận khó hiểu.

“Đừng chạy loạn, trong lúc này rất nguy hiểm.”

Vừa nãy nắm lấy tay thiếu niên, hắn cũng vô tình phát hiện trong người cậu không có chút nội lực nào, người này chẳng nhẽ không biết không có võ công mà làm loạn sẽ rất nguy hiểm sao? Còn không chịu yên phận, muốn làm hắn lo lắng?

Lo lắng? Từ lúc nào, hắn đã để ý đến thiếu niên không quen biết này như vậy?

Thiên Phong định lên tiếng giải thích nhưng nhìn đến gương mặt lãnh nghiêm của Lôi Kình, liền im bặt. Vẻ mặt ấy, thực quen thuộc, hệt như ánh mắt ca ca nhìn cậu mỗi lần bắt gặp cậu nghịch dại vậy.

Người này… là lo lắng cho mình sao? Đáy lòng xẹt qua một tia ấm áp, Thiên Phong đương nhiên biết mỗi khi như vậy phải làm thế nào, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng, để Lôi Kình choàng qua y bào ủng trụ mình, hảo hảo mà nhận lấy sự quan tâm chân thành của đối phương.

Cũng may đây không phải khí độc, chỉ chốc lát sau khói đã tan, nhưng bóng dáng tên khốn kiếp kia đã không thấy đâu nữa. Thanh Y nhịn không được, giậm chân mắng chửi:

“Chết tiệt! Để cho hắn chạy thoát rồi!”

Thiên Phong lúc này mới được Lôi Kình ‘giải phóng’, nghe Thanh Y nói vậy, mỉm cười hì hì:

“Yên tâm, hắn không chạy thoát được đâu.”

Thanh Y cùng ba thủ hạ khác đồng loạt quay đầu sang khó hiểu nhìn cậu, Lôi Kình cũng không ngoại lệ, chỉ là, ánh mắt của hắn lại tập trung vào đường cong xinh đẹp đang hiện trên khóe môi của thiếu niên.

Thiên Phong vẫn tiếp tục cười cười, không giải thích ngay, ý bảo mọi người theo mình ra ngoài. Lôi Kình im lặng không nói, đi theo cậu. Đám thủ hạ nhìn nhau, không còn cách nào khác là tiếp bước cung chủ.

Ra khỏi mái hiên, đứng trước sân rộng, Thiên Phong híp mắt một chút cảm thụ thứ ánh sáng dịu nhẹ đã không được nhìn thấy suốt một ngày. Cũng không để mọi người đợi lâu, cậu lại lấy chiếc ống sáo nhỏ đeo trên cổ ra, đặt lên đôi môi cánh hoa, hàng mi cong từ từ khép lại.

Không một thanh âm nào vang lên, nhưng chẳng hiểu sao, tất cả những người ở đây lại cảm giác có một điệu nhạc du dương đang hòa quyện trong gió, từng phiến hoa rơi, từng chiếc lá rụng như đang bay lượn hòa âm theo tiếng sáo câm lặng.

Chỉ một lát sau, không gian an tĩnh bị phá vỡ bởi một tiếng kêu sắc nhọn vang vọng từ thiên không, trên mặt đất loáng thoáng xuất hiện bóng của một cánh chim to lớn. Thiên Phong ngước nhìn lên thân ảnh đang chao lượn trên bầu trời, khóe mắt loan loan, buông ống sáo, mỉm cười khẽ gọi:

“Tuyết!”

Con chim như nghe thấy thanh âm của chủ nhân, liền chao cánh liệng xuống. Chiếc bóng lớn dần dần im đậm trên mặt đất, sải cánh rộng đập hạ phát ra tiếng phành phạch hữu lực, tạo ra một trận cuồng phong cuộn thổi mọi thứ xung quanh. Đám người Thanh Y không khỏi quay mặt giơ vạt áo lên chắn gió. (mọi người cứ tưởng tượng ra cảnh máy bay trực thăng đáp xuống là dc =.,=)

Đến lúc đại điểu đáp hẳn xuống mặt đất, thu hồi cánh, đám người mới nhìn rõ, thì ra là một con tuyết điêu, bất quá hình dáng của nó quả thật rất lớn, phải cao tầm đầu người, chiếc mỏ nhọn hoắt cứng cáp hình như đang cắp lấy đồ vật gì đó, móng vuốt sắc bén in hằn vài đạo vết nứt trên phiến gạch nơi nó vừa đáp hạ, trên cổ chân còn đeo một chiếc vòng nạm thạch, nhan sắc cùng màu với song đồng hổ phách. Bộ lông thì y như tên gọi của nó, hoàn toàn là tuyết sắc thuần khiết. Chỉ là, trên đời này, có sinh vật như vậy tồn tại sao?

Thiên Phong dường như rất quen thuộc với mãnh thú, vừa nhìn thấy nó đã vui vẻ chạy tới, ôm lấy cổ tuyết điêu, tươi cười vươn tay xoa xoa đầu của nó:

“Giỏi lắm, Tuyết.”

(Bạch: Phong nhi, Tuyết là chim, hem phải chó =.,=)

Thú đồng sắc bén của tuyết điêu cũng nháy mắt trở nên nhu hòa, ngoan ngoãn cúi đầu thấp xuống, để bàn tay nhỏ bé của thiếu niên dễ dàng nhu lộng.

(Bạch: (_ _!!)…)

“Công tử, thế này là…” Thanh Y nhìn con chim lớn, nghi hoặc hỏi, hiển nhiên vẫn không rõ ý tứ của cậu.

Thiên Phong lúc này mới sực nhớ ra, thu tay, quay lại cười cười giải thích nói:

“Trên tay ta có bôi chút ít hương liệu, vừa nãy ‘tình cờ’ nắm được ống tay áo của kẻ kia, hẳn đã để lại dấu vết trên người hắn. Lúc nãy ta thổi sáo bảo Tuyết lần theo mùi hương mà chặn hắn lại. Khứu giác của Tuyết rất tốt, chắc đã khiến hắn nằm ngất xỉu ở đâu đó gần đây.” Tuy chỉ là một con chim, nhưng Tuyết vừa là sủng vật, cũng vừa là thủ vệ thân tín luôn theo bảo hộ Thiên Phong. Trước khi để bị bắt tới đây, cậu đã thoa chút hương liệu lên người, để Tuyết dễ dàng mà theo tới. Không ngờ lại có chỗ hữu dụng như vậy.

Đám người nghe thế, lờ mờ hiểu được, nhìn chiếc móng sắc nhọn của chim điêu hình như còn dính chút máu, không khỏi nuốt nước miếng, bị thứ đó móc vào, lòi ruột chứ chả chơi.

Lôi Kình nhìn thiếu niên bộ dáng yếu ớt đang chơi đùa với sủng vật to lớn, không khỏi âm thầm thán phục bản lĩnh của cậu. Ánh mắt lại đột nhiên rơi đến cánh tay trắng nõn đang vuốt ve bộ lông tuyết sắc, cảm giác hai thứ như hòa vào cùng một màu, khiến hắn thoáng nhiên không nhận ra đâu mới là làn da của người nọ.

Thiên Phong giờ mới để ý tới vật Tuyết đang cắp trong miệng, liền vươn tay lấy ra, giơ lên nhìn nhìn. Là một chiếc kim bài, bên trên có khắc chữ ‘Tiêu’.

“Vật này, có lẽ là Tuyết đã lấy được ở trên thân của kẻ nọ…”

Bạch Y tinh mắt, nhìn thoáng qua thứ trên tay Thiên Phong, ngay lập tức nhận ra:

“Là kim bài của hoàng tộc Mạc quốc.”

Thiên Phong còn đang mân mê nghi hoặc, nghe thấy Bạch Y nhận biết vật này, liền vội đưa tới cho hắn. Bạch Y cẩn thận đón lấy xem xét, quay sang bẩm báo với Lôi Kình:

“Cung chủ, là Tiêu vương!”

Lôi Kình biểu lộ không có chút nào kinh ngạc. Hắn đã sớm biết đây là chuyện do Tiêu vương bày ra, kẻ giả mạo ban nãy cõ lẽ chỉ là một trong những quân cờ mà y đi. Bất quá, hắn không tin thủ đoạn của y chỉ đơn giản dừng lại ở đó. Lần này Đại hội võ lâm phát thiệp mời đến cho hắn, e rằng y cũng đã sớm có sắp đặt. Lôi Kình xưa nay vốn làm người ôn hòa, không thích tranh chấp, nhưng nghĩ đến kẻ kia cùng những việc y đã làm, đáy mắt hắn không khỏi xẹt qua một tia lãnh ý.

“Có cái này, vậy chúng ta có thể chứng minh được sự trong sạch của cung chủ rồi.”

Tử Y nghe vậy, liền quay sang chắp tay đối Thiên Phong, cung kính nói:

“Công tử, phiền cậu có thể dẫn bọn ta tới chỗ tên nam nhân kia được không.” Có hắn đứng ra đối chấp, hẳn mọi việc sẽ được sáng tỏ trước võ lâm đồng đạo.

Thiên Phong mỉm cười vui vẻ: “Được chứ, để ta bảo Tuyết dẫn đường cho các vị.”

Bốn thủ hạ phân nhau ra, hai người theo Thiên Phong cùng tuyết điêu đi bắt giữ kẻ giả mạo, hai người còn lại theo lời Lôi Kình giải phóng cho những thiếu niên bị đem tới đây, thu xếp đưa họ về nhà. Vỏn vẹn một buổi chiều, hết thảy đều đã được an bài ổn thỏa, chỉ còn lại một người…

“Tiểu huynh đệ, nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về.” Lôi Kình quay sang hỏi thiếu niên vẫn đang mỉm cười vẫy tay chào Tuyên Cảnh vừa lên xe ngựa. Nếu có thể biết được nhà tiểu tử này ở đâu thì thật tốt, như vậy có thể… có thể… Có thể làm sao? Đột nhiên Lôi Kình nghĩ không ra vế sau.

“Hả? Nhà… nhà ta?” Thiên Phong nghe nhắc đến chữ ‘nhà’, khẽ giật mình chột dạ, lắp bắp nói:

“Ta… ta… ta là bỏ nhà.”

“Ân? Bỏ nhà?” Lôi Kình hơi sửng sốt một chút.

“Đúng… đúng vậy a. Chuyện là… phụ thân ta vừa mới mất, ca ca ta lên làm chủ gia đình. Huynh ấy rất hung dữ (với những kẻ xung quanh ta), suốt ngày đánh ta (thực ra là đánh ghen với mấy con thú nhỏ luôn đòi ăn đậu hũ của ta), mắng ta (vì tội nghịch ngợm luôn tự làm bị thương chính mình), không cho ta chút quyền lợi nào (ngoại trừ ăn, chơi, ngủ). Ta rốt cục chịu không nổi, đành phải rời nhà trốn đi.” Thiên Phong cúi đầu nói, không dám nhìn thẳng vào mắt Lôi Kình. Ca ca, tha lỗi cho đệ, đệ thực không cố ý nói xấu huynh đâu. Nhớ đến gương mặt băng lãnh của ca ca, cậu không khỏi rùng mình một cái.

(xì poi: Chỉ vì một câu nói này của em mà trong cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Lôi đại ca và ca ca em, hai người đã đánh nhau suýt vỡ đầu =)))

Lôi Kình nghe vậy, trong lòng khẽ động, lại nhìn dáng người nhỏ gầy trước mặt, đầu cậu cúi thấp khiến hắn không nhìn rõ biểu tình, chỉ thấy bờ vai thiếu niên thoáng run lên, ánh mắt không khỏi toát ra một tia đau xót cùng tức giận.

“Tiểu huynh đệ, ngươi không cần sợ. Ca ngươi là ai, ta sẽ đến tìm hắn giúp ngươi làm chủ.”

Thiên Phong nghe vậy, giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy lãnh ý trên mặt nam nhân, biết người này tuyệt không nói đùa, liền vội vàng lắc đầu xua tay:

“Không… không cần đâu. Thực ra… ta cũng muốn nhân dịp này mà ra ngoài du ngoạn một thời gian. Đợi đến lúc quay về, không chừng huynh ấy đã chuyển tâm nghĩ lại.”

Lôi Kình nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Nhưng người như ngươi một mình đi lại ở bên ngoài rất nguy hiểm.” Một thiếu niên thanh tú, lại không biết võ công, tùy tiện lang thang khắp nơi e rằng sớm muộn sẽ trở thành miếng mồi ngon cho lũ sói vô lại (điển hình như anh đây =))). Lúc nãy nếu mình không đến kịp, không biết tiểu tử này sẽ gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ người này không biết sợ sao.

“Nếu ngươi chưa biết đi đâu, chi bằng… theo ta đi. Dù sao ngươi cũng đã giúp ta, ta sẽ chăm lo chu đáo cho ngươi. Bất quá, giờ ta đang trên đường tới đại hội võ lâm giải quyết một số chuyện, chưa thể trở về thần cung…”

“Thật sao? Đại hội võ lâm? Huynh cho ta đi cùng? Hay quá, thực ra ta cũng muốn tới đó…” Thiên Phong vừa nghe thấy bốn chữ này, đã hưng phấn không thôi. Hồi trước cậu từng nghe sư phụ kể qua, nơi đó có rất nhiều nhân sĩ giang hồ tụ hội để tỉ thí, vô cùng thú vị, cậu vẫn mơ ước có thể tới đó một lần để tận mắt chứng kiến. Hơn nữa, nếu được đi cùng với một vị cao thủ như nam nhân trước mặt này, chắc chắn sẽ có không ít chuyện hay để xem, cậu cầu còn không được nữa là.

Lôi Kình mắt thấy thiếu niên mang nụ cười xinh đẹp tựa hoa nhi đang cao hứng thả hồn đi đâu đó, bạc thần khẽ gợi lên một đường cong ôn nhu. Cúi xuống nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của mình, hắn vô ý thức mà đưa lên mũi ngửi ngửi.

Thực thơm…

Lúc nãy, cậu ta nói có thoa chút hương liệu lên bàn tay, chính là mùi này sao? Lôi Kình cảm thấy trên đó hình như còn vương lại chút hơi ấm, lại đưa gần sát hơn chút nữa, bất giác, đã chạm đến khóe môi của chính mình…

……………………………………………………………….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro