Chương 7 : Hàn đàm chữa thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tà

 

Mắt thấy Thẩm Nguyệt Trạch sắp tắt thở, Đới Tinh Lâu vội vàng lấy từ trong người ra một viên Kim Đan sáng rực ánh vàng, chậm rãi cho xâm nhập vào thân thể Thẩm Nguyệt Trạch, Kim Đan sau khi tiến vào thân thể Thẩm Nguyệt Trạch liền tản mát ra một tia linh khí thuần túy nhanh chóng chữa trị thân thể rách nát của y.

Một màn trước mắt giống như hôm qua tái hiện, tình cảnh Thẩm Nguyệt Trạch che ở trước người hắn nháy mắt hóa thành huyết vũ không ngừng lặp đi lại lại ở trong đầu Đới Tinh Lâu, khiến hắn lập tức dâng lên ý muốn đem Thất Tinh Thánh Địa san thành bình địa.

Nhưng một tiếng hừ nhẹ thống khổ của Thẩm Nguyệt Trạch lập tức chuyển dời lực chú ý của hắn.

“Sư phụ!” Đới Tinh Lâu vươn hai tay ra lại không biết nên đặt ở đâu, bởi vì Thẩm Nguyệt Trạch toàn thân trên dưới phủ đầy vết thương chằng chịt, hệt như một món đồ sứ tinh mỹ sắp bị hủy.
“Khụ… Khụ khụ…” Thẩm Nguyệt Trạch giật giật ngón tay muốn nói chuyện, lại khụ ra mấy ngụm máu tươi, phun lên trên người mình cùng Đới Tinh Lâu.

Giết heo cũng không phun nhiều máu như vậy…. Thẩm Nguyệt Trạch sắc mặt tái nhợt nhìn Đới Tinh Lâu, hữu khí vô lực nói: “Ngươi đi mau, các trưởng lão khẳng định đã phát hiện ra ngươi.” Ma đao của Đới Tinh Lâu trực tiếp phá đi đại trận của Thất Tinh Thánh Địa, rêu rao trên khắp toàn bộ Thánh Địa, không thể nghi ngờ chính là khiêu khích đối với Thánh Địa truyền thừa trên vạn năm, Thất Tinh Thánh Địa chưa bao giờ là quả hồng mềm, nếu không làm sao có thể sừng sững tại Tu Chân Giới vạn năm nay.

Đới Tinh Lâu trong mắt tràn ngập sát khí, ngữ khí điềm nhiên nói: “Như vậy vừa lúc, đến một kẻ giết một kẻ, đến một vạn giết một vạn, một khắc bọn chúng lựa chọn động thủ với sư phụ, đều trở thành người chết cả rồi.” Một tia ma khí ở chỗ Thẩm Nguyệt Trạch không nhìn thấy hướng chân núi Diêu Quang phong mà bay, sau đó nhanh chóng phá vỡ cấm chế của Thất Tinh Thánh Địa, biến mất ở chân trời.

Ma khí trên hai tay thu lại, Đới Tinh Lâu cẩn thận ôm Thẩm Nguyệt Trạch lên, tâm vừa niệm lập tức xuất hiện ở đỉnh hàn trì bên cạnh Diêu Quang phong, Đới Tinh Lâu ôm Thẩm Nguyệt Trạch từng bước đi vào trong ao nước lạnh cóng, khói trắng trong ao bốc lên, hai người bước vào không đến một khắc cả người đã bị nhuộm thành màu đỏ.

Đới Tinh Lâu vô cùng cẩn thận đem từng mảnh xiêm y dính trên người Thẩm Nguyệt Trạch từng chút từng chút bóc ra, như là đang đối đãi với bảo vật tuyệt đối độc nhất vô nhị.

Thẩm Nguyệt Trạch dị thường suy yếu tựa trong lòng Đới Tinh Lâu, dư quang nơi khóe mắt đột nhiên phát hiện một chút khác thường, y cố sức ngẩng đầu lên hướng trên bờ nhìn lại. Ở cuối tầm mắt Thẩm Nguyệt Trạch có một đám linh thảo kỳ dị sinh trưởng, tên là Bạch Vi, tại ngoại giới là một loại dược liệu vô cùng khó có được. Lúc này cây Bạch Vi kia nguyên bản xanh biếc đã biến đen hoàn toàn, lá cây đỏ tươi như máu, bên người nó rải rác mười mấy thi thể linh điệp.

Bên trên hàn đàm là sương trắng có chút mờ mịt, Thẩm Nguyệt Trạch ngẩng đầu mới phát hiện, không biết khi nào toàn bộ bầu trời đã bị ma khí đen ngòm bao phủ hoàn toàn, trong ma khí bên trên đỉnh đầu, âm thanh của sấm sét kèm theo các tia sáng chói lọi không ngừng thoáng hiện.

Đới Tinh Lâu một tay ôm thân thể quang lõa của Thẩm Nguyệt Trạch, một tay dùng nước trong hàn đàm thanh tẩy vết máu trên mặt Thẩm Nguyệt Trạch, Thẩm Nguyệt Trạch một phen nắm chặt bàn tay đặt ở trước người mình của Đới Tinh Lâu, cả giận nói: “Ngươi mẹ nó muốn chết có phải hay không! Lại dám dùng ma khí đem toàn bộ Diêu Quang phong bao lại! Ngươi cho rằng ngươi là thiên hạ vô địch hay sao? Lập tức cút càng xa càng tốt cho ta! Nếu như để các trưởng lão cấm địa bắt được ngươi cứ chờ hôi phi yên diệt* đi!”

(Hôi phi yên diệt: Tan thành tro bụi)

Trên da thịt trắng nõn phủ đầy vết rách, người bình thường nhìn đến chỉ cảm thấy khủng bố, nhưng ở trong mắt kẻ biến thái như Đới Tinh Lâu, sư phụ thật sự đẹp không sao tả xiết, mặc dù thân thể đầy vết thương không chút mỹ cảm cũng có thể khiến hắn nháy mắt cứng lên.

Thẩm Nguyệt Trạch đang giáo huấn đồ đệ, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, khuôn mặt tái nhợt nháy mắt ùa lên một tầng huyết khí, ánh mắt thanh minh phẫn nộ trừng Đới Tinh Lâu, cắn răng nói: “Buông ta ra!”

“Sư phụ, ta chỉ là đang giúp ngươi chữa trị mà thôi.”Lời nói đứng đắn như thế, cùng với âm thanh trầm thấp khàn khàn, ánh mắt tràn đầy lửa nóng, còn có bàn tay không ngừng di chuyển phía dưới, thật sự là một điểm thuyết phục cũng không có!

“Cút!!” Thẩm Nguyệt Trạch không chút khách khí nói, nhưng vì bản thân bị trọng thương hoàn toàn không có cách nào tự chủ rời đi ôm ấp của Đới Tinh Lâu.

Đới Tinh Lâu cẩn thận ôm cả người Thẩm Nguyệt Trạch vào trong ngực, thanh âm nhu hòa nói: “Sư phụ, cùng ta một chỗ đi thôi.” Người của Thất Tinh cư nhiên dám tổn thương người mà hắn chạm đều luyến tiếc chạm, quả thật là muốn chết sớm.

“Ngươi cứ mơ đi.” Đừng tưởng rằng y không biết tiểu súc sinh này đang đánh chủ ý gì lên người y, nếu nằm ở trong tay hắn còn không phải mặc hắn muốn làm gì thì làm? Thẩm Nguyệt Trạch mãnh liệt rùng mình, nghĩ đến bộ dáng chính mình bị Đới Tinh Lâu áp ở dưới thân, giống như là gặp phải ác mộng. Không phải lập trường y sắt đá, thật sự là giá trị vũ lực chênh lệch quá lớn, y căn bản không có khả năng đem Đới Tinh Lâu ngăn chặn, hơn nữa y đối với việc áp Đới Tinh Lâu xuống càng không có hứng thú.

Khi sư đồ hai người đang ở bên trong hàn đàm khanh khanh ta ta, bên ngoài Diêu Quang phong đã bị ba tầng tu sĩ trong ngoài vây chặt không có khe hở.

Kiều Vũ thánh chủ sừng sững ở trên cao, biểu tình lạnh băng, quanh thân phát ra tiên quang nhàn nhạt, uy áp cường đại khiến đệ tử vây ở bên dưới thiếu chút nữa hít thở không thông, không thể không vận hành chân khí chống lại áp lực cường đại này.

Một đạo lưu quang bay tới, nhẹ nhàng hóa thành tay áo của một lão giả tiên phong đạo cốt, đứng ở bên người Kiều Vũ nhìn Diêu Quang phong phía dưới đã hoàn toàn bị ma khí bao phủ, không ngừng bị các loại pháp khí công kích, nói: “Nhiều năm không gặp, thánh chủ tiến cảnh thật thần tốc.”

Kiều Vũ thản nhiên nói: “Đa tạ trưởng lão quan tâm.”

Triệu Càn Phong nhẹ nhàng vung phất trần trong tay, chùm tia sáng màu vàng giống như lợi kiếm lập tức hướng Diêu Quang phong đang bị ma khí bao phủ phía dưới bay đến, tia sáng lớn nhỏ cỡ cánh tay vừa gặp được ma khí màu đen, giống như củi khô gặp lửa cháy, nháy mắt bạo trướng đến trình độ khủng bố.
Bầu trời nắng gắt nháy mắt bị tia sáng mãnh liệt màu vàng phủ qua, khiến mọi người đều không tự chủ nhắm chặt hai mắt, vài người không kịp dùng linh khí khởi động vòng bảo hộ cũng bị loại ánh sáng mang tính xuyên thấu cực độ này làm cho hai mắt đau đớn, chảy ra huyết lệ.

“Ầm” một tiếng, một đám người bị chấn động ngã xuống mặt đất kêu rên không ngừng, Diêu Quang phong đang bị ma khí bao vây lấy bị kim quang xé ra một đường, Đới Tinh Lâu cùng Thẩm Nguyệt Trạch toàn thân là máu xuất hiện ở trong mắt Kiều Vũ cùng Triệu Càn Phong.

Hai mắt vốn không gợn sóng nháy mắt bao trùm sóng dữ cuồn cuộn, Kiều Vũ không tự giác xiết chặt nắm tay, thanh âm tràn ngập sát ý nói: “Đới Tinh Lâu, Buông sư huynh ta ra!”

Thanh âm như sấm sét chấn động đến mức khiến toàn bộ đại địa run rẩy, một câu của Kiều Vũ động tĩnh tuyệt đối không yếu hơn so với một chiêu Triệu Càn Phong mới vừa đánh ra.

Đới Tinh Lâu mạnh mẽ ngẩng đầu lên, con ngươi phảng phất có thể đem toàn bộ thế giới kéo xuống địa ngục lạnh lùng nhìn Kiều Vũ, nói: “Đây là sư phụ của ta.” Hắn đem hai chữ “của ta” nhấn mạnh, phảng phất như đang tuyên cáo chủ quyền. Sư phụ của hắn, ai cũng không thể bắt hắn buông tay! Đới Tinh Lâu nhìn Kiều Vũ, hai mắt tối đen sôi trào sát ý cùng lệ khí.
Kiều Vũ đứng thẳng ở trên trời cao giống như một vị thần, phía sau trong hư không dần dần xuất hiện một hư ảnh, là một cái chuông đồng cực lớn.

Vô Vọng Tiên Chung, pháp khí bản mạng của lịch đại thánh chủ Thất Tinh Thánh Địa, có năng lực hủy thiên diệt địa.

Ở trong «Duy Ngã Chân Ma», đây là vật mang tiên khí duy nhất có thể cùng Cửu Cực Ma Đao của nhân vật chính tranh phong.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro