Ngoại truyện 3: Đại học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có phải con mèo này mập lên không vậy?"

Giang Tri Tân nhận Bánh Trôi từ tay Cố Tuần, cân ước lượng hai lần. Chỉ ra ngoài khoảng mười ngày, mà anh cảm thấy con mèo này có chút nặng hơn.

Bánh Trôi chắc cũng có lòng tự trọng, rất ghét bị Giang Tri Tân cân trọng lượng của nó như vậy, nó vươn móng vuốt ra không trung nắm lấy, chẳng bắt được gì, đành tiếp tục nằm yên trên tay người đối diện trong sự nhục nhã.

"Tôi cũng không dám để tổ tông nhà cậu đói." Cố Tuần xoa đầu con mèo, nhìn Giang Tri Tân và Phương Hiệt trước mặt.

"Hai người đi du lịch, chỉ để lại một con mèo, tôi sao dám không đối xử tốt với nó được?"

"Cảm ơn cậu nhiều." Giang Tri Tân cười vỗ vai Cố Tuần. "Tăng lương cho cậu và Chu Hồng."

"Cậu vẫn nên tăng thêm người cho tôi thì hơn, sinh viên làm thêm hè đã về hết, cậu lại đi, mệt muốn chết."

Nói xong, Cố Tuần nghiêng đầu nhìn Phương Hiệt, nhướng mày chào hỏi.

"Tân sinh viên đại học, sắp khai giảng rồi phải không?"

"Sắp rồi." Phương Hiệt gật đầu. "Còn nửa tháng nữa."

Sắp đến ngày phải rời đi, Giang Tri Tân cảm nhận được Phương Hiệt khá dính người. Buổi tối hai người nhất định phải nằm cạnh nhau, ban ngày cơ bản cũng ở bên nhau, ngay cả ra ngoài mua đồ cũng phải đi cùng.

Giang Tri Tân không cười nhạo Phương Hiệt, ngoài sự nhạy cảm của lần đầu yêu, anh cũng cảm nhận được sự phụ thuộc của đối phương vào mình.

Hơn nữa, lần này xa nhau là nửa năm, Giang Tri Tân cũng đoán mình cũng khó mà chịu nổi.

Còn một tuần nữa là đến ngày khai giảng, Chu Linh gọi điện cho Phương Hiệt, bảo cậu về nhà một chuyến để chuẩn bị đồ dùng cho ngày khai giảng, đến lúc đó sẽ đưa cậu đi.

Điều này rất hợp lý, trước khi khai giảng Phương Hiệt cũng dự định ở bên mẹ vài ngày, không thể nào đi thẳng từ nhà Giang Tri Tân. Ngày về Triều Thành, Giang Tri Tân đưa Phương Hiệt ra sân bay.

Vẫn còn sớm trước giờ bay, Giang Tri Tân đỗ xe ở bãi đỗ xe, không vội xuống, nghiêng đầu nói chuyện với Phương Hiệt.

"Về nhà mấy ngày này hãy dành nhiều thời gian bên mẹ, ngày xuất phát thì nhắn tin cho anh, đến đại học chắc chắn phải ở ký túc xá, tính tình tốt lên một chút, cố gắng đừng xung đột với bạn cùng phòng. Nếu lại bị gọi phụ huynh, anh lại phải bay ba tiếng, mệt không chịu nổi."

"Từ nhỏ đến lớn em chỉ bị gọi phụ huynh một lần." Phương Hiệt thở dài, "Anh nhớ cả đời luôn à."

"Ai bảo lần đó người bị gọi là anh." Giang Tri Tân cười, tiếp tục. "Nhưng ở trường cũng đừng để bị bắt nạt, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh."

"Anh nói như thể em đi vào hang cọp vậy."

"Hết cách rồi, đi một lần là nửa năm mà." Giang Tri Tân cười nói. "Lo lắng em sẽ thành đứa trẻ khổ sở, ăn không no mặc không ấm."

Phương Hiệt cười nhẹ, xoa mặt một cái, rồi nhỏ giọng nói: "Xa nhau nửa năm, em thấy bây giờ đã rất khổ sở rồi."

Giang Tri Tân nhìn cậu một lúc, cười cười, tháo dây an toàn, cúi xuống hôn Phương Hiệt. Phương Hiệt lập tức giơ tay giữ lấy cổ Giang Tri Tân, nhẹ nhàng kéo anh xuống.

Hai người hôn nhau một lúc, Giang Tri Tân mới ngẩng đầu, nhéo nhẹ tai Phương Hiệt, nói khẽ.

"Xuống xe thôi bạn trai."

Giang Tri Tân tiễn Phương Hiệt đến cổng kiểm tra an ninh. Người đông, hai người không có hành động thân mật, chỉ có Phương Hiệt trước khi vào kiểm tra an ninh ôm Giang Tri Tân mấy giây, rồi nhanh chóng buông ra.

"Đi nhé."

Giang Tri Tân nhìn theo đối phương đi vào mới quay người rời đi, trước khi lái xe còn ngồi trong xe ăn một viên kẹo chanh.

Kẹo là Phương Hiệt để lại trong xe anh, Giang Tri Tân đang cai thuốc, lúc thèm thuốc sẽ ngậm một viên kẹo, khá hiệu quả. Nhưng hôm nay Giang Tri Tân không kiên nhẫn, nhai nát viên kẹo trong miệng.

Dù đã nói nếu nhớ Phương Hiệt sẽ bay thẳng qua gặp cậu, nhưng khi đối diện với sự chia tay trực tiếp, vẫn khó mà không cảm thấy khó chịu.

Đó có lẽ là cảm giác khi yêu.

"Có cần thiết vậy không?"

Vân Thất cuối cùng đã tuyển thêm hai người mới, Cố Tuần nhẹ nhõm hơn hẳn, nhân lúc ít người nói chuyện với Giang Tri Tân.

"Tôi thấy cậu và Phương Hiệt nhắn tin cả ngày, không có ở bên cạnh cũng như nhau thôi."

"Có ở bên cạnh thì mới nhìn thấy, hôn được." Giang Tri Tân tranh thủ nhìn cậu ta một cái khi trả lời tin nhắn. "Sao mà giống nhau được?"

"...Tôi thật sự rất ghét mấy người đang yêu các cậu." Cố Tuần nhăn mặt. "Nói một câu mà không khoe khoang tình cảm thì như mất khả năng ngôn ngữ vậy."

Cô gái mới tuyển nghe thấy, cười hì hì nói chen vào, "Không hiểu rồi, với người mình đặc biệt thích, chỉ cần nhìn một lần cũng thấy vui rồi."

"Bây giờ tôi rất thích tiền, mỗi tối nhìn số dư tài khoản ngân hàng cũng rất vui." Cố Tuần đáp lại ngay.

Mọi người cười rộ lên, Giang Tri Tân cười cúi đầu nhìn tin nhắn WeChat.

Giang Tri Tân: "Ngày mai nhập học?"

Phương Hiệt: "Ừ, mẹ nhất định phải đưa em đến trường, sáng mai bay."

Giang Tri Tân: "Được, có chuyện gì thì gọi điện."

Phương Hiệt: "Yên tâm, không có chuyện gì đâu."

Giang Tri Tân: "Thật không? Đã một giờ sáng rồi, không phải em đang lo lắng về cuộc sống đại học nên không ngủ được chứ?"

Phương Hiệt không ngờ anh lại nói vậy, một lúc sau mới chậm chạp trả lời: "Lần cuối cùng em lo lắng vì nhập học là khi lên lớp một, mười hai năm trước rồi, đừng bịa chuyện."

Giang Tri Tân chưa cười xong, Phương Hiệt đã nhắn tiếp.

"Chỉ là rất nhớ anh."

Nói ra câu này Phương Hiệt chắc là cảm thấy có chút ngại ngùng, hiện lên trạng thái đang nhập một lúc lâu mới gửi qua. Ngay sau đó liền nhanh chóng chuyển đề tài: "Anh còn ở Vân Thất chứ?".

Giang Tri Tân giả vờ như không biết, trả lời một chữ "Ừ." Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, Giang Tri Tân mới bảo Phương Hiệt nhanh chóng nghỉ ngơi.

Thực ra, mặc dù không căng thẳng, nhưng Phương Hiệt vẫn có chút mới mẻ với cuộc sống đại học. Dù sao đây cũng là một thành phố xa lạ, một môi trường xa lạ, và những người xa lạ.

Có chút giống với cảm giác khi cậu vừa đến Thiệu Giang.

Tất nhiên, lúc đó cậu đến Thiệu Giang cũng không thực sự căng thẳng, chỉ là mơ hồ.

Khuôn viên trường đại học thực sự rất lớn, mùa tựu trường ở đâu cũng là người. Các thầy cô đón tiếp và các anh chị sinh viên, tân sinh viên, phụ huynh đưa con đến trường... Sự mới mẻ của Phương Hiệt nhanh chóng bị mài mòn, cậu phải đi theo dòng người để điền vào các biểu mẫu đăng ký, nhận thẻ sinh viên, nhận chìa khóa, nhận thẻ trường...

Khi tất cả mọi việc đã xong và về đến ký túc xá, đã là buổi trưa. Chu Linh vẫn nhanh nhẹn như cũ, giúp Phương Hiệt sắp xếp đồ đạc, hai người lại ra ngoài ăn một bữa trưa đơn giản.

Chu Linh có chuyến bay vào buổi chiều, lại phải vội vã về Triều Thành, Phương Hiệt muốn khuyên bà nghỉ ngơi một ngày rồi đi, nhưng Chu Linh kiên quyết không cần.

"Còn một đống việc." Bà nhìn Phương Hiệt ăn xong, tiện tay đưa qua một tờ khăn giấy. "Con tự chăm sóc bản thân, hoà đồng với các bạn cùng lớp. Mẹ sẽ gửi tiền sinh hoạt theo học kỳ, con tự quản lý mà dùng."

Thấy Phương Hiệt gật đầu, Chu Linh tiếp tục: "Việc học đại học cũng rất quan trọng, đừng chỉ lo chơi—" bà dừng lại một chút, rồi cười: "Thôi, nói nhiều quá, con tự biết là được."

Phương Hiệt không cười, cậu lắng nghe nghiêm túc những lời dặn dò của Châu Linh, gật đầu nói: "Con biết rồi, mẹ."

Đưa Chu Linh lên xe ra sân bay, Phương Hiệt mới quay lại ký túc xá.

Ba người bạn cùng phòng chỉ có một người ở đó, đang ngủ trưa. Phương Hiệt nghĩ một lúc, rồi lại đi ra ngoài, đi đến cuối hành lang đứng trước cửa sổ, nhìn cây ngân hạnh ngoài cửa sổ rồi gọi điện cho Giang Tri Tân.

Giang Tri Tân bắt máy rất nhanh, Phương Hiệt vừa bấm vài giây, điện thoại đã được kết nối.

"Alo."

"Alo, em đã đến trường rồi—" Phương Hiệt vốn định nói với Giang Tri Tân rằng mình đã ổn định, nói được một nửa lại dừng lại, "Bên anh sao ồn thế?"

Giang Tri Tân chắc là đang ở ngoài, xung quanh rất ồn ào, như có hàng trăm người đang nói chuyện, khiến Giang Tri Tân phải nói to hơn một chút.

"Đang ở ngoài." Giang Tri Tân đáp.

"Ồ, anh đã ăn cơm chưa?"

"Chưa ăn nữa."

"Thế thì anh mau đi—" Phương Hiệt cao giọng nói được một nửa, không nhịn được lại hỏi thêm một lần nữa, "Anh đang ở đâu mà ồn thế?"

Lần này Giang Tri Tân dừng lại một chút rồi trả lời: "Cổng phía Đông."

Phương Hiệt nhất thời chưa phản ứng kịp, "Hả?"

"Kinh Đại, khuôn viên Xương Vân, cổng phía Đông. Giờ anh đã vào trong rồi. Đúng khuôn viên trường của em chứ?" Giang Tri Tân hỏi.

"...Đệt mẹ." Giang Tri Tân vừa nói, Phương Hiệt vừa đứng thẳng dậy, đợi đến khi đối phương nói xong từ cuối cùng, Phương Hiệt lại chửi thề thêm một câu "Đệt!"

"Đừng kích động thế." Giang Tri Tân lại cười, "Em có thể để lại ấn tượng tốt với bạn bè không?"

"Giang Tri Tân, anh bị làm sao đấy!" Trong đầu Phương Hiệt ngoài sự kinh ngạc thì không còn gì nữa, cậu quay người chạy xuống lầu, miệng lắp bắp không biết đang nói gì.

"Sao anh không nói với em trước khi đến, giờ anh đứng yên đó gửi cho em vị trí... Không phải, anh đến làm gì chứ!"

"Không phải em nói nhớ anh sao?" Giang Tri Tân bị những lời lộn xộn của Phương Hiệt chọc cười, khẽ hắng giọng.

"Đúng lúc anh cũng đặc biệt nhớ em."

Phương Hiệt lập tức im lặng.

Khoảng lặng này kéo dài khá lâu, lâu đến mức Giang Tri Tân nghi ngờ không biết Phương Hiệt đã cúp máy chưa, bên kia mới thở hắt ra nói: "Đợi đấy, em sẽ đến tìm anh."

Giang Tri Tân thực sự đang đứng không xa cổng phía Đông, anh rất đẹp trai, mặc dù chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, nhưng vẫn đủ nổi bật. Thấy Phương Hiệt tới, Giang Tri Tân nhướn mày.

"Trường của các em lớn thật, nếu không phải đã xem qua giấy báo trúng tuyển của em, anh còn lo lắng mình bị lạc..."

Chưa nói hết câu, Phương Hiệt đã lao tới, ôm chầm lấy Giang Tri Tân.

Xung quanh người qua lại rất nhiều, ai cũng vội vã, không ai chú ý đến họ. Giang Tri Tân cảm thấy đầu Phương Hiệt vùi vào vai mình, hơi thở ấm áp phả lên cổ từng nhịp.

Giang Tri Tân cũng ôm lại Phương Hiệt, nhẹ nhàng nói: "Cảm động đến phát khóc rồi chứ?"

"Ừ." Phương Hiệt đáp.

"Đã nói rồi, nếu nhớ em anh sẽ đến tìm em, chỉ là một vé máy bay thôi." Giang Tri Tân cười, "Không sao đâu."

"Ừ." Phương Hiệt cảm thấy mắt mình cay cay, cậu nháy mạnh mấy cái để kìm nén cảm xúc, rồi mới đứng thẳng dậy.

Giang Tri Tân cũng thuận thế buông cậu ra, nói: "Anh chưa ăn gì, đói quá."

"Em đưa anh ra ngoài ăn."

Phương Hiệt đáp ngay.

Phương Hiệt và Giang Tri Tân đi song song ra ngoài, vì đi sát nhau, tay phải của Giang Tri Tân và tay trái của Phương Hiệt thỉnh thoảng lại chạm vào nhau.

Giữa dòng người đông đúc, không ai chú ý đến họ.

Phương Hiệt nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Tri Tân, không buông ra nữa.

Lời tác giả:

Ngoại truyện đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã đồng hành~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro