Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Lê cúp điện thoại, ngón tay chỉ về phía trước, ý bảo mọi người làm việc, với tình thế hiện tại của Dư Tự Ngôn, toàn bộ công ty ngoại trừ ông chủ, mọi người đều hăng hái như tiêm hormone, mười một giờ đêm, tất cả đều nhìn chằm chằm vào máy tính theo dõi hướng dư luận.

Mỗi ngày vây quanh Dư Tự Ngôn tổng cộng sáu người: Người đại diện Tuyết Lê, trợ lý sinh hoạt chủ yếu Phó Nhất, ba vị trợ lý còn lại đều phụ trách truyền thông, fan, cùng với bên hợp tác, còn có một vị chuyên phụ trách tạo hình.

Lúc này có hơn chục đội lớn đang im lặng vây quanh chị, đều đang ở trong văn phòng, hướng dẫn và chờ đợi ý kiến ​​chuyển giao.

Hai giờ sau, tài khoản tiếp thị #Dư Tự Ngôn một trong những nghệ sĩ thảm hại nhất  trở thành chủ đề tìm kiếm nóng, và sự chú ý của công chúng đã chuyển từ #đỉnh thế giới biến mất sang #sự sụp đổ của Dư Tự Ngôn. Một trong những nghệ sĩ tệ nhất.

Khu bình luận còn có một số ảnh chụp màn hình bài đăng của Dư Tự Ngôn bị xóa bỏ. Còn có một số bài đăng nổi tiếng trên weibo, cũng đều thổi phồng Dư Tự Ngôn  nói rằng anh là người đầu tiên dám nêu tên trong làng giải trí, bề ngoài là vị CEO có vẻ hống hách bên trong lại mất mặt kiếm lỗ để chui vào.

[Jpg cười khóc, chưa từng thấy qua nghệ sĩ nào thảm như như @Dư Tự Ngôn V, còn ổn không?]

[Chúng tôi chỉ muốn nhìn thấy những lời nói chân thật và vui vẻ.]

[Chúng tôi muốn Dư đại minh tỉnh hạnh phúc]

Dưới sự điều khiển của trợ lý phụ trách truyền thông, một đống thủy quân mang theo tiết tấu bán thảm, trợ lý phụ trách Vương Tư Tư theo sát bước chân kết nối với fan Dư Tự Ngôn nhân cơ hội cắt ghép kỹ năng diễn xuất, còn có kỹ thuật hát, cùng với nhân phẩm chân thật chính trực, đương nhiên, còn có một ít cắt nối biên tập điêu khắc cát trước đây.

Ngày hôm sau, lượt xem lẫn lượt chia sẻ trang web lượt xem cùng lượt chia sẻ lớn nhất video nhỏ là: [Dư Tự Ngôn trên mạng] VS [ Dư Tự Ngôn ngoài đời] hoặc là [ Dư Tự Ngôn câm miệng] VS [ Dư Tự Ngôn mở miệng] với các video ảnh hài hước về  điêu khắc cát được cắt nối biên tập.

Đương nhiên, trong đó có không ít người mắng cậu không não, nhưng đều bị nhấn chìm trong làn sóng dư luận, người ta bây giờ cũng chỉ nhớ đến sóng nước cuồn cuộn.

Sự việc xảy ra quá muộn, Phó Nhất liền ngủ lại trong nhà Dư Tự Ngôn, sáu giờ sáng, anh ta làm đồng hồ báo thức chạy bằng cơm đi gọi người.

Dư Tự Ngôn ngủ chưa bao giờ đóng cửa phòng ngủ, cho nên Phó Nhất cũng an tâm xông vào, hoàn toàn không có áp lực xông vào phòng ngủ của ông chủ.

"Dậy đi! Dư đại minh tinh...... "Phó Nhất Nhất hai tay làm loa, vô cùng đáng đánh quấy nhiễu giấc mộng của người khác.

Dư Tự Ngôn, Phó Nhất, Lục Tư Bạch là bạn học cấp ba, xem như là người bạn duy nhất Dư Tự Ngôn thu hoạch được trong sân trường lúc học  trung học phổ thông, đối với tật xấu vì sao cậu mở cửa ngủ rất rõ ràng.

Dư Tự Ngôn đem chăn đắp trùm kín đầu, rầu rĩ nói: "Để cho tôi ngủ thêm một lát đi!"

"Tôi thấy trời sập xuống cậu cũng ngủ rất ngon nhỉ." Phó Nhất vừa kéo chăn vừa nói, "Hôm nay phải quay quảng cáo, chị Tuyết Lê đã liên tục dặn dò lúc dầu sôi lửa bỏng này không thể đến muộn nữa."

"Ngày nào không phải là dầu sôi, ngày nào không phải là lửa bỏng, cậu để cho tôi ngủ thêm một lát đi, hôm qua không ngủ được."

Phó Nhất: "Dư Tự Ngôn tôi nói cho cậu biết, tôi quyết tâm rồi."

"Lục Tư Bạch đã trở lại......"

Phó Nhất: "??? Trở lại  báo thù trong mơ sao?!"

"Người thật đã trở lại, ngay bên cạnh." Dư Tự Ngôn đem chăn trùm kín đầu rầu rĩ nói.

Phó Nhất đạp hụt một cước, quỳ xuống bên giường trên thảm, sửng sốt nửa ngày mới mở miệng: "Cậu không cần vì ngủ nướng gạt tôi a!"

"Không có, cậu qua phòng bên cạnh mà xem, để tôi ngủ thêm nửa tiếng nữa đi, thật sự rất buồn ngủ..."

Phó Nhất phản xạ vòng cung chạy quanh phòng một vòng cuối cùng cũng trở về, ai ngờ anh ta càng kích động hơn đem chăn Dư Tự Ngôn xốc lên, "Hai người... tình cũ... cháy lại rồi, nhanh như vậy đã dọn sang phòng bên cạnh rồi?"

Dư Tự Ngôn mở to hai mắt, bị tức đến tỉnh ngủ, "Tôi mẹ nó đến ngày hôm qua mới biết, được không?"

"Cũng đúng, tôi cảm thấy tên ngốc kia sẽ không si tình như vậy."

Cẩu Đản nghe được hai chữ "Ngu ngốc" vô cùng kích động, ở trên ban công cao vút mở ra giọng nói đầu tiên của ngày hôm nay: "Lục Tư Bạch là đồ ngốc!"

"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì! " Lục Tư Bạch bị tiếng kêu của vẹt đánh thức vội vàng hắt xì ba cái.

"Chào buổi sáng, giáo sư Lục, bây giờ là sáu giờ lẻ năm phút sáng, căn cứ vào thói quen của ngài, ngài có thể ngủ thêm hai mươi lăm phút nữa. Cho phép tôi dong dài thêm một câu, tối hôm qua thời gian ngài ngủ không đến bốn giờ, thời gian ngủ sâu bốn mươi sáu phút, căn cứ kiểm tra đo lường cho thấy, vỏ não của ngài vẫn hoạt động đến hai giờ mười phút sáng, cũng chính là thời gian dư luận của Lục tiên sinh thay đổi."

"Tôi vốn còn có thể ngủ hai mươi lăm phút, hiện tại một phút cũng không muốn ngủ, cám ơn mày, Tiểu Tâm!"

Hôm nay Lục Tư Bạch có hai ca phẫu thuật, cả hai đều nằm trong CCU, hắn cảm thấy mình cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ nằm xuống.

Tiểu Tâm ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ở một bên làm chó đồ chơi.

Giáo sư Lục cười khổ một tiếng:

Thức dậy, nghe vẹt chửi thề,

Rửa mặt, nghe vẹt mắng chửi người,

Tập thể hình, nghe vẹt mắng chửi người,

Làm bữa sáng, nghe vẹt chửi thề,

Ăn sáng, nghe vẹt chửi thề,

Ra cửa......

Vịnh Thiển Thủy là khu nhà cao cấp nhất của khu Vọng Hải, cũng là khu nhà cao cấp nhất của toàn bộ khu Giang Bắc, giá phòng từ hai mươi vạn một mét vuông lúc bắt đầu mở bán, nay đã lên tới ba mươi lăm vạn một mét vuông, nguyên nhân không chỉ là thiết kế cao cấp, an ninh nghiêm khắc, chủ yếu là do có phú hào ẩn mình như Lục Tư Bạch mua, cũng có thừa các loại minh tinh như Dư Tự Ngôn vào ở.

Hành lang sáng bóng , thiết bị chiếu sáng cảm ứng thông minh, không cần tạo ra nhiều âm thanh, nó được chuyển đổi dựa theo nguồn nhiệt.

Lục Tư Bạch vừa mở cửa, liền cảm thấy khác thường.

Cả tầng chỉ có 4601 và 4602 hộ gia đình. Hắn có thể khẳng định chính là hắn ra ngoài, Dư Tự Ngôn còn ở nhà, nhưng đèn chiếu trên hành lang không phải sau khi hắn mở cửa mới mở ra.

Giáo sư Lục nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt dừng  ở cầu thang, hắn chậm rãi đến gần, "Tiểu Tâm, mở camera giám sát ở cửa trong vòng một giờ trước ra."

Tầng 46 là tầng cao nhất, toàn bộ cấu trúc của ngôi nhà là muốn vào phòng 4602 cần phải đi qua 4601, đây là phương án mà Lục Tư Bạch cẩn thận phân tích khi muốn mua căn nhà này. Mà hệ thống giám sát của 4601 có thể đem toàn bộ hành lang đều quay được.

"Được, giáo sư Lục." Đồng hồ đeo tay màu trắng của Lục Tư hiện lên một màn hình ảo, tái hiện ra cảnh tượng một giờ trước."

“Tua nhanh gấp hai lần tốc độ, tự động phát hiện sinh vật lạ!"

Màn hình lập tức lưu chuyển như một cái kính vạn hoa kỳ quái, mãi cho đến trước khi Lục Tư Bạch ra khỏi cửa mấy phút mới bình thường trở lại, chỉ thấy ba thiếu nữ ăn mặc khoa trương khom lưng về phía màn hình điện thoại di động, lén lút quanh quẩn ở cửa, trong đó còn có một người chỉ chỉ cửa 4602.

Nếu một màn này bị người khác nhìn thấy, sẽ cho rằng Lục Tư Bạch là một người từ  tương lai xuyên việt tới, thật ra trong hiện thực khoa học kỹ thuật phát triển đã sớm vượt qua nhận thức bình thường của con người, Tiểu Tâm có thể có giá giá trị mấy trăm tỷ thậm chí cao hơn, tất nhiên là có đạo lý của nó.

Lục Tư Bạch bước chân dài đi về phía thang máy, hắn nghĩ mấy đứa nhỏ này đối với Dư Tự Ngôn chắc không làm ra chuyện  gì lớn. Một khắc khi mở cửa xe, hắn mới mở miệng: "Tiểu Tâm, xâm nhập vào tất cả hệ thống giám sát tầng 46, kết nối với phòng quản lý."

Tiểu Tâm chỉ cần không nói lời nào,  hiệu suất làm việc thật đúng là người bình thường hoặc là sản phẩm điện tử khác có thể so sánh.

"Xin chào, đây là trung tâm quản lý Vịnh Nước Cạn, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?"

Lục Tư Bạch khởi động xe, nhìn chiếc Lamborghini màu vàng bên cạnh, mở đôi môi mím chặt: "Xin chào, tôi là chủ lầu 46, ở cầu thang phát hiện có người lạ, phiền các anh cử người tới đây, còn nữa,"  Xe của hắn rẽ một cái, chuyển đề tài, từ ngữ khí tao nhã biến thành áp bách mang theo chút mệnh lệnh: "Tôi hy vọng sau này đừng xuất hiện tình huống này nữa!"

Nhân viên tiếp điện thoại nghe xong, không tự chủ được đứng lên, không ngừng gật đầu nói: "Được, rất xin lỗi ảnh hưởng đến ngài, chúng tôi lập tức cử quản lý cùng với bảo an đi lên."

4602 hai người thêm một con vẹt hồn nhiên không biết chuyện xảy ra ngoài phòng, hai người còn đang giằng co với nhau chuyện quay chụp quảng cáo.

"Cà phê này tôi đã nếm qua, kỳ thật chính là thêm tinh dầu cà phê, rất khó uống." Dư Tự Ngôn giải thích: "Không phải là anh đây chướng mắt bọn họ,  làm người phát ngôn của loại đồ chơi này, kéo thấp phẩm vị của tôi."

Phó Nhất sâu kín nói: "Lão nhân gia ngài trước kia cũng đã từng làm người phát ngôn của tã giấy giành cho người già rồi!"

Dư Tự Ngôn lườm anh ta một cái, không hết giận, cầm bình nước Alps đêm qua ném anh ta, kết quả Phó Cách không tiếp được, "Tổ tông ôi! Tôi hỏi thăm rồi, nếu cậu không đi Hầu Gia Hiên sẽ lấy vị trí C."

"Cái gì? Cháu trai kia cũng nhận quảng cáo này?"

Dư Tự Ngôn ùng ục ùng ục uống một ngụm nước , dùng hai giây đồng hồ thay áo ngủ, ba giây rửa mặt, lại tốn năm giây tạo kiểu tóc, từ một kẻ lôi thôi lếch thếch lập tức khôi phục khí chất đỉnh lưu, Phó Nhất hoài nghi cậu Ba Lạp Tiểu Ma Tiên ẩn núp.

Dư đại minh tinh cầm lấy kính râm hướng Phó Nhất đang trợn mắt há hốc mồm huýt sáo một tiếng: "Còn thất thần làm gì? Đi a!"

  *

Phạm Tiểu Sơ sớm đến khoa tim mạch của bệnh viện trực thuộc đại học y Giang, y kích động đến mức cả đêm ngủ không ngon, hôm nay là lần đầu tiên cậu tới bệnh viện này học lâm sàng, chủ yếu là đi theo Lục Tư Bạch.

Đối với sinh viên ngành y mà nói, đi theo giáo sư lâm sàng là kinh nghiệm rất quý giá, giống như là học rất nhiều binh thư, hiện tại rốt cục cũng được ra chiến trường.

Đương nhiên, đối với Phạm Tiểu Sơ mà nói còn có một tầng nguyên nhân khác.

Y nghe ngóng được ví trí văn phòng của Lục Tư Bạch, lấy danh nghĩa học sinh trực tiếp đi vào, đem bàn ghế vốn sạch sẽ rắc cồn lên sửa sang lại, đi tới máy uống nước đổi bình nước mới, nấu nước sôi khử trùng chén, thậm chí ngay cả bút trên bàn, cũng dùng giấy cồn cẩn thận lau chùi từng cây từng cây, đây là kết luận y cẩn thận quan sát Lục Tư Bạch rất nhiều ngày cho ra, giáo sư thích sạch sẽ, rất thích sạch sẽ!

Những học sinh khác lục tục đến, Phạm Tiểu Sơ cũng giống như vừa đến, trà trộn trong đám người, nhìn thấy Lục Tư đỏ mặt ngượng ngùng chào hỏi.

Giáo sư Lục vừa đến văn phòng đã cảm thấy hôm nay dì vệ sinh tỉ mỉ hơn trước không ít, thùng rác sạch sẽ hơn thường ngày rất nhiều, khiến tâm tình hắn tốt hơn không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro