Chương 1: Trùng sinh đến thế giới tương lai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Minh Triết mơ thấy ác mộng, trong mộng có một con quái vật lớn đuổi theo cậu, cậu điên cuồng chạy về phía trước, mắt thấy con quái vật há lớn miệng đầy màu sắp nuốt chửng mình, Tạ Minh Triết hoảng sợ mở to mắt, xoay quanh quan sát tứ phía-- đỉnh đầu không còn là trần nhà ký túc xá của trường Đại Học quen thuộc, xung quanh cũng không có bạn cùng phòng thân quen, một mình cậu nằm ngủ trong căn phòng xa lạ không biết đây là nơi nào.

Cậu nhớ rõ tối hôm qua đi ra ngoài ăn mừng sinh nhật của bạn cùng phòng, kết quả tên này uống say quên lối về, cậu phải cõng về ký túc xá ngủ. Lúc ấy khoảng 3 giờ sáng, vậy vì cái gì mà tỉnh dậy không thấy chính mình ở trên giường của ký túc xá?

Tạ Minh Triết giật mình, cẩn thận nhìn xung quanh.

Nơi này dường như là phòng bệnh Bệnh Viện, vách tường chỉ có một màu trắng tuyết, cậu đang ngủ ở trên giường bệnh, bên cạnh có một cái máy như máy giám hộ, đống dây dợ rối loạn được gắn lên cơ thể cậu, trên màn hình tinh thể lỏng của chiến máy giám hộ hiện lên những con số khó hiểu.

-- chẳng lẽ là nửa đêm mình sinh bệnh, nên bạn cùng phòng đưa tới bệnh viện khám gấp?

Còn đang nghi hoặc, đột nhiên một hộ sĩ khoác áo trắng đẩy cửa tiến vào, sau khi trông thấy cậu đã tỉnh dậy, đôi mắt mở to, tựa như đang gặp quỷ.

Tạ Minh Triết chủ động mở miệng: "Xin chào, xin cho tôi hỏi......"

Câu nói còn chưa dứt lời, cô nàng hộ sĩ liền hoảng loạn chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu lớn: "Bác sĩ Tần, bệnh nhân nằm thực vật phòng số 7 đã tỉnh lại!"

Tạ Minh Triết: "????"

Người thực vật? Cậu tối hôm qua còn cùng bạn cùng phòng uống rượu chúc mừng sinh nhật, như thế nào lại trở thành người thực vật? Này cô hộ sĩ kia ơi, ngay cả bệnh nhân mà cô cũng nhìn lầm là sao?

Còn đang nghi hoặc,cậu liền thấy một bác sĩ trung niên khoảng chừng 40 tuổi vội vã bước vào, trong tay cầm theo cái máy.

Tạ Minh Triết lễ phép mỉm cười: "Xin chào Bác sĩ, xin hỏi cháu bị bệnh gì vậy ạ?"

Bác sĩ lay hoay dụng cụ trong tay, ngẩng đầu nhìn qua cậu một cái, nói: "Cậu đã hôn mê một tháng, giờ nằm xuống, để tôi kiểm tra thân thể cậu một chút."

Hôn mê một tháng?

Cơn mơ ác mộng cộng thêm cả hình ảnh sau khi thức dậy làm Tạ Minh Triết đầu óc trở nên hỗn loạn, đành phải ngoan ngoãn nằm yên, để bác sĩ cẩn thận kiểm tra thân thể của cậu.

Bác sĩ kiểm tra xong,nhanh chóng đưa ra lời kết luận, giọng điệu mang chút bất ngờ: "Não bị tổn thương nghiêm trọng mà còn có thể tỉnh dậy, điều này quả thật là kỳ tích trong y học."

Tạ Minh Triết vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: "Não bị tổn thương nghiêm trọng?"

Chưa từng nghe qua về việc uống rượu có thể khiến người uống trở thành người thực vật, chẳng lẽ cậu uống lầm rượu giả?!

Bác sĩ kinh ngạc nhìn cậu: "Cậu không nhớ rõ sao? Một tháng trước, cậu không cẩn thận ngã từ lầu 3 xuống, đầu va chạm mạnh gây ra tổn thương, bị đưa đến bệnh viện trong trạng thái sốc, chúng tôi phải làm phẫu thuật cho cậu, giữ được mạng sống, nhưng lại nằm thực vật, vẫn luôn ngủ say cho đến hôm nay"

Tạ Minh Triết: ".................."

Ngã từ lầu 3 xuống? Rõ ràng ký túc xá của cậu ở lầu 7.

Tạ Minh Triết cười gượng sờ mũi: "Bác sĩ, ngài đừng nói giỡn được không? Tối hôm qua cháu vì cái gì mà bị đưa tới bệnh viện, có phải do trúng độc không? Cháu nhớ rõ cháu cũng không uống quá nhiều rượu...... Đúng rồi, bạn cùng phòng của cháu đâu?" vừa dứt lời, cậu liền ngó đầu nhìn xung quanh.

Nghe thiếu niên đang nằm trên giường bệnh nói năng loạn xạ,trong mắt bác sĩ lóe lên tia lo lắng, xoay qua máy trị liệu bên cách nói: "Số 777, kiểm tra số tinh thần của cậu ấy, nhìn xem chỉ số tinh thần khôi phục hay không. "

Máy trị liệu lập tức khởi động, nhanh chóng biến thành bộ dáng người máy, duỗi ra hai cách bằng kim loại đè đầu cậu thiếu niên xuống, đem hai đầu "Điện cực" đặt ở huyệt Thái Dương của cậu thiếu niên.

Tạ Minh Triết mở to đôi mắt nhìn nó, chỉ thấy mặt nó-- màn hình tinh thể lỏng rộng tầm 20 centimet, không ngừng nhảy lên những trị số kì quái. Một lát sau, nó dùng âm thanh máy móc thông báo ra kết quả: "chỉ số tinh thần là 300, sóng não bình thường."

Bác sĩ Tần quay đầu lại nhìn về phía thiếu niên, thần sắc phức tạp: "Tại sao lại như vậy?"

Bị người máy đè đầu Tạ Minh Triết cũng mờ mịt, chả hiểu chuyện gì-- tại sao lại như vậy? Cháu cũng muốn biết nữa !

Sau đó, bác sĩ Tần dường như nghĩ đến chuyện gì đó, kích động mà nói: " Cả bệnh kiểu này cũng thật hiếm gặp. Tôi lập tức đi sắp xếp, cho cậu làm kiểm tra toàn diện!"

Bác sĩ dẫn theo máy trị liệu lo lắng đi ra khỏi phòng bệnh.

Để lại Tạ Minh Triết một mình ngồi trên giường bệnh trong mớ suy nghĩ hỗn độn.

Giờ phút này, cậu rất muốn tuôn ra những câu kinh điển-- tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi nên làm cái gì!!

Nhưng cậu còn chưa tự hỏi xong, bác sĩ lại đẩy cửa tiến vào, lần này trong tay dẫn theo mấy cái tạo hình giống như người máy dụng cụ. Bác sĩ nhẹ nhàng ấn xuống cái nút, "Nhóm người máy " liền bắt đầu nhanh chóng làm việc, Tạ Minh Triết giống như "chú chuột bạch nhỏ trong phòng thí nghiệm" bị chúng nó vây quanh chật chội không có lối ra, cậu chỉ có thể nằm yên ở trên giường, cậu không hề ra sức phản kháng mà để mặc cho "Nhóm người máy" dày vò mình.

Tạ Minh Triết phát hiện tình huống rất không thích hợp.

Đầu tiên, cậu luôn luôn có thân thể khỏe mạnh, tửu lượng cũng không tồi, tối hôm qua ở ký túc xá cũng rất tĩnh táo, không có khả năng nửa đêm đột nhiên bị bạn cùng phòng đưa tới bệnh viện lại không hề hay biết; tiếp theo, cái bệnh viện này không giống với Bệnh viện trong trí nhớ của cậu, bên cạnh có máy giám hộ, còn có bác sĩ mang người máy đến đây, nhìn qua tất cả đều đặc biệt tiên tiến, dường như không phải đồ vật thời đại kia của cậu...

Tạ Minh Triết bỗng nhiên run lên -- cậu từng đọc không ít tiểu thuyết xuyên không, nên đừng nói rằng cậu cũng đã xuyên không rồi?

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra xong, mỉm cười nhìn cậu: "Vận khí của cậu thật sự rất may mắn, người thực vật giống như cháu xác xuất tỉnh lại không tới 1℅, tôi đã cẩn thận kiểm tra qua thân thể của cậu, tất cả đều bình thường."

Tạ Minh Triết hít sâu vài lần để ổn định lại nhịp tim đang đập kịch liệt, lấy hết can đảm hỏi: "Bác sĩ, hôm nay là năm mấy ngày mấy tháng mấy? Cháu tên là gì? trong đầu cháu lộn xộn cái gì đều nhớ không nổi tới."

Bác sĩ tốt bụng mà trả lời: " Cậu tên Tạ Minh Triết, hôm nay là ngày 1 tháng 8 năm 3001 theo Tinh lịch, vừa lúc đúng ngay ngày sinh của cậu, trên thẻ tư liệu đều có ghi đầy đủ." Bác sĩ thẻ tư liệu tinh thể lỏng mở ra đưa cho Tạ Minh Triết nhìn thoáng qua, dường như ở chứng minh chính mình không có gạt người.

Tạ Minh Triết: "............"

Rõ ràng là công nguyên năm 2018, tinh lịch năm 3001 lại là thời đại kỳ lạ nào vậy?

Khóe miệng Tạ Minh Triết run rẩy mãnh liệt,nghĩ tới khả năng mình đã xuyên không đến đây, đầu cậu đau đến mức muốn nổ tung, nhịn không được vươn đôi tay dùng sức mà đấm vào đầu. Bác sĩ thấy hành động của cậu, lập tức giữ chặt tay: "Đừng lộn xộn, cậu hôn mê một tháng vừa mới tỉnh lại, nên ký ức có chút thương tổn cũng rất bình thường, từ từ rồi sẽ khôi phục."

Tạ Minh Triết nhìn đầu ngón tay tái nhợt của mình mà ngẩn ngơ, lúc này mới hỏi: "Vậy cháu có người thân không?"

Bác sĩ bình tĩnh nhìn hắn trả lời:"Trên tư liệu có ghi rõ ràng cậu từ nhỏ là cô nhi."

Tạ Minh Triết: "............"

Xuyên không tới đây mà vẫn là cô nhi?

Bác sĩ thấy thiếu niên thần sắc tái nhợt, liền vươn tay vỗ bờ vai của cậu, an ủi nói: "Đừng nản chí, cậu có thể tỉnh lại đã là chuyện không dễ dàng. Trước mắt vẫn nên dưỡng thân thể cho tốt, về sau sẽ có biện pháp giải quyết."

Tạ Minh Triết miễn cưỡng cười, đáp lời vị bác sĩ tốt bụng: "Cảm ơn bác sĩ."

****

Bác sĩ vừa rời đi, Tạ Minh Triết gian nan từ trên giường bò dậy, đi đến toilet rửa mặt, muốn cho chính mình bình tĩnh lại.

Trong gương rõ ràng chiếu ra gương mặt quen thuộc của cậu.

Do nằm bệnh viện quá lâu, thiếu niên sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ngũ quan vẫn là có thể nhìn ra cùng một gương mặt với cậu. Chẳng qua, thiếu niên nhìn qua có nét mặt vẫn còn ngây ngô, hẳn là chỉ mới 18 tuổi vừa tốt nghiệp cấp 3.

Tạ Minh Triết đau đầu đem mặt vùi vào nước lạnh. Thành tâm hy vọng đây là chỉ là một giấc mơ trong mơ, mau nhanh thức dậy thoát khỏi cơn ác mộng này.

Thật lâu sau, cậu ngẩng đầu lên......

Vẫn là ở toilet này, vẫn là thiếu niên bộ dáng 18 tuổi hiện rõ trên gương.

Chẳng lẽ, Tạ Minh Triết khác này là một phiên bản khác của mình trong không gian khác à?

Chẳng những cùng tên, dung mạo giống nhau y đúc, hơn nữa, đầu cậu bắt đầu dần dần hiện lên ký ức của chủ nhân của thân thể này.

Nguyên chủ từ nhỏ là cô nhi, vẫn luôn dựa vào tiền chính phủ chu cấp để sinh sống qua ngày, cuộc sống sinh hoạt vô cùng tiết kiệm. Chẳng qua, chính phủ chỉ có thể giúp đỡ cô nhi liên tục đến 18 tuổi, Tạ Minh Triết đã 17 tuổi rưỡi. Mùa hè năm nay cậu dựa vào thực lực của mình nỗ lực thi đậu khoa Mỹ Thuật của "đại học Đế Đô", cậu sợ vào đại học sẽ không đóng nổi tiền học phí, liền tạm biệt quê nhà, trước tiên chạy tới đế đô làm công.

Nhưng mà hiện giờ thời đại, mấy công việc cần thể lực như rửa chén, quét rác, dọn gạch linh tinh đều bị người máy thay thế, chỉ mới là học sinh vừa tốt nghiệp cấp 3 rất khó tìm đến công việc. Cậu ở đế đô sinh sống một tuần, sinh sống tại khu dân nghèo với điều kiện kém cỏi nhất, vì tìm công tác bôn ba khắp nơi, gặp không ít người xem thường.

Có một lần, cậu đi phỏng vấn không cẩn thận ngã từ cửa sổ ngã xuống, may mắn cậu ở nơi tầng lầu cũng không cao, không quăng ngã thành thịt nát, nhưng cũng bị thương không nhẹ, đầu bị tổn thương nghiêm trọng, bị xe cứu thương đưa tới bệnh viện cứu giúp, biến thành người thực vật hôn mê một tháng.

Thế giới này Tạ Minh Triết là người nghiêm túc và nỗ lực, nhưng hiển nhiên, cậu không tốt giống như mình ở thế kỷ 21.

Tạ Minh Triết ở thế kỷ 21, tuy rằng cũng là cô nhi, nhưng thi đại học năm ấy cậu trở thành thủ khoa Khoa học tự nhiên toàn huyện, lấy không ít học bổng, cũng đủ cậu tiêu dùng cho những năm học. Cậu ở đại học tiêu dùng rất tiết kiệm, chẳng những không tiêu hết tiền thưởng, mà còn dựa vào công việc dạy kèm và làm việc vặt để kiếm thêm.

Cậu tính toán sau khi tốt nghiệp đại học sẽ đến thành phố hạng hai tìm công việc ổn định, tiết kiệm tiền mua một căn hộ nhỏ, từ đây là có thể yên bình mà sống, bình tĩnh hưởng thụ cuộc sống của chính mình.

Nhưng mà, chẳng qua là cùng bạn cùng phòng đi ra ngoài uống một chút rượu, liền không thể hiểu được mà xuyên không đến nơi khác, thấy được một bản thân khác vô cùng đáng thương.

Thật là xui xẻo!

Tạ Minh Triết dùng tay vuốt gương mặt tái nhợt của mình.

Đầu ngón tay, làn da truyền lại rõ ràng xúc cảm, dường như ở nói cho hắn: Đừng giãy giụa, mi phải bắt đầu lại từ đầu rồi!

Cuộc sống vất vả trước kia đang có chuyển biến tốt, thượng đế liền đem cậu ném mình đến thân thể nghèo túng của thiếu niên, chuyện này hợp lý sao?

Hiện tại tự sát, có thể trở lại địa cầu năm 2018 sau công nguyên đi sao?

Tạ Minh Triết dùng sức nhéo đùi, trên đùi truyền đến cơn đau nhức làm cậu hoàn toàn tỉnh táo-- thân thể này là người đang sống sờ sờ, cậu thật sự không dám mạo hiểm đi tự sát, lỡ sau khi tự sát thêm một lần nữa xuyên không đến một địa phương kỳ kỳ quái quái làm sao bây giờ, hoặc là trực tiếp liền chết thì sao? Ít nhất hiện tại thế giới này nhìn qua khoa học kỹ thuật rất tiên tiến, dù sao cũng tốt hơn xuyên đi lung tung tới thời đại cổ xưa nào đó, phải mặc đồ bằng lá cây, ăn cỏ dại để sống.

Tạ Minh Triết tự an ủi chính mình như vậy, tâm tình dường như tốt hơn một chút.

Nếu còn sống, trước hết nghĩ biện pháp sống sót rồi nói tiếp. Cậu yêu cầu không cao, có thể ở thế giới này nuôi sống chính mình, an an ổn ổn mà sinh hoạt là được.

Tạ Minh Triết thở sâu, miễn cưỡng tiếp nhận chính mình đã sống lại ở thế giới khác.

Tạ Minh Triết của thế giới này, không giống với Tạ Minh Triết ở trái đất thuận lợi như vậy.

Hôm nay là Tạ Minh Triết sinh nhật 18 tuổi. Thiếu niên 18 tuổi nhìn qua có chút đáng thương, biến thành người thực vật ở bệnh viện nằm một tháng, trừ bác sĩ ra, cũng không có người quan tâm cậu chết sống ra sao.

Cậu không có người thân, không có bạn bè. Chẳng sợ cứ như vậy chết đi, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào vì cậu rớt một giọt nước mắt.

Cậu ta sống một cuộc sống rất thất bại.

Nhưng không sao, từ hôm nay trở đi, tất cả đều sẽ không giống như trước nữa.

Tạ Minh Triết nhìn thiếu niên trong gương, nhẹ nhàng nắm chặt nắm tay.

-- Chuyện quá khứ, đã không có biện pháp thay đổi. Nhưng tương lai của chúng ta hãy giao cho tôi cố gắng hết mình tiến lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro