Chương 2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 2. Chương 2. (H)

Tuy rằng Lâm Vạn Văn luôn khịt mũi coi thường gian nhà gạch cũ nát này nhưng vẫn đi theo Mã Tiểu Hòa vào nhà. Chân của Mã Tiểu Hòa chậm rì rì dợm bước, cậu không muốn để kẻ này vào nhà mình mà chính Lâm Vạn Văn cũng biết điều ấy. Gã theo sau cậu, nhìn chằm chằm vào phần cổ trắng nõn, cùng với sườn mặt thanh tú của người phía trước dưới ánh trăng, càng nhìn càng thấy đẹp, ngọn lửa vô danh đang thiêu đốt trong lòng tựa như tìm được nguyên do.

Từ phía sau đến cổng lớn chẳng qua cũng chỉ vài bước chân, Lâm Vạn Văn mạnh mẽ đẩy cửa bước vào, bản lề 'kẽo kẹt' rung lên tựa như lung lay sắp đổ sập xuống, giống hệt như tâm của Mã Tiểu Hòa bây giờ. Cậu không biết vì sao kẻ này muốn tới nhà mình, cũng không biết kẻ này muốn làm gì, gã định dùng việc cậu có 'nữ huyệt' để uy hiếp ư? Vậy mình còn có thể ở lại nơi này được nữa hay không?

Gian phòng này thật sự rất đơn sơ, bên trong khá nhỏ, nhưng được cái sạch sẽ và ngăn nắp. Lâm Vạn Văn vừa đi vào đã đĩnh đạc ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong nhà. Mã Tiểu Hòa chỉ biết đứng ở đối diện, buông đầu xuống, ro rúm lại, phảng phất như nơi này không phải nhà của mình mà là ngục giam khổ hình.

"Mày sợ cái gì! Tao có phải là rắn đâu?"

Mã Tiểu Hòa không nói lời nào.

"Lại đây." Kẻ kia lên tiếng.

Cậu vẫn cúi thấp đầu, bất động.

Lâm Vạn Văn cười nhạo ra tiếng, nhào người đưa tay kéo cậu tới gần, không đợi cậu hô lên sợ hãi đã cố định cậu ngồi trên đùi của gã.

"Làm... làm gì? Thả tôi xuống!" Mã Tiểu Hòa vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu là một người đàn ông sao có thể bị một người đàn ông khác ôm như vậy chứ, còn dùng tư thế này nữa.

"Đừng nhúc nhích!" Lâm Vạn Văn vỗ một cái lên mông cậu, mà cậu thì tựa hồ như còn chưa kịp phản ứng lại, lập tức bất động. "Có kêu cũng vô dụng thôi, xung quanh nhà này làm gì có người nào, đúng không."

Những lời này khiến cậu cứng lại, cậu không hề giãy giụa cũng không kêu gọi nữa, bởi vì cậu biết không có ai đến cứu mình cả.

"Còn nhớ tôi không?" Lâm Vạn Văn dùng giọng điệu ái muội tới gần lỗ tai cậu, hơi thở nóng bỏng khiến vành tai cậu nóng lên, nơi ấy tựa như đang bốc cháy vậy.

Mã Tiêu Hòa lắc đầu, nhưng thật ra cậu nhớ rõ người này, chính Lâm Vạn Văn là người vứt con rắn xanh lên bàn của cậu lúc nhỏ khiến cậu sợ đến đái ra quần.

"Không sao, không sao, hôm nay lại quen biết, quen biết." Nói xong, gã ái muội vói tay vào trong lớp áo ngắn tay của cậu.

Đầu tiên là lần mò sau lưng, rồi từng tấc từng tấc sờ mó đến ngực cậu. Gã biết người trong lòng ngực mình đang phát run, khuôn mặt hổ thẹn quay đi không dám nhìn thẳng mặt gã, đặc biệt là khi tay gã sờ soạng ở bụng dưới của cậu, gã cảm nhận được da thịt của người kia đang căng lên.

Phản ứng của Mã Tiểu Hòa khiến tâm tình của gã có chút vui vẻ, gã duỗi tay nắm lấy cây dương vật đạm hồng rồi chậm rãi vuốt ve, ngón cái còn lượn vòng quanh ở mã mắt. Mã Tiểu Hòa ngay cả tự mình giải quyết cũng chưa từng làm đừng nói đến việc gặp phải kích thích như này, không đến 5 phút sau cậu đã bắn ra đầy tay gã kia.

Không chờ cậu có phản ứng gì khác, Lâm Vạn Văn đã khiêng cậu lên giường, cởi áo cậu ra rồi cột hai tay cậu lên đỉnh đầu. Đồng thời kéo quần người nắm dưới xuống, dùng bàn tay dính đầy tinh dịch thăm dò nơi riêng tư kia. Hai chân đang kẹp chặt của cậu bị ép mở rộng, cái tay ấy bôi hết tinh dịch lên 'nữ huyệt' của cậu, thứ chất lỏng nhão nhão dính dính khiến nơi kia càng thêm ướt dầm dề, nhìn có chút quỷ dị. Nhưng mà, một người đàn ông lại có nữ huyệt, chẳng lẽ lại không quỷ dị ư.

Lâm Vạn Văn lại lần nữa ôm cậu vào trong ngực, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa vê ở nơi kia, có đôi khi những vết chai trên tay không biết chạm vào nơi nào mà khiến Mã Tiểu Hòa sẽ hừ nhẹ một tiếng, giống như thoải mái lại giống như khó chịu. Cậu không biết nhưng gã lại biết, nhìn đôi mắt hàm xuân của cậu mà gã càng thêm có ý xấu dày vò nơi ấy, khi mạnh mẽ khi nhẹ nhàng. Lớp chai thật dày kia ma sát khiến cậu thấy đau, nhưng lại có chút ngứa. Cậu thấy ngứa từ tận sâu bên trong nơi kia như đang thiếu thứ gì đó, có đôi khi ngón tay của kẻ kia đụng tới, nơi ấy của cậu lúc đóng lúc mở tựa hồ muốn cắn chặt lấy nó muốn nó cắm vào bên trong.

"Ư ... đừng..." Cả người cậu nóng lên, cậu cảm thấy mình sắp chết cháy rồi. Cậu muốn thoát đi nhưng ai biết cơ thể của Lâm Vạn Văn còn nóng hơn, thêm nữa giữa hai bắp đùi của gã còn có thứ gì đó chọc vào cậu, thứ đó còn nóng hơn lồng ngực của gã.

"Đừng ... đừng chọc... không, không thoái mái....."

"Không thoải mái à?" Gã hỏi lại, trong giọng nói mang theo chút trào phúng. Gã thở hổn hển, toàn bộ hơi nóng phả vào cổ cậu, gã thì thầm. "Lập tức sẽ thoải mái mà."

Nói xong gã càng hung ác vừa xoa vê thịt đế, vừa gặm cắn đầu vú đang dựng thẳng của cậu. Cậu không thể chịu nổi kích thích như vậy, cả người lâng lâng, vội vàng muốn bắt lấy gì đó phòng ngừa mình bay lên. Cậu nắm chặt cánh tay của kẻ kia, cong người lên, phát ra tiếng rên rỉ, run rẩy tiết ra. Lúc này, không chỉ có chất lỏng từ dương vật bắn ra mà nữ huyệt cũng phun ra thủy dịch. Sau đó, phảng phất như sức lực toàn thân mất hết, cậu xụi lơ trong lòng ngực của đối phương.

Sau khi cậu bắn, Lâm Vạn Văn cắm ngón tay vào nữ huyệt của cậu, nhẹ nhàng thọc vào rút ra, khi những vết chai trên ngón tay cọ xát lấy nhục bích, cậu chỉ biết co rụt, co rụt lại trong lồng ngực của gã. Lâm Vạn Văn cười đắc ý, gã từng quan hệ với cả trai lẫn gái, biết rõ làm thế nào khiến người phía dưới cảm thấy thoải mái nhất khi ở trên giường. Gã rút ngón tay ra, móc lấy dương vật đã sớm gắng gượng trong quần mình, rồi túm hai bàn tay đang bị trói của Mã Tiểu Hòa lên, ép cậu nắm lấy nó.

Thấy cậu không muốn gã bèn dùng sức cọ lên bàn tay cậu. Cây dương vật sung huyết, quy đầu cực đại, một tay cậu cũng không thể cầm hết được, giờ bị gã ép nắm lấy vuốt ve hơn 20 phút thứ ấy mới bắn ra. Gã dùng chất lỏng vừa bắn trong lòng bàn tay cậu bôi hết lên toàn bộ hành thân, nhìn khóe mắt đỏ ửng, lã chã chực khóc của cậu mà lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

"Nơi này quá nhỏ." Gã lấy quy đầu cọ vào cửa huyệt vẫn còn treo dâm dịch của cậu. "Có thể nuốt trôi không?"

"Không!" Cậu kinh sợ, thấy Lâm Vạn Văn muốn thọc sâu vào. Cậu sẽ bị cưỡng gian mất, cậu vừa cảm thấy sợ hãi lại vừa cảm thấy sỉ nhục.

"Đừng! Đừng chạm vào tôi!"

"Hừm, sướng xong rồi trở mặt không nhận người à." Gã tiến đến gần cậu hơn, trong mắt là ý trào phúng một cách trần trụi. "Vừa rồi không phải rất sướng hay sao, còn túm lấy cánh tay này chặt như vậy mà."

Mã Tiểu Hòa dùng chân đá gã, nhưng lại bị gã nhẹ nhàng nắm lấy, cậu lại muốn dùng tay chống cự nhưng cả hai tay đều đã bị trói lại.

Gã ấn cậu xuống giường, bẻ đùi cậu ra, dùng thứ phía dưới cắm vào trong nữ huyệt của cậu. Cậu chỉ biết giãy giụa một cách bất lực nửa người trên bởi nửa người dưới đã bị kẻ kia áp chế chặt chẽ, cậu căn bản không thể ngăn cản được Lâm Vạn Văn.

"Nghe lời nào, trong chốc lát sẽ càng thoái mái hơn đấy."

"Đau.... đau .... đừng đẩy, đừng..... đi ra ngoài đi..... á......."

Cậu khóc, lệ rơi đầy mắt, không biết là do vì đau đớn nhiều hơn hay là vì cảm thấy bị sỉ nhục nhiều hơn.

Lâm Vạn Văn thở hổn hển, đâm vào vừa nhanh vừa tàn nhẫn, lúc đầu người dưới thân còn kêu đau, sau đó không còn thấy thanh âm nào nữa. Trong gian phòng nho nhỏ tràn ngập tiếng thân thể chụp vỗ, va chạm vào nhau.

Mã Tiểu Hòa cắn chặt môi, cậu quật cường không phát ra âm thanh.

Tới nửa đêm về sáng, cậu đã hoàn toàn không thể chịu nổi, hai mắt vô thần, mờ mịt nhìn về phía trước không có mục tiêu.

"Á..." Đột nhiên cửa huyệt cậu rút lại, hút chặt khiến Lâm Vạn Văn bắn ở bên trong.

Cậu thì thầm "Có rắn."

Là con rắn đen nắm ở chuồng gà giữa trưa hôm nay, đôi mắt nó sắc bén nhìn Mã Tiểu Hòa đang nằm trên giường, còn 'phì phì' phun ra đầu lưỡi.

Dương vật của gã kia vẫn chôn trong nữ huyệt của cậu không rút ra, gã ghé trên người cậu thở hổn hển, sau khi bình ổn một chút, gã cởi chiếc áo đang trói hai tay cậu ra, rồi nhìn theo tầm mắt của Mã Tiểu Hòa, nào có rắn gì.

Một đêm này, gã đã bắn 3 lần, tất cả đều bắn trong hoa huyệt của cậu, gã nhìn bụng nhỏ phình phình kia, duỗi tay nhấn một cái, tinh dịch từ bên trong tiểu huyệt sưng đỏ róc rách chảy xuống.

Gã còn hạ lưu dùng ngón tay moi móc cửa huyệt, Mã Tiểu Hòa muốn trốn đi nhưng lại bị gã đè lại. Cuối cùng gã nâng cổ tay bị trói đến sưng đỏ của cậu lên gần miệng, tinh tế liếm hôn, ôn tồn nói.

"Nào có rắn gì, nếu có chẳng phải ai đó đã sớm đái ra quần hay sao."

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro