Chương 14: Thuốc high*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Nguyên văn: 嗨药,một dạng thuốc kích thích.


Bí thư Thành ủy Thành phố G Triệu Cương bị song quy*, người nhà đầu tiên là tìm đến Phó Vân Hiến.

* Từ "Song quy" xuất hiện lần đầu tiên trong "Điều lệ giám sát hành chính nước CHND Trung Hoa" ban hành ngày 9/12/1990, đây là vũ khí chống tham nhũng ở Trung Quốc. Điều lệ quy định: Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự "có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định, để giải thích, trình bày về vụ việc có liên quan" (gọi tắt là song quy). Địa điểm "song quy" thường là một khách sạn nào đó, nhân viên điều tra và đối tượng bị triệu đến đây coi như bị giam lỏng để phục vụ việc điều tra, không thể tiếp xúc với bên ngoài trong suốt quá trình làm án, chức vụ và quyền lực của người đó bị "đóng băng", không còn giá trị nữa. Người bị "song quy" thì không được quyền mời luật sư, nếu bị kết luận có tội thì thời gian "song quy" không được tính vào thời gian giam giữ.

Những đương sự trong các loại vụ án như lợi dụng chức vụ và tham ô nhận hối lộ này thích nhất là tìm Phó Vân Hiến, Phó Vân Hiến cũng giỏi nhất là đảo lộn trắng đen đối với loại vụ án như thế. Số tiền hối lộ có thể được hắn biện luận thành tiền cho vay hoặc đầu tư quản lý tài sản, tệ nhất thì cũng thành nhận hối lộ mà không trái pháp luật, sự khéo léo đó khiến người khen ngợi vô cùng. Cho nên tuy hắn không lăn lộn trên quan trường nhưng danh tiếng vẫn có, mấy tên tham quan ngã ngựa quả thực thờ hắn như bồ tát, mấy tên còn trên đài cũng đều khách sáo với hắn rất nhiều.

Ban đầu Trịnh Thế Gia chủ động muốn được đi tiếp đãi đám bạn bè của họ Vương, kết quả đến lúc đó lại phải quay gấp một thông cáo cho tiết mục, việc này liền rơi lên đầu Hứa Tô.

Đại minh tinh tức đến đỏ mắt, nhưng Hứa Tô căn bản không muốn đi.

Một mặt, cậu khó chịu chuyện Phó Vân Hiến lật lọng không nhận vụ án của Cù Lăng, mặt khác, cậu và Phó Vân Hiến đến chỗ này không chỉ một lần, mỗi lần đều là thay cho xã hội đen khu đó giải quyết vụ án. Nói là xã hội đen khu đó, cũng không phải là loại anh Gà Rừng* trọng tình trọng nghĩa như mấy phim Hong Kong, mà là một đám liều mạng mài răng hút máu thực sự, từng cầm đao, từng giết người, từng buôn ma túy, từng bán súng ống, chọn đại một tội danh nào đó cũng đủ để bị xử bắn.

* Nhân vật trong phim xã hội đen Hong Kong những năm 90s "Người trong giang hồ".

Bên ngoài có lần đồn đãi Phó Vân Hiến dính líu với xã hội đen, rốt cuộc là có hay không chính Hứa Tô cũng không biết, cậu chỉ biết mỗi một lần máy bay đáp xuống phi trường, từ cửa sổ chỗ ngồi nhìn ra thành phố đông đúc chen chúc như rừng rậm kia, cậu sẽ ngợ rằng mình có đi mà không có về.

Thành phố G, tỉnh G, thành phố trung tâm của cả nước, trình độ phát triển không thua Thành phố S, mà khí chất hoàn toàn không giống với loại cố làm ra vẻ khác người kia của Thành phố S, nó càng mạnh mẽ và sinh sôi mãnh liệt hơn, cũng không thèm ra vẻ che giấu.

Ban ngày, y quan khắp thành;

Đêm về, cầm thú khắp nơi.

Lần đầu tiên đi theo Phó Vân Hiến đến Thành phố G là khoảng lúc vừa lật lại bản án của Hứa Văn Quân xong, khi đó danh tiếng của Phó Vân Hiến truyền khắp cả nước, nhúng tay vào một đại án hình sự dân sự đan xen.

Sau đó đương sự của hắn bị đối phương cho người bắt cóc, Phó Vân Hiến xách một valy tiền đi cứu người, Hứa Tô không yên lòng, cũng đánh chiếc xe lặng lẽ theo sau.

Hứa Tô không dám đi quá gần, sợ tiết lộ hành tung, đợi đến khi chạy đến nơi hẹn gặp là một công trường bỏ hoang thì Phó Vân Hiến đã đánh nhau với người ta.

Một đánh bốn, tình thế cực kỳ khốc liệt.

Trên đất hai tên đã ngã, một tên thì bị ống sắt xuyên qua mặt, trông như đã hôn mê, một tên khác ôm bụng lăn lộn rên rỉ.

Còn tên thứ ba, Phó Vân Hiến khóa ngồi ở trên người hắn, hiển nhiên đã trải qua một hồi vật lộn ẩu đả, trên người cả hai đều có máu. Tên nằm phía dưới đã thoi thóp nhưng Phó Vân Hiến vẫn không ngừng nện nắm đấm xuống mặt hắn, như một con sư tử nổi giận.

Gương mặt trẻ tuổi kia máu thịt be bét, đã bị nắm đấm của Phó Vân Hiến đập đến nát bét. Ông chủ bị trói kia ôm valy tiền của hắn, run rẩy trốn ở góc phòng.

"Phế vật!" Thấy ông chủ kia chỉ lo an nguy của bản thân, hoàn toàn ngồi yên, Hứa Tô tức giận mắng một tiếng, quay lưng tìm được cục gạch, tự mình nhào tới liều mạng.

Nhảy một cái lên phía sau lưng người, cầm viên gạch đập ngã tên lưu manh định đánh lén sau lưng Phó Vân Hiến. Hứa Tô đang đắc ý, quay đầu lại nhìn thấy Phó Vân Hiến chộp lấy một mảnh thủy tinh vỡ, muốn cắt cổ người dưới thân hắn.

Người đó đã sớm mất ý thức, mảnh thủy tinh này mà đâm xuống, chắc chắn sẽ chết.

Quyền tự vệ chính đáng được sử dụng tại nước ta cực kỳ thận trọng, hơn nữa tình huống nơi này lúc này dường như cũng không cần phải sử dụng quyền đó. Phó Vân Hiến đúng là thật sự giết đỏ mắt rồi, hắn quen qua lại đánh nhau cùng xã hội đen nên vốn dĩ không muốn dừng tay.

"Đại ca!" Trong tình thế cấp bách, Hứa Tô nhào tới trước ôm lấy lưng Phó Vân Hiến —— Phó Vân Hiến đã mất khống chế, cậu phải dùng hết sức lực toàn thân để ngăn cản.

Cánh tay bị người sau lưng liều mạng lôi kéo, tay không thể không ngừng lại ở giữa không trung, Phó Vân Hiến tay không nắm chặt mảnh thủy tinh vỡ, máu thấm qua khe hở giữa những ngón tay chảy xuống, ướt đẫm nhuộm đỏ toàn bộ tay áo sơ mi.

"Đại ca... Đại ca, anh là luật sư, anh không phải tội phạm giết người!" Hứa Tô liều mạng mà ôm đối phương, tê tâm liệt phế gọi, khàn vỡ cả giọng.

Lý trí rốt cục trở về, Phó Vân Hiến buông lỏng tay, mảnh thủy tinh rơi xuống đất, hắn từ từ đứng lên.

Theo giao hẹn trước đó, thủ hạ của ông chủ đến thêm vài tên, đưa bọn họ lên xe, còn nói không cần lo lắng, việc này sau khi trở về ông chủ sẽ có cách giải quyết.

Hứa Tô bị Phó Vân Hiến ôm vai đi về phía trước, cùng Phó Vân Hiến lên xe. Ngồi ở trong xe, cậu quay đầu lại, nhìn xuyên ra ngoài qua cửa sổ phía sau xe, thấy hai tên thủ hạ ở lại thu dọn hiện trường, tàn binh trên đất la liệt, khắp nơi bừa bộn.

Phó Vân Hiến dùng bàn tay nhuốm máu che đi đôi mắt Hứa Tô, xoay đầu cậu trở về ôm hướng vào ngực mình, trầm giọng nói, có đại ca ở đây, đừng sợ.

Hứa Tô ngưỡng mặt lên từ trong lồng ngực Phó Vân Hiến, tỉ mỉ quan sát hắn, Phó Vân Hiến mặt không đổi hút thuốc, hết điếu này tới điếu khác. Trán, gò má, khóe miệng đều rách, đặc biệt là vết thương trên trán nhìn cực kỳ hung tợn, toác ra như cái miệng, máu tươi chảy xuống. Máu tươi phác họa ra đường nét anh tuấn trên gương mặt đặc biệt kiên nghị tuấn lãng của hắn, Hứa Tô lại cảm thấy xa lạ.

Nếu như lúc nãy không kịp thời hét lên, Phó Vân Hiến thật sự sẽ giết người kia.

Hứa Tô ngồi dậy từ trong lòng Phó Vân Hiến, xoay mặt qua nhìn bóng đêm đậm đặc ngoài cửa sổ xe, đèn đuốc trơ trọi.

Cậu vẫn luôn run rẩy.

May mà sau ngày hôm đó, Phó Vân Hiến nhiều năm đắm chìm trong hắc đạo dừng cương trước bờ vực đúng lúc, dần dần rời xa những mối quan hệ đó. Bây giờ trở lại Thành phố G, Phó Vân Hiến ban ngày phá án, buổi tối liền được người mời đi tiêu khiển.

Một đám đàn ông y quan chỉnh tề đang chơi bài tú lơ khơ, trên bàn còn có mấy vị đại gia Thành phố G, có vị làm ăn đàng hoàng, có vị lách luật kiếm tiền, có vị người Thành phố, cũng có vị đường xa mà đến vì ái mộ danh tiếng của Phó Vân Hiến. Bọn họ không ngoại lệ đều là dân chơi lớn, coi tiền như rác.

Trong đó có tiền nhất chính là Tề Hồng Chí, vợ hắn từng là minh tinh điện ảnh cực nổi tiếng một thời, sinh con trai tên là Tề Thiên, người cũng như tên, nghe đâu từ nhỏ đến giờ chưa làm được chuyện gì hay, ở Thành phố G coi trời bằng vung.

Tề Hồng Chí ngồi một bên Phó Vân Hiến, ngồi bên còn lại chính là đại ca xã hội đen vùng này, tên Mã Bỉnh Nguyên.

Mã Bỉnh Nguyên có biệt hiệu là "nhóc Nam", là một người đàn ông gò má cao cằm nhọn, mặt tương đối bất thiện. Gã đối với Phó Vân Hiến khá là khách sáo, gọi Phó Vân Hiến một tiếng "Phó gia", châm xì gà cho Phó Vân Hiến, giới thiệu đây là xì gà Cu Ba hàng hiệu, có phải không tầm thường không?

"Hàng Tây chưa hẳn là tốt, để làm màu là nhiều thôi." Phó Vân Hiến ngậm xì gà, thấy Hứa Tô đang ngồi trên đùi đầy mặt không vui, liền tàn nhẫn nhéo mông cậu một cái, dụ dỗ nói, "Ngồi ngoan, tiền thắng được đêm nay tất cả đều thuộc về em."

Mỗi lần Phó Vân Hiến chơi bài lớn đều thích để Hứa Tô ngồi trên đùi mình, lý do là, vận may tốt.

Có một ông chủ nhìn Phó Vân Hiến một hồi, vẫn luôn âm thầm đánh giá Hứa Tô. Hai người này xưng với nhau là chú cháu, nhưng rõ ràng không dừng ở quan hệ chú cháu, nhìn như thân mật khắng khít, nhưng cũng tuyệt đối không phải giữa tình nhân, thực sự rất kỳ lạ.

Người khác nhìn cậu không thiện ý, cậu liền khí thế hung hăng quay nhìn lại người ta, dùng ánh mắt nói cho đối phương biết: Tôi chính là vượng* chú tôi đó, rồi làm sao?

* ý chỉ mang lại thịnh vượng, may mắn.

Mã Bỉnh Nguyên nói: "Có một người anh em tự mình chế ra chút thuốc high, cũng chỉ tùy tiện chơi chút thôi, ai ngờ bị công an tóm, vẫn nhờ Phó gia nghĩ vài cách vớt nó ra dùm."

"Tôi giới thiệu cho anh quen một luật sư chuyên bào chữa mấy vụ ma túy, am hiểu loại án này hơn tôi." Lời này Phó Vân Hiến không phải khiêm tốn. Thuốc high đó chính là bột k, tên y học là Ketamine, gấp 5 lần số gram ma túy là đủ bị phán tội tử hình. Án ma túy liên quan đến an ninh quốc gia, vẫn là đối tượng phải nghiêm trị, có thể làm cho Mã Bỉnh Nguyên mở miệng nhờ vả tất nhiên không chỉ đơn giản là "tùy tiện chơi chút thôi" như lời gã nói, bảo lãnh một mạng người đối với đại luật sư Phó mà nói cũng không phải khó, nhưng hắn không thiếu đến nỗi vì ba bốn trăm vạn phí đại diện cỏn con mà đi đụng chạm công quyền. Tên đại ca họ Mã này tuy rằng dáng vẻ cực kỳ sát khí nhưng thực ra cũng chỉ là nhân vật nhỏ thôi, trên gã còn một lão đại tên Hồ Thạch Ngân, tự xưng là Tứ gia, là thương nhân lắm tiền, đã tẩy trắng thành công trong hai năm gần đây. Quan hệ của Phó Vân Hiến và Hồ Tứ còn mật thiết hơn, mấy lời đồn về dính liếu đến xã hội đen cũng đều là xoay quanh hắn.

Một bàn người càng đánh càng lớn, cũng không biết có phải Tề Hồng Chí cố ý thả hay không, vận may của Phó Vân Hiến cực tốt, cả buổi tối chỉ thắng không thua, chớp mắt đã thu về túi mấy trăm ngàn.

Hứa Tô nhạy cảm ý thức được, Tề Hồng Chí này muốn cầu cạnh Phó Vân Hiến.

Đúng như dự đoán, Tề Hồng Chí thua mấy trăm ngàn cuối cùng mở miệng: "Phó gia, tiểu Thiên nhà tôi gần đây xảy ra chút chuyện, không biết có thể nhờ ngài giúp đỡ hay không."

Tề Hồng Chí tuy rằng nuông chiều con trai hết mức nhưng đều là người làm ăn đứng đứng đắn đắn, đề cập đến việc này cũng có chút ngượng ngùng: "Thằng nhóc này học hành chẳng giỏi, thường ngày thích đi quán bar chơi bời, mấy ngày trước nó gặp cô bé tên Tiểu Vân trong quán bar, trò chuyện rất hợp ý, uống hơi nhiều chút nên đã đưa con người ta đi khách sạn, cô bé đó chắc là ỡm ờ không rõ, thằng nhóc động tay động chân một chút..."

Hứa Tô thầm nói: Ỡm ờ? Nói nghe êm tai ghê, chẳng phải là cưỡng dâm à.

Phó Vân Hiến ngậm thuốc xem bài, vốn dĩ không xem việc này là việc to tát gì, thản nhiên nói: "Người trẻ tuổi mà, máu huyết dâng trào, nhất thời kích động là khó tránh khỏi."

Tề Hồng Chí còn nói: "Mấu chốt là hông phải một mình tiểu Thiên, có hai đứa bạn nó cùng đi, chúng nó đã... Chúng nó luân phiên quan hệ..."

Đó, còn là cưỡng dâm tập thể nữa.

Tề Hồng Chí nói: "Chúng tôi đã đến quán bar đó kiểm tra qua, con bé đó làm tiếp thị rượu ngoại ở quán, con gái nhà đàng hoàng ai lại nửa đêm nửa hôm lăn lộn trong quán bar như thế, vốn dĩ là tác phong có vấn đề..."

Hứa Tô nghe không nổi nữa, thình lình chen miệng: "Cho dù tiếp thị rượu có thật sự là gái mại dâm đi nữa thì cũng có quyền tự chủ, chỉ cần phạm vào ý cưỡng ép người phụ nữ quan hệ là đã tạo thành tội cưỡng dâm rồi."

Tề Hồng Chí lau mồ hôi: "Cái này tôi biết, tôi biết..."

Phó Vân Hiến nở nụ cười, véo véo mông Hứa Tô: "Thúc thúc đang bàn vụ án, không được xen miệng."

Tề Hồng Chí nói tiếp, "Bạn trai con bé trước khi báo án đến tìm tiểu Thiên, nói bạn gái nó bị con trai tôi cưỡng dâm đến nỗi mắc bệnh tình dục, viêm nấm Can can gì đó... Cần một khoản tiền giải quyết riêng để bọn họ đi chữa bệnh."

"Bệnh viêm nấm Candida ngoài âm đạo," Tề Hồng Chí đã nói lắp ba lắp bắp, nhưng Phó Vân Hiến bình tĩnh tự nhiên như không mà nói đến cái bệnh khiến người đỏ mặt xấu hổ, "Đây là chứng viêm âm âm đạo thường gặp ở phụ nữ, chủ yếu là do tự mình lây nhiễm, cũng không phải bệnh tình dục."

Thực ra là do không thỏa thuận được số tiền, Tề Hồng Chí cho rằng mình giàu nứt đố đổ vách, bên phía công an cũng có quan hệ tốt, hoàn toàn không để ý tới hai người làm công, không ngờ họ lại thực sự báo án, cấp trên còn rất coi trọng vụ này.

Tề Hồng Chí nói: "Còn có điều này, sau khi truyền thông đưa tin về vụ án, áp lực dư luận rất lớn..."

Mã Bỉnh Nguyên nói xen vào: "Bình thường thôi, dân chúng đều ghét người giàu."

Phó Vân Hiến nói: "Vậy thì trực tiếp kiện ra tòa dân sự, kiện luôn đám truyền thông đưa tin thất thiệt nghiêm trọng, xâm hại đến danh dự cá nhân của ông." Vụ án này trong mắt đại luật sư Phó là quá nhỏ, hắn cắn điếu thuốc, không nhanh không chậm nói: "Sự thực chủ yếu của vụ án có thể suy đoán thế này, Tề Thiên không có cố ý chủ quan cưỡng dâm tiểu Vân, hai bên tự nguyện phát sinh quan hệ, bạn trai tiểu Vân vì không xoay sở được tiền thuốc thang, liền nổi lên ý muốn hăm dọa..."

Nghe ra đây là ý muốn biện hộ cưỡng dâm thành "Phật nhảy tường", Hứa Tô nóng ruột như ngồi trên đống lửa, gảy đống đồng xu tính tiền trong tay vang lên mấy tiếng cạch cạch. Có lẽ Phó Vân Hiến nhìn ra cậu khó chịu, nói với cậu, thấy ngộp thì đi ra ngoài chơi chút đi.

Người còn chưa đi, Mã Bỉnh Nguyên đột nhiên kéo Hứa Tô lại, vươn tay lấy ra mấy xấp nhân dân tệ từ trong va ly đen mang theo bên người, nhét hết vào trong tay cậu, gã nói, chú cho ít tiền tiêu vặt, đi phố đồ cổ dạo dạo đi, thích gì mua nấy.

Hứa Tô ôm tiền đầy hai tay, đầu óc trống rỗng, thất tha thất thểu đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng riêng sòng bạc có quầy bar, âm nhạc ầm ĩ điếc tai nhức óc. Mấy thanh niên nam nữ trẻ tuổi ăn mặc hở hang, nam thì để lộ hai lạng thịt dưới đũng quần, nữ thì để hở cả ký thịt trên ngực, nhìn là biết chơi bột K tới high rồi, đang nhảy múa điên loạn bên trong. Những người này không đụng vào ma túy, cái thứ đồ chơi đó quá mạnh, dính vào là chết người. Từ Hứa Văn Quân đến Bạch Tịnh, Hứa Tô tự cảm thấy nửa đời mình cứ thế dính vào cái nghiệt duyên khó hiểu với ma túy, cho nên cậu nhìn những người này cảm thấy rất buồn nôn, vẫn luôn nheo mắt quan sát bọn họ.

Một người trong đám đó chú ý đến sự tồn tại của cậu, hung dữ mắng: "Nhìn nhìn cái rắm, muốn chết hả?"

Hứa Tô không dám chọc đám người này, toàn là thứ vừa ngang ngược vừa không cần mạng, bị nhìn một chút là liền xông lại đánh người, trả lời lại một câu là chúng có thể đưa mình đi gặp Phật tổ.

Hứa Tô xoay người bỏ đi, lượn qua đám người đó như con rắn nước, lặng yên không một tiếng động. Chỗ này cậu bị Phó Vân Hiến đưa đến không chỉ một lần, cũng coi như quen cửa quen nẻo.

Vốn là muốn đi dạo thành đồ cổ trong truyền thuyết, chưa đi được bao xa, cậu liền nhìn thấy một người bán hàng.

Ông lão là một người què, lúc dọn gọn sạp hàng của mình lão đi vài bước, nhìn ra vô cùng lao lực. Có điều sạp hàng của ông tuy nhỏ nhưng ngược lại rất đa dạng, có món lớn như bình sứ cổ, hộp da hàng thêu, có món nhỏ như nhẫn ngọc phật châu, còn có cái khóa hình con rùa, đại khái đầy đủ mọi thứ. Hứa Tô ngồi xổm trên đất lựa chọn, muốn mua một món pháp khí nhà Phật gì đó về trừ tà chặn tai, kết quả lại bị một cái lư hương gốm sứ màu sắc rực rỡ thu hút tầm mắt.

Hai cái tay cầm, ba chân, hoa văn trên lư hương nhìn qua như vẽ bằng thủ công, màu sắc rực rỡ, rất đẹp. Hứa Tô cầm đồ vật trên tay thưởng thức vài lần, đâu hay phía sau đột nhiên xuất hiện một người đi đường đụng cậu một cái, lư hương trượt khỏi tay rơi xuống đất, cạch một tiếng, gãy mất cái tay cầm.

Hứa Tô sợ cháng váng. Mấy thứ đồ cổ này giá cả không dễ định, làm không khéo cậu phải táng gia bại sản bồi thường. Trong lòng nghi ngờ lão què này cố ý tìm người đến đụng mình, Hứa Tô hơi cong lưng lên, nhe răng trừng mắt, tựa như con mèo sắp sửa chiến đấu, dự định cùng đối phương đánh nhau đến cùng, không ngờ ông lão chủ động mở miệng: "Đồ đó của tôi là giả, lấy cậu một trăm rưỡi, nhiều không?"

Hứa Tô nghe thấy sửng sờ.

"Hôm nay mà cậu đụng phải người khác, ít nhất người ta cũng nói với cậu đây là đồ thời Ung Chính Càng Long, lừa cậu một khoản," ông lão ho khan vài tiếng, còn nói: "Cho nên cậu phải nhớ kỹ đạo lý này, sau này trước khi xem hàng trên sạp phải hỏi giá trước, bằng không người ta nói bao nhiêu cậu phải bồi thường bấy nhiêu, bị thiệt thòi lớn."

Nghĩ đến chính mình vừa mới lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Hứa Tô có chút ngại ngùng, liền không nói nữa chuyên tâm ngồi xổm trước sạp chọn đồ. Lúc này ngược lại đã có kinh nghiệm, xem một món đồ liền hỏi giá một lần, sẵn tiện nghe ông lão giảng về kiến thức đồ cổ, đừng nhìn vào tướng mạo người ta không có gì đặc biệt, đây tuyệt đối chính là chuyên gia giám định bảo vật trong nhân gian, rất am hiểu đồ gốm thời Minh Thanh.

Một già một trẻ trò chuyện quên trời quên đất. Hứa Tô trời sinh rất được lòng người, còn chưa chọn mua được vật gì, học được một bụng kiến thức giám định bảo vật thì không nói, ngay cả thân thế bối cảnh và tình huống gia đình người ta cũng hỏi thăm ra hết.

Cũng cùng là kiến cỏ giữa đông đảo chúng sinh, trên có mẹ già gần tám mươi, dưới có cháu gái bị bại não bẩm sinh, khổ người. Nghe ông lão kể, năm trước ông bị tai nạn xe, tài xế gây tai nạn bỏ chạy, không nhận được một xu tiền bồi thường, may mà vết thương không trúng chỗ hiểm, lượm về được cái mạng. Chỉ là sau khi què chân không tranh lại mấy chủ sạp trai tráng khỏe mạnh, chỗ bán trong thành đồ cổ trước kia bị người khác chiếm, không thể không dời sạp đi chỗ khác.

Hứa Tô cảm thấy trong lòng chua xót, không khỏi nói: "Ông vừa già vừa tàn phế, ra đường lớn sầm uất ăn xin, không phải tốt hơn nhiều so với ở đây mở sạp bán mấy đồ tạp nham này?"

"Tự lực cánh sinh rất tốt, còn chưa nghèo đến nỗi phải đi bước đó." Ông lão lắc đầu, cười rất lạc quan, nhưng có chút khổ sở: "Chỉ là chỗ này trước cửa chợ buôn bán không tốt, nếu tôi có thể bày sạp trong thành đồ cổ thì tốt rồi."

Bực bội rước lấy do chuyện vụ án của Tề Thiên trong tối nay, giờ phút này đã tan thành mấy khói. Hứa Tô phát hiện, cậu gặp qua biết bao người thượng lưu danh lợi đủ đầy, nhưng họ giác ngộ tính ra không sánh nổi ông lão què này. Ôm một bọc tiền đang lo không có chỗ để xài, cậu muốn quyên tặng cho ông lão, lại sợ đối phương không chấp nhận, liền dứt khoát mượn cớ mua đồ cổ.

Hứa Tô vốn cũng không biết hàng, tùy ý chọn mấy món đồ đặt ở bên chân, mới vừa dự định đi, ánh mắt đột nhiên bị một chiếc bùa hộ mệnh bằng đồng đỏ thu hút.

Bùa hộ mệnh trăm chữ minh chú của Phật giáo Tây Tạng, tượng phật nhỏ bằng đồng đỏ ngồi ngay chính giữa, bên ngoài trang trí bằng đá Lapis lazuli, tuy không phải đồ vật hiếm lạ tuyệt đỉnh gì, nhưng cũng coi như là một tác phẩm nghệ thuật rất tinh xảo.

Hứa Tô niệm qua trăm chữ minh chú, đại ý là khuyên người hành thiện tích đức, tiêu trừ tội nghiệp, sau này cũng sẽ có được phước đức như vậy, cuối cùng yên tĩnh tự tại. Dù sao vật này trong nhà Phật đại khái đều có thể dùng để trừ nguy chắn tai.

Hứa Tô hỏi ông lão: "Bao nhiêu tiền?"

Ông lão giơ đầu ngón tay, vừa nói vừa ra dấu: "Cái này mắc chút, là một lão tăng Tây Tạng cho tôi, lấy cậu tám trăm tám."

"Một vạn tám?" Hứa Tô gào to lên, "Đây là đồ cổ đời Đường ông biết không, một vạn tám quá rẻ."

Ông lão không định kiếm tiền trái lương tâm, vẫn tốt bụng nhắc nhở: "Không thể nào là của hiếm đào từ trong đất ra được, giả thôi."

"Thêm tiền?" Không biết tại sao lỗ tai lại nghểnh ngãng, nghe cái gì cũng lạc đi, Hứa Tô nói, "Bỏ đi, thêm mấy món bên chân tôi nữa, đưa ông hai vạn đi."  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro