Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nguyên Tư Không biết rõ Phong Dã là cố ý tìm đến làm khó, cũng không thể làm gì, thấy hắn nghiêng người định xuống ngựa, y đang quỳ rạp dưới đất vội bò qua, lại quỳ dưới chân ngựa.

Phong Dã cũng xem đây là chuyện đương nhiên, đem lưng Nguyên Tư Không coi như bệ bước chân, nặng nề nhảy xuống.

Nguyên Tư Không rên lên một tiếng, thân thể chìm xuống, miễn cưỡng mới trụ vững không ngã sấp xuống.

Phong Dã lại tiếp tục nhảy xuống đất, chỉ vênh váo tự đắc nói: "Chuẩn bệnh đi."

Nguyên Tư Không lúc này mới đứng lên, kiểm tra con ngựa kia. Ngựa lai giữa ngựa Tây Bắc và ngựa Tần có thân hình cực kỳ cao to, y phải nhón chân lên mới có thể quan sát miệng mũi ngựa, thấy xoang mũi nó ướt át, mà mồm miệng khô ráo, nhìn qua không có gì đáng lo, chỉ thấy tinh thần thật có chút uể oải, Phong Dã cũng không giống như đang nói dối.

Y đi quanh nhìn một vòng, cuối cùng lấy tay ấn bụng ngựa, mới tìm được đáp án, bụng ngựa vừa trướng lại vừa cứng, do đó mới bỏ ăn, vì bài tiết không được nên chán ăn. Y liền giải thích cho Phong Dã một hồi.

Phong Dã nhíu mày: "Chính là táo bón ?"

"Hồi tiểu điện hạ, đúng thế."

"Chữa được không?"

"Chữa được. Chỉ cần dùng một thang thảo dược, bỏ vào nước cho ngựa ăn, sau hai ba canh giờ liền thông ngay."

"Hai ba canh giờ? Ta hiện tại liền muốn phi ngựa, quá chậm." Phong Dã khiêu khích nhìn Nguyên Tư Không.

"Bỏ ăn chỉ là bệnh nhỏ thông thường không gây đau đớn cho vật, thảo dân cho là, không thích hợp dùng lượng thuốc quá mạnh."

"Ta không quan tâm, ngươi bây giờ phải chữa hết cho nó." Phong Dã lộ nụ cười xấu xa, "Nếu không thì ngươi tới làm ngựa của ta, cõng ta chạy hai mươi dặm?"

Nguyên Tư Không trong lòng mắng to, để lão tử đập chết ngươi trước, nhưng ngoài mặt vẫn là khiêm tốn mà nói: "Tiểu điện hạ không nên gấp, thảo dân có biện pháp."

Phong Dã khoanh hai cánh tay nhỏ trước ngực, ung dung mà nhìn y, hắn đang chờ y trị không xong sẽ danh chánh ngôn thuận có lý do phạt y.

Nguyên Tư Không bắt đầu cởi quần áo.

Phong Dã lui về sau một bước: "Ngươi làm cái gì?"

"Chữa bệnh cho ngựa."

Nguyên Tư Không cởi áo khoác ra, gấp kỹ đặt vào chỗ khô mát, sau đó đi vào nhà kho lấy ra một thùng cam du* và một cái tạp dề, y đặt thùng cam du dưới đất, tạp dề khoác lên người, cuối cùng bắt đầu xắn tay áo lên.

(*甘油: cam du, theo mò trên google thì hình như là một dạng dầu giống argan oil)

Phong Dã nghi ngờ nhìn y.

Nguyên Tư Không xắn ống tay áo lên xong, một tay vốc một nắm dầu, mặt không đổi sắc bôi lên miệng hậu môn ngựa.

Phong Dã liền lui về phía sau hai bước, hắn nhìn ra Nguyên Tư Không muốn làm gì, trên mặt hiện lên một tia kinh tởm.

Nguyên Tư Không một bên dùng nắm đấm nhẹ nhàng nện vào bụng ngựa, một bên dùng dầu làm mềm miệng hậu môn, sau đó bình tĩnh mà đưa cánh tay từng chút từng chút tiến vào trong.

Khuôn mặt nhỏ của Phong Dã đã trắng xanh, trong bụng cuồn cuộn, thiếu chút nữa nôn ra.

Nguyên Tư Không lặng lẽ liếc hắn một cái, khóe miệng ẩn ẩn một nụ cười hài hước, vẫn không quên lớn tiếng nói: "Tiểu điện hạ nóng ruột, thảo dân không thể làm gì khác hơn là dùng phương pháp thô bỉ này, để loại trừ hết thức ăn trong bụng ngựa ra. Tiểu điện hạ nếu như cảm thấy không khỏe, thì không nên nhìn, đừng để tổn hại thân thể thiên kim của ngài a." Y vừa nói vừa tiếp tục đưa thêm dầu vào trong hậu môn ngựa.

"Bớt dài dòng!" Phong Dã vừa tức vừa gấp, không muốn nhìn nữa nhưng lại không cam lòng yếu thế, liền miễn cưỡng tiếp tục nhìn, "Nếu ngay cả cái này ta cũng không nhìn nổi thì tương lai làm sao lĩnh binh đánh trận!" Hắn liền nhịn không được nôn khan một cái, trong lòng đã cực kỳ hối hận sang đây chuyến này.

"Tiểu điện hạ nói rất có lý, thảo dân kính nể a." Nguyên Tư Không thấy đã được rồi, mới rút cánh tay lúc này đã cực kỳ dơ bẩn ra, lui về sau vài bước.

Trong bụng con ngựa kia đã cuồn cuộn đảo lộn, rất nhanh sau đó, phân xen lẫn nhiều thức ăn nát trong bụng, phốc mà một tiếng mà từ miệng hậu môn phun mạnh ra, phun tung toé ra xa hơn trượng.

Phong Dã đã không nhịn nổi nữa, ọc một tiếng ói tại chỗ.

Nguyên Tư Không nhịn cười nhịn đến quai hàm đau nhức, trong lòng sảng khoái cực kỳ.

Thừa dịp Phong Dã ọc ọc ói mạnh, Nguyên Tư Không đi vào bên trong nhà kho rửa tay. Bỏ ăn chỉ là bệnh vặt của ngựa, y lần đầu tiên thấy Từ Hổ dùng cách này để trị cũng đã suýt chút nữa thì ói ra, nhưng sau này nghiên cứu y mã, những thứ càng buồn nôn hơn nữa y cũng đã gặp qua, đã thử qua, nên bây giờ đã sớm tâm tĩnh như nước.

Dùng hương dược tỉ mỉ rửa sạch tay xong y mới đi ra khỏi nhà kho, mặc vào áo khoác, thấy Phong Dã còn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đôi mắt ngấn nước long lanh, đột nhiên cảm thấy không nỡ nhẫn tâm, dù sao chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, có phải là y đã bắt nạt người ta hơn quá đáng không? Y đi tới , ngồi xổm ở bên cạnh Phong Dã: "Tiểu điện hạ, ngài..."

Phong Dã vừa nghiêng đầu, thấy y như là gặp ma, lui về sau vài bước: "Cút xa một chút, chớ tới gần ta!"

Nguyên Tư Không giả vờ vô tội: "Ồ."

Phong Dã nhìn cánh tay của y một chút.

Nguyên Tư Không giơ hai bàn tay lên: "Đã rửa sạch."

"Trên người ngươi thúi chết!"

"Vậy sao." Nguyên Tư Không ngửi ngửi chính mình một cái, không nghe ra mùi gì, y cũng không để ý lắm, "Ngài có muốn uống nước hay không?"

"Chỗ nào có nước?"

"Bên trong Nhà kho có, để thảo dân đi lấy?"

"Ngươi đợi ở đây cho ta, ta tự mình đi." Phong Dã ghét bỏ mà lườm y một cái, đứng lên, chạy về phía nhà kho.

Nguyên Tư Không ngồi ở trên bãi cỏ, dự định nghỉ ngơi một hồi, trên mặt lại khẽ cười vui vẻ.

Lát sau, Phong Dã đi ra, ước chừng cũng sửa sang lại dung nhan, thần sắc cũng không còn chật vật như lúc nãy.

Nguyên Tư Không nói: "Tiểu điện hạ, ngài còn muốn phi ngựa không? Thảo dân dìu ngài lên ngựa?"

"Không muốn, để nó nghỉ ngơi đi, nó cũng thúi chết." Phong Dã đá hòn đá nhỏ về phía ngựa của hắn.

Con ngựa kia đang ung dung mà gặm cỏ trên đất.

Phong Dã ngồi cách xa Nguyên Tư Không mấy thước, hầm hừ nói: "Nói đi, muốn thưởng cái gì."

"A?" Nguyên Tư Không chưa phản ứng kịp.

"Ta nói rồi, chữa tốt có thưởng."

Phong Dã bĩu môi, khuôn mặt nhỏ tức giận, rất đáng yêu, làm Nguyên Tư Không nghĩ đến Nguyên Nam Duật khi còn bé, hai người lần đầu tiên gặp nhau cũng cỡ tuổi này. Y vui vẻ nói: "Vì tiểu điện hạ phân ưu chính là phúc của thảo dân, sao dám xin thưởng."

"Bớt giả vờ thấp kém đi, ta biết trong lòng ngươi không phục." Phong Dã dẹt dẹt cái miệng, "Nhưng mà mổ xác ngựa chính là phạm pháp."

"Thảo dân biết tội." Nguyên Tư Không ngoài miệng chịu thua, nhưng trong lòng lại đúng như Phong Dã nói, cực kỳ không phục. Y hối hận nhất chính là bị Phong Dã bắt gặp khi đang mổ xác ngựa, liên lụy Nguyên Mão, vả lại không chỉ chuyện mổ xác ngựa này, dưới cách nhìn của y, lệnh cấm này thật ngu dốt cổ hủ, nhìn như bảo vệ ngựa, nhưng kì thực để lại hậu quả càng nhiều.

Phong Dã hừ nhẹ một tiếng: "Về phần ngươi tập kích ta, ta sớm muộn cũng sẽ tính sổ với ngươi."

"Thảo dân cũng biết tội, tiểu điện hạ đều có thể trách phạt."

"Ta nếu như vì vậy mà phạt ngươi, ngược lại là ta ỷ thế hiếp người, ngươi chờ đó, không bao lâu nữa, ngươi sẽ không phải là đối thủ của ta.

"Đó là đương nhiên, hổ phụ không sinh khuyển tử, tương lai của tiểu điện hạ sẽ giống như Tĩnh Viễn Vương, rung chuyển trời đất.

Lời này đại khái đã thật sự làm Phong Dã thấy vui, sắc mặt hắn dịu đi một chút: "Nói nhanh lên, muốn ta thưởng ngươi cái gì. Người chấp hành lệnh, nói thì phải làm, kỷ luật nghiêm minh, trên làm dưới theo, mới có thể thành quân."

Nguyên Tư Không thấy Phong Dã là nghiêm túc, ánh mắt không tự chủ được hướng về phía ngựa của Phong Dã, y nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm, con ngựa Tần này quả thực là tuấn mã đắt đỏ, tư thế oai hùng bộc phát, nếu có thể cưỡi lên ngựa này, không biết có thể cảm nhận được khí phách hào hùng khi Phong gia quân tung hoành ngang dọc, công thành đoạt đất hay không.

Phong Dã nhìn thấu tâm tư của y: "Ngươi muốn cưỡi ngựa của ta?"

Nguyên Tư Không không biết Phong Dã có tức giận hay không, cho nên cũng không dám đáp lại.

Phong Dã đứng lên, vỗ vỗ quần áo: "Đi thôi, nhưng ngươi phải mang theo ta."

Nguyên Tư Không sáng mắt lên: "Được... Được thật sao?"

"Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi nói nhảm gì đó!" Đứa trẻ cao có bốn thước miệng lại nói đại trượng phu, thực sự có chút buồn cười, nhưng khi Nguyên Tư Không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo kia của Phong Dã, y như thấy được chắc chắn sẽ có một ngày Phong Dã sẽ giống như Phong Kiếm Bình danh chấn thiên hạ. Lời này cũng không phải chỉ là tuỳ tiện khen ngợi, bởi khí phách tự nhiên vốn có không sợ thần phật như con thú nhỏ kia chính là huyết thống sâu đậm được kế thừa, vượt qua tuổi tác mà thành.

Nguyên Tư Không nhất thời hưng phấn lên, y chạy đến trước ngựa, nửa quỳ xổm người xuống, chờ Phong Dã giẫm lên lưng y để lên ngựa.

Phong Dã liền tới đạp y một cước: "Đi ra, ta tự mình có thể lên."

Nguyên Tư Không không thể làm gì khác hơn là tránh ra, y lúc này mới phát hiện yên ngựa được đặc chế, bàn đạp có hai bộ, một dài một ngắn, một bên yên còn có dây thừng đeo chuyên dụng, rõ ràng là thiết kế dành riêng cho Phong Dã có thể cưỡi ngựa chung với người lớn.

Phong Dã nắm lấy dây thừng, nhấc thân thể lên, tay nhỏ liền vịn trên yên, chân đạp lên bàn đạp, cuối cùng thật sự dựa vào chính mình mà leo lên con ngựa cao hơn so với hắn rất nhiều, động tác thành thạo linh hoạt, hiển nhiên đã luyện qua rất nhiều lần. Nguyên Tư Không khẽ mỉm cười, cũng nhảy lên ngựa, ngồi ở phía sau Phong Dã, đạp lên bàn đạp dài.

Phong Dã kéo dây cương, dùng sức kéo một cái, cẳng chân kẹp chặt hông ngựa, hét cao: "Cha!"

Ngựa chuyển bước, phi nhanh.

Mã trường của Triệu Đại Hữu là mã trường lớn nhất Liêu Đông, có thảo nguyên bao la bát ngát, tuy rằng đến mùa đông nơi này sẽ bị tuyết trắng bao phủ, nhưng mà lúc nãy vẫn là đồng cỏ xanh mướt khắp chốn, gió Bắc thổi qua lay động tầng tầng bụi cỏ dao động gợn sóng, ngựa phi như cùng nhịp nhấp nhô bên trên sóng cỏ, trời cao biển rộng, tự do tự tại.

Phong Dã dù sao cũng nhỏ tuổi, chiều cao hạn chế không thể điều khiển thuần thục ngựa, trước sau vẫn không dám phi quá nhanh, Nguyên Tư Không dứt khoát bắt lấy dây cương trong tay hắn, phất roi ngựa lên, kêu to: "Cha!"

Con ngựa bị kích thích, điên cuồng phi nhanh, bốn vó trùng điệp, bờm dài tung bay, cơ hồ như muốn theo gió hoá rồng.

Phong Dã vui vẻ cười to: "Nhanh chút nữa! Bay lên!"

Kỹ năng điều khiển ngựa của Nguyên Tư Không rất tốt, ngựa phi vừa nhanh vừa vững vàng. Y tưởng tượng chính mình đang mặc giáp mang khôi, rong ruổi trên đất Liêu Đông rộng lớn, vùng đất màu mỡ phì nhiêu này chính là quê hương của y, mảnh đất kiên cường cho dù bị vó ngựa kỵ binh giặc Kim giày xéo vẫn hiên ngang đứng vững không khom lưng uốn gối.

Phong Dã chỉ về phía trước, học dáng dấp người lớn mà hô to: "Giết —— !"

Nguyên Tư Không cũng cùng quát: "Giết ——! "

Giết!

Giết sạch nghịch tặc muốn chia sẻ giang sơn ta!

Giết sạch man di muốn xâm phạm Trung Nguyên ta!

Một con ngựa, hai người thiếu niên, cứ như vậy cùng nhau rong ruổi dưới ánh tà dương như máu, không có điểm dừng, cơ hồ như muốn đi đến tận cuối trời.

Mãi đến khi bọn họ chạy mệt mỏi, mới trở về chuồng ngựa, bọn thị vệ cùng nhau chạy lên, rõ ràng là đang tìm kiếm Phong Dã.

Một thiếu niên mặc thường phục thêu hoa văn phi ngư đen tuyền cũng đang đứng trong hàng, hắn lưng đeo bảo kiếm, đường nét mỹ ngọc, dung mạo khá giống Phong Dã, tuấn mỹ vô cùng, có phong thái thần tiên, cao quý không thể mạo phạm.

"Huynh trưởng!" Phong Dã chơi đùa đến nhiệt huyết sôi trào, ở trên ngựa vui sướng quơ quơ cánh tay nhỏ.

Nguyên Tư Không không dám thất lễ, lập tức nhảy xuống ngựa, quỳ xổm trên đất: "Thảo dân bái kiến Thế tử điện hạ."

Người này chính là con trưởng đích tôn của Phong Kiếm Bình —— Phong Liệp, mấy năm trước đã được Thánh thượng sắc phong làm thế tử của Tĩnh Viễn vương.

Phong Liệp trên mặt mang nụ cười nhạt: "Đứng lên đi." Đồng thời đi lên phía trước.

Phong Dã từ trên ngựa nhảy xuống, trực tiếp nhào vào lồng ngực Phong Liệp.

Phong Liệp vờ cả giận nói: "Lại tới chỗ nào chơi đùa, tìm ngươi cũng tìm không được."

"Đi phi ngựa thôi!" Khuôn mặt nhỏ của Phong Dã bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, "Huynh trưởng vì sao cũng tới mã trường."

"Đi chung quanh xem thử." Phong Liệp nựng nựng khuôn mặt nhỏ của Phong Dã, "Lạnh như vậy, Dã nhi có phải bị đông rồi không?"

Phong Dã lắc đầu: "Không lạnh." Hắn đẩy lồng ngực Phong Liệp một cái, nhỏ giọng nói, "Đại ca mau cho ta xuống." Hắn len lén liếc mắt nhìn Nguyên Tư Không một cái, hiển nhiên là không muốn bị người ta coi như đứa trẻ mà ôm vào ngực.

Phong Liệp cũng không vạch trần, đem hắn để xuống: "Ngươi cũng chơi đùa cả ngày rồi, hồi phủ ăn cơm đi."

"Ồ." Phong Dã lại nhìn Nguyên Tư Không liếc mắt một cái.

Phong Liệp ngạc nhiên nói: "Hắn chính là đứa trẻ mổ mã thi ngày ấy, còn cùng ngươi đánh một trận à?"

Nguyên Tư Không càng cúi đến thấp hơn.

Phong Dã hừ nhẹ một tiếng, xem như là chấp nhận.

Phong Liệp nhịn không được cười: "Ồ, vậy các ngươi đã thành bằng hữu? Thực sự là không đánh nhau thì không quen biết a."

"Ai cùng hắn làm bằng hữu." Phong Dã tức giận nói.

"Thảo dân không dám." Nguyên Tư Không nhanh chóng nói.

Phong Dã lườm một cái: "Huynh trưởng, chúng ta trở về thôi."

"Vậy ngày mai ngươi có trở lại mã trường chơi nữa không?"

"... Ngày mai rồi tính."

Chờ anh em nhà họ Phong đi xa, Nguyên Tư Không mới ngẩng đầu lên, tầng tầng thở phào nhẹ nhõm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro