Ngoại truyện 1: Chuyến du lịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn bão chỉ kéo dài một đêm, sau đó là những ngày nắng liên tiếp, đặc biệt là hôm nhận thông báo trúng tuyển, thời tiết đẹp đến khó tin.

Khi Phương Hiệt đến trường, văn phòng đã có khá nhiều người. Từ Hàng và Tưởng Hân đang trò chuyện ở cửa, vừa thấy Phương Hiệt, Từ Hàng lập tức hét lên.

"Á, thủ khoa tỉnh đến rồi!"

Tiếng hét của cậu ta có thể vọng xa năm dặm, khiến những người đang quay lưng cũng lập tức quay đầu lại, có người còn thò đầu ra từ trong văn phòng nhìn về phía này.

Trong nháy mắt, Phương Hiệt có chút muốn quay đầu đi.

Nhưng Từ Hàng đã nhanh chóng chạy lại, kéo Phương Hiệt vào văn phòng, miệng nói không ngừng như súng máy.

"Thật trâu bò nha, bạn cùng bàn, 710 mà là điểm của con người hả, lát nữa chắc trưởng khoa sẽ ôm cậu khóc nức nở cho mà coi. Cậu có thấy băng rôn ở cổng trường không, nhiệt liệt chúc mừng Phương Hiệt của trường ta đạt 710 điểm tổng trong kỳ thi đại học và giành vị trí nhất toàn tỉnh..."

"Không thấy." Phương Hiệt khó khăn ngắt lời Từ Hàng. "Nếu thấy thì tôi đã không vào đây."

"Đừng nói thế chứ." Đường Dịch vừa ra khỏi cửa, cười và vỗ vào lưng Phương Hiệt.

"Mau đi lấy thông báo trúng tuyển của em đi."

Cuối cùng Phương Hiệt cũng đăng ký vào Đại học Bắc Kinh, học ngành kỹ thuật xây dựng. Trước khi đăng ký, cậu đã nói với Chu Linh, bà ấy nói rằng học kỹ thuật có thể sẽ khá vất vả, nhưng cuối cùng vẫn để cậu tự quyết định.

Tưởng Hân và những người khác đã lấy được thông báo, đang tán gẫu ở góc phòng, thấy Phương Hiệt đi tới, còn cười chào hỏi, trông rất vui vẻ. Từ Hàng chỉ vừa đỗ một trường đại học hạng hai, nhưng cậu rất hài lòng, đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyến du lịch tốt nghiệp. Cậu ta đi hỏi từng người có muốn tham gia không, xong lại bị Đường Dịch dạy dỗ một lúc về việc phải chú ý an toàn khi đi du lịch.

Khi rời đi, Đường Dịch đã trả lại thẻ tâm nguyện mà họ đã chôn trong trường từ trước. Vừa trả lại vừa lẩm bẩm: "Không biết những ước mơ mà các em viết có thành hiện thực hay không, thành hiện thực thì tốt, không thành cũng không sao, đời còn dài mà."

Khi Phương Hiệt ra khỏi trường, Giang Tri Tân đang đứng ở cổng trường, nheo mắt nhìn lên băng rôn, cắn viên kẹo trong miệng, tiếng kẹo vỡ rào rạo, khi đọc chữ nghe không rõ ràng.

"Nhiệt liệt chúc mừng học sinh Phương Hiệt của trường ta—"

"Đừng đọc nữa." Phương Hiệt có chút đau đầu. "Quá xấu hổ rồi."

"Đây là phiền muộn của học sinh giỏi à?" Giang Tri Tân cười đưa cho Phương Hiệt một viên kẹo. "Lên xe đi."

Về đến nhà, Phương Hiệt vẫn chụp ảnh thông báo trúng tuyển gửi cho Chu Linh. Chu Linh gửi cho cậu một phong bao lì xì, gửi một tin nhắn thoại động viên cậu, nghe có vẻ rất vui, còn hỏi cậu có muốn đi chơi một chuyến không.

"Mẹ bận công việc, gửi cho con một khoản tiền, con tự đi du lịch thư giãn một chút..."

"Con có tiền mà, tiền lì xì từ nhỏ đến giờ con vẫn để dành, chưa tiêu bao giờ."

Phương Hiệt gửi tin nhắn, nghĩ một chút rồi thêm một câu:

"Giang Tri Tân đi cùng con."

Sau một lúc, Chu Linh mới nhắn lại.

"Vậy hai đứa con ra ngoài nhớ cẩn thận, có chuyện gì thì nói với mẹ."

Phương Hiệt thở phào nhẹ nhõm.

Cậu lại lướt vòng bạn bè một chút, Kỳ Hướng vừa đăng hai bức ảnh, là thông báo trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm, trường mà Kỳ Hướng từng phàn nàn rằng gia đình luôn bắt cậu thi vào và lo lắng không biết có thể đỗ không.

Phương Hiệt bấm like, vừa thoát ra thì điện thoại Kỳ Hướng gọi đến.

"Lấy được thông báo rồi chứ?"

"Vừa lấy về."

"Tôi đoán tầm này là lấy được rồi." Kỳ Hướng dừng lại một chút, hỏi: "Đại học Bắc Kinh à?"

"Ừ."

Kỳ Hướng chân thành nói: "Tuyệt vời quá."

"Cậu cũng không tệ đâu. Bố cậu chắc vui lắm nhỉ."

"Cậu nghĩ đi, nếu không phải trường có quy định, ông ấy chắc muốn đặt tiệc khao cả làng rồi."

Kỳ Hướng đùa một câu, do dự một chút rồi nói: "Phương Hiệt, có một chuyện tôi nghe bố tôi nói, không biết cậu có muốn nghe không, liên quan đến bố cậu."

Bố của Kỳ Hướng cũng là giáo sư đại học, cùng trường với Phương Thừa Lâm, cùng khoa, cũng khá quen, đó cũng là lý do từ lâu Kỳ Hướng và Phương Hiệt chơi với nhau.

Kỳ Hướng đợi một lúc, không nghe thấy Phương Hiệt từ chối, tiếp tục nói: "Bố tôi và bố cậu cùng khoa mà. Tuần trước khi bố cậu đang dạy, có một người phụ nữ xông vào lớp tìm ông ấy, còn cãi nhau với ông ấy. Nói ông ấy vô lương tâm, ngoại tình với nữ sinh, con con trai mình thì không chăm sóc, con mình ở bệnh viện mấy ngày cũng không đến, muốn chạy ra nước ngoài gì đó... Nghe giống như người phụ nữ từng tìm cậu, cái gì Uyển..."

"Địch Uyển." Phương Hiệt đáp.

"À, đúng rồi. Nghe nói là làm ầm ĩ lên, người phụ nữ đó vừa khóc vừa hét, không ai ngăn được, bức quá leo lên cửa sổ nói muốn nhảy cho bố cậu xem. Tầng bảy lận đó, làm người ta sợ muốn chết, cả cảnh sát cũng đến..."

"Cuối cùng thì sao?" Phương Hiệt hỏi.

"Cuối cùng, bố cậu đã thuyết phục được người phụ nữ đó rời đi. Nhưng gây ảnh hưởng khá xấu, trường đã đình chỉ các lớp học kế đó của ông ấy... Vài ngày trước, bố cậu hình như từ chức rồi. Tôi không biết gì thêm nữa."

Kỳ Hướng nói xong, vội vàng bổ sung: "Dù sao thì tôi cũng chỉ nghe nói vậy thôi, muốn báo cho cậu biết, sợ rằng nếu có ai đó nói điều gì không hay với cậu..."

"Biết rồi." Phương Hiệt đáp, "Cảm ơn."

Hiện tại, Phương Hiệt nghe chuyện về Phương Thừa Lâm không còn cảm thấy xúc động gì nữa. Trước đây, Phương Thừa Lâm luôn dạy cậu phải độc lập, thường nói: "Phương Hiệt, cuộc sống của mình phải tự chịu trách nhiệm."

Câu nói này bây giờ dành cho Phương Thừa Lâm cũng rất hợp lý.

Kỳ Hướng cũng rất thông minh, nói đủ rồi, lập tức đổi chủ đề.

"Ê, còn lâu mới đến lúc khai giảng, cậu định đi đâu chơi không?"

"Chưa nghĩ ra."

"Mình hẹn vài người bạn đi Tây Tạng, cậu đi cùng không?"

"Thôi."

Cửa phòng ngủ không đóng, Phương Hiệt liếc nhìn phòng khách. "Tôi đã hẹn người khác rồi."

"Ai vậy?" Kỳ Hướng hỏi xong liền nhận ra ngay, "Bạn trai cậu à."

Phương Hiệt cười: "Ừ."

"Chậc, yêu đương thật đáng ghét." Kỳ Hướng cười nói, "Cúp máy đây."

Sau khi tắt điện thoại, Phương Hiệt bước ra khỏi phòng ngủ. Giang Tri Tân đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa trong phòng khách, cầm cây gậy chơi đùa với Bánh Trôi. Phương Hiệt bước tới, đổ người lên lưng anh, thở dài một hơi dài.

Giang Tri Tân quay đầu nhìn: "Gọi điện xong rồi à?"

"Ừ." Phương Hiệt đáp, rồi hỏi: "Anh có muốn đi đâu chơi không?"

"Chuyến du lịch tốt nghiệp à."

Giang Tri Tân bỏ cây gậy chơi mèo xuống, định quay người lại, nhưng Phương Hiệt như con lười treo trên người anh không chịu nhúc nhích, Giang Tri Tân thử hai lần không được, đành thở dài, nói chuyện trong tư thế đó.

"Chuyến du lịch tốt nghiệp của em, em tự quyết đi."

Phương Hiệt đặt đầu lên vai Giang Tri Tân, giọng khá kiên quyết: "Anh muốn đi đâu thì đi đó."

"... Được thôi."

Phương Hiệt nới lỏng tay, Giang Tri Tân cuối cùng cũng quay người lại, nhìn Phương Hiệt nói: "Đi nơi nào mát mẻ chút, Vân Nam được không?"

Phương Hiệt nghiêng đầu hôn anh một cái, dứt khoát nói: "Được."

"Ôi chao." Giang Tri Tân bất ngờ bị hôn cười lên. "Anh phát hiện em thật sự..."

Dạo gần đây, Phương Hiệt trở nên rất bám người, thích động một chút là hôn, ôm, treo người lên, nhưng khi làm những điều đó lại rất tự nhiên, không thấy có gì sai cả.

"Em thật sự—cái gì?"

Phương Hiệt tiện thể ngồi lên đùi Giang Tri Tân, nhìn xuống đối phương. Nhìn như thế này, đường nét xương hàm của anh sắc sảo rõ ràng, ánh mắt cúi xuống có phần hung dữ, lại khá đẹp trai.

"Thật sự đáng yêu." Giang Tri Tân cười ngửa đầu nằm xuống ghế sofa, "Lại đây, hôn thêm cái nữa."

Trước khi ra ngoài, Giang Tri Tân đem Bánh Trôi đến gửi cho Cố Tuần. Cố Tuần cười trêu: "Người ta đi du lịch tốt nghiệp, cậu đi làm gì, hưởng tuần trăng mật à?"

"Độc thân lâu như cậu, miệng lưỡi cũng góp phần không nhỏ đấy."

Giang Tri Tân đưa cái lồng mèo cho Cố Tuần, lại nói: "Tôi không ở đây mấy ngày, cậu và Chu Hồng trông cửa hàng nhé, về tôi sẽ thưởng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro