Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tin tức Phong gia quân đi vào Quảng Ninh rất nhanh lan truyền khắp Liêu Đông, rất nhiều thôn dân cách huyện Quảng Ninh không xa dốc hết toàn lực tràn vào thành, hy vọng được tận mắt chứng kiến phong thái của thiên hạ đệ nhất quân.

Tổng đốc Liêu Đông Lý Bá Doãn, Tổng binh Hàn Triệu Hưng, Tri huyện Quảng Ninh Tiền An Nhũng cùng các quan viên trọng yếu của khu vực Liêu Đông, từ tảng sáng liền dẫn từng nhóm quan văn võ tướng đến phía Nam cổng thành chuẩn bị nghênh đón, Nguyên Mão cùng Nguyên Thiếu Tư cũng đứng trong hàng ngũ.

Tổng đốc Liêu Đông tuy rằng cấp bậc cao hơn Phong Kiếm Bình, nhưng Phong Kiếm Bình lại là Vương gia, là danh tướng công trạng đệ nhất của Đại Thịnh, bởi vậy đám quan lại thường ngày mỗi bước chân đều lên xe xuống kiệu lúc này đang đứng hứng gió lạnh đầy bụng cũng không dám một lời oán hận.

Mắt thấy đã giữa trưa, mới thấy từ xa phấp phới hiện ra cờ hiệu, một đội kỵ mã rồng rắn đi phía trước, bộ binh đi phía sau, thẳng tắp ngay hàng mà hướng về phía thành Quảng Ninh.

"Đến rồi, đến rồi!" Nguyên Nam Duật kích động kêu to.

Sáng sớm, hai người đã chạy lên trên tường thành ngóng nhìn. Ngày thường Nguyên Mão không cho phép bọn họ lên thành tường, nhưng hôm nay võ tướng lớn nhỏ đều ở cửa thành chờ lệnh, quân lính trông coi thành tạm thời chưa biết quy định này, cho nên thấy đây là nhi tử của Thiên hộ đại nhân, liền không ngăn cản.

Nguyên Tư Không ấn đầu Nguyên Nam Duật xuống: " Suỵt, nhỏ giọng một chút, bị cha phát hiện là ăn mắng ngay."

Nguyên Nam Duật hưng phấn ngóc đầu lên thăm dò: "Nhị ca ngươi xem, đó là lang kỳ* của Phong gia quân a."

(*狼旗:lang kỳ,lang là sói, kỳ là cờ. Cờ hiệu của Phong gia quân có hình đầu sói.)

Nguyên Tư Không nhìn về phía xa xa, dẫn đầu chính là cờ hiệu nền đen in hình đầu sói màu đỏ máu, đầu sói kia đang rít gào, lộ toàn bộ răng nanh, đây là soái kỳ của Phong Kiếm Bình. Theo sau đó là hàng loạt cờ hiệu to nhỏ san sát, hình dáng, màu sắc, số lượng đều có thứ tự, cả quân đoàn ngay ngắn chỉnh tề.

Nghe đâu Phong Kiếm Bình lấy lang sói làm biểu tượng, muốn các tướng sĩ có lang tính, còn muốn học tập bầy sói cách hợp tác, cách đánh trận, trong nhiều năm qua hiếm có bại trận, lang kỳ của Phong gia uy danh khắp Hoa Hạ*, chấn động man di, trong lòng người dân Đại Thịnh đã phong thần.

(*华夏: Hoa Hạ, tên gọi cũ của Trung Hoa.)

Nguyên Tư Không nhìn lang kỳ phần phật tung bay, trong lồng ngực dâng lên một luồng dũng khí. Nam nhi nào không ảo tưởng chính mình tư thế hào hùng, chinh chiến sa trường uy phong lẫm liệt. Tuy rằng từ lâu y đã quyết định theo con đường làm quan, nhưng khi nhìn thấy đoàn quân uy vũ này trong lòng cũng khó đè nén nhiệt huyết dâng trào.

Y không khỏi nghĩ, nếu như Liêu Đông có đội quân như vậy, thì sao đau mất Kình Châu, nếu không mất Kình Châu, triều đình sao sẽ từ bỏ Liêu Bắc, y sao sẽ xa xứ, nhà tan người mất? Kỳ thực năm đó quân đội Liêu Đông tuyệt đối không phải yếu kém, Liêu Đông Thiết kỵ cũng từng vang danh thiên hạ, nhưng Tổng binh Liêu Đông khi đó tham ô quân lương, tự ý dùng lệnh kỳ, sau được thay bằng Hàn Triệu Hưng, nhưng không đến hai năm đã đại bại, y chỉ cảm thấy Hàn Triệu Hưng vô năng, hận không thể mau mau lớn lên.

Nguyên Nam Duật cũng cùng y nhiệt huyết sôi trào, lắc lắc cánh tay Nguyên Tư Không kêu lên: "Nhị ca, chờ ta lớn lên, cũng phải làm đại tướng quân, Phong gia quân dùng sói, ta liền dùng... dùng báo, dọa vỡ mật quân giặc."

"Vậy ngươi phải chăm chỉ tập võ, đọc nhiều binh pháp, đừng cả ngày vui chơi nữa."

Nguyên Nam Duật lầm bầm nói: "Nhị ca, ngươi sao cứ có cơ hội liền dạy dỗ ta, càng ngày càng giống cha ta."

"Bởi vì chúng ta đối với ngươi có kỳ vọng cao." Nguyên Tư Không hiểu rất rõ Nguyên Nam Duật, hắn thiên tư thông tuệ, là hạt giống tập võ tốt, chính là không thích đọc sách, nhưng chỉ có thể đùa giỡn mấy cây đại đao có ích lợi gì, dẫn binh đánh giặc, quan trọng nhất vẫn là đầu óc.

Nguyên Nam Duật qua loa nói: "Ta biết, ta học là được rồi." Hai mắt hắn sáng lên nhìn Phong gia quân đang hành quân đến gần, "Ta đã thấy Tĩnh Viễn Vương, oa, thật uy phong."

Nguyên Tư Không định thần nhìn lại, dưới soái kỳ, một nam tử đỉnh đầu hồng anh, người mặc kim giáp, lưng khoác chiến bào. Hắn đội mũ sắt, khoảng cách vẫn còn xa kỳ thực không thấy rõ khuôn mặt, nhưng toàn thân toát ra một cỗ sóng ngầm khí chất bá vương mãnh liệt, khiến người chỉ cần liếc mắt liền bị kinh sợ, không nghi ngờ chút nào, hắn chính là danh tướng số một Đại Thịnh, danh khắp thiên hạ Phong Kiếm Bình.

Từ phía xa, Phong gia quân bắt đầu phân chia đội ngũ, trừ một đội trăm kỵ binh tiếp tục cùng Phong Kiếm Bình tiến vào thành, bộ hạ còn lại thì đóng trại ở ngoài thành.

Phong Kiếm Bình đến cửa Nam trường thành, Lý Bá Doãn dẫn nhóm quan viên tiến lên nghênh tiếp, cho đến khi Lý Bá Doãn đi tới trước ngựa, Phong Kiếm Bình mới chậm rãi xuống ngựa, các tướng khác cũng cùng xuống ngựa, cùng các quan viên Liêu Đông bái kiến.

Bọn họ nghe không rõ các đại nhân đang nói cái gì, nhưng đoán được hẳn là vài câu hàn thuyên xã giao, ánh mắt Nguyên Tư Không lập tức đóng đinh trên ngựa của Phong gia quân.

Từ Hổ - Mã quan huyện Quảng Ninh, đã từng nói với y, ngựa tốt nhất trên đời này là ngựa Tây Bắc, nhưng đáng tiếc từ năm mươi năm trước Thịnh Ninh Tông bỏ lưu vực sông Hà Sáo, ngựa Tây Bắc tuyệt tích khắp Trung Nguyên. Sau đó dựa vào thông thương, dùng giá cao mua lại, nhưng số lượng hàng năm không đủ dùng cho chiến trường. Do khu vực Trung Nguyên thiếu hụt điều kiện thiên nhiên, không có địa bàn rộng lớn cây cỏ tươi tốt như thảo nguyên do đó ngựa Tây Bắc thuần huyết vẫn là không thai nghén được.

Cho đến nay, ngựa tốt nhất ở Trung Nguyên chính là ngựa được giao phối từ ngựa Tần và ngựa Tây Bắc, được nuôi ở khu vực Hoài Tây, tuyệt đại đa số đều cung cấp cho Phong gia quân. Cho nên đám ngựa đang đứng trước mắt Nguyên Tư Không lúc này, chính là ngựa tốt nhất mà y được nhìn thấy.

Những con ngựa này so với ngựa Liêu Đông cường tráng hơn, bắp thịt cuồn cuộn, sắc lông sáng mượt, đặc biệt là vật cưỡi của Phong Kiếm Bình, da lông ngăm đen toả sáng, hình dáng mạnh mẽ thon dài, vừa nhìn đã biết đó là ngựa tốt nhất được chọn trong vạn con.

Nguyên Tư Không nhìn đến say sưa, cho nên Nguyên Nam Duật kêu y nửa ngày, y mới hồi phục tinh thần: "A?"

"Ngươi làm gì ngẩn ra vậy, mau nhìn a, sao lại có một đứa nhỏ ngủ say đến chảy nước bọt kìa." Nguyên Nam Duật bật cười ha hả.

Hướng theo Nguyên Nam Duật chỉ quả thật nhìn thấy một đứa trẻ bảy tám tuổi. Hầu hết tướng sĩ đều đã xuống ngựa, chỉ có mình hắn đang cong cái mông nhỏ, nằm nhoài trên lưng ngựa ngủ say như chết, hai má phúng phính căng phồng, trên yên ngựa còn có vệt nước lấp lánh.

Khoảng cách này tuy rằng không thấy rõ bộ dáng đứa bé kia, nhưng toàn thân hắn đang mặc giáp nhẹ được đặc chế riêng, từ đầu đến chân đều có giá trị không nhỏ, nhất định thân phận cao quý. Truy địch mấy trăm dặm, thế nhưng lại mang theo một đứa trẻ, thật là như một trò đùa. Dám làm như vậy, ngoại trừ chính Tĩnh Viễn Vương thì không còn ai có khả năng, cho nên thân phận đứa trẻ này không cần nói rõ cũng tự hiểu.

"Nhị ca, hắn có phải là con trai Tĩnh Viễn Vương không?"

"Quá nửa là vậy."

"Lại mang theo đứa con nhỏ đi đánh trận, Tĩnh Viễn Vương nhất định là không để Thát tử trong mắt."

"Nhưng Tĩnh Viễn Vương là danh tướng đã trải qua trăm trận, chắc chắn sẽ không khinh địch, nhưng mang theo một đứa trẻ thì... quả thật có mất nghiêm túc."

Mấy trăm năm qua, bộ tộc Ngoã Lạt từ một tộc man di xưng thần ở quan ngoại, hàng năm triều cống Trung Nguyên, nay đã bành trướng đến nghiêm trọng, uy hiếp ngai vàng của Đại Thịnh, kỵ binh bộ tộc Ngoã Lạt rất dũng mãnh, khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật, thật không nghi ngờ chính là kẻ địch lớn nhất của Đại Thịnh.

Tĩnh Viễn Vương đã cùng kẻ địch lớn nhất này giao chiến hơn hai mươi lần, nếu như có chút khinh địch, cũng có thể gây thành đại họa. Chính vì thế, hai người đối với việc Tĩnh Viễn Vương mang theo con trai nhỏ của mình xâm nhập vào trọng địa của quân địch thì càng thêm không hiểu.

Các đại nhân có lẽ đã hàn thuyên xong, quay người đi vào thành, Nguyên Mão vừa quay đầu lại, theo thói quen ngước nhìn lên tường thành, đúng lúc thấy được hai thiếu niên đang lén lén lút lút, ngó dáo dác ở phía trên, chính là nhi tử của mình.

Nguyên Mão trừng to hai mắt, Nguyên Nam Duật sợ đến run chân: "Thôi xong, cha nhìn thấy chúng ta, Nhị ca, chạy mau a!" Nói xong lập túc cúi thấp người bỏ chạy.

Nguyên Tư Không cũng sợ hết hồn, chột dạ chạy theo hướng Nguyên Nam Duật.

Nguyên Nam Duật chạy đến bậc thang, có lẽ là quá sợ đã trượt chân, chụp lại không kịp, cả người lao đầu ngã xuống.

Nguyên Tư Không sợ hãi kêu lên: "Duật Nhi —— ! "

——

"Tường thành chính là trọng địa phòng ngự, há lại là chỗ vui đùa, Tĩnh Viễn Vương giá lâm, Tổng đốc đại nhân tự mình tiếp đón, trường hợp quan trọng như vậy mà các ngươi lại dám càn rỡ như thế, còn ra thể thống gì!" Nguyên Mão phẫn nộ mà đập bàn, âm lượng của hắn cũng không lớn, nhưng đe dọa càng sâu, Nguyên Tư Không quỳ gối bên cạnh, không dám thở mạnh.

Nhạc Khinh Sương ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Lão gia, thôi bỏ đi, người xem Duật Nhi đã ngã thành như vậy..." Nàng đau lòng vuốt ve khuôn mặt bầm tím của Nguyên Nam Duật, quả thực đã không nhìn ra mặt mũi vốn có.

"Ngã thành như vậy cũng là đáng đời nó!" Nguyên Mão mạnh mẽ trừng Nguyên Nam Duật.

Nguyên Nam Duật hơi co lại vai, ủy khuất nói: "Cha, hài nhi sai rồi."

"Còn ngươi nữa." Nguyên Mão nhìn về phía Nguyên Tư Không, lạnh lùng nói, "Ngươi tính tình luôn luôn thận trọng, Duật Nhi bướng bỉnh, ngươi đã không khuyên can, còn cùng nó hồ đồ."

Nguyên Tư Không rũ đầu: "Hài nhi biết sai." Hắn thực chỉ muốn nhìn Phong gia quân, nhất thời không may...

Nguyên Thiếu Tư cũng mắng: "Ngươi là ca ca, Duật Nhi trước giờ luôn bắt chước ngươi, ngươi càng phải nên thân làm gương, bây giờ Duật Nhi té gãy chân, hai ba tháng đều không thể xuống giường, nó là người tập võ, nếu như lưu lại di tật gì, đáng tiếc cả đời, ngươi phải làm thế nào?!"

Nguyên Tư Không mím môi, trong lòng tràn đầy tự trách.

Nguyên Vi Linh vội vàng tiến đến hòa giải: "Thiếu Tư, ngươi bớt tranh cãi một tí đi, Lương đại phu nói chân Duật Nhi chỉ cần tĩnh tâm tu dưỡng, qua trăm ngày là có thể khỏi bệnh. Lại nói, nó cả ngày nhảy nhót tưng bừng như khỉ con, việc này cũng đâu thể trách mình Không Nhi." Nàng sờ sờ đầu Nguyên Nam Duật, trong mắt tuy là thương tiếc nhưng ngoài miệng vẫn mắng hắn không tha, "Xem ngươi sau này còn dám lỗ mãng như vậy không."

Nguyên Nam Duật cũng nói: "Cha, đừng trách Nhị ca, leo lên tường thành là đề nghị của con."

Nguyên Mão liếc Nguyên Nam Duật một cái: "Té gãy chân là ngươi tự chuốc lấy, còn leo lên thành tường lại là chuyện khác, cả hai đứa đều có lỗi. Quân có quân pháp, gia có gia quy, các ngươi quân pháp gia quy đều phạm phải. Ngươi tự mình đã lĩnh phạt, ta không phạt ngươi nữa, Không Nhi, đi đến linh đường tổ tiên quỳ sám hối một đêm."

"Vâng." Nguyên Tư Không dập đầu, đứng dậy định đi đến linh đường. Y đi tới cửa, quay người lại liếc mắt nhìn, thấy Nguyên Mão đang cau mày kiểm tra vết thương trên chân Nguyên Nam Duật, Nguyên Nam Duật thì lại lặng lẽ hướng hắn làm mặt quỷ, khuôn mặt đang sưng phù ứ máu lại thêm cái biểu tình không giống ai trông cực kỳ quái dị, Nguyên Tư Không không nhịn được, cố gắng nín cười, xoay người đi.

Đi vào linh đường, khép cửa, Nguyên Tư Không thành kính dâng một nén nhang, sau đó đầu gối quỳ trên bồ đoàn, quỳ trước linh vị tổ tiên.

Linh vị liệt tổ liệt tông Nguyên gia ở trước mặt, ánh mắt Nguyên Tư Không đảo qua từng cái, cuối cùng, ánh mắt rơi vào hai linh vị khác họ nằm trong một góc tối.

Đó là linh vị cha mẹ thân sinh của y.

Tại cõi đời này y đã mất đi máu mủ, Nguyên Mão đem linh vị cha mẹ y tiến vào Nguyên gia, đặt trong từ đường cho y bái tế.

Dòng họ Yến ở Thái Ninh tuy không phải đại tộc thế gia, nhưng cũng là dòng dõi thư hương, tổ tiên đã từng có một tiến sĩ, chức quan Lễ bộ Thị lang.

Cha y năm thứ chín Chiêu Vũ trúng cử, sau đó ba lần thi hương đều thi rớt, cử nhân tuy rằng cũng có thể có chức vị, nhưng chỉ có thể làm Huyện lệnh Huyện thừa vài chức quan nhỏ, đường quan lại chật hẹp, thăng chức khó khăn, cần phải đỗ được Tiến sĩ, bước vào Hàn Lâm viện, phụ tá triều chính, mới là chí hướng của người đọc sách trong thiên hạ.

Nhà y không lo cái ăn, cha y vừa đọc sách vừa dạy học, đồng thời đem hầu hết thời gian đặt trên người y, bồi dưỡng y. Y cũng như cha, thừa kế tiên hiền*, thông thuộc Khổng Mạnh, lấy trung quân báo quốc làm lý tưởng chí cao, ngày đêm không ngừng chuyên cần học tập.

(*先贤: tiên hiền, hiền triết đã khuất)

Bây giờ lý tưởng của cha y đã hóa thành một nắm cát vàng, y là huyết mạch cuối cùng còn sót lại của Yến gia, sẽ có một ngày y nhất định phải nhập các bái tướng*, huệ quốc lợi dân, rạng rỡ tổ tông, hoàn thành di nguyện to lớn của cha y, cũng là báo đáp đại ân của Nguyên gia đối với y.

(*入阁拜相: bước vào nội các làm tướng)

Nguyên Tư Không dập đầu trước linh vị cha mẹ, dập đầu trước tổ tiên Nguyên gia, phản tỉnh lỗi lầm của mình.

Nguyên Mão coi y như con đẻ, nhưng trước sau y vẫn nhớ bản thân mình không phải con ruột, phải cẩn thận mọi chuyện, hiếu kính cha mẹ, huynh đệ hòa thuận, không muốn tạo thêm phiền phức cho Nguyên gia. Suốt bốn năm qua không phạm sai lầm, bây giờ nhất thời sơ sẩy, liền làm hại Duật Nhi té gãy chân, y cực kỳ xấu hổ, âm thầm thề sau này nhất định phải kiềm chế bản thân hơn nữa.

——

Quỳ đến nửa đêm, hai đầu gối Nguyên Tư Không đau tê, bốn phía gió lạnh tràn vào, lạnh lẽo thấu xương, y buồn ngủ đến mí mắt sụp xuống, nhưng không dám thất lễ, cho dù bốn bề vắng lặng nhưng y tin cha mẹ trên trời linh thiêng, đang nhìn y.

Đêm dài chậm trôi, bóng tối vô tận, mãi cho đến khi Nguyên Tư Không buồn ngủ đến sắp ngã, cửa linh đường lặng lẽ mở ra.

Nguyên Tư Không tỉnh lại, quay đầu nhìn, là Nhạc Khinh Sương tay cầm áo choàng, bưng một bát mì, đi vào.

"Mẹ..."

"Ai, ngươi vẫn quỳ như vậy a." Nhạc Khinh Sương đem áo choàng khoác trên người y, đặt bát mì phía trước y, hai tay nâng lên khuôn mặt nhỏ đang lạnh buốt của y, đau lòng nói: "Lạnh lắm không, đói bụng chưa, ăn một chút gì đi."

Nguyên Tư Không lắc đầu một cái: "Cha phạt ta quỳ linh đường một đêm, không thể bất kính với tổ tiên, hơn nữa, để cha biết được người sẽ tức giận hơn."

"Đứa trẻ ngốc, cha ngươi cho dù chỉ có con muỗi nhỏ bay qua người hắn cũng sẽ tỉnh, ngươi cho rằng ta lại đây hắn sẽ không biết sao. Nghỉ ngơi một lát, ăn chút mì đi."

Nguyên Tư Không lần thứ hai lắc đầu, thái độ kiên định: "Mẹ, ta đang tự ngẫm, ta không lạnh, cũng không đói bụng, người mau trở về nghỉ ngơi đi."

Nhạc Khinh Sương bất đắc dĩ nói: "Ngươi tính khí này, với ngươi cha thật giống nhau."

Nguyên Tư Không có chút xấu hổ: "Mẹ, người không trách ta sao."

"Có đứa trẻ nào không phạm sai lầm, lại nói, Duật Nhi cũng không có gì đáng ngại." Nhạc Khinh Sương nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mà linh khí bức người của Nguyên Tư Không, ánh mắt trở nên càng ôn nhu, "Nghênh nhi của ta bốn tuổi chết trẻ, trong lòng ta đau như bị khoét thịt, mãi đến khi ngươi đến nhà chúng ta, vết thương kia mới khép lại, ngươi chính là nhi tử ta, vĩnh viễn đừng xem mình như người ngoài, ngươi cũng có thể phạm sai lầm, hiểu chưa?"

Mũi Nguyên Tư Không chua xót, nghẹn ngào "Vâng" một tiếng.

Nhạc Khinh Sương vuốt ve mặt y: "Ngươi với cha ngươi bướng bỉnh như nhau, nương cũng không miễn cưỡng ngươi, ngày mai trời vừa sáng, liền tới dùng cơm."

" Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro