Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bận rộn một buổi trưa, cuối cùng cũng coi như đem đất trồng rau ở trong sân quy hoạch xong, tại cửa viện phân ra  bên phải cùng bên trái, xung quanh đất trồng rau dùng những nhánh trúc rậm rạp bao lại thành cái vòng, để ngừa sau này gà nghịch ngợm mổ rau mà ăn, nói đến cơ thể này cũng không biết chuyện gì xảy ra, thậm chí ngay cả những gia súc thường thấy trong nhà nông như heo gà cũng không nuôi.

Hứa Thanh thu thập đất rơi vãi trong sân, liền đưa chúng bỏ vào dưới gốc cây đa lớn ngoài sân, quay người trở lại nhà bếp, trước tiên từ trong nồi múc một chút nước ấm đã nấu sẵn sau bữa cơm trưa rót vào bên trong chậu gỗ, bưng đến bỏ lên cái giá rửa mặt làm bằng gỗ cách giếng nước không xa, vắt lên giá bên cạnh một cái khăn hình chữ nhật, vừa đem nước hắt lên trên mặt, cảm giác được trên mặt có chút đau nhói cùng ngứa. 

 "Haizzz, quả nhiên có chút nghiêm trọng a."

Hứa Thanh cẩn thận dùng nước rửa xong mặt, cầm lấy cái khăn bên cạnh nhẹ nhàng đem nước trên mặt lau chùi sạch sẽ, để cho một nam sinh rửa mặt như vậy cũng thật có chút không dễ dàng, bất quá chỉ vì không làm cho mặt trở nên nghiêm trọng hơn, chỉ có thể từ từ vậy, cũng do chủ nhân cơ thể này chán ghét khuôn mặt của mình cho nên cũng không thường xuyên tẩy rửa kỹ càng, cái này không thể được, Hứa Thanh là người yêu thích sạch sẽ làm sao có thể nhịn được. 

Sau đó đem nước trong chậu đổ vào rãnh cống sau nhà, rồi tiếp tục đi vào nhà bếp bưng thêm một chậu nước ấm đi ra, trước khi rửa mặt Hứa Thanh  đem chính cánh tay gầy nhỏ của mình để ở phía trên chậu, chỉ chốc lát sau liền thấy ở ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa của hắn có dòng nước chảy ra, đây là nước linh tuyền trong không gian, bởi độc tố trên mặt tích lũy trong thời gian khá lâu, cần phải từ từ điều trị, cũng phòng ngừa người trong thôn thấy hắn thay đổi quá nhanh, cho nên hắn chỉ sử dụng một ít nước linh tuyền pha với một chút nước ấm để rửa mặt.

Rửa mặt xong, Hứa Thanh đem chậu cùng khăn đi cất, liền trở về nhà bếp đổ nước ấm đi, bận rộn một chút, mặc dù là cuối đông cũng khiến hắn ra một thân mồ hôi, chờ hắn tắm xong, bên ngoài trời đã tối đen, hắn cẩn thận điều chỉnh ngọn đèn, đem tỏi tươi buổi trưa dư lại bỏ thịt cùng cơm vào xào chung với nhau tạo thành món cơm chiên đơn giản, chờ hắn thu thập xong nằm trên giường được trải lớp rơm khô làm đệm lại trải lên trên đó một cái ráp giường, đại khái bây giờ khoảng 9 giờ tối, buổi tối ở cổ đại không có bao nhiêu hoạt động giải trí, thêm vào đó hắn là người độc thân cho nên thật sớm liền đi ngủ.

Ngày mai đi chợ kiếm heo con, gà con, mua thêm vài bộ quần áo, còn có kiếm thêm vài con chó không thì không ai giữ nhà......, nghĩ đi nghĩ lại Hứa Thanh liền ở trên giường bọc mình thành quả cầu, không bao lâu liền ngủ, đây là lần đầu tiên từ khi đến thế giới này hắn cảm thấy thoải mái cùng an tâm nhất. 

Ngủ thẳng một giấc đến khi trời gần sáng, Hứa Thanh liền ngáp một cái rồi đá ổ chăn bò dậy, cầm bộ y phục màu lam đậm nhanh tay nhanh chân mặc vào, đây là bộ y phục duy nhất không có miếng vá quần áo của cơ thể này, thu thập xong, đem bếp bắc lên, điều chỉnh tốt nước cùng ngô rồi đem đi luộc, sau đó hắn chạy tới bên giếng nước ngày hôm qua, lấy cành dương liễu súc miệng, đây là hắn dựa vào kiến thức Trung Hoa làm ra công cụ súc miệng đơn giản, đem cành liễu quăng vào trong nước, thời điểm muốn dùng chỉ cần lấy hàm răng cắn khai cành dương liễu, bên trong dương liễu sẽ tạo ra sợi thật giống cái răng lược gỗ, đây là thứ tốt dùng để làm bàn chải đánh răng hoàn hảo, lại dùng một chút nước linh tuyền để rửa mặt, không còn cảm giác bị đâm đau nhói như ngày hôm qua, hắn vui vẻ ăn điểm tâm, sau khi ăn xong hắn khóa lại cửa viện đi đến con đường nằm ở hướng nam một bên làng, vì không biết đường đi chợ hắn chỉ có thể đi tìm Tạ A . 

Tạ A chính là người thường giúp cơ thể mang hạt giống đến, nhà mẹ đẻ ở thôn Cát Tường, gã tới nhà Tạ gia ở Hạnh Phúc thôn, năm thứ 2 liền sinh ca nhi, nhưng đáng tiếc sau này vẫn không mang thai, nhà không có ông bà, cuộc sống cũng tốt hơn, mấy năm trước Tạ ca nhi duy nhất cũng được gả lên trấn, làm cho những nhà trong thôn chưa gả ca nhi đều ước ao đỏ mắt, sớm như vậy gả lên trấn , không quản ở đâu chỉ so vị trí với nơi khác đều là tốt hơn.

Từ nhà Hứa Thanh đến trong thôn liền thấy nhà Tạ A, là gian nhà ngói lớn gạch xanh hiếm thấy ở trong thôn, có ba gian, bên ngoài cũng dùng đá cục xây thành tường vây, bất quá không vây cao như nhà Hứa Thanh, cái này cũng do Hứa phụ làm giúp, nhà bọn họ cùng nhà Tạ A quan hệt tốt nhất.

Cốc cốc cốc...... 

"Ai vậy?" Bên trong truyền ra một giọng nói tương đối thô cuồng của nam nhân.

"Nhanh đi mở cửa, cuối đông rồi chắc hẳn là Thanh ca nhi muốn mua hạt giống."  Âm thanh này tương đối nhu hòa, nghe vào liền cảm thấy người nọ là người ôn hòa.

"Là ta, Thanh ca nhi." Hứa Thanh có chút không được tự nhiên trả lời, Thanh ca nhi, thực sự là không quen a.   

Phía sau cửa cổng lách cách vang lên vài tiếng, cửa liền mở, "A, Thanh ca nhi, mau vào, vừa kịp ăn điểm tâm đây." Tạ A thúc là một người hán tử cao gần 1m8, âm thanh không chỉ vang dội mà thân thể cũng rất khôi ngô, hoàn toàn không giống người đã 40 tuổi.

"Không cần, Tạ A thúc, ta ăn rồi, ta chỉ muốn hỏi các ngươi ngày hôm nay có đi lên chợ không?" Hứa Thanh nhìn chiều cao đối phương rồi lại nhìn cơ thể nhỏ bé chính mình một chút, có chút bi ai hoàn toàn thất bại.

"Thanh ca nhi vào đi, ăn một tí cũng không mất bao nhiêu thời gian." Tạ A trực tiếp đi tới của viện vỗ Tạ A thúc, đi thẳng tới bên cạnh Hứa Thanh, thân thiết lôi kéo hắn vào cửa. Tạ A cao khoảng 1m7, vóc người hơi gầy, ngũ quan tương đối nhu hòa, khiến người nhìn cũng rất thoải mái, Hứa Thanh có chút ngượng ngùng, bất quá cũng không có từ chối sự thân thiết của Tạ A

"Thật sự ăn rồi? Cũng đừng có lừa ta a, không phải thì ta cũng không tha cho ngươi." Cuối cùng sau khi Hứa Thanh luôn miệng bảo đảm, hắn mới hài lòng buông tha cho cậu, bắt đầu tự chính mình ăn điểm tâm. 

Người nhà nông ăn cơm cũng không có quy củ, Tạ A bọn họ ăn ở bên trong nhà chính, có rất nhiều hộ bởi vì người trong nhà quá nhiều nên là ăn ở trong sân.

"Ngươi nói ngươi muốn đi chợ? Đây chính là chuyện tốt, người trẻ tuổi nên thường xuyên đi lại! Đợi ta thu thập một chút, liền dẫn ngươi đi ra đường nhận thức."

Vừa nghe Hứa Thanh muốn cùng mình đi chợ Tạ A vội vàng ăn xong điểm tâm, cầm cái giỏ bên trong chứa trứng gà dư trong nhà, chuẩn bị đem lên chợ bán.

"Không cần phải gấp gáp, Tạ A, ta không vội." Nhìn dáng dấp gấp gáp của Tạ A, Hứa Thanh có chút không rõ buồn cười lại cảm động.

"Làm sao không vội, đến sớm một chút liền có thể đi dạo a, đi mau đi mau, đương gia, ngày hôm nay ngươi không đi được, ta và Thanh ca nhi tự đi dạo a!"

"Được được, ngươi cứ đi đi, đi đường cẩn thận a." 

"Tạ A thúc tái kiến. " 

"Đi thôi đi thôi, đi dạo xung quanh nhìn nhìn a!"

Nhà Tạ A nằm ở cuối thôn Hạnh Phúc cho nên có thể đi từ con đường mà Hứa Thanh qua đây trực tiếp rẽ vòng qua thôn liền đến chợ, hầu như nhà nào ở tại khúc cuối gần thôn đều đi con đường này, nhà khác ở gần cửa thôn liền đi con đường khác, hai con đường khoảng cách cũng không khác biệt lắm, hắn và Tạ A đi đến cuối thôn liền rẽ, trời còn sớm trên đường đi cũng không có bao nhiêu người, ở giữa đường thường gặp một vài người chuyên môn kéo xe lừa, mỗi người đi lên chợ đều phải trả 3 đồng, từ thôn Hạnh Phúc đến chợ đi bộ phải mất 3 canh giờ còn đi xe lừa chỉ mất 1 canh giờ, mất 3 đồng này cũng đáng giá, Hứa Thanh bị Tạ A cường thế trả tiền xe, hắn cũng không cần phải trả, chỉ nghĩ sau này nhất định sẽ trả ơn không thể để mất tình cảm. 

"Ngươi chính là Thanh ca nhi của Hứa gia a?" Người kéo xe cũng là vị hán tử ở thôn bên cạnh, họ Lý, thường ngày hay được mọi người gọi "Lý Thúc". 

"Vâng, Lý thúc làm sao biết ta a?" Hứa Thanh ấn ấn tay Tạ A làm cho Tạ A đừng kích động, vừa nãy nghe Lý thúc hỏi Hứa Thanh liền sợ hắn sẽ hỏi mãi không dứt cho nên tâm tình có chút kích động.

"Ta và cha ngươi có chút giao tình, trước đây thường nghe hắn nhắc tên ngươi nha."

"Vậy sao, vậy thì thật là đúng dịp." Hứa Thanh dùng tay che mụn nhọt trên mặt khẻ mĩm cười một cái, tuy rằng không xem trọng như vậy, nhưng mà cặp mắt đen kia lại phá lệ sáng ngời, làm cho sự sắp xếp không xuất sắc trước mặt thêm một phần sáng lạng, Tạ A nhìn Thanh ca nhi cười như vậy tâm lý có chút trầm trọng, hài tử tốt như vậy làm sao liền....  

"Ngươi a, nên đi dạo xung quanh nhiều vòng một chút, ca nhi quan trọng nhất là việc sinh sống, bề ngoài chỉ để nhìn có thể ăn no sao! Đúng không!" Giọng nói thẳng thắn của Lý thúc làm cho Tạ A cực kỳ tán đồng.   

"Đúng vậy, đúng vậy, đứa nhỏ Thanh ca nhi này vẫn sẽ sống tốt, những người suốt ngày chê bai đáng đời bọn họ bị bề ngoài che mắt!" Hứa Thanh trợn mắt há miệng nhìn Tạ A cùng Lý thúc chậm rãi mà nói, thỉnh thoảng còn dùng động tác khoa tay múa chân, nói đến hợp ý thì vỗ ngay  thùng xe bên cạnh cười ha ha!  

Xem ra Tạ A không phải là cái người nhìn bề ngoài có vẻ yên tĩnh, bất quá như vậy thật tốt,  Hứa Thanh mờ mịt sửng sốt một chút mở cặp mắt to đen như mực kia cùng Tạ A bọn họ nở nụ cười. 

"Thời điểm buổi trưa ta cũng ở nơi đây kéo người, thời điểm đó các ngươi tới là được rồi."

Sau khi cảm ơn Lý thúc, Hứa Thanh cùng Tạ A 2 người  đến phố thức ăn tìm vị trí đem giỏ thả xuống, lấy trứng gà ra sau đó bọc trứng gà sạch sẽ rồi để trên đất chờ người tới mua.

"Thanh ca nhi, chờ ta bán xong trứng gà liền hảo hảo đi dạo a." Hứa Thanh vội vàng đánh giá dáng dấp chợ, nghe như thế lập tức nói trở lại.

"Không có chuyện gì, không cần vội vã."  Nói xong khoe hàm răng trắng nhỏ đối Tạ A cười cười làm cho người bán món ăn, cùng người mua thức ăn bên cạnh len lén đánh giá một trận: "Chà chà, tại sao trên mặt ca nhi này lại đầy mụn nhọt thế kia a, thực sự rất đáng tiếc...."

Tạ A quăng một ánh mắt sắc bén đi qua, lập tức không ai dám nhìn.

"Đừng để ý đến bọn họ, Thanh ca nhi là đẹp mắt nhất, đồ không có mắt." 

"......" Dáng dấp của hắn cũng chỉ cao 1m65 , cơ thể không chỉ gầy yếu thấp bé mà trên mặt coi như không có mụn nhọt thì cũng là đôi mắt đen tương đối khá lớn, nhiều lắm xem như là nam sinh trẻ tuổi làm sao cũng không tính "Dễ nhìn a!"  

Chợ không phải rất lớn, bất quá người của 3 thôn xung quanh đều tới đây tập hợp, cho nên dòng người tương đối lớn, cơ bản đều là món ăn của người nhà nông tự trồng, con đường này bên phải là bán món ăn, bên trái là bán gà, cùng các món ăn dân dã và vân vân, ngoài ra còn nhìn thấy một quầy bán thỏ, chổ này trước đó chính là gian hàng bán thịt lợn nên là phải trả tiền, nói tới cái chợ này thế nào cũng là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro