Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba mươi ba ngày...

Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bất Điểm, y vẫn là một đứa trẻ sinh non, ta ghé vào phía trước nôi nhìn y.

Sinh mệnh kia có cái tay nhỏ nhỏ, ánh mắt, cái mũi, lông mi, miệng... Bộ dạng giống như ba ba y – người nam nhân ta yêu hơn mười năm.

"Cậu xem... Con tôi thực đáng yêu đi, bộ dạng thực đẹp giống tôi!"

Ta khinh thường bĩu môi....

"Không phải chỉ là một tiểu hầu tử thôi sao..."

"Đáng giận... Cậu dám nói con tôi như vậy, xem tôi không đem cậu..."

Ta cùng hắn tại nôi đùa giỡn thành một đoàn...

"Đừng lộng tôi... Anh lão nhân chết tiệt này... Ba mươi tuổi rồi còn giống một tiểu hài tử..."

Đụng chạm thân thể hắn, nghe tiếng hắn thở dốc, ta cơ hồ không thể khắc chế chính mình... Ta vươn tay đẩy hắn ra, lại lưu luyến hơi ấm nơi bàn tay...

"Ông xã?" Ta nhanh chóng thu hồi tay của mình...

Ta điều chỉnh hô hấp, nói cho bản thân, hắn đã có một gia đình hoàn mỹ, có lão bà, có tiểu hài tử, mà ta... Còn lại là không cần thiết ...

"Phiền toái cậu một chút...", hắn đi tới cười với ta, "Lão bà của tôi muốn đi mua này nọ, tôi lái xe chở em ấy đi... Cậu không cần nói với bác sĩ..."

{Khi đó ta hẳn là nên ngăn cản hắn ...}

"Các người thật là... Ai... Đi nhanh về nhanh..."

"Tôi biết, tôi biết cậu đáng yêu nhất! Đợi lát nữa mua kem cho cậu." Hắn cho ta một cái hôn gió.

Nhìn hắn tươi cười, ta cũng không biết khi gặp lại hắn, đã là thi thể lạnh như băng...

"Người chết vì tai nạn giao thông sao? Mau báo cho người nhà?"

"Cái gì? Cô nhi viện? Vậy mong viện trưởng lại đây..."

Giữa bệnh viện có nhiều người rất nhanh tới lui, nhưng là, trong mắt của ta chỉ có hắn...

Ta run run hai tay quỳ xuống, vuốt ve khuôn mặt hắn, đau đớn...

Một lần rồi lại một lần, ta nghĩ muốn dùng tay của ta làm ấm hắn...

"Mau tỉnh lại a...Anh không phải phải mua kem sao... Anh không phải nói nói phải giữ lời sao..."

Ta cắn chặt môi dưới, thừa nhận trái tim thật đau đớn, ta thống khổ hôn mê bất tỉnh.

Nhưng là, ta khóc không được... Cảm tình này đối ta mà nói rất trầm trọng ... Thời gian mười năm... Người này chiếm trong lòng ta đến tận mười năm...

Tay ta dừng lại trên đôi môi trắng bệch của hắn...

"... Anh rõ ràng đã nói... Chỉ cần chúng ta có thể duy trì hiện tại... Em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh..."

"Nhưng là... Cuối cùng anh vẫn lừa em..."

Ta biết ta không có khả năng đi theo hắn, bởi vì chúng ta đã hứa phải quý trọng chính mình....

"Em dùng thời gian mười năm yêu anh... Nhưng là em phải dùng bao lâu để quên đi nỗi đau này... Mười năm? Hai mươi năm? Vẫn là cả đời... Anh nói đi... Bao lâu a..."

Ta ôm tay hắn cuộn mình thành một đoàn, lần này, ta thật sự cái gì đều không có, cái gì... Đều không có ...

"Thật đáng thương... Đứa nhỏ kia... Cha mẹ đều chết... Chỉ còn lại một mình..." Cơ thể của ta chấn động.

"Đúng vậy... Vẫn còn đứa trẻ sinh non kia... Nghe nói cha mẹ đều là cô nhi... Cũng không có thân thích... Không biết nên làm sao..." Ta đột nhiên đứng lên hướng về phía nôi đi qua...

Tiểu Bất Điểm đang ngủ, nho nhỏ, mặt nhăn lại...

Chỉ còn lại có y...

Chỉ còn lại có y?

Không... Con còn có ta...

Ta muốn tới gần cỗ ấm áp kia.

"Tiểu Bất Điểm, kêu con Tiểu Bất Điểm được không... Sau này... Ta chính là ba ba của con... Thân nhân của con... Ba ba sẽ yêu con... Thực yêu con..."

Một chút ẩm ướt mang theo hơi nóng lướt trên mặt ta... Ta thế nhưng... Khóc?

Cảm giác được nước mắt chính mình càng ngày càng nhiều, ta không có biện pháp khắc chế tiếng khóc lớn của mình, ta rất hy vọng, thống khổ đều có thể theo nước mắt liền như thế biến mất...

Ta đứng ở trước nôi khóc một hồi, sau khi khóc xong, chuyện đầu tiên ta làm là tìm viện trưởng cô nhi viện, lấy danh nghĩa hắn thu dưỡng Tiểu Bất Điểm.

Năm ấy, ta mười sáu tuổi...

Sau đó... Ta cố gắng, ta hy vọng nhìn Tiểu Bất Điểm vô ưu vô lự, ta cuối cùng hy vọng nhìn Tiểu Bất Điểm khoái khoái lạc lạc mà lớn lên, đợi cho ta có năng lực, ta sẽ chính thức đem Tiểu Bất Điểm lấy họ của ta, trở thành con ta.

Cho nên mỗi khi Tiểu Bất Điểm hỏi ta, ta đều nói với y, y là ta sinh ...

{Ta hy vọng y có thể nhận thức ta}

Cho nên mỗi khi Tiểu Bất Điểm hướng ta cầu hôn hoặc tỏ vẻ y thích ta, ta đều nhiệt liệt đáp lại y...

{Có lẽ tâm của ta còn tồn tại}

Cho nên mỗi khi chúng ta có động tác thân mật, ta đều thực vui vẻ...

{Ta biết ta cũng thích y, nhưng là ta phân biệt không được là cái gì...}

Nhưng là... Bộ dạng Tiểu Bất Điểm khi lớn... Liền giống người kia... Ánh mắt, cái mũi, lông mi, miệng... Khi y bắt đầu ôm ta ngủ, ta sẽ muốn tiến vào trong lòng y, ý đồ tìm độ ấm của người kia, mùi, nhưng, một chút cũng không giống...

{Ta biết ta không nên... Nhưng là ta không có biện pháp khắc chế chính mình...}

Ta sẽ cố ý đi cùng những người khác tỏ vẻ hữu hảo, thân thiết, làm cho y tức giận đến oa oa kêu, tức giận đem nữ nhân bên người ta đi chỗ khác...

{Này làm ta thực vui vẻ}

Ta đem hết thảy những hành vi sở hữu này đều giải thích thành y còn nhỏ... Đều giải thích thành ta còn lưu luyến người kia...

Thẳng đến ngày đó phát sinh...

Y đi vào phòng tắm, thân mật nhích lại gần, ta ra vẻ trấn tĩnh cùng y nói giỡn, lại không nghĩ rằng, y là thật sự ...

Ta chịu dụ hoặc của y {hẳn là ta dụ hoặc y}, tiếp nhận nụ hôn của y...

Y gắng gượng... Cơ thể của ta cũng đã không tự chủ được phản ứng, ta xem khuôn mặt khêu gợi của y, trên tay tốc độ cũng càng lúc càng nhanh...

Y cao trào quát to, làm cho dục vọng của ta hơi hơi tỉnh lại, ta mới biết rút cuộc mình làm cái gì...

Không đợi ta thanh tỉnh, tay Tiểu Bất Điểm đã muốn sờ soạng, ta kinh ngạc lại mang chút kinh hỉ...

Ta có thể cự tuyệt y, ta cũng có thể xoay người bước ra phòng tắm, nhưng là ta không có... Cơ thể của ta khát vọng y... Này hết thảy thật giống như ta đã muốn chờ mong thật lâu...

Ta phóng ra, hơn nữa còn ngất đi, đây là ta lần đầu tiên ý thức được... Ở trước mắt ta... Y đã là nam nhân hàng thật giá thật...

Chờ thời điểm ta tỉnh lại, nghe được y đối ta thổ lộ, ta... Khóc ra...

Lúc này ta mới phát hiện, người kia đã muốn không ở trong tâm của ta, cho dù bộ dạng Tiểu Bất Điểm cùng hắn giống nhau, nhưng người hoàn toàn bất đồng, mà ta, là thật lòng yêu Tiểu Bất Điểm ─ con ta.

Khi ta ý thức được điểm ấy, ta bắt đầu kích động, ta không biết loại cảm tình này... Nếu đi quá mức tình cha con, sẽ có lúc bị mất đi...

Cho nên... Không dám đối mặt y... Cũng không dám đối mặt chính mình... Ta chạy trốn...

Trong một năm này, ta vẫn nghe được tin tức y tìm ta, nhưng là... Ta không có biện pháp đối mặt y...

Mà lúc vừa tròn một năm, ta nhịn không được ... Liếc mắt một cái cũng tốt... Ta nghĩ nhìn y có tốt không...

Khi ta nghe được ở trong phòng truyền đến tiếng thủy tinh bị đập... Tâm của ta bắt đầu đau... Ta nói cho chính mình... Không thành vấn đề ... Tiểu Bất Điểm sẽ chiếu cố tốt chính mình ...

Nhưng là... Ta sai lầm rồi...

Hắn dù sao không phải người kia... Mà chúng ta cũng không từng ước định...

Ta hướng về nhà, mở cửa ra, liền nhìn thấy y trước mặt ta ngã xuống, trên người nơi nơi đầy máu...

Ta hỏng mất ...

"Tiểu Bất Điểm!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro