Đoản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Có một con gián nằm chết trên cầu thang tầng ba.

Hơi khó để có thể thấy được cái xác nó ở đó, nhưng Ode thì có, anh đi ở phía bên trái cầu thang để tránh giẫm phải nó.

Đây là ngày thứ ba anh đi xuống phía bên trái cầu thang. Bà thím ở hành lang vẫn chưa tới dọn phòng, con gián vẫn giữ nguyên tư thế chết, hai cái chân hếch lên nằm chết.

Chủ nhà sốt ruột gõ cửa, hối thúc anh nhanh chóng trả tiền thuê nhà.

Đây đã là ngày thứ ba và Ode không nói chuyện với bất kì ai cả.

Mà như vậy cũng giống như bình thường thôi.

Ode không thích nhà vệ sinh phòng mình. Nhà vệ sinh thường xuyên bị tắc cóng, ống nước thì bị rò rỉ khiến Ode lúc nào cũng phải lau sàn sau khi tắm, sau khi lau xong thì trên người anh cũng sẽ lại đầm đìa mồ hôi, tốn công tắm vô ích. Nhưng anh giống như một con ốc mượn hồn, dù hận không gian chật hẹp đến cỡ nào, anh cũng không muốn rời xa phòng mình một bước.

Thường Ode đi xuống cầu thang đơn giản chỉ là để vứt rác. Anh đi lên lầu tránh con gián cứng ngắc kia mà không cần nhìn tới nó, tiếp tục lui vào căn phòng nhỏ tối om.

Ode bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn là vào một buổi chiều nọ, trời âm u, Ode nhặt rác trong phòng như mọi ngày, sau đó bước chân đi tự khắc né con gián chết rồi xuống cầu thang vứt rác.

Thùng rác dưới lầu vẫn nguyên vẹn chất thành đống, bên trong đầy rác, trong thùng rác này rõ ràng chỉ toàn là rác của Ode đem vứt. Điều này có nghĩa là chưa từng có ai đến vứt rác ngoại trừ anh ra.

Không gian yên tĩnh, một sự im lặng chết chóc.

Dù đắm chìm trong thế giới của riêng mình, Ode vẫn thấy có gì đó không ổn. Buổi sáng không còn tiếng những người đàn bà ríu rít đi mua rau, buổi trưa không còn mùi dầu mỡ nấu nướng, chiều đến lại không thấy chủ nhà gõ cửa tìm người, đêm đến thì những cuộc cãi vã giữa đôi tình nhân trẻ cũng biến mất không một dấu vết.

Đột nhiên Ode tự hỏi liệu có phải mình là người duy nhất còn lại ở trong tòa nhà này không.

Để xác nhận phỏng đoán của mình, Ode lấy hết can đảm gõ cửa chủ nhà.

Không ai trả lời.

Ode gõ tất cả các cửa phòng trong tòa nhà ngoại trừ phòng của anh ta, chỉ có duy nhất giọng của anh ta vang vọng ở khắp hành lang.

Anh bước ra ngoài nhìn phố phường hoang vắng, khi đó anh lại có cảm giác như mình bị cả thế giới này bỏ rơi. Nhưng rất nhanh anh cũng nhận thức lại là làm sao có chuyện đó được.

Ode lang thang khắp phố, khu chợ sầm uất ngày xưa nay gần như hoang tàn muốn đổ nát dần. Anh bước vào siêu thị nhỏ mà anh vẫn hay lui tới, các loại đồ vật quen thuộc trên kệ nay đã phủ một lớp bụi dày.

Họ đã đi đâu hết rồi.

Điều gì đó đã xảy ra.

Đột nhiên, có vài giọng nói đâu đó thoáng lên giữa không gian tĩnh lặng. Điều này khiến Ode nhận ra rằng vẫn còn người ở đây.

Điều này khiến cho lòng anh bồi hồi đến khó tả, anh ngập ngừng nói, "...Có ai ở đó không?"

"Không."

"..."

Giọng nói yết ớt nhỏ nhẹ đó phát ra ở bên dưới kệ trưng bày mì ăn liền.

Ode bước tới nhìn xuống, một người đàn ông mặt mày tái nhợt trông giống người mà cũng không giống người đang dựa vào một góc kệ, trên vai ôm lấy vết thương đang chảy máu xanh mủ vàng. Vết thương lớn như vậy giống như bị thứ gì đó mạnh bạo cắn vào.

Con ngươi của hắn màu xanh lam như chứa đựng cả đại dương sâu thẳm, mờ mờ ảo ảo.

Có lẽ vì trông hắn yếu ớt nên Ode không hề sợ hãi trước loài sinh vật kỳ lạ này, anh nghiêng người hỏi: "Các ngươi là ai?"

"Zombie". Thây ma đó lên tiếng, hắn lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắc, "Các ngươi là người ngoài hành tinh?"

Ode nhẹ giọng nói: "Tôi là rác rưởi còn xót lại trái đất này."

"Xin chào, rác rưởi."

Đây đúng thật là một thây ma lịch sự, hắn mệt mỏi dựa vào trong góc tựa như một giây nữa hắn sẽ chết.

Ode ngập ngừng hỏi, "Cậu không sao chứ?"

"Không sao."

"Nhưng...vết thương của cậu hoại tử rồi."

"Vậy ngươi còn hỏi làm gì?"

"..."

2.

Ode mang xác sống đó về nhà, xác sống nhắc nhỏ anh ta, "Nếu máu của ta, hoặc bất cứ chất lỏng gì trên người ta vô tình xâm nhập vào cơ thể ngươi, ngươi cũng sẽ bị lây nhiễm thành thây ma."

Ode kỳ lạ hỏi: "Có phải tất cả các thây ma đều giống cậu không?"

"Không. Chúng không có não. Tôi có."

"..."

Ode tìm kiếm trên Internet về những tin tức gần đây. Số lượng lớn loài sinh vật không rõ nguồn gốc đã xâm chiếm vào thành phố tìm kiếm con mồi cho chúng. Họ gọi loài vật này là thây ma. Bất kỳ ai bị thây ma cắn sẽ bị nhiễm bệnh và trở thành một con thây ma khác tìm kiếm thức ăn.

Dân cư đều đã sơ tán đi hết ngoại trừ Ode, họ còn kêu gọi nhau trốn ở nơi một nơi an toàn nào đó.

Ode: "..."

Ode mỗi ngày đều phải ở trong gian phòng này như con cá ướp muối, chưa từng bước ra khỏi cửa, cứ ăn rồi ngủ, rãnh rỗi thì vui chơi.

Thật là bất ngờ, bên ngoài thế giới giờ đây đang có những thay đổi chấn động.

Ode ngẩng đầu nhìn thây ma, nếu không phải vì ngoại hình của hắn, Ode đã cho rằng hắn là người bình thường.

"...Cậu tên là gì?"

Zombie sắc mặt yếu ớt từ tái xanh chuyển sang trắng bệch, "Ta không có tên"

"Tôi tên là Ode."

Zombie kinh ngạc nói: "Ngươi không phải tên là rác rưởi sao?"

"Là Ode."

Ode lấy thuốc ra từ trong ngăn tủ lộn xộn, anh hơi bối rối không biết làm sao để trị thương cho tên thây ma này.

Zombie ậm ừ yếu ớt, "Lấy dao gọt trái cây cắt bỏ phần thịt thối đi."

Ode tìm một con dao làm bếp, loay hoay không biết bắt đầu cắt từ đâu.

Zombie nhìn Ode với vẻ mặt "người muốn làm gì vậy?"

Cuối cùng, họ loại bỏ từng phần bị thối rữa, rồi băng bó lại bằng thuốc.

Sắc mặt tang thi không còn mệt mỏi nữa, có lẽ hắn thấy đau nên ánh mắt có chút rũ xuống, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp phản chiếu hình bóng Ode đang lo lắng, "Cậu thấy thế nào?"

Zombie yếu ớt nói: "Ta thấy ổn rồi, ta có hơi đói."

Ode đứng dậy nấu mì gói, thây ma đó nói hắn muốn ăn thịt.

Ode dùng tăm đâm thịt bò trong bát mì, nhún nó xuống và đưa cho thây ma.

Zombie cầm rồi hỏi anh: "Cái này để nhét kẽ răng à?"

Zombie nói bởi vì người ở khu vực này đã sơ tán hết, phần lớn zombie không có thức ăn, chúng trở nên đói khát nên chỉ có thể giết lẫn nhau... hắn ta trở nên thế này là vì bị một trong những con thây ma đó cắn.

Ode do dự nhìn vết thương của hắn, "Con thây ma đó cắn cậu... tới nỗi này sao?"

Cá sấu cắn hay gì.

"Nếu vết thương không được chữa trị kịp thời thì sẽ trở nặng."

Zombie u ám nói: "Đau quá ta không chịu được."

Ode vén rèm cửa nhìn đường xá hoang vắng, "Vậy bây giờ bên ngoài còn có thây ma sao? Sao cậu vẫn ở đây? Tới hôm nay tôi mới biết là có thây ma bên ngoài."

Zombie nhìn đống đồ bừa bộn xung quanh, hắn nhìn Ode với ánh mắt kỳ thị, "Ngươi sẽ không ở mãi như vậy đâu đúng không?" Ode gật đầu. Giây tiếp theo, anh ta nhận ra vẻ mặt chán ghét trên khuôn mặt của thây ma.

Thực sự rất chán ghét.

"Ngươi biết vì sao ta không ăn thịt người không?"

Ode lắc đầu.

"Coi lại bản thân bề bộn cỡ nào đi."

Kiếp trước, Ode bị một con thây ma kỳ thị.

3.

Vì zombie bị OCD nên Ode đã phải dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà.

Vừa lau sàn vừa bị phàn nàn: "Nhìn vào gầm giường của ngươi xem, ngươi ngủ trên giường hay ngủ trên bãi rác?"

Đó giờ Ode chưa bao giờ siêng năng dọn dẹp nhà cửa như lúc này, Zombie liếc nhìn nhà vệ sinh rồi nghiêm túc nói với anh ta rằng nếu ngươi không sửa ống nước, hè tới chắc chắn sẽ có mấy con rết bò lên hỏi thăm sức khoẻ nhà ngươi.

Thây ma sợ ánh nắng mặt trời, khi tiếp xúc ánh nắng, chúng sẽ cảm thấy rất khó chịu. Vì vậy, ban ngày rèm cửa sẽ được kéo kín mít lại nhưng tất cả đèn trong nhà thì đều bật.

Thây ma rất thích những ánh đèn nhấp nháy, đôi mắt xanh đó chăm chú nhìn vào ánh đèn không chớp. Còn Ode thì nhìn hắn ta.

"Ta rất thích ánh mặt trời, nhưng thân thể ta thì không." Zombie nghiêng đầu nhìn Ode, "Ngươi không sợ ánh nắng thì sao không đi phơi nắng nhiều một chút? Như thế có khi còn thú vị hơn là ở trong nhà cả ngày đó?"

"Không." Ode nói, "Tôi không tìm thấy điều gì thú vị cả."

Ode là một người nhàm chán.

Thây ma tò mò hỏi anh, "Ngươi không có ước mơ? Không có mục tiêu gì sao?"

Ode hỏi lại hắn, "Cậu có ước mơ không? Có mục tiêu không?"

"Có." Zombie uể oải nói: "Giấc mơ của ta là hy vọng ngươi sẽ có một ước mơ. Mục tiêu của ta là nhìn thấy ngươi chăm chỉ làm việc cho ước mơ của mình."

Ode đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác đó xuyên thẳng vào trái tim anh.

Anh là một người ngu ngốc, anh không biết nên miêu tả cảm giác này như thế nào, anh chỉ cảm thấy tên thây ma này ấm áp hơn cả ánh nắng mặt trời.

Anh muốn ôm hắn.

4.

Zombie mắc bệnh sạch sẽ.

Từ chối được ôm.

5.

Zombie không thích mì ăn liền, không thích bánh quy nén mà Ode đem về từ siêu thị. Hắn muốn ăn thịt, nhưng thịt ở đây gần như đã hỏng hết, chỉ còn rau là có thể ăn được.

Ode cầm vài nắm rau muống đem về nhà, search công thức trên Baidu rồi tự tay làm một đĩa rau xào. Anh ta đưa món ăn cho thây ma, hắn hỏi: "...Thật sự không có thịt sao?"

Ode cầm đũa ăn mì gói.

6.

Vì không có thịt để ăn, thây ma cũng không ăn chay nên hắn đã quyết định ăn kẹo. Ăn chưa được một tuần thì hắn liền bị sâu răng. Đêm ngủ hắn ôm mặt than đau quá ta thà chết còn hơn.

"...Không phải tôi đã nói với cậu trước khi ngủ phải đánh răng sao?"

Zombie thống khổ che mặt, "Ta còn tưởng ta sẽ không bị sâu răng."

Zombie rất hối hận, chưa ai từng nói với hắn rằng thây ma cũng có thể bị sâu răng.

Ode bất lực. Anh tìm trong sách giáo khoa, trong Baidu, rồi đến phòng khám nha khoa để tự mình trám răng cho thây ma. Thây ma cẩn thận mở miệng ra vì sợ hai chiếc răng nhọn hoắt của hắn sẽ đâm thủng găng tay của Ode. Thực ra, Ode đôi khi nghĩ rằng cuộc sống như vậy cũng rất tốt. Chỉ có anh và những tên thây ma trong thành phố. Ban ngày chúng sẽ xách dù đi tìm đồ, khi trời mưa sẽ mang ủng, ban đêm chúng ngồi trên mái nhà ngắm sao.

Khi thây ma ngắm sao, Ode sẽ ngắm hắn.

Anh cảm thấy rằng tên thây ma này còn tỏa sáng hơn tất cả các vì sao khác.

Ode là một người đàn ông cô đơn. Anh cô đơn đến tận xương tủy, muốn giao tiếp với người khác nhưng anh lại thu mình đến mức khó gần, anh cảm thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt chán ghét thờ ơ. Cứ như đống rác rưởi trước cửa nhà vậy, rõ ràng muốn lén la lén lút vứt vào nhà người khác, nhưng lại không đành lòng, chỉ có thể tạm bợ bất lực, sau đó sẽ ném vào thùng rác lúc cần.

Ode khéo léo tránh mặt mọi người và bí mật ở lại một mình.

7.

Ode bắt đầu chú ý đến tin thời sự.

Các loại vũ khí mới được phát minh ra có khả năng kiểm soát thây ma nên chúng dần dần bị dọn sạch. Đây là một tin tốt, con người không phải sợ hãi nữa, người dân cũng có thể trở lại thành phố này.

Ode có một cảm giác xấu. Không phải cảm giác mình phải tiếp tục trả tiền thuê nhà mà nó cứ như một hồi chuông báo tử làm nỗi lòng vốn đang bình yên của anh bắt đầu vỗ sóng.

Sẽ có thanh tra khám xét từng nhà, những cư dân bị khám xét sẽ chuyển đến nơi ở mới. Điều này là để ngăn chặn một số người có động cơ thầm kín che giấu thây ma và làm những việc trái pháp luật.

Luật mới xuất hiện, tất cả các thây mà được tìm thấy sẽ phải kiểm soát và bắt giữ, sau đó sẽ thiêu chết.

Đáng lẽ Ode nên giao các thây ma ra. Nhưng anh nghĩ lại và thấy rằng nếu làm vậy thì anh sẽ buồn.

8.

Ode có một ước mơ.

Anh ta muốn dừng đi việc phải chăm chỉ, siêng năng kiếm tiền, ăn uống đầy đủ và tự sát trước khi tận thế đến.

Nhưng lúc nghĩ vậy thì anh lại quyết định từ bỏ.

9.

Ode hỏi Zombie liệu thần kinh của hắn ngoài nỗi đau ra thì hắn có thể cảm nhận được tình yêu không.

Hắn trả lời rằng chỉ những thứ hắn ăn thì hắn mới cảm thấy thích thôi.

Ode nói, cậu ăn tôi đi.

10.

"Không. Thần kinh của tôi nói với tôi rằng làm vậy thì sẽ rất buồn."

11.

Ode hỏi thây ma, "Tôi có thể ôm cậu một cái được không?"

Đây là lần đầu tiên anh ta tiếp xúc với thây ma này một cách thân mật như vậy.

Thân thể hắn rất lạnh, môi cũng rất lạnh, hàm răng sắc nhọn đâm vào môi, mùi máu tang tưởi lan tràn giữa môi và răng.

12.

Công tố viên đến nhà của Ode.

Họ mở cửa ra và tìm thấy hai cái xác chết ở bên trong.

END.

Quá là ngọt ngào <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro