Chương 3: Bị khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3
Tác giả: Diệp Nhập Khuê
edit: suhy00(w@ttad)
29/5/2024

Chớp mắt một cái cả lớp liền im lặng, chờ mọi người thấy rõ người đẩy cửa ra chính là Chử Minh, lại nổ tung:

"Chử Minh!"

"Cậu còn không biết xấu hổ trở về,cậu không phải đi nhảy lầu sao?"

Chử Minh lạnh lùng nói: "tôi không có ý nghĩ nhảy lầu, kia đều là mấy tin vịt không đúng sự thật."

"Không có ý nghĩ nhảy lầu vậy cậu chạy qua mái nhà hệ cơ giáp chiến đấu để làm gì?"

"Còn ở trạm* mái nhà nửa giờ, hấp dẫn bạn học toàn trường chú ý?"

*tui k biết giải thích sao nữa:))

"cậu không có ý nhảy lầu?" Ở giữa mọi người, có một người ngữ khí đặc biệt châm chọc, cố ý bóp thanh âm học Chử Minh nói chuyện, "Là ai đứng ở mái nhà hô to, ' không thấy được Giang Vân Hàng tôi liền từ nơi này nhảy xuống, tôi không sống! ' chẳng lẽ không phải cậu?"

Người này nói chuyện thanh âm làm ra vẻ lại chói tai, làm người khác thực sự không thoải mái, chung quanh nghe được bạn học đều lộ ra biểu tình chán ghét, ánh mắt xem Chử Minh cũng càng ghét bỏ.
Chử Minh cảm giác người nói chuyện thanh âm có chút quen thuộc, quay đầu vừa thấy, quả nhiên là gặp qua, đúng là nam sinh kia ở dưới lầu nguyền rủa cậu té gãy chân.

Nam sinh này cũng mang màu xanh lục huy chương, cùng một lớp với cậu .

Chử Minh phía trước không có nhìn kỹ, lúc này nhìn kỹ, phát hiện người này không chỉ có nói chuyện khó nghe, diện mạo cũng không ưa nhìn, Chử Minh ghét nhất là diện mạo mắt nhỏ miệng rộng.

Chử Minh nhíu nhíu mày: "Như thế nào, tôi không nhảy lầu, không té gãy chân, làm cậu thất vọng rồi?"

Nam sinh mang huy chương xanh lục gọi là Khâu Văn Bân, ngày thường liền cùng Chử Minh không đối phó, đối Chử Minh không chút khách khí, ngữ khí không âm không dương: "Đúng vậy, không thấy được trò hay cậu té gãy chân, tôi thật sự thấy thất vọng."

Chử Minh: "cậu thật ác độc."

Khâu Văn Bân mặt trầm xuống: "Không cậu ác độc."

Chử Minh xuy một tiếng: "Cậu ở trường xấu như vậy, tâm tư còn ác độc như vậy, thoạt nhìn thật giống pháo hôi."

Khâu Văn Bân nghẹn một chút, nhìn Chử Minh ánh mắt có chút khó có thể tin: "Cậu nói cái gì!"

Khâu Văn Bân nhìn Chử Minh, cảm giác Chử Minh có chút không thích hợp, ngày thường bọn họ cũng thường xuyên châm chọc Chử Minh, nhưng Chử Minh chưa bao giờ phản bác, càng sẽ không lộ ra loại biểu tình đối chọi gay gắt này.

Chử Minh tính cách trước nay đều là vâng vâng dạ dạ, chỉ biết nén giận, nghe được bọn họ nghị luận cũng làm bộ không nghe thấy, có khi bọn họ thanh âm lớn, Chử Minh còn sẽ trốn đi ra ngoài, chính là một phế vật vô dụng.

Chử Minh hôm nay bộ dáng, đảo như là uống lộn thuốc.

Chử Minh khinh thường nhìn Khâu Văn Bân: "Ngươi không chỉ có lớn lên xấu, tâm tư ác độc, lỗ tai cũng không dùng tốt sao?"
"Tôi nói cậu giống pháo hôi. Pháo hôi cậu biết là có ý tứ gì? Chính là cậu loại này không có bản lĩnh còn nhảy lên nhảy xuống, cùng với con khỉ giống nhau, vừa thấy liền biết là người thiếu giáo huấn."
Khâu Văn Bân bị tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Chử Minh ác liệt cười một chút, hoạt động hai cổ tay, chuẩn bị chờ hắn nói thêm câu nữa, liền cho hắn điểm nhan sắc nhìn xem.

Chử Minh cảm giác nơi này người thật là không biết cái gọi là, ở trên núi rồng đều không có nhóc rồng con nào dám khiêu khích như vậy với cậu, ở nơi này một đám người thường yếu đuối mong manh, cư nhiên dám khi dễ đến trên đầu cậu.
Cũng tốt, vừa lúc làm những người này mở mang một chút cậu lợi hại như thế nào, miễn cho bọn họ nói bệnh tâm thần này bệnh tâm thần kia bôi nhọ chính mình, làm tâm mình phiền.

Những người khác cũng phát hiện Chử Minh không thích hợp, ngữ khí có chút kinh ngạc: "Chử Minh sao lại thế này, cậu ta muốn làm gì?"

"Đại khái là chịu kích thích đi, nghe nói thời điểm cậu ta nhảy lầu muốn gặp Giang Vân Hàng, Giang Vân Hàng vẫn luôn không có lộ diện."

"Khó trách, nhìn lại Giang Vân Hàng đối với cậu ta khinh thường, cậu ta đại khái là điên thật rồi."

Khâu Văn Bân nghiến răng nghiến lợi nhìn Chử Minh, xem Chử Minh nóng lòng muốn thử bộ dáng, cảm giác chính mình đã chịu vũ nhục, muốn tiến lên cho Chử Minh một chút giáo huấn, lại bị một nam sinh ngăn cản.

Nam sinh nhắc nhở hắn: "Đừng ở lớp đánh nhau, mau đi học, tiết sau là khóa của lão Vương, bị lão Vương thấy đánh nhau là viết kiểm điểm."

Khâu Văn Bân có chút không cam lòng: "Cậu ta nổi điên lung tung, liền như vậy mà buông tha cho cậu ta?"

Nam sinh kia đưa mắt ra hiệu hắn: "Tiết sau là môn đấu vật."

Nghe được môn đấu vật, Khâu Văn Bân sắc mặt hòa hoãn một ít, lộ ra một cái không có ý tốt tươi cười: "Chử Minh, tôi cho cậu chờ."

Lời nói của nam sinh Chử Minh cũng nghe thấy, cậu tuy rằng không biết môn đấu vật là cái gì, nhưng xem bộ dáng bọn họ cũng có thể đoán được đại khái là thời cơ để tiện động thủ, Chử Minh cũng không nghĩ viết kiểm điểm, liền tạm thời thu liễm tính tình, "được, tôi chờ."

Tả hữu bất quá thời gian một tiết khóa, từ từ cũng không sao.

Chuông học vang, bạn học chung quanh một vòng xem náo nhiệt trở lại chỗ ngồi chính mình, tiếng chuông kết thúc, Vương chủ nhiệm kẹp sách giáo khoa đi đến.

"Chào các bạn học."

"Chào thầy." cả lớp đáp lại hữu khí vô lực.
Vương chủ nhiệm tuy rằng là chủ nhiệm giáo dục, nhưng cũng phụ trách dạy học, khóa của hắn là lịch sử chiến tranh, là chương trình học bộ phận lớn bạn học ghét cay ghét đắng nhất.

Lịch sử chiến tranh ghi lại phát triển tinh tế tới nay mấy vạn năm lịch sử, từ tinh tế thăm dò đến tinh tế khuếch trương, từ bất đồng tinh hệ người với người xung đột đến người cùng dị thú xung đột, có thể nói lịch sử nhân loại phát triển chính là một bộ lịch sử chiến tranh.

Sách giáo khoa lịch sử chiến tranh là sở hữu sách giáo khoa trung dày nhất, thượng trung hạ tam sách* chồng lên một vòng xung quanh có thể người chết, đây cũng là lí do nhiều người ghét nhất môn lịch sử chiến tranh này, thật sự là phải nhớ đến quá nhiều thứ.

*chỗ này mn có thể hình dung nó kiễu như sách quyển I quyển II đồ đó :D

Vương chủ nhiệm giảng bài trung quy trung củ, hắn lại là người nghiêm túc, nói về lịch sử chiến tranh buồn tẻ nhạt nhẽo, đại đa số nghe được mơ màng sắp ngủ, lại kiêng kị hắn là chủ nhiệm không dám ngủ thật, khóa thượng thật sự dày vò.

Nhưng hôm nay có chút ngoại lệ, hôm nay Chử Minh cho mọi người đề tài câu chuyện cung cấp một cái nói chuyện say sưa , mọi người đều thực hưng phấn, hơn nữa vừa rồi Chử Minh khiêu khích Khâu Văn Bân, Khâu Văn Bân rõ ràng chuẩn bị ở môn đấu vật trên giáo huấn Chử Minh, mọi người đều đang chờ xem kịch vui.

Toàn bộ lớp học rộng lớn người thất thần nhiều, chuyên tâm nghe giảng ít người, Chử Minh thuộc về hiếm thấy chuyên tâm nghe giảng một cái.

Đây là Chử Minh lần đầu tiên tiến vào trường học, lần đầu tiên cảm thụ cùng bạn học khác cùng nhau đi học, cậu đối với đi học vẫn là có chút chờ mong.

Chỉ có chương trình học cùng cậu tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, Chử Minh nghe được không hiểu ra sao, không biết Vương chủ nhiệm ở nói cái gì.

Bọn họ đã khai giảng một tháng, Vương chủ nhiệm đã giảng lịch sử chiến tranh đến sách thượng đoạn giữa, Chử Minh đối với tinh tế không có hiểu biết, đối với tinh tế chiến tranh càng là hoàn toàn không biết gì cả, nghe được như lọt vào trong sương mù, thậm chí không biết Vương chủ nhiệm giảng đến một tờ nào.

Chử Minh có chút thất vọng, không nghĩ tới lần đầu tiên tập thể đi học cư nhiên là cái dạng này.

Cảm giác nghe Vương chủ nhiệm giảng bài còn không bằng chính mình phiên thư.
Hắn đem thư phiên đến phía trước, nhanh chóng từ trang thứ nhất nhìn lên.
Chử Minh phiên thư thời điểm, Vương chủ nhiệm cũng ở lặng lẽ quan sát hắn, mới vừa đã xảy ra nhảy lầu chưa toại sự kiện, Vương chủ nhiệm thật sợ Chử Minh lại nháo ra điểm chuyện gì, xem Chử Minh cúi đầu phiên thư, Vương chủ nhiệm thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng Chử Minh phiên thư tốc độ quá nhanh, căn bản không giống đọc sách, nhưng Vương chủ nhiệm cũng thực vui mừng.

Chỉ cần Chử Minh có thể đem ánh mắt tập trung ở thư thượng, không cả ngày nghĩ nháo sự là được, Vương chủ nhiệm cũng vô pháp đối hắn xa cầu càng nhiều.
Thời gian một khóa thật sự quá mau, Chử Minh qua loa lặt xong nửa cuốn sách thượng, chuông tan học cũng vang lên, Vương chủ nhiệm khép lại sách giáo khoa tuyên bố tan học.

Lớp náo nhiệt lên.

"Hạ tiết môn đấu vật!"

"Đi đi đi! Đi đến phòng học đấu, ai cũng không được chạy!"

Đại gia ánh mắt đều cố ý vô tình quét về phía Chử Minh, Chử Minh cũng khép lại sách, đứng lên, "Đi thôi, đi đến đấu phòng học." Cậu muốn đến nhìn, cái này môn đấu vật rốt cuộc là học cái gì.

Cách phòng học đấu ở lầu một là một đống khu dạy học khác, phòng học rất trống trải, là chuyên môn cấp học sinh luyện tập cách đấu đối kháng.

Trường quân đội phi thường chú trọng tố chất rèn luyện thân thể học sinh, cách phòng học đấu cũng bố trí vô cùng chuyên nghiệp.

Giáo viên phụ trách dạy học môn đấu vật là thầy Hình, là nam nhân tuổi trẻ làn da có chút đen, lưu trữ tấc đầu, có một thân căng chặt cơ bắp, cả người thoạt nhìn có chút hung hãn, học sinh đều sợ hắn, ở trước mặt hắn đều thành thành thật thật.

Thầy Hình yêu cầu nghiêm khắc, bất luận kẻ nào cũng không được đến trễ, mọi người đều tốc độ thực mau, chuông đi học vang lên năm phút phía trước, mọi người cũng đã chỉnh tề ở phòng học xếp thành hàng, ưỡn ngực ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm túc, chờ thầy Hình đã đến.

Thời điểm còn thừa ba phút , thầy Hình đi vào phòng học, kiểm kê nhân số, xem tất cả mọi người tới rồi, thầy tương đối vừa lòng, lớn tiếng nói: "Chào các bạn học."

"Chào thầy ạ!" Mọi người trả lời trung khí mười phần, thanh âm ở phòng học chấn động hình thành hồi âm, cùng trạng thái vừa rồi với tiết dạy học của Vương chủ nhiệm hoàn toàn bất đồng.

***Chử Minh tuy rằng không biết thầy nói cái gì, nhưng bản thân tương đối thích phong cách của thầy.

Thầy Hình trước tiên để bọn họ vận động làm nóng người, động tác tương đối đơn giản, Chử Minh dễ dàng hoàn thành.

Làm nóng người kết thúc, thầy Hình tuyên bố: "Hôm nay thứ sáu, vẫn như cũ là đối kháng thí nghiệm, dựa theo lệ thường, thượng chu thắng trước hai mươi người có thể lựa chọn đối thủ, thành tích từ cao đến thấp sắp hàng."

"Vẫn là quy củ cũ, thắng được một người trong lớp học thành tích thêm một điểm, thất bại không thêm điểm, tích lũy thất bại bốn lần trừ một điểm."

Hình lão sư lấy ra phiếu điểm, nhìn một chút dĩ vãng thành tích: "Ba buổi trước có một bạn học liên tục thất bại......"

Nói tới đây, thầy Hình liếc mắt Chử Minh một cái, tạm dừng một lát mới nói tiếp: "Nếu hôm nay tiếp tục thất bại, liền phải bị trừ điểm, hy vọng vị bạn học này hôm nay nỗ lực một chút."

Chử Minh bị xem không thể hiểu được, miệng nói trừ điểm mà nhìn cậu làm gì, tóm lại không phải là...... Chử Minh đột nhiên có dự cảm không lành.

Cái người liên tục thất bại ba lần không phải là cậu đi? Nguyên chủ tệ như vậy?
Chử Minh đang ở trong lòng phun tào nguyên chủ vô dụng, đột nhiên cảm nhận được một cổ tầm mắt tràn ngập ác ý, Chử Minh quay đầu đi, nhìn đến Khâu Văn Bân nhìn chằm chằm mình, trên mặt mang theo châm chọc, phảng phất đang nói: Hôm nay mày nhất định bị trừ điểm rồi.

Chử Minh xác định, cái người liên tục thất bại ba lần thật là cậu.

A, Chử Minh trong lòng cười lạnh, muốn cho cậu bị trừ điểm, chỉ bằng mày?
Thầy Hình cho mọi người phân làm hai bên, nhường đất trống ở trung tâm, sau đó dựa theo thứ tự gọi vào người đầu tiên: "Số 1, Vạn Lâm."

"Dạ."

Thầy Hình: "Bước ra khỏi hàng, lựa chọn đối thủ của em."

Vạn Lâm nhìn Chử Minh liếc mắt một cái, do dự một chút, chỉ hắn người bên cạnh: "Em chọn Chu Hạo."

Vạn Lâm ngày thường đều chọn Chử Minh, bởi vì Chử Minh mỗi lần đều là hạng nhất đếm ngược, thuật đấu vật rối tinh rối mù, việc thắng Chử Minh rất dễ dàng.

Bất quá hôm nay Khâu Văn Bân muốn tìm Chử Minh làm phiền, Vạn Lâm không bị cuốn vào mâu thuẫn bọn họ , do dự một lát vẫn là tránh đi, chọn hạng hai đếm ngược.

Chu Hạo nghe được Vạn Lâm chọn chính mình, trước mắt tối sầm, lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Hắn chần chờ mà đi lên trước, đứng ở Vạn Lâm đối diện.

Rất nhanh Chử Minh liền nhìn thấy hai người đánh nhau, Hình lão sư ôm hai tay đứng ở một bên, cũng không có ngăn cản.
Chử Minh có chút kinh ngạc, thừa dịp mọi người tầm mắt tập trung ở kia hai người trên người, Chử Minh dùng khuỷu tay thọc bạn học bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ đang làm gì, như thế nào đánh nhau rồi?"

Bên cạnh bạn học nhìn cậu giống như nhìn kẻ ngốc : "Môn đấu vật đối kháng thí nghiệm, đầu cậu hình như không tốt lắm?"

Thì ra đây là đối kháng thí nghiệm!

Thì ra môn đấu vật chính là đánh nhau a!

Chử Minh bừng tỉnh đại ngộ.

Đã rõ môn đấu vật là cái gì, Chử Minh có chút hưng phấn.

Cái khóa này không tồi nha, có thể quang minh chính đại đánh nhau, vừa không cần viết kiểm điểm, cũng không cần chép canh gà, quả thực chính là dành riêng cho cậu.

Trên thế giới như thế nào sẽ có khóa học thần tiên như vậy!

Chử Minh hai mắt tỏa ánh sáng, lại hỏi: "Như thế nào mới tính thắng?"

"cậu không được đâu, thua quá nhiều lần, làm sao thắng đều đã quên? Làm đối thủ té ngã ba lần là được."

Người này mới vừa nói xong, Chử Minh liền nhìn đến Vạn Lâm lần thứ ba treo Chu Hạo cánh tay, đem đối phương ấn ngã trên mặt đất, chu hạo vẫn còn giãy giụa, nhưng hoàn toàn không khống chế được lực phía trên, mười mấy giây lúc sau Chu Hạo bất đắc dĩ từ bỏ, lấy một cái tay khác đầu hàng.

Toàn bộ tỷ thí không vượt qua năm phút, Vạn Lâm liền thắng.

"Vạn Lâm thêm một điểm." Hình lão sư ký lục thành tích.

Vạn Lâm kéo Chu Hạo tới, hai người tách ra, nhường sân cho những người khác.
Thầy Hình tiếp tục kêu một người: "Số hai, Triệu Mạnh Phồn."

Triệu Mạnh Phồn cũng không có chọn Chử Minh, ba bốn số sau cũng giống nhau, mọi người đều ăn ý lược qua cậu, cố ý đem cậu để lại cho Khâu Văn Bân.

Thẳng đến thầy Hình kêu: "Số mười, Khâu Văn Bân."

Khâu Văn Bân đi lên trước, gấp không chờ nổi duỗi tay chỉ hướng Chử Minh: "Em chọn Chử Minh."

_____

Su: nay bớt làm biếng ngóc đầu dậy đăng truyện, kiểm tra thử coi raw với wiki tới đâu r☕ thì ối giời ơi raw hơn 150 còn wiki thì gần 150, nên là 2 tháng hè này tui sẽ cố bù vào🥲

À mà quàng tử sắp xuất hiện gòi🤌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro