Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên Tư Không nín thở nhìn đại quân đông nghìn nghịt dưới thành, cảm thấy có chút hoa mắt, trong ngực từng cơn khó thở. Y dùng sức nắm chặt chủy thủ bên hông, nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn non nớt lại quật cường của người tặng y chủy thủ kia, một đứa trẻ tám tuổi còn có dũng khí đuổi giặc Hồ bắt tù binh, lập chí bình thiên hạ, y tuyệt đối không sợ hãi trước giặc Kim!

Dưới đại kỳ, một đại tướng tóc mai dày đặc ngồi vững chãi trên ngựa, tất nhiên là Đại hoàng tử Nữ Chân Trác Lặc Thái. Chỉ thấy hắn đột nhiên thúc vào bụng ngựa, từ giữa quân phóng ra. Đại quân lập tức dạt ra hai bên, nhường ra một con đường thẳng tắp.

Trác Lặc Thái ghìm cương dưới thành, ngẩng đầu lên, hô lớn nói: "Trên thành là ai, hãy xưng tên ra!"

Nguyên Mão lạnh lùng nói: "Ta chính là tướng thủ thành Quảng Ninh Nguyên Mão. Trác Lặc Thái, ngươi dám sát hại thần tử Đại Thịnh hoàng đế ta, tội này đáng chém!"

Trác Lặc Thái cười như điên nói: "Lão thất phu này cả gan dám đùa bỡn ta, đáng chết! Đám người Hán hồ đồ ngu xuẩn các ngươi, đáng chết!"

"Nguyên mỗ ta đã ngăn được ngươi một lần, hai lần, thì sẽ ngăn được đến lần thứ ba, thứ tư." Khí thế Nguyên Mão càng mạnh mẽ, "Có ta ở đây, cho đến hết đời ngươi cũng đừng hòng bước vào Quảng Ninh nửa bước! Các tướng sĩ, vì Lý đại nhân báo thù!"

Tướng sĩ thủ thành đồng thanh quát: "Vì Lý đại nhân báo thù ——!", tiếng như sấm to, vang thẳng đến chân trời.

Ngựa của Trác Lặc Thái cũng lui về sau vài bước giữa những tiếng gào thét rung trời kia, hắn ổn định vật cưỡi, rút bội kiếm ra, lập tức hướng ra trước ngực, sau đó dùng sức chém xuống.

Trống trận tiến công lần thứ ba vang lên dưới thành Quảng Ninh, quân Kim như cơn thủy triều hắc ám, khí thế hung hăng mà cuốn tới, vừa nhiền liền thấy, tất cả đều là sát ý ngập trời.

Nguyên Mão quát: "Cung tiễn chuẩn bị, bắn—— ! "

Nguyên Tư Không đứng dưới hầm công sự*, mưa tên giống như con châu chấu bay lên đen nghịt mà che kín đầy trời, y nhìn thấy những gương mặt dữ tợn, hai mắt sung huyết của quân Kim, dường như thấy được một đám ác quỷ, khi bọn chúng bị cung tên, đạn pháo bắn trúng, da thịt toác ra máu tươi tuôn trào, vương vãi khắp nơi trên mặt đất, những thứ ấy lại nói cho y biết, trước mắt y đều là những con người đang sống sờ sờ.

(*掩体 : nơi được xây dựng che chắn, là nơi dùng để chỉ huy khi tác chiến, quan sát tình địch và xạ kích. Trong quân sự hiện đại thường gọi là boongke, bunker.)

Y đọc qua vô số trận đánh trong binh thư, các danh tướng đó tựa như rải đậu thành binh, thần cơ diệu toán, thong dong tiêu sái như đang đàm luận chuyện phiếm, chiến thuyền của địch như tan thành tro bụi*. Nhưng những hình ảnh máu tanh trước mắt này mới thực sự là chiến tranh, đây là lần đầu tiên y đến gần với chiến tranh như vậy, y khắc chế không nổi mà run sợ.

*Nguyên văn là谈笑间,樯橹灰飞烟灭: đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt. Những lời này có xuất xứ từ bài thơ "Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ" của Tô Thức (nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thời Tống, tự là Hòa Trọng, hiệu là Đông Pha cư sĩ). Trong bài thơ có đoạn: 羽扇綸巾,談笑間,檣櫓灰飛煙滅 (Vũ phiến quan cân, đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt.) Câu thơ trên miêu tả phong thái của Gia Cát Lượng: đầu đội khăn quân, tay cầm quạt lông, thong dong tiêu sái như đang đàm luận chuyện phiếm, chiến thuyền của địch như tan thành tro bụi. (tường) là cột buồm, (lỗ) là mái chèo, đây là cách nói ẩn dụ của chiến thuyền.

Nguyên Nam Duật ở bên cạnh y, gắt gao nắm lấy tay y: "Nhị ca, đừng sợ, đừng sợ." Giọng nói của chính hắn cũng đang phát run.

Nguyên Tư Không trừng hai mắt nhìn Nguyên Nam Duật, đột nhiên dùng sức cắn môi mình một cái, cơn đau nhói khiến đầu óc y thanh tỉnh không ít, y hít sâu một hơi: "Duật Nhi, ta không sợ."

Nguyên Nam Duật gật gật đầu, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, chỉ là tiếng la hét ập vào trong tai đã đủ khiến hắn tim đập loạn nhịp, hắn hỏi: "Nhị ca, Hồ đại nhân, có thể thành công không?"

Nguyên Tư Không lắc đầu một cái: "Ta không biết."

Bốn ngày trước, người dẫn ba trăm tử sĩ thừa dịp một đêm bão tuyết ra khỏi thành Quảng Ninh, hướng tới phía sau đại doanh quân Kim, chính là phó Thiên hộ Hồ Bách Thành.

Lúc Nguyên Mão đưa ra cái kế hoạch này, Hồ Bách Thành tính tình lỗ mãng nhưng lại rất có nghĩa khí, đã nhiều năm sinh tử tương giao cùng Nguyên Mão là người đầu tiên thỉnh lệnh.

Sau khi Hồ Bách Thành rời đi, bọn họ liền mất liên lạc, trước mắt xem ra, ít nhất bọn họ không bị giặc Kim nhân vây bắt, vậy liền coi như là thành công một nửa, nhưng mà, bất luận thành công hay không, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ —— họ không quay về được.

Hôm nay là trận đánh sinh tử quyết định của Quảng Ninh, mà Hồ Bách Thành là hy vọng duy nhất của họ.

Bởi đạn pháo của đại pháo Phong Thần còn dư lại không nhiều, hỏa lực không đáng kể, quân Kim chỉ tốn một nửa thời gian so với trước đây đã đánh đến dưới chân thành, bắt đầu trèo qua tường thành, dùng công thành chùy phá cửa thành.

Nguyên Tư Không lao ra khỏi hầm công sự, dùng sức thổi lên kèn hiệu trong tay, y đã sắp xếp trước từng đội từng đội dân binh xông lên trên thành, trong tay khiêng theo từng thùng từng thùng dầu hỏa, chạy đến bên cạnh tường thành, đổ hết xuống thành, cung thủ châm lửa vào mũi tên, lưu loát mà bắn ra.

Dưới tường thành lập tức bốc lên một biển lửa, tiếng hét thê thảm không dứt bên tai, nhưng mà quân Kim vẫn như trước đây, người trước ngã xuống, người sau đã tiến lên mà trèo thang.

"Đại nhân, cửa thành Tây báo nguy!"

"Đại nhân, cửa thành Nam báo nguy!"

Nguyên Mão quát: "Thiếu Tư, Không Nhi, chi viện cửa thành!"

"Dạ!"

Hai lần trước Trác Lặc Thái tiến công, đều chủ ý tấn công cửa thành Đông, muốn tập trung binh lực một nơi hạ thành, trọng địa phòng thủ của quân Thịnh, dĩ nhiên hỏa lực cũng tập trung ở cửa thành Đông, cho nên cửa thành Đông khó đánh nhất, hy sinh cũng nhiều nhất. Lần này hắn thay đổi sách lược, vẫn chủ công cửa thành Đông, nhưng cũng phái không ít binh lực sang cửa thành Tây, thành Nam, tuy rằng chia quân chính là chia thế trận, nhưng hắn biết thành Quảng Ninh binh ít, hiện tại càng khó chia quân hơn so với hắn.

Trác Lặc Thái phán đoán cực kỳ chính xác, bây giờ tướng sĩ thủ thành chỉ khoảng bảy tám trăm người, một người phải làm như mười người, tuy rằng dân binh có mấy ngàn, nhưng làm sao so được với binh tốt dũng mãnh của người Nữ Chân. Có điều, hắn cũng đã xem nhẹ thành Quảng Ninh, chỉ cần sử dụng thoả đáng, cho dù là nữ tử yếu đuối, cũng có thể phát huy được sức mạnh.

Nguyên Thiếu Tư đi đến cửa thành Tây, Nguyên Tư Không, Nguyên Nam Duật đi về cửa thành Nam.

Hai người chạy đến cửa thành Nam, nhìn xuống dưới, khiên giáp quân Kim như vung, từng mảnh từng mảnh chắn ngang ở đỉnh đầu, che chở công thành chùy xông lên phía trước, phía sau còn có cung tiễn yểm trợ.

Nguyên Tư Không chạy đến bên cạnh Trần Vũ Long: "Trần đại nhân, nhanh kêu bọn họ mặc 'Hỏa phục' !"

"Hỏa phục" này là Nguyên Tư Không đặt tên. Y đọc được trong sách sử, có trận tướng thủ thành hết đạn hết lương thực đã đem chăn bông chăm lửa rồi ném xuống tường thành, uy lực khả quan. Dầu hỏa tiêu tốn quá lớn, sớm đã không đủ dùng, liền xem thử hỏa phục này có thể phát huy tác dụng bao lớn.

Một đội "quân nữ nhi " do Nguyên Vi Linh dẫn dắt đi đến, ôm chăn bông xông lên tường thành, rải dầu, châm lửa, song song liên thủ, chăn bông nổi lửa ném xuống phía dưới.

Chăn bông kia rất nặng, vững chắc mà rơi xuống ngay phía trên khiên thuẫn quân Kim.

Kỹ thuật đúc sắt của man di hoàn toàn học từ Trung Nguyên, nhưng quanh năm không có tiến triển, cho nên đến giờ vẫn chỉ dùng khiên thuẫn bằng gỗ. Thuẫn bằng gỗ đương nhiên cũng có ưu điểm, như giá rẻ, tiện nhẹ, không gỉ, không lạnh, nhưng để chúng không thấm nước, không dễ nứt thì phải tra thêm vài lớp sơn dầu, bởi vậy nó có một khuyết điểm rất lớn —— sợ lửa.

Chỉ một mồi lửa nho nhỏ như mũi tên lửa kia, chỉ trong chốc lát rất dễ dập tắt, thường cũng chẳng cháy lớn nổi, thế nhưng một khi gặp được lửa lớn, lập tức cháy lan thành mảng, đến độ bùng cháy hừng hực, toàn bộ quân công thành nhất thời chìm trong biển lửa, có tên bỏ cả khiên thuẫn mà chạy, lập tức bị loạn tiễn bắn chết.

Nguyên Tư Không quát: "Tiếp tục ném xuống..."

Lời còn chưa dứt, y đột nhiên bị Nguyên Nam Duật đẩy ngã nhào xuống đất, một mũi tên bay qua chỗ y vừa đứng, Nguyên Tư Không kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.

"Nhị ca, ngươi không sao chứ?" Nguyên Nam Duật sốt sắng mà sờ mặt Nguyên Tư Không.

"Không, ta không sao..." Nguyên Tư Không kéo mũ giáp của mình lên, áo giáp đang mặc trên người là tạm thời tìm đến, to hơn dáng người y rất nhiều, hành động rất bất tiện, mà Nguyên Mão lệnh y nhất định phải mặc.

Trần Vũ Long chỉ huy tướng sĩ cùng các dân binh hợp tác chiến đấu, "hỏa phục" bay xuống tường thành như những phiến giấy to, nếu rơi xuống khiên chắn phía dưới thì lập tức bùng cháy, nếu rơi trên thang trèo đang bám trên tường thành thì lại có thể lôi theo cả đám binh lính xuống dưới, mấy chục tấm hỏa phục rơi xuống, nguy cơ tại cửa thành Nam đã được giải quyết, thế tiến công của quân Kim rõ ràng chậm đi rất nhiều, giúp họ có thêm cơ hội tạm nghỉ lấy hơi.

Nguyên Tư Không nói: "Duật Nhi, ngươi ở đây quan sát, phải bảo vệ tốt đại tỷ, ta đi xem cha."

Nguyên Nam Duật lo lắng nói: "Vậy chính ngươi cũng phải cẩn thận, cung tiễn không có mắt, ngươi phải chú ý."

"Yên tâm đi, ngươi cũng phải cẩn thận." Nguyên Tư Không bò dậy, chạy về phía cửa thành Đông."

Nguyên Mão vẫn đang khàn cổ chỉ huy. Tình hình tại cửa thành Đông quả nhiên nghiêm trọng hơn so với hai cửa thành còn lại nhiều, công thành chùy đã đập vào cửa thành, binh lính như đông như kiến đang bò trên thang leo thành, đánh hết đám này lại đến đám khác, sát chân tường thành chất đầy tử thi, quả thực trông thấy mà kinh sợ.

Nguyên Tư Không chạy đến bên cạnh Nguyên Mão, run giọng nói: "Cha, cửa thành Đông sợ là không thủ được, hay là phái đội hỏa súng ra cửa thành nghênh địch đi."

Bọn họ dốc hết toàn lực, đến cùng vẫn không được sao?

Nguyên Mão kéo Nguyên Tư Không ra phía sau mình, lớn tiếng nói: "Ta tin tưởng Hồ Bách Thành, hắn ắt không làm ta thất vọng!"

Đột nhiên, bên trong quân Kim truyền đến tiếng kèn lệnh kỳ lạ, đó là tín hiệu họ chưa từng nghe qua.

Trác Lặc Thái quay đầu ngựa lại, xoay một vòng tại chỗ.

Nguyên Tư Không đại hỉ: "Cha, nhất định là tin tức Hồ đại nhân tập kích đại doanh địch truyền đến!"

Đôi môi Nguyên Mão khẽ run, hai mắt đỏ sậm gắt gao nhìn chằm chằm Trác Lặc Thái.

Trác Lặc Thái sẽ lựa chọn thế nào?

Nguyên Tư Không thầm nghĩ, nếu như y là Trác Lặc Thái, sẽ không để ý đại doanh, chỉ cần tập trung hỏa lực hạ được thành Quảng Ninh, còn phải lo vấn đề lương thảo sao? Nhưng Trác Lặc Thái thân là chủ soái tam quân, đưa ra bất cứ quyết định nào đã không còn liên quan đến việc có quyết đoán hay không, suy xét nhiều ít, tất nhiên nước cờ này khó hạ, hắn biết Quảng Ninh nguy cấp, nhưng không biết nguy cấp đã đến bước sơn cùng thủy tận, khiến cho hắn càng khó phán đoán nhất là Quảng Ninh còn có binh lực để phân ra đi tập kích đại doanh hắn, hắn đã bại dưới tòa thành này hai lần, nếu như từ bỏ đại doanh, mà vẫn như hai lần trước đây công thành Quảng Ninh không nổi, hắn lại mất hết lương thảo, hai mặt thụ địch, đây mới thực sự là đại bại.

Nguyên Tư Không đánh cược, chính là nhất định hắn sẽ quay về cứu đại doanh.

Rất nhanh, Trác Lặc Thái đưa ra một quyết định ổn thỏa —— minh kim thu binh*.

(*鸣金收兵: thành ngữ Minh kim thu binh, nghĩa là gõ chiêng, phát ra hiệu lệnh lui binh.)

Nguyên Tư Không chụp lấy cánh tay Nguyên Mão, kích động đến tim phổi đều muốn nổ tung.

Trác Lặc Thái thu binh rồi! Hắn đã rơi vào ván cờ mình bố trí sẵn!

Trác Lặc Thái không hổ danh tướng Kim Quốc, giới luật nghiêm ngặt, kỷ luật nghiêm minh, lâm trận thu binh vốn là động thái vội vã, nhưng hắn thu binh mà hàng ngũ bất loạn. Như Nguyên Tư Không dự đoán, hắn phái kỵ binh hai cánh trái phải đi trước, chạy về cứu viện đại doanh, còn mình thì tự dẫn một đội kỵ binh chặn hậu.

Nguyên Mão mừng như điên: "Trác Lặc Thái lui quân rồi!"

"Trác Lặc Thái lui quân rồi!" Tướng sĩ trên tường thành dồn dập hô lớn, âm thanh một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ thành Quảng Ninh, trong thành dấy lên tiếng reo hò.

Nguyên Mão xoay người, ánh mắt đảo qua chúng tướng sĩ phía sau: "Y kế hành sự, ta cần một dũng tướng, lĩnh năm trăm kỵ binh, mang hoả súng tấn công quân trung lộ của Trác Lặc Thái, ai dám đi?"

Vì phòng ngừa để lộ bí mật, mưu kế của họ phải tới thời khắc cuối cùng mới ngả bài.

"Mạt tướng nguyện đi!" Một giọng nói trong trẻo vang lên, một người trẻ tuổi chừng hai mươi đứng dậy, trên mặt không có chút sợ hãi nào.

Người này chính là tiểu tướng thành Quảng Ninh Lương Huệ Dũng, cũng là một trong số ít những tướng sĩ tiên phong dứt khoát sống chết cùng thành Quảng Ninh ngày ấy

"Tốt, Liêu Đông ta không thiếu nam nhi chính trực!" Nguyên Mão tán thưởng mà nhìn hắn, "Ta ra lệnh ngươi làm tiên phong, tấn công quấy nhiễu đại quân Trác Lặc Thái, không cần tử chiến, mục đích của trận đánh này chính là đánh tan quân tâm của địch."

"Mạt tướng lĩnh mệnh!"

Nguyên Tư Không một bước tiến lên, đi đến bên cạnh Lương Huệ Dũng: "Tổng Kỳ đại nhân, giữa trận đánh, ngươi phải vừa đánh vừa lệnh các tướng sĩ đồng loạt hô to một câu."

"Là câu gì?"

Trong con ngươi Nguyên Tư Không chợt lóe một tia hung tàn: "Viện binh đã tới, đại doanh bị tập kích, Trác Lặc Thái bại rồi!"

——

Lương Huệ Dũng mang đi năm trăm kỵ binh, là binh lực cuối cùng tại Quảng Ninh, lúc này Quảng Ninh giòn như vỏ trứng, dễ dàng sụp đổ, đây là cơ hội sống còn duy nhất và cuối cùng của họ, không thành công cũng thành nhân.

Lương Huệ Dũng tuy còn trẻ tuổi, nhưng cực kỳ dũng mãnh, lại không lỗ mãng giống Hồ Bách Thành, là một tướng soái tài năng, nếu như hắn có thể tránh thoát kiếp nạn này, tương lai tất thành người tài, chỉ có điều, cũng giống như những tử sĩ do Hồ Bách Thành mang đi, họ cũng lành ít dữ nhiều.

Mọi người đưa mắt nhìn kỵ binh Quảng Ninh gấp rút chạy đi, vòng một nửa đường tròn, tránh khỏi tinh binh phía sau Trác Lặc Thái, đến thẳng quân trung lộ. Đại quân đã đi thật xa, nhưng cũng có thể nhìn thấy năm trăm kỵ binh kia ập vào mấy vạn đại quân, nếu so ra, có vẻ nhỏ bé như vậy.

Nhưng là, hình ảnh một đi không trở lại, biến mất không còn tăm hơi trong tưởng tượng lại không hề xảy ra, năm trăm dũng sĩ kia lại như sói đi vào giữa bầy cừu, đại sát tứ phương, rất nhanh đã đánh tan tác hỗn loạn quân trung lộ của Trác Lặc Thái, trước mắt quân trung lộ đã bị chặn đứt hoàn toàn.

Hô hấp Nguyên Tư Không càng gấp gáp, bởi vì hưng phấn.

Như y dự liệu, tuy rằng chỉ là năm trăm kỵ binh, lại phát huy ra uy lực của năm ngàn binh.

Việc Lương Huệ Dũng có thể chặt đứt quân trung lộ của Trác Lặc Thái, không phải bởi năm trăm tướng sĩ kia là thần binh giáng thế, cũng không phải bởi hoả súng quá lợi hại, mà có ba nguyên do, thứ nhất, quân trung lộ gồm bộ binh và lính cơ giới, kỵ binh đánh bộ binh căn bản đã chiếm ưu thế, chiến mã gào thét mà phi, chặt đầu người như gặt lúa; thứ hai, Lương Huệ Dũng đến rất bất ngờ, quân trung lộ không hề phòng bị, lũ người man di chưa từng thấy binh sĩ được trang bị hoả súng đơn, kinh hãi không nhỏ; thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, khí thế quân Kim đã suy yếu, ý chí chiến đấu đã mất rồi.

Đang công thành giữa chừng, chủ soái đột nhiên đánh chiêng lui binh mà không hề có nguyên do, binh lính dĩ nhiên lòng sinh nghi ngờ, ba lần công thành không xong, đã chết nhiều quân như vậy, càng khiến bọn chúng đánh mất tự tin. Ngay lúc này, năm trăm kỵ binh đột nhiên đánh vào quân trung lộ, hô to "Viện binh đã tới, đại doanh bị tập kích, Trác Lặc Thái bại rồi", bọn chúng không thể không tin, trong phút chốc, sĩ khí trôi đi ngàn dặm.

Vì thế quân trung lộ không nghĩ chống trả, trái lại bỏ chạy tứ tán, một khi quân trung lộ chạy, toàn bộ đại quân bắt đầu từ giữa mà tán loạn bốn phía, tin tức "Viện binh đã tới, đại doanh bị tập kích, Trác Lặc Thái bại rồi" như khí độc tản ra xung quanh, đại quân phía sau và Trác Lặc Thái coi như phát hiện quân trung lộ có biến cũng không kịp ngăn cản, mắt thấy mấy vạn đại quân của hắn trong khoảnh khắc biến thành năm bè bảy mảng, như đám cừu non đợi làm thịt trước mặt năm trăm kỵ binh.

Các tướng sĩ đứng trên tường thành Quảng Ninh, tận mắt nhìn thấy đại quân Trác Lặc Thái tan vỡ, kích động đến nhao nhao rơi lệ.

Nguyên Mão ôm thật chặt Nguyên Tư Không, nức nở nói: "Không Nhi, ngươi đã cứu Quảng Ninh rồi."

Vành mắt Nguyên Tư Không nóng lên, nước mắt cũng rơi xuống, y dùng sức lau nước mắt: "Cha, đây là kết quả lòng căm thù giặc của quân dân Quảng Ninh, Không Nhi vạn không dám nhận công này, hơn nữa, bây giờ nói thắng thì hơi sớm, còn phải xem Trác Lặc Thái có thể triệt để lui quân hay không."

"Hắn sẽ không trở lại." Nguyên Mão lắc đầu một cái, "Cha tin chắc hắn không dám đến nữa."

Trong lòng Nguyên Tư Không cũng nghĩ như vậy. Trận chiến này tuyệt đối khiến nguyên khí Trác Lặc Thái tổn thương nặng nề, có thể số quân tử trận không nhiều như hai lần công thành trước, thế nhưng tạo thành đả kích chưa từng có đối với hắn, đối với sĩ khí quân Kim, cho dù hắn tà tâm không buông, còn dám quay lại, cũng cần rất nhiều thời gian để chỉnh đốn binh sĩ, đến lúc đó viện quân của họ tất nhiên đã thực sự đến.

Quảng Ninh, thật sự giữ được rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro