Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuy là Phong Dã lệnh mình đi dịch quán, nhưng trong lòng Nguyên Tư Không vẫn thấp thỏm, không dám tự ý quyết định, liền đi hỏi Nguyên Mão.

Hôm nay Nguyên Mão đã có thể xuống giường, chỉ là còn chưa ngồi được thuận tiện. Lại thấy hắn đang muốn ra ngoài.

"Cha, thương tích người còn chưa khỏe, lại định đi chỗ nào?"

"Ta không sao. Phủ Đại đồng tặng cho Liêu Đông hoả súng, ta đang muốn cùng tổng đốc đại nhân đi thử nghiệm."

Hai mắt Nguyên Tư Không trừng trừng: "Hoả súng? Là loại hoả súng một binh sĩ dùng?"

"Đúng vậy"

Hoả súng chính là loại vũ khí dạng ống, được nhét vào đạn đá, đạn chì hoặc đạn sắt, dùng hỏa dược phóng ra. Hỏa pháo chính là hỏa súng được chế tạo kích thước lớn, chỉ là quá mức cồng kềnh, thông thường chỉ dùng khi đánh thành, còn hỏa súng thì kích thước nhỏ hơn, có thể để các binh sĩ cầm trên tay, chuyên dùng cho kỵ binh, là phát minh của Phong gia quân, bọn họ đã sớm nghe danh.

Nguyên Tư Không vui vẻ nói: "Quá tốt rồi, chúng ta có hoả súng rồi!"

Nguyên Mão cũng cười: "Tĩnh Viễn Vương dùng năm trăm khẩu hoả súng, đổi lấy hai ngàn chiến mã của chúng ta."

"Nhưng chúng ta không có người biết dùng a."

"Tĩnh Viễn Vương sẽ cho người dạy chúng ta."

"Cha, Không Nhi có thể đi xem chút không?" Nguyên Tư Không năn nỉ nói. Y rất muốn chứng kiến sự lợi hại của hỏa súng mà mọi người đồn đại kia.

"Mấy ngày nữa đi." Nguyên Mão nói, "Sao hôm nay ngươi không đi mã trường?"

Lúc này Nguyên Tư Không mới nhớ tới nguyên nhân y tìm đến Nguyên Mão: "Cha, tiểu điện hạ gọi ta đến dịch quán của hắn."

"Vì sao?" Nguyên Mão nhíu mày lại, hắn hiển nhiên là lo lắng Phong Dã không chịu buông tha Nguyên Tư Không.

"Tiểu điện hạ hai ngày liên tiếp đến mã trường, tìm ta..."

"Tìm ngươi làm gì?"

Nguyên Tư Không cào cào đầu, không quá chắc chắn mà nói: "Không Nhi cảm thấy, hắn có thể là đi tìm ta chơi đùa."

Nguyên Mão sửng sốt một chút, chợt nở nụ cười: " Tiểu điện hạ kia từ nhỏ sinh trưởng tại quân doanh, có lẽ là đây lần đầu tiên gặp người trạc tuổi mình, hắn bảo ngươi đi, ngươi cứ đi, đừng nghịch ý hắn."

"Hài nhi đã rõ, chỉ là sợ không giúp được Từ bá việc ở mã trường."

"Thì hắn sẽ phái thêm người phụ giúp, không cần phải lo lắng, ngươi cứ đi thôi."

"Dạ."

Nguyên Tư Không lúc này mới yên lòng đi dịch quán.

————

Đến cửa dịch quán, y còn chưa kịp tìm lính canh để thông báo, lính canh đã lôi kéo y đi vào trong: "Là công tử của Nguyên đại nhân đi? Ngươi đã tới, tiểu điện hạ đã hỏi cả một buổi sáng rồi."

Nguyên Tư Không hiểu ý nở nụ cười.

Vào phòng, chỉ thấy Phong Dã ngồi trên ghế thái sư rộng lớn, lắc lắc hai chân, hất cằm nhìn y.

Nguyên Tư Không quỳ lạy: "Thảo... Tư Không tham kiến tiểu điện hạ."

"Đứng lên." Phong Dã nói nhảy xuống ghế Thái sư, đi tới trước mặt Nguyên Tư Không.

Nguyên Tư Không đứng lên.

Phong Dã túm tay áo của y: "Đi theo ta." Trên mặt hắn lộ ra chút vui vẻ, nhưng cũng không để Nguyên Tư Không nhìn thấy.

Hai người vào trong gian phòng nhỏ, Phong Dã từ trong tủ lấy ra một cái lọ sứ nhỏ, đưa cho Nguyên Tư Không: "Này."

"Đây là..."

"Thuốc trị thương, ta đã đi tìm phụ thân xin."

"Tạ ơn tiểu điện hạ." Nguyên Tư Không nhận lấy. Trong mắt y Phong Dã bây giờ không chỉ đẹp đẽ phi phàm, mà còn đáng yêu nữa.

"Ngươi nhanh thoa lên." Phong Dã chê y chậm chạp, dứt khoát đoạt lấy lọ sứ nhỏ, "Ta giúp ngươi bôi, cởi quần áo."

"Đêm qua ta đã thoa thuốc trị thương tiêu sưng rồi."

"Cao thuốc này vô cùng tốt, đừng nói nhảm, ngươi bôi cái này."

"Dạ." Nguyên Tư Không không thể làm gì khác hơn là cởi vai áo của mình xuống.

Phong Dã thấy sau cổ y cả một mảng đều sưng phồng xanh xanh tím tím, hắn nhíu nhíu mày lại, khoét một chút cao thuốc, nhẹ nhàng bôi lên vết thương.

Thuốc kia trong nháy mắt thấm vào da dẻ, lành lạnh, dù cho trong phòng đã đốt chậu lửa sưởi ấm, nhưng Nguyên Tư Không vẫn không nhịn được run lập cập.

Phong Dã muốn nói gì đó, thấy không tiện nói, liền mím chặt miệng nhỏ.

Thoa thuốc xong, Nguyên Tư Không mặc áo lại.

Phong Dã bĩu môi: "Nam nhi Liêu Đông, sợ lạnh cái gì."

Nguyên Tư Không lầm bầm: "Vẫn là sợ."

Phong Dã ném lọ cao thuốc vào trong ngực y: "Mang về đi, mỗi ngày sáng tối đều bôi một lần."

"Tạ ơn tiểu điện hạ."

Phong Dã ngồi ở bên cạnh, trừng đôi mắt to đen lay láy nhìn y, cũng không nói lời nào.

Trong lòng Nguyên Tư Không thấy có chút buồn cười. Ngày xưa lúc y vừa tới Nguyên gia, Nguyên Nam Duật còn có chút sợ người lạ, muốn cùng y chơi đùa lại không dám chủ động, ánh mắt hiện tại của Phong Dã và ánh mắt của Nguyên Nam Duật lúc xưa quả thực giống nhau như đúc.

Nguyên Tư Không vừa định mở miệng, lại thấy Phong Dã cũng há miệng, hai người không hẹn mà cùng "A" một tiếng, rất buồn cười.

Nguyên Tư Không vội hỏi: "Tiểu điện hạ có gì phân phó?"

Phong Dã buồn bực nói: "Ngươi nói trước đi."

"Ừm, Phủ Đại Đồng là nơi như thế nào?"

"Ừm... Mùa đông khá lạnh, ngày hè cũng rất mát mẻ. Quả mận ở Đại đồng rất ngọt, đến trời thu, hoa cúc nở khắp nơi, thịt dê Đại đồng ăn cực kỳ ngon, ta mỗi lần đều ăn..." Phong Dã khoa tay một chút, "Một bát to như thế này."

Nguyên Tư Không có chút ngóng trông: "Thật muốn đi Đại đồng nhìn thử."

"Vậy Liêu Đông có cái gì?"

"Liêu Đông có núi, có rừng, có tuyết dày ba thước, đến ngày đầu đông, ngàn cây ngân hoa nở nụ đầu cành, cực kỳ xinh đẹp. Nhưng mà, đến khi rét đậm lại không có gì nhiều để ăn, cha có khi phải lên núi để săn vài con thú hoang."

Phong Dã liếc xéo hắn: "Mùa đông các ngươi sẽ không ăn thịt ngựa đi."

Nguyên Tư Không vội vàng giải thích: "Chúng tôi không ăn ngựa!"

Phong Dã xì một tiếng nở nụ cười, Nguyên Tư Không ngẩn ra, cũng cười theo, khoảng cách giữa hai người tựa hồ lập tức kéo gần thêm không ít.

Đôi mắt Phong Dã lập loè ánh sáng: "Ta ngoại trừ Đại Đồng, chỗ nào cũng chưa đi qua, Liêu Đông là nơi thứ hai ta tới. Nghe nói ở phía Nam không có tuyết, cá nơi đó còn lớn gần bằng ta, mùa hoa quế nở hương thơm khắp thành, sóng biển đánh cao tới mấy trượng, ta luôn muốn có một ngày được tự mình đến những nơi đó xem."

Trong lòng Nguyên Tư Không cũng dâng lên mong muốn: "Tiểu điện hạ lớn thêm vài tuổi liền có thể đi thăm thú khắp nơi."

Phong Dã lắc đầu một cái: "Giặc Hồ chưa trừ, ta sao có thể an ổn vui đùa, ta muốn phụ tá cha ta, huynh ta, bảo đảm giang sơn Đại Thịnh trăm năm thái bình."

Nguyên Tư Không chân thành nói: "Tiểu điện hạ lòng mang thiên hạ, là phục của vạn dân." Xem ra Tĩnh Viễn vương thật sự biết cách dạy con, Đại Thịnh thật có thể được bảo hộ, trăm năm trị thế.

Phong Dã tự đắc mà cười.

"Nghe nói tiểu điện hạ sinh trưởng tại quân doanh?"

"Ừm... Cũng không hoàn toàn là vậy."

Nguyên Tư Không tò mò nhìn hắn.

"Khi mẹ ta sinh ta không đủ sữa, cha ta liền tìm một con sói cái tới đút sữa cho ta. Có một đêm, quân địch thừa dịp sương mù dày đặc tập kích quân doanh, thời khắc hỗn loạn, nhũ nương liền ôm ta bỏ trốn, ta ở trên núi sống cùng bầy sói gần ba năm, mãi đến tận cha ta tìm tới ta."

Nguyên Tư Không líu lưỡi, không thể tin được thật sự có người có thể cùng sống với sói, hơn nữa còn là một đứa trẻ sơ sinh đang quấn tã. Y lắp bắp nói: "Thật sao, quả nhiên là truyền kỳ a..."

Phong Dã nhún vai một cái, không phản đối: "Chúng nó đối xử ta như sói, ta cũng coi chính mình là sói, năm tuổi mới mở miệng nói chuyện."

"... Mẹ ngươi khẳng định rất nhớ ngươi."

Thần sắc Phong Dã ảm đạm xuống vài phần: "Ta chưa từng gặp mẹ ta, sau khi ta mất tích, nàng sầu não uất ức, không bao lâu liền..."

Nguyên Tư Không cực kỳ hiểu rõ nỗi đau mất đi người thân nhất, y nhẹ giọng nói: "Mẹ ngươi sẽ ở trên trời nhìn ngươi, ngươi sống thật tốt, nàng liền vui vẻ."

Phong Dã trầm mặc gật gật đầu.

"Vậy... Ngươi thật sự nghe hiểu được tiếng sói?"

Phong Dã nhếch miệng nở nụ cười: "Nghe hiểu được, ở Phủ Đại Đồng ta nuôi thật nhiều..."

"Lang Nhi của ta." Ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi to thập phần khí khái.

"Phụ thân." Phong Dã lớn tiếng trả lời. Hắn hướng phía Nguyên Tư Không khoác khoác tay, "Cha ta đã trở lại, đi thôi."

Nguyên Tư Không đối với Tĩnh Viễn vương vừa kính vừa sợ, cũng không quá can đảm gặp hắn.

Phong Dã nhìn ra tâm tư y: "Sợ cái gì." Tiến lên lôi kéo y đi ra.

Phong Kiếm Bình nhìn thấy Nguyên Tư Không, có chút ngạc nhiên, nhìn Phong Dã một chút, liền cảm thấy buồn cười.

Phong Dã làm bộ không nhìn thấy, Nguyên Tư Không thì lại quy củ quỳ rạp cúi đầu trên đất.

"Đứng lên đi." Phong Kiếm Bình nói, "Ta vừa mới gặp qua cha ngươi, hắn bồi Lý đại nhân cùng Hàn tướng quân đi thử nghiệm hoả súng, tại sao ngươi không đi a?"

"Bẩm điện hạ, thảo dân còn nhỏ, không thể tham dự chuyện quan trọng bậc này."

Phong Kiếm Bình cười nói: "Nghe nói ngươi chín tuổi đã đỗ tú tài, người nhỏ nhưng tâm cũng không nhỏ a."

Phong Dã kinh ngạc nhìn Nguyên Tư Không.

"Đây là công lao gia phụ, thảo dân chỉ là viết theo sách vở, may mắn thôi."

"Sĩ tử dự thi khoa cử, chính là dựa vào chân tài thực học, chỗ nào lại nhờ may mắn. Tương lai sẽ có một ngày ngươi đạt được công danh, nói không chừng chúng ta còn làm quan cùng triều." Phong Kiếm Bình giương nhẹ khóe môi, "Hậu sinh khả úy a."

"Điện hạ coi trọng rồi."

Phong Kiếm Bình cười ha ha nói: "Được rồi, không đùa ngươi nữa. Lang Nhi nhà ta hiếm khi gặp được bạn cùng tuổi, ngươi không cần bận tâm trên dưới tôn ti gì, cũng không nhất thiết gọi nó là tiểu điện hạ, hảo hảo vui đùa là chính."

"Dạ."

Mặt Phong Dã lộ vẻ vui mừng.

"Lang Nhi."

"Phụ thân."

"Binh thư hôm nay đã thuộc chưa?"

"Đã thuộc."

Phong Kiếm Bình vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn: "Cha mỗi ngày đều thử ngươi một đề tài, đề tài hôm nay nếu như đáp đúng, cha liền mang bọn ngươi đi xem hoả súng một chút, được không?"

Hai mắt Phong Dã tỏa ánh sáng: "Hoả súng! Cha, người mau thử ta!"

Phong Kiếm Bình suy nghĩ một chút: "Lưỡng quân giao chiến ở tán địa*, phải làm sao?"

"Tán địa..." Phong Dã suy tư, "Tán địa chính là giao chiến trên đất của mình, không dễ đánh."

"Vì sao không dễ đánh?"

"Binh sĩ gần gia, lưu luyến đất tổ thê nhi, lúc tiến không có lòng quyết tử, lúc lui lại mang lòng trốn về nơi ở."

"Nếu như địch nhất định đánh thì sao ?"

Phong Dã chớp mắt, cố gắng suy nghĩ, trên trán đã rịn mồ hôi.

Nguyên Tư Không đứng sau lưng Phong Kiếm Bình, gấp đến độ dùng khẩu hình nói rằng: "Cố thủ không ra, không đánh nhiều trận."Y say mê hoả súng đã lâu, sao cũng muốn có thể một lần được nhìn thử, hận không thể thay Phong Dã trả lời.

Phong Dã lập tức nghĩ ra: "Địch đánh ta không đánh, địch công ta thủ, đánh vào quân tâm. Nếu thành khó thủ, thì không thể đánh nhiều lần, khi địch nghỉ ngơi dưỡng sức, ta thuận hiểm mai phục, đánh một trận quyết định."

Phong Kiếm Bình quay đầu lại liếcmắt nhìn Nguyên Tư Không một cái, Nguyên Tư Không nhanh chóng cúi đầu, làm một bộ dạng ngoan ngoãn.

Phong Dã sốt sắng mà nhìn Phong Kiếm Bình.

Phong Kiếm Bình cũng không vạch trần, hắn đứng lên: "Đi, ta đưa Lang Nhi đi xem hoả súng."

"Oa!" Phong Dã vui vẻ ôm lấy eo Phong Kiếm Bình.

Vẻ mặt Nguyên Tư Không ẩn hiện nét phấn khích.

———————

*散地: tán địa.

Theo Binh pháp Tôn tử, về mặt địa lý có thể chia vị trí tác chiến thành 9 loại, gồm: Tán địa, Khinh địa, Tranh địa, Giao địa, Cù địa, Trọng địa, Bỉ địa, Vi địa, Tử địa.Đánh với địch ở đất nước mình, vùng đất của mình, gọi là Tán địa. "Tán địa tắc vô chiến": ở tán địa không nên giao chiến. Bởi, binh sĩ ở gần quê nhà, lòng mang thê tử, ý chí chiến đấu không bền, gặp nguy khó sẽ dễ tìm đường bỏ trốn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro